Chương 9: Sốt ruột

Tại văn phòng bác sĩ, Quý Trường Khanh mở cửa đi đến cạnh bàn làm việc, từ ngăn kéo lấy ra một cặp kính mới đeo lên.

Kỳ Dục không đợi mời, tự mình ngồi xuống sô pha, hắn mới từ phi cơ xuống liền tới thẳng bệnh viện, vẫn còn mặc nguyên bộ tây trang giày da, bên ngoài còn khoác theo chiếc áo gió màu đen, tay cầm khăn gấm, chậm rãi lau vết tinh dịch dính trên quần áo.

May mắn hiện tại là thời gian nghỉ trưa, bệnh viên im ắng không người qua lại, mà phòng bệnh của Đường Đường cách văn phòng của Quý Trường Khanh không xa, bằng không đến chiều tất cả mọi người đều sẽ biết tên bác sĩ kia cùng người của Kỳ Dục hắn chơi trò tình thú trong phòng bệnh.

Nghĩ như vậy, mặt Kỳ tổng lại càng đen, duỗi tay lau vệt trắng dính trên áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn bác sĩ đang áo mũ chỉnh tề ngồi đối diện, trong đầu chửi mẹ nó, giá mà giết được tên này thì tốt thật, nhưng mà là không được, bằng không hắn cũng không muốn ngồi đây đối mặt với y.

"Thủ đoạn của bác sĩ Quý giỏi thật đấy." Kỳ Dục ném khăn lên trên bàn, lạnh lùng nói.

Quý Trường Khanh đẩy cặp kính, cười ôn hòa: "Kỳ tổng quá khen, ngài so với tôi chỉ hơn chứ không kém."

Kỳ Dục tới vội vàng, tóc vốn vuốt theo nề nếp lại có vài sợ rũ xuống trán, ngũ quan của hắn nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, nghe vậy bèn cười nhạo một tiếng, lời nói sắc bén: "Nói chuyện thẳng thắn đi bác sĩ Quý, anh muốn như thế nào mới bằng lòng cút xa cậu ấy một chút?"

Bất đồng với thái độ công kích của Kỳ Dục, Quý Trường Khanh tướng mạo văn nhã, đôi con ngươi màu hổ phách bị cặp kính che chắn, hơi hơi mỉm cười: "Kỳ tổng, ngài ngồi đây nói chuyện với tôi thì hắn cũng biết giá trị của tôi nhỉ? Quý Trường Khanh tôi sự nghiệp thì không bằng Kỳ tổng đây, nhưng so nhân mạch thì tôi cũng chẳng sợ. Nhưng mà, tôi khá thích Đường Đường, ngài cũng không buông tay được, đã như vậy chúng ta hà tất phải cá chết lưới rách làm gì."

Quý Trường Khanh tháo xuống mắt kính, chầm rì rì chà lau, lại nói: "Huống chi, chúng ta đều là kẻ đi cưỡng bách, ai cũng không có được tâm cậu ấy, hơn nữa trước kia Đường Đường đã trải qua sự việc không tốt dẫn tới nội tâm cậu ấy càng khát vọng được yêu thương, cho nên rốt cuộc là muốn lưỡng bại câu thương hay mỗi bên lùi một bước, phải hỏi ý của Kỳ tổng rồi."

Hai người trầm mặc đối diện, một lúc lâu cũng không lên tiếng, mặt Kỳ Dục ngày càng khó coi, hắn không thể không thừa nhận họ Quý này nói có vài phần đạo lý, càng có quyền thế càng sợ chết, mà Quý Trường Khanh này trong nghành y học nổi tiếng có bàn tay thượng đế ban tặng, khắp giới thượng lưu đều không nghĩ đi đắc tội hắn, rốt cuộc không ai có thể chắc rằng chính mình hoặc người nhà về sau có cần nhờ tới đôi bàn tay này không.

"Anh nói trước kia Đường Đường trải qua sự việc không tốt là ý gì?" Kỳ Dục châm điếu thuốc, ách giọng hỏi.

