Chương 70

Theo yêu cầu Âu Dương Thần Tu, hệ thống sưởi trong biệt thự mở suốt 24/24, tuy bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi nhưng trong biệt thự lại không lạnh lắm. Âu Dương Ngoạt sau khi rời phòng ăn cũng không đi dạo xung quanh biệt thự mà ngồi trong đại sảnh chơi game.

Vì buổi chiều đã ăn một phần điểm tâm lớn và uống một ly ca cao nên Âu Dương Ngoạt không đến phòng ăn dùng cơm. Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Bạc Tang thì luôn ở trong thư phòng thảo luận gì đó, mãi đến tối hắn mới xuất hiện trong phòng Âu Dương Ngoạt.

"Bảo bối, đói bụng không? Hôm nay ngươi ăn ít quá, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi trên giường, Âu Dương Thần Tu vuốt mặt cậu hỏi.

"Không phải, chỉ là ta không thích có người đứng sau lưng nhìn khi ăn thôi!" Âu Dương Ngoạt vừa chơi game vừa trả lời.

Thì ra là thế! Tìm được nguyên nhân rồi Âu Dương Thần Tu tươi cười đem cậu ôm chặt vào lòng, sau đó nói: "Vậy ngày mai khi ngươi ăn cơm ta kêu người hầu ra ngoài hết được không?"

"Được! Tối nay ngươi...ngủ ở đây?" Âu Dương Ngoạt đột nhiên ý thức được vấn đề này.

Âu Dương Thần Tu biết cậu muốn nói gì. "Tầng lầu này đều là của ta, tình hình chung là không có lệnh của ta bọn họ (người hầu) sẽ không lên đây." Chính xác là không dám lên.

Kỳ thật Âu Dương Thần Tu rất dễ nổi cáu mỗi khi thức dậy, đặc biệt là sáng sớm. Thời gian ở Nhật hắn không có biểu hiện ra ngoài là vì: thứ nhất, không ai quấy nhiễu hắn, thứ hai, đối tượng làm hắn tỉnh là Âu Dương Ngoạt, cho nên dù có cáu kỉnh tới đâu hắn cũng sẽ không phát hỏa với cậu.

Thế nhưng ở đây, người hầu nào cũng biết rõ, đặc biệt là lão quản gia. Ông nhìn Âu Dương Thần Tu lớn lên dĩ nhiên hiểu rõ bản tính của hắn. Cho nên, mọi người đặt ra một quy tắc ngầm, đó chính là ‒ tuyệt đối không được lên lầu bốn quấy rầy Tu thiếu gia ngủ!

"Ông nội thì sao?" Kêu Âu Dương Thần Tu là cha Âu Dương Ngoạt cảm thấy so với chết còn khó chịu hơn, nhưng kêu Âu Dương Bạc Tang là ông nội câu lại cảm thấy thật thuận miệng.

"Ha hả, ông ấy sẽ không lên đâu."

"Ừ." Mỗi khi ngủ ở chỗ lạ Âu Dương Ngoạt sẽ rất khó ngủ, nếu hôm nay Âu Dương Thần Tu không ở đây phỏng chừng cậu sẽ không ngủ được luôn. Nếu hắn không ngủ phòng khác, Âu Dương Ngoạt cũng không cần giẫm lên vết xe đổ lần trước, nửa đêm bò lên giường Âu Dương Thần Tu...

"Uống sữa đi rồi ngủ sớm, ngày mai anh họ ngươi tới." Âu Dương Thần Tu xuống giường, bưng ly sữa trên bàn đưa cho Âu Dương Ngoạt.

Anh họ? Âu Dương Ngoạt nghi vấn nhìn Âu Dương Thần Tu.

Biết cậu muốn hỏi cái gì, Âu Dương Thần Tu chờ cậu cầm lấy ly sữa rồi mới nói: "Là Hill! Mẹ của nó là chị ta." Kỳ thật Âu Dương Ngoạt đã từng gặp Âu Dương Diễm, chẳng qua đó là chuyện khi cậu còn bé, không nói bây giờ linh hồn thay đổi, cho dù là Âu Dương Ngoạt thật cũng không nhớ được.

