Chương 2: Tiểu bạch thỏ dẫn sói vào nhà

Đêm lạnh như nước, trong biệt thự bật đèn sáng trưng.

Lấy thuốc dị ứng ở bệnh viện, thu thập đồ đạc của Đường Đường xong, chờ trở lại Kỳ gia, đã tới giờ cơm tối.

Dì giúp việc mang cơm đặt lên bàn ăn rồi yên lặng lui xuống.

Trên bàn ăn vân đá cẩm thạch phong cách Bắc Âu bày một loạt các món Trung, Kỳ Dục ngồi xuống ở chủ vị, Đường Đường cùng Đường Niệm tách ra ngồi hai bên trái phải, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa ngẫu nhiên va chạm phát ra thanh âm.

Thân hình Đường Đường đơn bạc, làn da nhiều năm không tiếp xúc ánh mặt trời có chút tái nhợt, lúc này cậu an tĩnh ngồi trên xe lăn mà tập đoàn Kỳ thị sản xuất ăn cơm, gắp đồ ăn cũng chỉ dám gắp ngay món đang để trước mặt, cẩn thận không dám gây ra thanh âm lớn, thân thể nhỏ bé khiến người nhìn đau lòng.

Kỳ Dục vô thanh vô thức nhìn nhiều cậu thêm vài lần, dùng đũa gắp miếng sườn đặt vào bát cậu, nói: "Ăn thịt nhiều một chút, sau này đây chính là nhà cậu, đừng ngại."

Đôi đũa chạm vào bát phát ra thanh âm nhợt nhạt, Đường Đường đang cúi đầu ăn liền dừng động tác, ngẩng lên hơi giật mình nhìn đồ ăn đang tỏa ra mùi thơm trong bát, không nói gì.

Kỳ Dục gắp xong đồ ăn cho cậu, ưu nhã quay ra dùng bữa giống như chưa phát sinh chuyện gì.

Ngồi đối diện, Đường Niệm thu hồi cánh tay đang múc canh thì cứng đờ về, sau đó làm như không có việc gì đem canh đặt trước mặt Kỳ Dục, ôn nhu nói: "Hôm nay dì Trần nấu canh rất ngon, ngài nếm thử xem."

Nghe được giọng điệu nói chuyện của anh trai giống ngày trước như đúc, Đường Đường hoàn hồn, hai ba miếng ăn xong đồ trrong bát, mới cẩn thận nói: "Tôi, tôi ăn xong rồi."

Nói xong, liền ấn cái nút trên xe lăn, từ phòng ăn di chuyển tới thang máy lên lầu, bóng dáng rời đi có chút vội vàng hoảng hốt.

Trong bát sứ trắng tinh, miếng sườn chua ngọt ngon lành không bị động tới, như cũ an tĩnh ở đó.

Chờ khi trên lầu ẩn ẩn thanh âm đóng cửa, Đường Niệm mới buông đũa xuống, từ trước đến nay hắn đều biết khí chất dịu dàng của mình hấp dẫn người khác, cố ý làm một cái biểu tình nhu hòa, đem bộ dáng 'vì em trái, cái gì tôi cũng có thể làm' lúc trước ra, cười khổ mang theo vài phần ám chỉ.

"Cảm ơn Kỳ tiên sinh đã trả nợ thay em, còn trả cả tiền viện phí cho Đường Đường nữa, dựa theo ước định của chúng ta, em sẽ hầu hạ ngài thật tốt."

Kỳ Dục thu lại tầm nhìn, chậm rãi quấy thìa trong bát, hắn không phải nghe không hiểu ý Đường Niệm, nhưng hắn lại không có cái tâm tư kia, ngược lại còn có chút thất thần, suy nghĩ làm như thế nào mới có thể đem mèo nhỏ mới nhặt về được trở thành vật sở hữu của hắn?

---

Thời gian không còn sớm, Kỳ Dục chuẩn bị cho Đường Đường một căn phòng khá lớn, nhưng vì chủ nhân không có nhiều đồ nên trong phòng có chút trống trải.

Đường Đường không thích nơi quá sáng, sớm đã đem đèn tắt đi, chỉ để lại một cái đèn ngủ màu vàng ấm, cậu ngồi xe lăn cầm theo đồ ngủ vào phòng tắm, tốn công phu một hồi mới tắm xong, đem chính mình từ bồn tắm bò ra, lại thở hổn hển mới mặc xong quần áo.