Quý Trường Khanh nhướn mày, có chút kinh ngạc tên này thế mà lại không biết gì, nhưng mà ngay sau đó cũng hiểu ra, nếu Kỳ Dục biết Đường Niệm từng làm gì với Đường Đường, chắc chắn sẽ không để cho cậu ta lởn vởn xung quanh.

Hắn từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một túi hồ sơ đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Kỳ Dục nói: "Đây là tư liệu tôi nhờ người tra được, có vẻ như chân của Đường Đường không phải là sự cố ngoài ý muốn."

Kỳ Dục nhìn hắn một cái, đem túi hồ sơ mở ra, trên trang giấy, từng dòng chữ trắng đen rõ ràng tường thuật lại toàn bộ thảm kịch.

"Phanh __ ___"

Mặt kính bàn làm việc của bác sĩ Quý xuất hiện vết rạn, Kỳ Dục nghiến răng, mày kiếm nhíu lại, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm tư liệu, từng dòng chữ chỉnh tề lại viết ra thảm kịch nhuốm mùi máu, hắn đau lòng đến lợi hại, năm đó thiếu niên mới mười bốn tuổi, thiên phú hơn người, trên sân khấu giống như một ngôi sao rực rỡ, thế mà hiện tại chỉ có thể sợ hãi ngồi trên xe lăn, cẩn thận mà sống.

Biểu tình của Quý Trường Khanh nhàn nhạt, lại nói: "Tâm tư của Đường Niệm thâm trầm, lần trước cậu ta tới bệnh viện đã nói rất nhiều từ ngữ ám thị tự sát, dẫn tới đánh giá tâm lý của Đường Đường ngày càng nguy hiểm, nhưng mà tôi quấn lấy cậu ấy mấy ngày, chắc hẳn là cũng không còn sức mà suy nghĩ."

Kỳ Dục trầm mặc, cầm lấy tư liệu trên bàn, thân sĩ nói: "Ân tình này Kỳ Dục tôi thiếu anh, việc của Đường Niệm tôi sẽ giải quyết, còn sắp tới giải phẫu mong bác sĩ Quý tận lực."

Đây là đáp ứng chung sống hòa bình, Quý Trường Khanh cũng mặc kệ bộ dạng "chính thất" của Kỳ Dục, cười nhạt: "Chuyện nên làm thôi, Kỳ tổng khách sáo rồi."

Kỳ Dục gật đầu có lệ, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

-----
Trên phố mua sắm, Đường Niệm một thân quần áo tinh xảo đang cùng hai người bạn trong đoàn vũ đạo nói chuyện phiếm trong một quán cà phê xa hoa.

"Haizz, Đường Niệm, không phải chứ sao em trai cậu đi quyến rũ bạn trai mà cậu vẫn nhịn được vậy? Lại còn trị liệu chân cho cậu ta? Dựa vào cái gì chứ!" Một thanh niên tuổi không sai biệt lắm với Đường Niệm bĩu môi, nhắc tới Đường Đường, trong mắt hiện lên chán ghét.

Một thanh niên thanh tú khác cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, bạn trai cậu vừa giàu vừa đẹp trai, không giữ chặt lấy còn mặc kệ cho Đường Đường kia làm loạn à?"

Giữa chân mày của Đường Niệm lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn bưng lên ly cà phê nhấp một ngụm, thanh âm chua xót: "Tôi còn có thể làm gì được chứ? Dù sao cũng là em trai tôi..."

Hai thiếu niên đối diện càng thêm tức giận, đang muốn hùng hổ kéo tới bệnh viện giúp Đường Niệm nói lý liền thấy ba người đàn ông cao to mặc đồ đen từ ngoài cửa quán cà phê tiến vào, hai người giật giật khóe môi, tiếng mắng chửi cũng im bặt.

Ba kẻ kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ánh mắt mọi người trong quán đổ dồn về phía bàn của Đường Niệm.

"Xin hỏi, có chuyện gì sao?" Đường Niệm buông cốc, nghi hoặc hỏi, trong lòng lại oán trách những kẻ này tới thật sai thời điểm, hắn còn đang định dẫn hai tên ngu ngốc bên cạnh tới phòng bệnh của Đường Đường gây hấn một chút, tốt nhất là để cho tên em trai kia càng sớm tìm chết càng tốt.