Hai ba ngụm đem ly sữa uống hết, sau khi đưa ly cho Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt liền cởi áo chuẩn bị ngủ. Đề phòng Âu Dương Ngoạt lệch giờ ngủ không quen, Âu Dương Thần Tu đã bỏ thêm thuốc an thần vào trong ly sữa.

Không ai quấy rầy, lại thêm thuốc an thần, khi Âu Dương Ngoạt thức dậy đã là mười giờ sáng hôm sau. Âu Dương Thần Tu không có bên cạnh, trên giường là một bộ quần áo hắn chuẩn bị sẵn cho cậu. Không muốn mặc nhiều, Âu Dương Ngoạt chỉ mặc độc một cái áo và một cái quần. Sau khi vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu.

"Dậy rồi!" Ngồi trong đại sảnh, Âu Dương Thần Tu là người đầu tiên thấy Âu Dương Ngoạt đi xuống.

Sau khi quét mắt nhìn toàn bộ người có mặt trong đại sảnh, Âu Dương Ngoạt gật đầu đi đến ngồi bên cạnh Âu Dương Thần Tu.

Ngồi đối diện Âu Dương Thần Tu là một phụ nữ phương đông rất xinh đẹp, ngũ quan không giống Âu Dương Thần Tu. Bên cạnh người phụ nữ kia là một thiếu niên tầm tuổi Âu Dương Ngoạt, gương mặt tuấn tú, đối mắt màu xanh nhạt, ngoại trừ mái tóc đen thì thiếu niên này nhìn thế nào cũng giống một người Anh tiêu chuẩn.

Khi Âu Dương Ngoạt quan sát hắn thì hắn cũng quan sát cậu. Lúc vừa nhìn thấy cậu, trong đôi mắt màu xanh nhạt liền lóe ra quang mang kinh diễm.

Hai người cùng là con lai, một người thì tuấn tú, một người thì xinh đẹp.

"Ngoạt nhi đã lớn thế này rồi sao!" Không cần giới thiệu Âu Dương Diễm cũng đã biết cậu là ai. Lý do rất đơn giản, chỉ cần nhìn đôi mắt xanh thẫm giống cha cô kia, Âu Dương Diễm liền biết.

"Ừ." Âu Dương Thần Tu lên tiếng, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt bên cạnh: "Ngoạt nhi, đây là bác ngươi."

"Bác!" Nhìn Âu Dương Diễm, Âu Dương Ngoạt lễ phép chào.

Âu Dương Diễm mặt mày rạng rỡ, không ngừng cảm thán nói: "Aii! Ngoạt nhi thật xinh đẹp nha! Lại vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận! Phải chi Ngoạt nhi là con chị thì tốt biết mấy!"

"Không phải chị cũng có một đứa con trai sao?" Âu Dương Thần Tu nhìn Hill ngồi bên cạnh cô nhắc nhở.

"Nó sao? Suốt ngày chỉ biết gây rắc rối làm chị đau đầu muốn chết! Đâu có ngoan ngoãn như Ngoạt nhi!" Chỉ chỉ con trai mình, Âu Dương Diễm liền tức giận.

Nghe cô nói thế, Âu Dương Thần Tu cảm thấy có chút buồn cười nhìn Âu Dương Ngoạt, ánh mắt như đang nói, bác ngươi nói ngươi ngoan ngoãn, kỳ thật so với Hill ngươi mới là người thích gây họa!

Âu Dương Ngoạt không để ý tới hắn đứng lên. "Ta đói bụng, đi ăn đây."

Âu Dương Thần Tu xoa xoa mặt cậu, sủng nịch nói: "Được, đi đi."

"Mẹ, con đi với Ngoạt nhi." Trước đây biết mình có một người em họ, thế nhưng hai người vẫn vô duyên gặp mặt, thật khó khăn bây giờ mới có một người em họ đồng trang lứa, Hill làm sao có thể buông tha chứ?