Còn chưa có cài xong cúc áo, cửa phòng đã bị gõ vang.

Đường Đường dừng lại, nhìn cửa nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

Bên ngoài an tĩnh, sau truyền tới thanh âm từ tính dễ nghe của nam nhân.

"Là tôi, mở cửa."

Đường Đường hạ mắt, nhanh như vậy liền tìm tới rồi? Cậu còn tưởng phải đợi ít nhất hai ba ngày chứ.

Thu liễm thần sắc, Đường Đường không có ra mở cửa, cẩn thận hỏi: "Kỳ tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"

"Cậu bị dị ứng, tôi tới giúp cậu bôi thuốc." Ngoài cửa, Kỳ Dục khoanh tay, sắc mặt như thường, chính là con ngươi lại u ám không thấy đáy, hắn không chờ Đường Đường từ chối đã nói, "Đừng làm cho anh trai cậu lo lắng."

Bên trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, bất quá Kỳ Dục cũng không vội, đếm nhẩm mấy giây, vừa tới 10 thì cửa phòng đóng chặt cũng mở ra.

Kỳ Dục cong cong môi, nhìn vào.

Bên trong có chút tối, Đường Đường mặc đồ ngủ, thân mình cứng đờ ngồi dựa trên xe lăn, cậu như là vừa mới tắm xong, cúc áo ngủ còn cài lệch, tóc đen hơi ướt, môi hồng răng trắng.

Trên người cậu có mùi hương như có như không câu người phạm tội, kết hợp với ánh đèn mờ mờ trong phòng càng làm cho người ta dễ liên tưởng.

Ánh mắt Kỳ Dục trầm xuống, yết hầu bất động thanh sắc mà trượt một cái.

Đường Đường chỉ mở hé cửa, chần chờ một lúc lâu, mới để cho hắn đi vào, nhỏ giọng: "Làm phiền ngài."

Kỳ Dục vào phòng, đóng cửa lại bên trong càng thêm tối, tuy rằng vẫn nhìn rõ, nhưng lúc này hai người ở trong liền cảm thấy có chút không đúng.

Đường Đường xấu hổ, nói: "Để tôi mở đèn." Dứt lời, di chuyển xe lăn muốn đi.

"Không cần." Kỳ Dục ngăn lại, nhìn về phía cái giường, lại hỏi: "Cậu cần tôi giúp không?"

Đường Đường biết ý hắn nói là gì, siết chặt tay, thanh âm như muỗi kêu: "Cảm ơn, tự tôi có thể.."

Thấy cậu kiên trì, Kỳ Dục cũng không miễn cưỡng, đem thuốc mỡ trong túi lấy ra đọc hướng dẫn, nghe thấy âm thanh xột xoạt đằng sau, chốc lát nghe thấy thanh âm Đường Đường mang theo chút giọng mũi truyền tới, nhẹ nhàng mềm mại.

"Được rồi."

Kỳ Dục quay đầu lại, thiếu niên đang nằm trên giường như một lễ vật chuẩn bị hiến tế cho ác ma, bản thân lại không biết chính mình có bao nhiêu ngây thơ.

Thân hình Đường Đường rất đẹp, chỉ là có chút gầy yếu đơn bạc, eo cậu rất nhỏ, đôi chân thon dài tiếc là lại không thể hoạt động, sống lưng cùng xương bướm gồ lên tinh tế quá mức, làn da trắng nõn còn có một số vết đỏ dị ứng rải rác.

Kỳ Dục thầm hít vào một hơi, ỷ việc Đường Đường đang quay lưng lại, hắn liền không áp chế dục vọng trong mắt, ngồi cạnh giường, ngón tay mượn cơ bôi thuốc, quang minh chính đại vuốt ve vết đỏ trên người cậu.

Trong nháy mắt cảm nhận được tay nam nhân chạm vào lưng, Đường Đường cứng đờ nằm trên giường, không dám nhúc nhích.

Động tác của hắn thật nhẹ, ngón tay dính thuốc bôi lên vết dị ứng, nam nhân không nói gì, chỉ là lặp lại động tác, dần dần, thân thể Đường Đường mới thả lỏng một chút.

