Chương 15

Mỗi buổi chiều thứ sau đều giống như chủ nhật, một đoàn xe hàng hiệu dừng trước cổng chính học viện Thánh Khải chờ đợi những thiếu gia tiểu thư tan học.

Tuy rằng Âu Dương Ngoạt mỗi lần đều từ chối trở về, nhưng xe nhà Âu Dương mỗi tuần vẫn đến, chưa từng gián đoạn. Hôm nay là thứ sáu, cho nên cũng không ngoài ý muốn thấy trợ lý nhà Âu Dương chờ đợi Âu Dương Ngoạt.

Bởi vì cuối tuần này học viên trao đổi xuất phát đi Nhật Bản, vì vậy hôm nay tan học đặc biệt sớm.

Không biết tại sao trời hôm nay rất nắng, cảm giác giống như ngày hè chói chang, cho dù mặc đồng phục áo sơ mi mỏng vẫn thấy rất nóng. Thời gian cũng còn sớm, trợ lý nhà Âu Dương phụ trách tới đón cậu có thể một lát nữa mới đến, Âu Dương Ngoạt quyết định ở ký túc xá tắm rửa thay bộ quần áo đầy mồ hôi trên người, xua tan cảm giác nóng bức khó chịu rồi mới về nhà.

Trong phòng tắm, Âu Dương Ngoạt nằm trong bồn tắm lớn, nước từ bốn lỗ nhỏ bồn tắm qua lại tuần hoàn hình thành cột nước mát xa khiến cậu rất thoải mái...

Người ta thường nói thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, như Âu Dương Ngoạt thư thái ngâm mình trong bồn tắm lớn như vậy, không chỉ thân thể thả lỏng mà còn được nghỉ ngơi, đương nhiên bất tri bất giác thời gian cũng đến rất nhanh.

Cảm giác chỉ trong nháy mắt thì đã đến giờ tan học bình thường, lúc này tiếng động cơ ôtô ngoài cổng học viện khiến không gian thật ồn ào.

Âu Dương Ngoạt từ trong phòng tắm đi ra, mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn để ở trên giường, tuỳ tay lấy một cái khăn đứng trước gương lớn lau tóc.

Lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy đôi mắt xanh lục của mình: "Mình quên còn phải đi mua kính sát tròng để che đôi mắt này." Âu Dương Ngoạt thì thào tự nói.

Về phần tại sao?

Âu Dương Ngoạt trên lớp học không thích nói chuyện, bởi vì cậu không muốn cùng người khác thâm giao, có lẽ do đả kích từ kiếp trước bị phản bội, hơn nữa, là một sát thủ đặc biệt lạnh lùng. Vậy nên, Âu Dương Ngoạt từ trước tới nay thật sự khó có thể tìm được tiếng nói chúng với mấy thiếu gia tiểu thư này nọ, càng không có khả năng bảo cậu đi theo họ trò chuyện.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Âu Dương Ngoạt tự giam mình trong thế giới riêng của cậu, cũng vì vừa rồi trong phòng học nghe các thiếu gia tiểu thư bàn tán, trong nhận thức của cậu Nhật Bản so với nơi này còn dễ rước hoạ vào thân hơn.

Cậu không phải ngu ngốc về vấn đề thẩm mỹ, cậu biết rõ gương mặt hiện tại của mình rất dễ gặp rắc rối, cho nên để giảm bớt phiền toái không cần thiết, vẫn là đem những cái dễ dàng gây chú ý giấu kỹ một chút. Nhất là đôi mắt màu xanh lục này rất dễ dàng bị nhận ra, cho nên trước hết phải giấu đi để không khiến người khác chú ý.

Dù sao bên ngoài trời cũng rất nắng, tóc cũng không cần lau khô, chỉnh lý lại quần áo, Âu Dương Ngoạt xuống lầu đi ra cổng học viện...

"Tiểu thiếu gia." Một thân tây trang phẳng phiu, tóc ngắn chỉnh tề, trợ lý trẻ tuổi thấy Âu Dương Ngoạt đi tới liền mở cửa xe.

"Ừ." Đang lúc Âu Dương Ngoạt khom người chuẩn bị vào xe lại nhìn thấy Âu Dương Thần Tu cũng ở trong xe.

Quái, hôm nay tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây? Trong lúc Âu Dương Ngoạt buồn bực thì giọng nói mang theo từ tính bên cạnh vang lên: "Ta nghe nói ngươi muốn đi Nhật Bản trao đổi học tập?" 

"Hả? Đúng." Báo danh đã được vài ngày, dù sao cũng toàn là con cháu trong giới thượng lưu, giáo viên khẳng định đã thông báo với gia đình, cho nên Âu Dương Thần Tu biết cũng không có gì ngạc nhiên.

"Tại sao quyết định đi Nhật Bản?" Thanh âm vẫn lạnh lùng trước sau như một, hoàn toàn không có chút tình cảm.

"Không tại sao cả, chỉ là muốn nếm thử cảm giác đi học ở một quốc gia khác." Nhún nhún vai, không hề gì trả lời.

"Muốn đi Nhật Bản ngươi có thể nói với ta, ta cho ngươi chuyển...."

"Không cần, ta chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, không cần phải tốn chi phí lo liệu chuyển trường lớn như vậy." Đánh gãy lời Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt quay đầu về phía cửa sổ xe, nhìn xe cộ thoáng qua bên ngoài.

Bên trong xe nhất thời yên lặng một hồi lâu mới truyền đến âm thanh than nhẹ của Âu Dương Thần Tu.

"Vậy được rồi, dù sao nhà Âu Dương chúng ta bên Nhật Bản cũng có một chi nhánh, ta sẽ nói với bên đó. Còn có, ở đó ta có mấy căn biệt thự, đợi lát nữa về nhà ta đem mấy chìa khoá đó giao cho ngươi, đến lúc qua Nhật Bản ngươi có thể chọn một căn thích hợp để ở."

"...Được, đã biết." Quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thần Tu, tại sao từ khi cậu hết bệnh đến giờ đột nhiên hắn lại tốt với cậu như vậy?

Nghĩ không ra nguyên do, vô ý thức liếc mắt ngoài cửa sổ thấy một cửa hiệu mắt kính: "Từ từ, chờ một chút, dừng xe, ta muốn mua ít đồ."

Thanh âm bất thình lình khiến trợ lý dừng khẩn cấp, tại quốc lộ vang lên tiếng phanh chói tai.

"Ngoạt nhi, ngươi muốn mua cái gì?" Âu Dương Thần Tu xuống xe đi theo Âu Dương Ngoạt.

"Kính sát tròng." Âu Dương Ngoạt cũng quay đầu lại trả lời.

"Kính sát tròng? Mắt ngươi làm sao vậy? Tại sao trước kia ta không biết ngươi cận thị?" Cước bộ theo sát Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu tiếp tục hỏi.

"Tại sao trước kia ta không biết ngươi dong dài như vậy?" Quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu một cái, Âu Dương Ngoạt không tò mò hỏi.

"Ngươi......" Tiểu bạch thỏ trở thành lang, vốn đã quen với một Âu Dương Ngoạt nhẫn nhục chịu đựng, đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng khiến Âu Dương Thần Tu thật không quen. Chưa kể là người có tiền lại có quyền, chưa từng có kẻ nào dám nói với hắn như vậy, trong lúc nhất thời hắn bực bội a.

Mà bên này, Âu Dương Ngoạt cũng không muốn cùng hắn lôi kéo những vấn đề nhàm chán, ba bước thành hai bước tiêu sái đi vào hiệu mắt kính.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top