"Đi đi, đi đi! Mẹ biết con muốn gặp em trai này lâu lắm rồi!" Âu Dương Diễm rất hiểu con trai mình.

Trên đường đến phòng ăn, Âu Dương Ngoạt và Hill là hai người được thượng đế ưu ái ban cho gương mặt hoàn mỹ, khi hai người đứng gần, lực sát thương đủ để cho đám người hầu sớm quen nhìn tuấn nam mỹ nữ phải ngây ra như phỗng.

"Anh là Hill Rendy, thật ra anh chỉ lớn hơn em có ba tháng thôi, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn! Âu Dương Ngoạt!"

Từ lúc ăn sáng xong đến giờ, Hill cứ như cái đuôi sau lưng Âu Dương Ngoạt vậy.

Cũng may Âu Dương Ngoạt bây giờ đã không còn giống như trước kia, cậu chỉ nhíu mày nhìn Hill, dùng tiếng Anh hỏi: "Anh cứ theo tôi làm gì?" Trong giọng nói không có vẻ không vui.

"Ngoạt nhi thật lãnh đạm nha, nói thế nào anh cũng là anh của em, đừng lạnh lùng với anh như thế chứ, anh chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm anh em với em thôi mà." Ngược lại Hill lại dùng tiếng Trung trả lời.

"...Anh biết tiếng Trung?"

"Biết một chút, chí ít trò chuyện bình thường với em không thành vấn đề!" Thấy Âu Dương Ngoạt có phản ứng, Hill cao hứng trả lời.

Nghe Hill nói tiếng Trung trôi chảy, lại mang theo âm điệu quái dị, Âu Dương Ngoạt rầu rĩ nói: "Quên đi, sau này anh cứ nói tiếng Anh đi, đừng nói tiếng Trung nữa!"
"Vậy sao! Bất quá tiếng Anh của Ngoạt nhi rất tốt nha, nếu không biết còn tưởng em là dân bản xứ nha!" Nói tiếng Anh giỏi, lại là con lai, nếu nói Âu Dương Ngoạt là người Anh sợ rằng cũng không ai hoài nghi.

"..." Âu Dương Ngoạt không để ý tới hắn, tiếp tục đi ra ngoài vườn hoa ngoài biệt thự.

Hôm nay thời tiết tốt, chẳng những tuyết không rơi mà còn có vài tia nắng mặt trời xuyên qua tầng tầng mây xám kia chiếu xuống mặt đất. Trên đảo có nhiều cây cối nên không khí rất trong lành, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những cơn gió biển thổi vào, mang theo cái lạnh thấu xương.

"Ngoạt nhi bình thường ở nhà làm gì?" Đối với người tính cách lạnh lùng như Âu Dương Ngoạt, Hill thật sự rất tò mò không biết rốt cuộc ở nhà cậu sẽ làm gì.

"Không làm gì cả, chỉ chơi game thôi!" Âu Dương Ngoạt thành thật trả lời.

"Chơi game hả? Anh rất thích chơi game cuộc chiến zombie! Ha ha ha, rất kích thích! Còn có..." Vừa nói đến game, Hill lập tức mặt mày hớn hở nói không ngừng.

Mặc cho hắn ở bên cạnh ba hoa khoác lác, Âu Dương Ngoạt đã dạo xong một vòng vườn hoa, sau đó liền đi ra phía sau biệt thự.

Hôm qua lúc ngồi trên trực thăng cậu đã nhìn thấy sân golf và trường đua ngựa phía sau biệt thự, theo trí nhớ cậu, chỉ cần vòng qua biệt thự là sẽ đến sân golf.

Vì là mùa đông nên cỏ trên sân không còn xanh tươi, hơn nữa Âu Dương Bạc Tang rất ít chơi golf nên ở đây thoạt nhìn có chút hoang tàn vắng vẻ.

"Ngoạt nhi, em đến đây làm gì? Muốn chơi golf?" Hill đứng bên cạnh Âu Dương Ngoạt hỏi.

