Chương 96
Từ sòng bạc trở về Địch Mễ một đường trầm mặc, vừa bước vào nhà lại biến thành một bộ muốn nói lại thôi. "Cậu..."
Âu Dương Ngoạt đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó quay lại phòng khách nằm trên sofa, bộ dáng không hề gì nói. "Cậu muốn nói cái gì?"
"Nếu cậu biết tiếng Tây Ban Nha tại sao lúc trước không nói?"
"Phiền toái!" Làm bộ không biết có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng có thể giảm bớt những xã giao không cần thiết. Hơn nữa có cậu phiên dịch, tôi đương nhiên sẽ không cần mở miệng.
"Cậu...không giống một người bị bệnh." Ý Địch Mễ chính là di chứng vụ tai nạn xe cộ lần trước. Sau khi Âu Dương Bạc Tang đón Âu Dương Ngoạt về Bổn gia, chuyện tâm trí cậu thoái hóa cũng đã công khai.
Âu Dương Ngoạt nhún nhún vai. "Cậu còn muốn nói gì? Hoặc là nói cậu còn muốn hỏi gì?"
"Tôi..." Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, và cũng vì nhiều quá nên hắn không biết mở miệng từ đâu. Trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Âu Dương Ngoạt sắp uống hết chai nước Địch Mễ mới mở miệng. "Tại sao cậu đáp ứng người đàn ông kia?" Ngữ khí của hắn nghe có chút tức giận, hắn hiển nhiên không đồng ý cách làm Âu Dương Ngoạt.
"Không có gì, chỉ là ở đây có chút nhàm chán thôi." Âu Dương Ngoạt tay trái cầm chai nước, tay phải cầm điều khiển mở TV.
"Người đàn ông kia, tôi nói là Harry, tại sao cậu chọn hắn?"
"Không phải cậu nói hắn là người phản bội Bổn gia sao?! Nếu muốn chơi đương nhiên phải chọn hắn." Huống hồ cậu không ngốc, nhìn tình huống vừa rồi là biết tên phản bội kia rõ ràng biết thân phận của cậu. Hơn nữa đối phương còn cố tình gây phiền toái cho cậu, cho dù hôm nay cậu từ chối, sau này bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa.
"Đúng! Hắn là người phản bội Bổn gia, theo tôi được biết hắn cũng là một người có thể cùng Les bất phân thắng bại! Âu Dương Ngoạt, cậu rất lỗ mãng!" Làm người thừa kế ngươi phải chú ý an toàn của mình, chứ không phải chú ý tên phản đồ kia, bằng không Ám và Mộ dùng để làm gì?!
"Les là ai?" Âu Dương Ngoạt hỏi.
Người trong Ám rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng Âu Dương Ngoạt không biết, nhưng nếu là sát thủ như vậy chắc hẳn sẽ không kém, có thể đánh ngang tay với bọn họ thì trò chơi lần này sẽ vô cùng thú vị. Nghĩ đến đây, Âu Dương Ngoạt không tự giác nở nụ cười.
Lại là nụ cười này! Nụ cười này khiến tế bào toàn thân hắn bắt đầu cảnh giác, Địch Mễ tuyệt đối sẽ không cho rằng lần này là ảo giác. "Les hiện tại là sát thủ bài danh số 1 trong Ám."
"A! Số 1? Trong Ám còn có xếp hạng à, vậy cậu xếp thứ mấy?" Âu Dương Ngoạt tò mò hỏi.
"Tôi? Tôi xếp thứ năm." Nói đến đây, vẻ mặt và giọng điệu Địch Mễ có chút kiêu ngạo, phải biết trong Ám chỉ có hắn là người nhỏ tuổi nhất lấy được vị trí trước. Bất quá hắn vẫn có chút mất mát, bởi vì còn chưa đủ! Hắn cần cố gắng, dù sao bây giờ hắn không phải thứ nhất.
"Hừ! Thứ năm, theo tôi quan sát, cậu muốn tìm Harry kia phiền toái đi. Nếu hắn có thể bất phân thắng bại với sát thủ số 1, vậy cậu cho rằng ngươi có thể thắng hắn?" Thân phận Địch Mễ, Âu Dương Ngoạt rất rõ ràng, một sát thủ muốn tìm một người phiền toái, không nói cũng biết Bổn gia hạ lệnh diệt trừ người đàn ông kia.
"..." Kỳ thật tổng cộng có hai người tiếp nhận nhiệm vụ này. Ngoài Địch Mễ còn một người khác nữa chính là Les. "Không phải một mình tôi, tôi quên nói với cậu, ngày mai Les đến Mexico."
