Khoảng Cách Vô Hình Chương 109

Chương 109:

La An Kỳ run rẩy trong lòng anh, rõ

ràng trong đôi mắt trong trẻo thoáng

qua chút đau nhức.

Cô có thể không đau sao?

Cô chỉ là một người phụ nữ bình

thường, phải như thế nào mới chịu

đựng được người đàn ông mình mến

yêu, trong lúc ôm ấp cô lại kêu tên

một người phụ nữ khác?

Trong thân thể Kim Tử Long dục vọng

cháy bỏng càng ngày càng kịch liệt,

đôi mắt thâm thúy lóe sáng như mắt

dã thú, lại đè nén không dám hù dọa

người phụ nữ trong ngực, chỉ rên lên

một tiếng rồi hôn cô, bồng lấy cô đi

lên lầu.

Trong căn phòng rộng rãi, trên chiếc

giường lớn mềm mại trắng noãn, đó

là thánh địa của bọn họ.

La An Kỳ cảm giác mình được đặt

xuống giữa một đống gối mềm mại,

thân thể người đàn ông này nặng nề

áp xuống nhưng lại tận lực không

chạm vào cô, chẳng qua là để cho cô

nằm ở bên trong thoải mái hơn mà

thôi, cúi đầu hôn lên khóe miệng của

cô.

"Có thể đừng gạt anh nữa không?"

Giọng nói của Kim Tử Long ám ách

mang theo sự run rẩy, hàng mi dày

đậm nhắm lại, bưng mặt của cô hôn

thật sâu như một loại trân bảo, vào

thời khắc này, sự đau đớn đè nén

trong trái tim trào dâng, thân thể to

lớn cũng hơi run rẩy:

"Đó là con trai của anh phải hay

không? Hữu Chí là con trai của

anh...... Thoại Mỹ, em làm sao sinh hạ

con..... Rất đau có đúng không......"

Hơi thở của anh nóng hổi run run phả

trên mặt cô, mang theo sự đau lòng

kịch liệt hôn cô, từng chút từng chút,

hơi thở mong manh, thậm chí khóe

mắt tuấn dật  cũng thấm ra nước mắt

trong suốt.

Đôi mắt trong trẻo của La An Kỳ vẫn

nhìn anh, cảm giác được anh ôm chặt

mình, bàn tay run run thăm dò chạm

vào dưới bụng cô, cả người anh

dường như đang thừa nhận sự áy náy

cùng đau lòng khổng lồ, rất sợ, rất sợ

làm người phụ nữ trong ngực vỡ vụn,

không dám đụng vào cô, chính là đau

lòng đến trái tim cũng run rẩy

Con trai? Con trai của Dụ Thiên Tuyết.

Đôi mắt của La An Kỳ trong trẻo mà

không có nhiệt độ, cô nhớ khi đó đã

từng nghe Dương Hạo Thiên thông

báo là sau khi chấm dứt, anh sẽ trở về

cùng với đứa bé trai ngồi ở trong xe,

đứa bé kia, cô nhớ không lầm tên là

Dụ Hữu Chí.

Thời gian đã năm năm, bây giờ, người

đàn ông này lại nói đó là con trai của

anh.

Năm năm trước, đứa nhỏ trong bụng

Dụ Thoại Mỹ không phải đã bị chính

tay anh xóa sạch rồi hay sao?!

Sắc mặt La An Kỳ tái nhợt, vốn nên

thừa nhận nụ hôn không thuộc về

mình, đột nhiên nghiêng đầu qua né

tránh, cẩn thận nhìn chăm chú người

đàn ông hình như đã thay đổi tính

tình trong nháy mắt này ——

Anh - Kim Tử Long kiêu ngạo biết bao,

lại có thể vì người phụ nữ Dụ Thoại

Mỹ kia mà bỏ xuống bản thân, cưng

chiều cô ta đến nước này!