"Không! Chỉ tò mò nên đến đây xem mà thôi."

"Trước đây khi anh còn bé mẹ anh thường dẫn anh đến đây chơi, nhưng sau đó thì không còn nữa, nếu muốn về thì mẹ anh toàn về một mình, không dẫn anh theo!"

"Tại sao?" Cũng không phải vì hiếu kỳ, Âu Dương Ngoạt chỉ thuận miệng hỏi thôi.

"Không biết! Anh cũng nhớ không rõ nữa, anh không nhớ tại sao mẹ anh lại đột nhiên không dẫn anh theo, hơn nữa...lúc đó rốt cuộc anh đã đi đâu?" Nữa câu sau Hill giống như đang tự lẩm bẩm.

Hắn chỉ mơ hồ nhớ khi còn bé hắn hay chơi với người hầu trong biệt thự. Có một lần, nhân lúc người hầu không chú ý hắn lén chạy ra phía sau biệt thự...sau đó không nhớ được gì cả. Bất quá, cũng từ lần đó về sau, mẹ hắn không bao giờ dẫn hắn về đây nữa.

"..." Âu Dương Ngoạt không nói gì, cậu nhìn quanh bốn phía sau đó đi thẳng về phía trước.

Đi qua trường đua ngựa, hai người đi tới một vườn hoa có tạo hình kỳ lạ. Xung quanh vườn hoa có bốn pho tượng màu trắng, tất cả các luống hoa đều dùng đá cẩm thạch tạo thành, cao khoảng một thước. Cây cối trồng trong đó được cắt tỉa chỉnh tề nhìn giống như hàng rào, biến toàn bộ vườn hoa thành một mê cung to lớn, đường đi vô cùng rắc rối phức tạp, nếu không chú ý liền đi vào ngõ cụt.

"Ngoạt nhi, có khi nào chúng ta ngay cả quay lại cũng không được không?" Đứng sau lưng Âu Dương Ngoạt, Hill nhìn ngõ cụt trước mặt hỏi.

Âu Dương Ngoạt quay đầu nhìn hắn, sau đó thờ ơ nói: "Theo sát tôi, bằng không đi lạc thì anh cứ ở đây mà cầu trời đi!" Khẩn cầu cho ngươi tìm được đường đi ra ngoài.

Hill ngược lại cũng không lộ vẻ căng thẳng hay bất an, chỉ nhún nhún vai, bộ dáng không chút để ý nói: "Yên tâm, anh sẽ theo sát em."

"Anh có nghe thấy tiếng gì không?" Ở trong mê cung vòng vo một hồi, Âu Dương Ngoạt đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hill đột nhiên bị hỏi có chút không hiểu ra sao, dừng lại cẩn thận nghe ngóng xung quanh, vô cùng an tĩnh. "Tiếng gì? Anh có nghe thấy gì đâu?"

Âu Dương Ngoạt nhíu mày, chẳng lẽ nghe lầm?

"Ngoạt, em nghe thấy cái gì?"

"Không có gì, có lẽ là tôi nghe lầm." Tuy rằng nói vậy nhưng toàn thân Âu Dương Ngoạt lại bắt đầu trở nên cảnh giác.

Lại đi một hồi, Âu Dương Ngoạt dựa vào trí nhớ và trực giác siêu phàm của sát thủ cuối cùng cũng ra khỏi mê cung. Vốn là một chuyện vui vẻ, nhưng rất không may, trước mặt hai người bây giờ chính là bảy tám con chó lớn vô cùng hung hãn, chúng nhe răng trợn mắt nhìn hai người.

Quả nhiên! Lúc nãy không phải cậu nghe lầm...

Âu Dương Ngoạt kéo Hill đang đứng bên cạnh ra sau lưng, lạnh lùng nhìn đám cho săn tùy thời phát động công kích kia.

"Chết tiệt! Tại sao ở lối ra lại có mấy thứ này?" Không muốn trốn sau lưng Âu Dương Ngoạt, Hill quật cường đi lên đứng bên cạnh cậu mắng.

