Chương 7
Vẫn là chiếc Porsche màu lam, vẫn là người đàn ông mặc âu phục màu đen. Thấy Âu Dương Ngoạt từ ký túc xá học viện đi ra, tiến lên kính cẩn mở cửa xe: "Tiểu thiếu gia, mời lên xe."
Cổng chính chậm rãi mở ra, xe tiến vào biệt thự.
"Hoan nghênh tiểu thiếu gia trở về." Một đoàn người hầu đứng chỉnh tề ở cửa, cúi đầu nghênh đón Âu Dương Ngoạt trở về.
Từ khi học ở học viện Thánh Khải, học viện cho phép học viên một tuần về nhà một lần, bất quá Âu Dương Ngoạt cũng không trở về biệt thự lấy một lần.
Hôm nay, nhìn một đống người đứng trước biệt thự, Âu Dương Ngoạt hoàn toàn không có một chút cảm giác đã lâu không gặp, trong lòng tràn đầy không kiên nhẫn.
"Nha, thiếu gia của chúng ta đã về rồi." Vừa mới bước vào cửa, chợt nghe thấy một âm thanh âm dương quái khí trong phòng khách hướng đến cậu.
Trần Lỗi! Nhăn nhíu mày, tại sao cậu ta lại ở đây? Không muốn để ý tới hắn, Âu Dương Ngoạt xoay người lên lầu.
Đêm nay, trên bàn cơm của phòng ăn lại có thêm hai người, một là Trần Lỗi ở trường liên tiếp khiêu khích Âu Dương Ngoạt, một là người phụ nữ ăn diện trang điểm xinh đẹp....mẹ Trần Lỗi.
Âu Dương Ngoạt ngồi vị trí đối diện Trần Lỗi, tao nhã huy động dao nĩa, yên lặng ăn thức ăn trên bàn, tuyệt không để ý đến người phụ nữ đầy mùi nước hoa dùng ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Mấy ngày trước có xem qua báo cáo của thuộc hạ mang đến, biết hai đứa con trong học viện mâu thuẫn mãnh liệt.
Âu Dương Thần Tu bưng lên ly rượu đỏ trên bàn, miệng khẽ nhấp: "Tại sao mỗi ngày đều không nói với nhau câu nào? Không phải trước kia tình cảm các đứa rất tốt sao?" Cố ý hỏi như vậy để thăm dò một chút.
Tình cảm tốt? Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta và cậu ta tình cảm tốt? Âu Dương Ngoạt có chút châm chọc, cảm khái: cảm tình chỉ như trang sức, tác dụng gì a.
Nghe được lời nói Âu Dương Thần Tu, người phụ nữ kia sắc mặt thay đổi, vội vàng nháy mắt với con trai mình.
Nhận thấy mẹ mình ra hiệu, Trần Lỗi đứng dậy giả tạo nói với Âu Dương Thần Tu: "Thật xin lỗi, ba, hôm nay con không cẩn thận chọc giận tiểu Ngoạt, làm em ấy không vui."
Sau đó đối với Âu Dương Ngoạt cười cười: "Nào, tiểu Ngoạt, anh ở đây đền cho em vì đã không phải." Đưa ly nước đưa cho Âu Dương Ngoạt.
Tiểu Ngoạt? Tuy rằng không thích cậu ta đem tên của mình kêu giống con gái như vậy, nhưng người khác đã giải thích trước, chính mình cũng có hãnh diện. Vươn tay muốn nhận lấy ly nước cậu ta đưa tới...
Ngay thời điểm Âu Dương Ngoạt sắp cầm lấy ly nước trong tay Trần Lỗi, Trần Lỗi cố ý trượt tay, thuận thế đem toàn bộ nước trong ly đổ lên áo sơmi của Âu Dương Ngoạt. [yuu: thằng này láo quá]
"Ai nha, tiểu Ngoạt, thật ngại quá, anh trượt tay, anh rót cho em ly khác" Hài lòng nhìn trò đùa dai của mình, trong lời nói không có mảy may xin lỗi.
Âu Dương Ngoạt là ai? Sát thủ! Giết người rất nhiều, cũng dưỡng thành một loại tính cách 'ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng'
Mặc kệ bây giờ là tình huống gì, mặt kệ Âu Dương Thần Tu đang ở đây, ngón tay thon dài của Âu Dương Ngoạt tuỳ ý cầm lấy con dao ăn trên bàn cơm, hàn quang chợt lóe trong mắt rồi biến mất, ra tay sạch gọn lưu loát, thân dao thẳng tắp bay về phía Trần Lỗi cắm vào trên lưng ghế dựa cậu ta đang ngồi.
Lưỡi dao sắc bén chỉ cách động mạch cổ Trần Lỗi có một li.
Tao nhã đứng dậy, nhún nhún vai như không có gì nói: "Thật ngại quá, phản xạ có điều kiện."
Không nhìn người phụ nữ kia thét lên, Âu Dương Ngoạt phiền toái đi lên lầu chuẩn bị tắm một cái, rửa đi cảm giác dinh dính cả người, lại không chú ý tới lúc này ánh mắt Âu Dương Thần Tu đầy thâm ý khác biệt.
*********
"Tại sao nó không chết, ông trời thật không có mắt." Người phụ nữ ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà mình, bắt chéo chân, tay cầm điếu thuốc lá, một bên không ngừng hút, một bên không ngừng báo oán.
"Vốn tưởng rằng nó đã chết, như vậy con liền ít đi một đối thủ. Hiện tại tất cả điều ngâm nước nóng...Không được! Tiểu Lỗi, Âu Dương Ngoạt là một mối đe doạ, nhất định phải làm cho nó biến mất. Không thể để nó phá hư kế hoạch của chúng ta, loại chuyện này....tuyệt đối không cho phép..." Người phụ nữ có chút kích động cắn móng tay, híp mắt suy nghĩ.
"Mẹ yên tâm, một ngày nào đó con sẽ diệt trừ nó." Trần Lỗi ngồi bên cạnh mẹ mình, ôn nhu an ủi.
"Ha hả, không hổ là con ngoan của mẹ." Trần Hải Đường cười, cho con mình một cái ôm chầm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top