Cô phải thừa nhận, bên trong nước

hoa cô phun tuyệt đối có thành phần

thuốc ảo giác rất mạnh, thế nhưng rõ

ràng người đàn ông này tên đã lắp

vào cung, lại cứng rắn chịu đựng!

Khuôn mặt tái nhợt của cô dần dần

chuyển đỏ hồng, đỏ hồng nóng ran,

trong đôi mắt óng ánh trong suốt

thoáng qua sự chua xót, hơi thở nhu

tình quanh quẩn ở bên người cô, lại

bù không được tảng đá nặng nề che

phủ ở trong lòng cô.

"Anh sẽ lấy em sao?" La An Kỳ lạnh

giọng hỏi, thừa dịp ý thức của anh

không tỉnh táo, cô muốn hỏi rõ ràng

chính xác:

"Nếu đứa bé là con của anh, em cũng

là phụ nữ của anh, anh sẽ lấy em

sao?"

Cả người Kim Tử Long cứng đờ, ý thức

dần dần trở về trong đầu, gương mặt

tuấn tú bởi vì vấn đề cô hỏi mà trở

nên tái nhợt.

"Em muốn anh cưới em?” Giọng nói

của anh ám ách không xác định.

La An Kỳ nhẹ nhàng hít một hơi, ánh

mắt nhìn thẳng vào anh:

"Anh cho là sao? Nếu không anh

muốn nhận con về làm cái gì? Hay

anh chỉ muốn xác nhận đây là con

của anh mà thôi, để cho nó làm một

đứa con riêng, để cho em cả đời là

một người phụ nữ không có danh

phận? Vợ chưa cưới của anh có biết

không? Có đồng ý không?"

Lời của cô rất bén nhọn, cô rất tin

tưởng, nhất định Dụ Thoại Mỹ cũng

muốn chính miệng hỏi anh như vậy.

Trong đôi mắt thâm thúy của Kim Tử

Long gió mưa cuồn cuộn, có tình yêu

khắc cốt ghi tâm, đè nén thân thể run

rẩy, giọng ám ách hỏi:

"Em chịu gả cho anh?"

Trong lòng La An Kỳ hung hăng đau

xót, đau đến mức cắn chặt môi của

mình, nhưng vẫn không thể ngăn

được nỗi đau.

"Ừ, nếu em muốn vậy thì sao?" Đôi

mắt cô mát lạnh mà thê lương nhìn

chằm chằm vào anh.

Thân thể Kim Tử Long run rẩy càng

lúc càng kịch liệt, sự bi thương cùng

tâm tình kích động cuốn tới, anh

bưng lấy mặt người phụ nữ trong

ngực, nặng nề hôn lên.

La An Kỳ thử giãy giụa, trong lúc giãy

giụa nước mắt cũng chảy xuống, rõ

ràng cô biết nụ hôn này không phải

dành cho cô, anh kích động như thế,

nhưng tình yêu đó cũng không phải

dành cho cô! Cô lại cứ khăng khăng

nhất định đắm chìm trong nụ hôn

này, thế mà Dụ Thoại Mỹ tùy tùy tiện

tiện là có thể lấy được, còn cô, đó là

yêu cầu xa xỉ mà năm năm nay cũng

chưa từng có được!

Những ngón tay mảnh khảnh nắm

chặt drap giường, nước mắt La An Kỳ

rơi như mưa, hận đến nghiến răng,

hận đến lòng chua xót!

"Đừng khóc….." Kim Tử Long ôm chặt

cô, hôn cô thật sâu, giọng nói khàn

khàn:

"Thoại Mỹ đừng khóc....."

Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô,

chống đỡ chóp mũi khóc đến đỏ au

của cô, giọng trầm thấp phát ra từ

trong lồng ngực:

"Em biết anh có bao nhiêu vui

mừng….. Anh nhớ em hận anh, nhất

định là em rất hận anh hận đến mức

muốn giết chết anh….. Tại sao em đột

nhiên muốn gả cho anh....."