Thân hình cao lớn của Kỳ Dục nửa ẩn trong bóng đêm, dưới ánh đèn màu vàng ấm, hắn vuốt ve vệt đỏ, con người ngày càng trầm, tình dục tràn đầy trong mắt, hành động bôi thuốc mang theo vài phần ái muội không đứng đắn.

Lúc sau, động tác phía sau lưng rốt cuộc dừng lại.

"Xong rồi sao.. Ô..."

Đường Đường chưa kịp nói hết câu liền mở to hai mắt, trên người truyền tới độ ấm, cậu bị người sau lưng ôm vào trong lòng, nam nhân giống như dã thú, cắn cắn vào gáy cậu.

Hơi thở cực nóng phun lên cổ Đường Đường, môi lưỡi dùng sức liếm mút da thịt "Ba" một tiếng, đánh gãy bộ não đang ngây ra vì khiếp sợ của Đường Đường.

Cậu giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm tràn ngập bá đạo này, lại bị Kỳ Dục gắt gao giữ lấy, cậu nghe thấy hắn thấp thấp cười.

Hắn nói: "Bảo bối, thời điểm em mở cửa cho tôi vào chả lẽ không đoán được tôi muốn làm gì sao?"

Lỗ tai Đường Đường bị nam nhân nói phát ngứa, tròng thầm mắng hắn phí lời, nhưng ngoài mặt vẫn phải dựa theo thiết lập của nguyên chủ mà hoảng hốt giãy giụa: "Không, không có."

Mặt dán trên gối, sợ tới mức rơi nước mắt, thanh âm nức nở: "Kỳ tiên sinh, đừng...anh trai...không thể."

Kỳ Dục đem cậu lật lại, ánh mắt nhìn chăm chú khóe mắt ửng đỏ của Đường Đường, con ngươi nhiễm thủy quang làm lòng hắn nổi lên một trận ngứa ngáy.

Hắn cười cười, khuân mặt anh tuấn càng thêm soái khí: "Sao lại khóc thế này? Nhưng mà tôi bị em câu dẫn thành như này, làm sao bây giờ?"

Kéo bàn tay nhỏ của thiếu niên đặt vào chỗ căng phồng dưới thân, Kỳ Dục cong môi, mang theo chút dụ dỗ nói: "Như này đi, nếu em có thể làm tôi bắn ra trong vòng hai mươi phút, tôi liền tha cho em, bằng không..." Hắn dừng không nói tiếp, bất quá ý tứ thực rõ ràng.

Bằng không tôi liền làm em không khép được chân lại.

Thủ đoạn như tướng cướp làm Đường Đường bị dọa choáng váng, nước mắt không khống chế được lại lăn dài, cậu nghẹn ngào muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy gương mặt âm trầm của Kỳ Dục.

Người này, anh trai cũng phải sợ hắn.

Cậu co rúm lại, một lúc sau mới sợ hãi mà duỗi tay về phía thắt lưng nam nhân, nước mắt làm tầm nhìn mơ hồ cũng không dám tới gần để nhìn.

Một chân Kỳ Dục tùy ý thả cạnh mép giường, nhìn Đường Đường không thuần thục cởi bỏ đai lưng hắn, tay nhỏ mềm mại thả ra côn thịt nóng bỏng trong quần hắn.

Hô hấp hắn trầm xuống, ánh mắt suồng sã mà nhìn chăm chú vào Đường Đường.

Nhưng người bị Kỳ Dục nhìn chằm chằm kia lại không có động tác, đang lúc Kỳ Dục cho rằng cậu đang hối hận..

Đường Đường sợ hãi nhìn hắn một cái, mới thút thít nói: "Tôi, tôi không có với tới.."

Nội tâm Đường ảnh đế cực kỳ cạn lời, cậu cũng muốn lắm nhưng mà không có lực, chân không động đậy được a.

"..."

Không khí an tĩnh một lát, Kỳ Dục đột nhiên cười lên, hắn bò lên giường quỳ gối cạnh đầu Đường Đường, một tay đỡ con thịt thô to cọ xát trên đôi môi phấn nộn của Đường Đường, trêu đùa: "Nào, của em đây, bảo bối.."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top