Khoảng Cách Vô Hình Chương 36
Chương 36:Con Của Tôi!
Trình Dĩ Sênh nhíu mày, theo bản năng muốn đỡ cô, lại bị cô nhạy cảm tránh né.
“Thôi, em uống cũng nhiều rồi, ly này anh tự mình uống.” Trình Dĩ Sênh nhẫn nhịn đau lòng nói một câu.
Không biết đã uống bao nhiêu rượu, Dụ Thoại Mỹ nhìn chằm chằm vào ly rượu đầy chất lỏng màu đỏ như máu kia, dùng tất cảsự quật cường để duy trì đầu óc tỉnh táo, lạnh lùng nói:
“Như vậy sao được? Cả đời chỉ kết hôn có một lần, Trình tiên sinh, ly này tôi mời anh, chúc anh hôn nhân mỹ mãn, trăm năm hòa hợp!”
Cô đột nhiên nâng ly rượu lên, cần cổ trắng như tuyết hơi ngửa ra sau tạo thành một đường cong tao nhã khiến những người xung quanh động lòng mê đắm.
Chẳng qua là rượu quá mạnh, cô uống được một nửa liền bị sặc, nhưng vẫn cố chấp uống cạn, khóe mắt ươn ướt, khàn giọng nói một tiếng:
“Thật xin lỗi.” rồi đẩy mọi người ra chạy về hướng toilet.
Tiếng nước chảy rắc rắc lấn áp tất cả âm thanh, Dụ Thoại Mỹ chống hai tay ở hai bên, những giọt nước lạnh buốt trên mặt rơi xuống quần áo, cô che miệng, sau cùng đau đớn khóc thành tiếng.
Nhiều hình ảnh cuồn cuộn xuất hiện trong đầu, mùa đông gian nan ở thành phố Z, trong căn phòng nhỏ bé không có hệ thống sưởi, chỗ nào cũng đều lạnh như băng, cô lạnh đến hai lỗ tai và bàn tay đỏ bừng, mỗi lần Trình Dĩ Sênh đi làm đều dẫn cô theo, trong tiệm Pizza Hut có trang bị đầy đủ hệ thống sưởi, làm cho cô ấm áp, anh bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, thật vất vả mới có thể rảnh rỗi một chút liền chạy đến bên cạnh cô, hôn tay của cô tràn đầy áy náy nói
‘ Thoại Mỹ, đi theo anh, thật uất ức cho em.’
Tiếng nước chảy vẫn còn vang lên, Dụ Thoại Mỹ lau mặt rồi đưa tay tắt vòi nước, tự nói với mình, không nghĩ, không nghĩ không nghĩ không nghĩ nữa! Là anh sợ nghèo đến điên rồi mới phản bội cô, đàn ông như vậy, cô không cần nghĩ đến nữa!
Ra khỏi toilet, cô không cẩn thận nên đụng phải một người, làm cho đối phương thét lên chói tai.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..…” Dụ Thoại Mỹ theo bản năng nhận lỗi, hai tròng mắt ửng đỏ, thanh âm khàn khàn.
“Cô không nhìn đường à!” Kim Dạ Hi tức giận ngẩng đầu, thấy là cô cũng thoáng kinh hãi, ngay sau đó trên mặt mới hiện rõ sự châm biếm:
“Dụ Thoại Mỹ, là cô? Cô tới đây làm cái gì!”
Dụ Thoại Mỹ cũng vừa mới nhìn rõ cô ta, khuôn mặt vì men rượu mà nóng bỏng, lắc lắc đầu:
“Cô yên tâm, tôi không muốn đến, càng không muốn nhìn thấy các người.” Vốn dĩ cô không phải là cam tâm tình nguyện tới đây.
“Cô.....” Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ của Kim Dạ Hi có chút vặn vẹo, hận đến cắn răng, cáu kỉnh hét lên:
“Dụ Thoại Mỹ, cô có toan tính gì! Nếu không muốn đến thì mau cút ra ngoài cho tôi! Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, trợn to mắt chó của cô lên nhìn cho rõ ràng, Trình Dĩ Sênh là người đàn ông của tôi! Chắc cô đã phải tính kế rất nhiều mới có thể trà trộn vào tham gia tiệc đính hôn của tôi, quả thật không biết xấu hổ!”
Dụ Thoại Mỹ cũng không nhịn được nữa, nhớ tới những đau đớn và khuất nhục mình đã phải gánh chịu trong ngày hôm nay, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rưng rưng:
“Đàn ông của cô thì cô tự mình quản cho tốt, đừng để anh ta tới tìm tôi cũng đừng để anh ta quấn lấy tôi, giữ không được người đàn ông của mình, cũng đừng đến trách tôi sao lại có bản lãnh!”
“Cô…..Cô giỏi lắm, cô dám ở trong nhà tôi ngay tại bữa tiệc của tôi mà nói chuyện với tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Kim Dạ Hi cũng tức giận đến nước mắt lưng tròng.
Dụ Thoại Mỹ xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh vẫn thẳng tắp kiên
“Cô đứng lại! Đồ hèn hạ thối tha, tôi sẽ không để cho cô đi! Hôm nay phải cho cô biết thế nào là lễ độ!” Nam Cung Dạ Hi tức giận tiến lên, nắm tóc của cô hung hăng kéo về phía sau.
“Á…..” Nhất thời Dụ Thoại Mỹ đau đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay vịn cầu thang, cô thật không ngờ tới tiểu thư nhà giàu có lại đanh đá như thế, cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta:
“Buông ra.”