La An Kỳ chấn động, lúc này mới nhận

thấy mình bỏ quên điểm này, nhất

định biểu hiện của cô cùng Dụ Thoại

Mỹ chênh lệch quá lớn.

Trong lúc trong lòng cô run sợ, giọng

nói trầm thấp của Kim Tử Long vang

lên bên tai lần nữa.

"..... Chỉ có điều không có vấn đề gì......

Thoại Mỹ, em muốn cái gì cũng được,

đó là anh nợ em….." Anh nhẹ nhàng

hôn lên môi cô, ánh sao tràn đầy

trong đêm tối cho cô cam kết nóng

bỏng cam nhất:

"Chỉ cần em muốn, bất cứ cái gì an

cũng đều cho em....."

Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống,

La An Kỳ đã không còn rõ ràng lắm,

nước mắt đó, là của mình, hay là của

anh.

Bóng đêm mông lung, cô đối xử với

chính mình như thế, quả thực là so

lăng trì còn đau đớn hành hạ hơn.

La An Kỳ gắt gao bịt kín lỗ tai không

muốn nghe nữa, dù người đàn ông

này ôm mình nói chuyện như thế nào

cô cũng không muốn nghe nữa! Đây

không phải nói cho cô nghe, đều

không phải!!

Nước mắt liên tục rớt xuống, trong

đêm ấm áp đầu tiên, La An Kỳ lệ rơi

đầy mặt.

Một đêm nặng trĩu cứ trôi qua như thế.

*****

"Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!"

Sáng sớm cửa phòng sách đã bị gõ đến

rung trời.

Mới vừa luyện quyền xong trở về

phòng sách luyện chữ, Kim Cung

Ngạo lạnh lùng ngước mắt lên, thật

không biết là người nào có lá gan lớn

như vậy, sáng sớm đã dám tới đây ầm

ĩ!

"Ba, mở cửa, con là Dạ Hi! Con không

phải tới quấy rối, ba, con có việc

gấp!" Kim Dạ Hi dắt con gái nhỏ của

mình gõ cửa thật mạnh, đẩy đẩy

Trình Lan Y:

"Mau, kêu ông ngoại mở cửa."

"Ông ngoại mở cửa….." Giọng Trình

Lan Y non nớt kêu lên, ánh mắt trong

veo như nước nhìn mẹ.

Kim Cung Ngạo cau mày, đi tới, mở

cửa phòng sách ra.

"Lăn tăn cái gì?" Đôi mắt chim ưng

quét qua đứa con gái không có tiền

đồ của mình, cả người Kim Cung

Ngạo tản mát ra khí phách cường thế

khiến Kim Dạ Hi đứng ở cửa sợ tới

mức run rẩy, vừa định nói gì đó lại

nuốt trở vào trong bụng.

"Ba! Tối hôm qua chị An Kỳ qua đêm ở

nhà chúng ta, ở trong phòng anh

trai!" Kim Dạ Hi không để ý tới con

gái nhỏ đang ở đây đã gấp gáp hò hét,

ánh mắt sáng ngời sự hưng phấn.

Mí mắt Kim Cung Ngạo nặng nề nhảy

lên!

Đôi mắt chim ưng quét về phía Kim

Dạ Hi, giọng nói trầm thấp hùng hậu

vang lên:

"Không biết lớn nhỏ!"

Kim Dạ Hi chấn động đến run lên một

cái, không biết mình đã làm sai điều

gì, trơ mắt nhìn người cha nghiêm

nghị của mình, vội vàng im bặt,

nhưng mấy người giúp việc ngoài cửa

lại ì xào bàn tán, bàn luận xôn xao,

Kim Dạ Hi ngẩng đầu lên, cho rằng

mình làm đúng, thấy rất hãnh diện,

hừ, người phụ nữ Dụ Thoại Mỹ kia

trở về thì thế nào, rõ ràng chị An Kỳ

đã thật sự….. cùng anh trai!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top