"A, ngược lại cậu làm việc rất nhanh!"
"Ngày mai cậu không cần đi, tôi và Les sẽ diệt trừ hắn." Địch Mễ trở lại chuyện chính.
"Nếu đã đáp ứng thì không nên đổi ý. Huống hồ chuyện này còn liên quan đến vấn đề ai quản lý khu vực này, nếu nửa đường thay đổi thì tương đương bỏ quyền, tôi không thể không có trách nhiệm như vậy." Lý do Âu Dương Ngoạt rất quang minh chính đại, nhưng thật ra cậu căn bản không để ý. Khu vực gì đó, ai quản lý, tất cả chỉ là cái rắm, nguyên nhân thật sự khiến cậu không muốn rời khỏi trận này chính là – cơ hội chơi đùa khó có được.
"Không được! Cậu không thể đi! Cậu là người thừa kế Tu thiếu gia, hơn nữa cậu không phải đối thủ Harry."
"Cậu nói cậu là người xếp thứ năm trong Ám đúng không." Thưởng thức chai nước trong tay, Âu Dương Ngoạt như có điều suy nghĩ nói.
"Đúng!" Không rõ tại sao Âu Dương Ngoạt lại hỏi vấn đề này, nhưng Địch Mễ vẫn trả lời cậu.
"Vậy là được rồi..." Để chai nước lên bàn, Âu Dương Ngoạt hai tay chống bàn, làm một cú lộn mèo đến trước mặt Địch Mễ. Khi Địch Mễ còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu, Âu Dương Ngoạt đã di chuyển ra sau lưng hắn.
"Đừng để địch nhân đứng sau lưng cậu, chẳng hạn như hiện tại, tôi có thể làm được rất nhiều chuyện với cậu." Âu Dương Ngoạt dựa sát vào lưng hắn, Địch Mễ thậm chí có thể cảm giác được hơi thở khi cậu nói chuyện.
"!!!!" Cậu ta chạy đến sau lưng khi nào? Không thấy rõ, hắn một chút cũng không thấy rõ, tốc độ quả thật quá nhanh. Địch Mễ hoàn toàn không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ. Hắn khiếp sợ hai mắt mở to nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, biểu tình cứng ngắc, tầm mắt không ngừng tới tới lui lui đánh giá Âu Dương Ngoạt."Cậu! Cậu! Cậu!..."
Địch Mễ nói không ra một câu hoàn chỉnh. Hắn là sát thủ, tuy không phải tất cả sát thủ đều lãnh khốc, nhưng ít nhất trấn định và bình tĩnh vẫn phải có. Đây là lần đầu tiên Địch Mễ thất thố như vậy. Mặc dù hắn không xuất sắc, nhưng có thể di chuyển đến sau lưng mà khiến hắn không kịp phản ứng trước nay chỉ có một! Và người này cũng chính là người lần đầu tiên thể hiện thân thủ trước mặt hắn – Âu Dương Ngoạt.
"Cậu quen dùng cái gì? Dao? Súng? Hay là...tay không?" Không để ý tới bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Địch Mễ, Âu Dương Ngoạt hỏi.
Địch Mễ một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần. "Tôi quen dùng súng, nhưng bởi vì lần này chúng ta giấu diếm thân phận nên không đi máy bay riêng, súng thì để lại Bổn gia, bằng không sẽ không qua kiểm tra."
Âu Dương Ngoạt thở dài. "Thôi, tôi nghĩ ngày mai Randy Chomsky sẽ chuẩn bị giúp tôi."
"..."
Âu Dương Ngoạt ngáp một cái. "Tôi đi ngủ."
Nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt lên lầu, Địch Mễ nhịn không được mở miệng. "Chờ một chút! Cậu...cậu thật là Ngoạt thiếu gia sao?" Chỉ trong một đêm liền từ một người tâm trí có vấn đề, còn thường xuyên ngớ ngẩn, cần người bảo vệ biến thành cường giả không cách nào đánh giá, thật sự là làm cho người ta không thể nào thích ứng. (Mấu chốt là đột nhiên trở nên mạnh mẽ mới thật đáng sợ. Tuy Âu Dương Thần Tu rất mạnh, nhưng bọn họ biết hắn đã từng được Âu Dương Bạc Tang đưa vào những chỗ tàn khốc trong Ám huấn luyện. Còn Âu Dương Ngoạt thì khác, cậu chưa từng được huấn luyện, thế nhưng động tác của cậu vừa rồi rõ ràng là một thân kinh bách chiến, kinh nghiệm ám sát phong phú mới có được).