"Rất hiển nhiên chủ nhân nơi này không muốn chúng ta tiếp tục đi về phía trước." Lẽ nào phía trước là cấm địa Bổn gia?

Phía sau đàn chó săn là một cái sân rất lớn, và bên kia sân là hai tòa biệt thự. Tuy chúng không lớn bằng tòa chủ trạch nhưng quả thật cũng không nhỏ.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Quay lại?" Sau lưng là mê cung, đi vào không biết phải mất bao lâu mới tìm được lối ra. Trước mặt là chó săn tùy thời tấn công hai người. Tình huống hiện tại thật sự không lạc quan cho lắm!

"Trong nháy mắt anh quay lưng lại, tôi dám cam đoan bọn chúng sẽ lập tức tấn công anh!" Đối với nguy hiểm, cảm giác của Âu Dương Ngoạt luôn chính xác 100%.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể tiến cũng không thể lùi, chúng ta cứ đứng đây mãi sao?" Hill mắt to trừng mắt nhỏ với đám cẩu hung hãn kia.

Lúc này, Âu Dương Ngoạt kéo Hill về phía sau, bởi vì cậu thấy có một con đang chuẩn bị tấn công hai người. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một con chó săn màu rám nắng dẫn đầu bổ nhào tới.

"Lui lại, đừng cản trở!" Âu Dương Ngoạt lạnh lùng căn dặn Hill, sao đó hai tay ôm lấy cổ con chó đang xông về phía mình. Bị ngăn cản, con chó săn hung hãn bắt đầu phản kháng, nhe ra hàm răng bén nhọn giống như điên mà cắn loạn khắp nơi, mấy con phía sau cũng nối gót bổ nhào lên Âu Dương Ngoạt.

"Âu Dương Ngoạt!" Thấy tình hình như thế Hill có phần nôn nóng, hắn muốn xông tới nhưng lại bị Âu Dương Ngoạt lạnh lùng quát lớn mà đứng yên tại chỗ.

"Không được qua đây cản trở!" Lúc này, có một con cắn cánh tay Âu Dương Ngoạt, tiếp đó, nó theo bản năng dùng sức vung vẫy kéo đi. Máu ấm áp đỏ sậm lập tức nhiễm đỏ ống tay áo Âu Dương Ngoạt, mùi máu tươi cũng từ từ tràn ngập trong không khí.

Âu Dương Ngoạt nhíu mày nhìn con chó đang cắn mình, sau đó nhấc chân đá vào bụng nó một cước. Một cước này Âu Dương Ngoạt dùng mười phần sức lực, con chó bị đau lập tức buông lỏng hàm răng, trong nháy mắt liền bay ra xa, sau đó rơi xuống đất, thống khổ rên rỉ mấy tiếng rồi tắt thở.

Âu Dương Ngoạt siết chặt cánh tay đang ôm cổ con chó tấn công đầu tiên, chỉ nghe tiếng xương cốt 'răng rắc' vang lên, Âu Dương Ngoạt buông lỏng tay, con chó nghẹo cổ từ từ trượt xuống đất, không còn cử động.

Bất cứ động vật nào đều có năng lực nhận biết nguy hiểm, rất hiển nhiên những con còn lại vây quanh Âu Dương Ngoạt bắt đầu cảm thấy cậu rất nguy hiểm. Chúng nó không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhe hàm răng bén nhọn, chăm chăm nhìn Âu Dương Ngoạt.

Nhìn cánh tay bị thương của Âu Dương Ngoạt, máu theo mu bàn tay chảy xuống ngón tay, sau đó tích tích nhỏ giọt trên mặt đất, Hill cảm thấy vô cùng chướng mắt. Tự tôn và kiêu ngạo bản thân không cho phép hắn tiếp tục đứng một bên nhìn nữa, nhưng ngay lúc hắn muốn gia nhập 'cuộc chiến' thì đột nhiên một tiếng huýt sáo vang lên. Mấy con chó vừa rồi còn gầm gừ bỗng nhiên nhu thuận, sau đó từng bước từng bước lui về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top