Từ trong đáy mắt của cô hiện rõ khí phách quật cường khiến cho Kim Dạ Hi rùng mình một cái, nhưng tiếp theo lại nhớ tới cô là người Trình Dĩ Sênh yêu sâu đậm, sức lực kéo cô càng mạnh hơn:
“Tiện nhân, đáng đời cô!”
Dụ Thoại Mỹ nhẫn nhịn chịu đựng đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng lạnh như băng, liếc mắt nhìn về phía sau lưng cô ta, kêu lên:
“Dĩ Sênh!”
Kim Dạ Hi sợ tới mức run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh quay đầu lại, nhưng phát hiện Trình Dĩ Sênh không có ở sau lưng mình! Dụ Thoại Mỹ nhân cơ hội lạnh lùng hất tay của cô ta ra, cả người tỏa ra ngạo khí không thể chinh phục đứng trước mặt cô ta.
“Dụ Thoại Mỹ, cô…..” Kim Dạ Hi tức giận đến run run,
“Tôi muốn giết chết cô!”
Vừa nói xong cô ta liền xông tới Dụ Thoại Mỹ, lại quên mất mình đang đứng ở đầu bậc thang, bất ngờ đưa chân đạp lên không, “A!” một tiếng, liền dẫm lên mép bậc thang nên hụt chân mất thăng bằng té xuống!
Cả bữa tiệc lập tức xôn xao hỗn loạn, khiếp sợ nhìn bóng dáng nhếch nhác ngã từ trên cầu thang xuống.
Kim Dạ Hi.
Kim Dạ Hi đã mang thai ba tháng!
Trong âm thanh va chạm mạnh còn có tiếng thét thống khổ chói tai, phản ứng nhanh nhất chính là Kim Tử Long, sắc mặt của anh lạnh lẽo trắng bệch, ‘Cạch!’ đặt ly rượu xuống, kêu một tiếng:
“Dạ Hi” liền chạy tới!
Kim Dạ Hi ngã xuống khỏi bậc thang cuối cùng, thống khổ rên rĩ, ôm bụng, vẻ mặt đau đến vặn vẹo .
“Dạ Hi!!” Kim Tử Long dữ dội rống một tiếng, bước lên ôm lấy thân thể của cô ta, nâng cô ta đang đưa tay gắt gao che lấy bụng lên:
“Dạ Hi, em làm sao vậy?!”
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, Kim lão gia chống gậy bước nhanh tới đây, trong mắt hằn lên tơ máu la to:
“Nhanh lên, đưa Dạ Hi trở về! Gọi bác sĩ Martin tới đây, tới ngay lập tức!! !”
Trước mắt Dụ Thoại Mỹ là những chấm ánh sáng nhỏ nhoi, đầu óc cô bị men rượu làm cho nóng hực mê ly, giờ phút này lại bị hiện thực bén nhọn đột nhiên đâm cho đau nhói! Cô vịn cầu thang, không nhớ nổi vừa rồi đã xảy ra việc, vì sao cô ta lại té từ trên này xuống? Là cô đụng phải cô ta sao?
Không…..Không có! Cô nhớ rõ không có!
Cả bữa tiệc biến thành hiện trường cấp cứu, cô có thể loáng thoáng nghe được thanh âm gào khóc của Kim Dạ Hi, cô ta quơ hai tay vỗ mặt đất, nhìn bụng của mình rồi lớn tiếng khóc rống:
“Chính là Dụ Thoại Mỹ, con tiện nhân kia đã đẩy em xuống! Con của em, con của em!!”
Trong lòng Dụ Thoại Mỹ chấn động, đôi mắt ướt đẫm đối diện với đôi mắt hung ác tàn bạo đầy sự uy hiếp của Kim Tử Long, cô vô ý thức lui về sau một bước, đơn giản là vì có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt anh.....Người đàn ông kia, lửa giận đã ngập trời!
Trong giây lát Kim Dạ Hi rơi xuống, trong lòng Dụ Thoại Mỹ cũng cảm thấy lo sợ, từ nơi cao như vầy té xuống, không biết đứa bé có sao không, mặc dù trên mặt đất không có vết máu, nhưng là…..
“Dụ Thoại Mỹ!” Kim Tử Long từng bước từng đi đến gần, giọng nói trầm thấp hiểm độc kêu tên cô.
Những ngón tay tái xanh run rẩy siết chặt tay vịn cầu thang, Dụ Thoại Mỹ ngước mắt đối diện ánh mắt cuồn cuộn lửa giận của anh, nhất thời mất đi năng lực nói chuyện, trái tim của cô đập mạnh dữ dội, thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình:
“Tôi không có đẩy cô ấy xuống..…”
“Cô không có…..” Đôi mắt thâm thúy như biển sâu thăm thẳm của Kim Tử Long quan sát cô, như một con sư tử kiêu ngạo chống tay hai bên người cô, tựa hồ tiếp theo, có thể xé xác cô thành nhiều mảnh:
“Chẳng lẽ con bé lại tự té xuống
sao?!!”
Anh bạo rống khiến lỗ tai cô ong ong,
Dụ Thoại Mỹ run lên muốn lui về
phía sau, nhưng sau lưng đã là lan
can, cô không thể lùi được nữa!
“Tôi đã nói không phải là tôi đẩy cô ấy,
tin hay không tùy anh! Tôi say, nhưng
anh cũng không nên tùy tiện chuyện
gì cũng đổ hết lên trên đầu tôi, tôi
không cần thiết gánh chịu những tội
mình không làm!”
Cô quật cường như thế, trong đôi mắt
ánh lên ánh sáng kiên cường không
chút sợ hãi nhìn chằm chằm anh.
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top