"Cậu chính là Đường Niệm?" Tên cầm đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ trong túi móc ra một bức ảnh, xác định đúng người, mới hất cằm với hai tên đằng sau: "Là nó, kéo đi."

Hai tên đàn em lập tức gô lấy cổ Đường Niệm, muốn kéo người đi.

"Này này, các người đang làm gì?" Hai thiếu niên trong đoàn vũ đạo sợ hãi kinh hô.

Đường Niệm cũng giãy giụa, nhưng lực đạo này dưới tay của hai tên to con thì như gà con giãy giụa.

"Buông ra, các người là ai? Sao lại tùy tiện bắt người?"

Người trong quán cà phê cũng hoảng sợ, đang lúc nhân viên phụ vụ đang run rẩy, thiếu chút nữa gọi điện báo nguy thì tên dẫn đầu lấy ra một bản hợp đồng ném cho hai thanh niên trong đoàn vũ đạo kia, khinh thường nói: "Ồn ào cái gì, đây là hợp đồng bao dưỡng mà Đường Niệm ký với Kỳ tổng, nhưng mà Kỳ tổng còn chưa có ngủ với hắn, tên này lại dám làm một tên tiểu tam trắng trợn gây phiền toái cho bạn trai của ngài ấy, Kỳ tổng không kiên nhẫn, giờ hiệp ước thành phế thải, lúc trước nhà hắn còn nợ chúng tôi một số tiền, anh em chúng tôi cũng phải kiếm ăn chứ? Cho nên giờ dẫn hắn đi trả nợ."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người trong quán lập tức trở nên khinh thường nhìn về phía Đường Niệm, ánh mắt như kim châm làm Đường Niệm phát run, nhìn bản hợp đồng bao dưỡng kia như sét đánh giữa trời quang.

Hai thiếu niên tỉ mỉ nhìn hợp đồng, phần ký tên đúng là chữ ký của Đường Niệm, dấu tay cũng có, thầm chí còn đính kèm một máy ghi âm.

Hai người vừa mắng chửi Đường Đường ban nãy, lúc này mở to mắt như gặp quỷ mà thốt lên: "Gì thế?! Kỳ Dục không phải là người yêu của Niệm Niệm sao?"

"Hừ" Nam nhân dẫn đầu hừ lạnh, "Nằm mơ chắc? Nghe nói người yêu của Kỳ tổng tên là Đường Đường, là em trai của tên này, tôi nghe nói người anh trai tốt này còn hại em trai mình bị liệt, Kỳ tổng trước đó còn chu cấp cho hắn chán đấy."

Không để ý tới hai thiếu niên ngơ ngác, nam nhân dẫn đầu xoay xoay cổ, lười nhác nói: "Thiếu nợ thì phải trả, chuyện thiên kinh địa nghĩa, được rồi, không nói cùng mấy cậu nữa, mang đi."

"Không!!" Đường Niệm sớm đã không còn giữ nổi bộ mặt ôn nhu, khuân mặt dữ tợn mà hét to, liền bị người che kín miệng, trực tiếp kéo ra khỏi quán cà phê.

Thấy gương mặt của bạn tốt, hai thiếu niên nhìn nhau, lại nhìn về phần hợp đầu bao dưỡng trên bàn, nhớ tới Đường Niệm ngày thường hay châm ngòi thổi gió, đột nhiên cảm thấy bọn họ từ trước tới nay đều không hiểu rõ cậu ta.

-----

Cạnh cửa sổ, Kỳ Dục thu liễm con ngươi âm trầm, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, khói thuốc nhè nhẹ phiêu tán làm gương mặt của nam nhân càng thêm thâm thúy, bỗng tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên đánh vỡ sự an tĩnh, hắn mở máy, lạnh lùng nói: "Bắt cậu ta lại chưa?"

"Tốt, tôi bỏ tiền, mua đôi chân của cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top