"Cậu cho là thật thì chính là thật, cho là giả thì chính là giả." Đúng vậy, thân thể này chính là con trai ruột Âu Dương Thần Tu, nhưng linh hồn thì không phải...
Ngay sau khi cậu trả lời xong, Địch Mễ quỳ xuống một gối, ngẩng đầu, hai mắt biểu lộ trung thành và kiên định. Tay phải trịnh trọng đặt lên ngực trái, sau đó dùng thanh âm nghiêm túc nói. "Ta – Địch Mễ, thề sống chết trung thành với Tu thiếu gia và ngài. Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân thứ hai của ta."
Âu Dương Ngoạt đứng trên cầu thang khoát tay. "Đã biết, đã biết, đi tắm rửa đi, không phải cậu nói sáng mai Les tới sao."
"Vâng."
Bảy giờ sáng hôm sau, Les đến Mexico. Những lúc ngủ một mình Âu Dương Ngoạt dậy rất sớm, cũng không có cảm giác mệt mỏi, cho nên khi Les vừa bước vào biệt thự liền cùng tiểu thiếu gia Bổn gia này đối mặt.
Khi nhìn thấy Les, ngay cả Âu Dương Ngoạt cũng phải có một ít kinh ngạc. Bởi vì cậu thật không ngờ, sát thủ số 1 Ám cư nhiên là một phụ nữ. Nhìn cô chỉ khoảng 25-26 tuổi, tóc đen thật dài, đôi mắt đen sáng ngời hữu thần, làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng, dáng người cao gầy gợi cảm, là một đại mỹ nữ huyết thống phương đông.
Les dù sao cũng là một phụ nữ trưởng thành, cô không giống Địch Mễ tràn đầy năng lượng, cho nên khi nhìn thấy vị tiểu thiếu gia vô năng 'trong truyền thuyết' cô cũng không lộ ra mất hứng hay địch ý. Ngược lại, trong nháy mắt thấy Âu Dương Ngoạt, Les giống như phát hiện tân đại lục 'phi' đến, vừa kéo vừa ôm. "Nha! Đây là Ngoạt thiếu gia phải không?! Thật đáng yêu, hệt như búp bê!"
"..." Địch Mễ khóe miệng co rút nhìn chủ nhân đêm qua mình mới tuyên thệ trung thành bị phụ nữ cưỡng ép ôm vào trong ngực quấy rối tình dục. Sau đó ho nhẹ một tiếng. "Khụ, Les, phiền cô buông Ngoạt thiếu gia ra, cậu ấy còn chưa dùng bữa sáng."
Vuốt mái tóc mềm mại Âu Dương Ngoạt, Les quay đầu nhìn Địch Mễ nói. "Ai nha, chẳng lẽ vì tỷ không ôm tiểu Mễ nên tiểu Mễ giận dỗi? Đừng gấp, tỷ tỷ sẽ lập tức ôm cưng!" Nói xong cô liền phi về phía Địch Mễ.
Âu Dương Ngoạt cũng nhân cơ hội này chuồn đi ăn bữa sáng của mình.
Tầm mắt chuyển qua phòng ăn bên kia, Les nói với Địch Mễ vừa bị mình thỏa thích 'chà đạp' ở trong ngực. "Chị nhớ tiểu Mễ chưa bao giờ tùy tiện dùng kính ngữ với người khác." Thế nhưng vừa rồi lại gọi Âu Dương Ngoạt là thiếu gia, điểm này đủ để thuyết minh vấn đề.
"Ừm!" Địch Mễ ngẩng đầu, nhìn Les nghiêm túc nói. "Có lẽ cô không tin, nhưng tôi nghĩ năng lực của Ngoạt thiếu gia có 90% cao hơn cô."
"Thật?!" Cho nên em nhận chủ? Trên mặt cô thoáng hiện lên kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục cười trêu tức. "Ha ha, vậy tính ra lần này chị đến đây rất có giá trị."
"Này, cô muốn làm gì?"
"Ôi chao! Không phải em nói năng lực cậu ấy hơn chị sao, thế nào còn sợ chị làm gì. Không phải tối nay cậu ấy tham gia 'trò chơi' kia sao? Chị chỉ muốn nhìn năng lực của cậu ấy mà thôi." Nói cách khác, cô dự định đứng một bên xem, sẽ không vội đi hỗ trợ hoặc vội giết tên Harry kia.
"..."Thôi được rồi, nếu được người đứng đầu thừa nhận, như vậy có thể nói là toàn bộ Ám đều phục tùng Ngoạt thiếu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top