CHƯƠNG 6: YOU'RE SO BEAUTIFUL Jeremy: "Này không phải thật sự!"

"Ai a?" Jeremy vẻ mặt buồn ngủ mà mở cửa, giờ này mà ai còn đến nữa, người nào không biết thức thời giữa đêm đi quấy rầy người khác ngủ a!

Đập vào mắt chính là khuôn mặt nhỏ kia của Tiểu Manh màu hồng phấn tựa như điêu khắc từ ngọc ra, có thể so với tiểu động vật trên mặt hai đôi mắt vô tội đơn thuần , "Ngươi như thế nào tới đây?"

Jeremy đánh ha thiết, xoa xoa hai mắt.

"Phòng quá lớn, ta một người không dám ngủ!" Tiểu Manh đưa đưa ngón tay, đáng thương hề hề mà nói.

"A?" Hành động xoa xoa mắt bỗng dừng lại, Jeremy há to miệng bộ dáng phá lệ khôi hài, "Cho nên?"

"Cho nên ta tới cùng ngươi ngủ a!"

Hảo......Chỉ đương nhiên một câu! Jeremy hai má phồng lên, nhìn qua giống con một cá nóc cực kỳ đáng yêu, rõ ràng rất thích nhưng hắn tỏ vẻ, "Ngươi rất kỳ quái! Nào có người sẽ bởi vì phòng quá lớn không dám ngủ a?"

Tiểu Manh làm bộ dạng ai oán, "Trước kia khi ta ở cô nhi viện, đều là cùng các bạn nhỏ cùng nhau ngủ, hiện tại bọn họ đều không ở bên người. Liền, nếu thật quá quấy rầy ngươi, ta chỉ có thể một mình ngủ đi! Kỳ thật, nếu mất ngủ cái gì thì cũng trả sao! Ta đã quen rồi!" Cuối cùng, xoay người rời đi, để lại bộ dạng bị thương tổn tâm linh thật sâu cùng với ánh mắt ai oán.

"Ai ai ai!" vì bộ dạng như thế mà Jeremy chân tay luống cuống, xong rồi xong rồi, hắn cư nhiên bị một hài tử vô tội đang tổn thương, hắn như thế nào như thế nào lại bại a! "Ngươi trước đừng đi a! Ta và ngươi cùng nhau ngủ là được!"

"Thật vậy chăng?" Tiểu Manh quay đầu lại sâu kín mà nhìn Jeremy.

"Đương nhiên!" Jeremy không chút do dự gật đầu, liền sợ lại lần nữa bị người nào đó lưu li tâm.

"Oa! Kia thật sự là quá tốt! Mau mau mau, chúng ta lên giường đi thôi!" Gian kế thực hiện được, người nào đó vừa rồi mới oai oán bộ dáng như bị tổn thương nghiêm trọng mà bây giờ lại phi thường happy mà lôi kéo Jeremy vọt vào phòng.

Jeremy khoanh tay trước ngực, nhìn thân ảnh Tiểu Manh nhảy nhót, mày nhíu chặt, vì cái gì hắn có loại cảm giác như mình mới bị lừa!

Điều thứ ba trong quy tắc tiêu chuẩn của dụ thụ: Vì nhiệm vụ, lừa gạt cái gì, đều là cần thiết!

Lần đầu tiên tiếp xúc đến giường lớn mềm mại, Tiểu Manh rất là hưng phấn mà ở trên lăn tới lăn lui, mồ hôi thơm thơm thoang thoảng, y quay lại mời Jeremy cùng nhau tới chơi với mình.

Jeremy vô ngữ, Tiểu Manh ngươi là không có ngủ qua giường sao?

"Hảo, không cần chơi, mau ngủ đi! Ta rất mệt, ngày mai còn có cuộc họp báo nữa!" Jeremy nháy mắt nằm lên giường.

"Hảo!" Ngượng ngùng mà le lưỡi, Tiểu Manh ngoan ngoãn nằm hảo.

Liền ở một giây Jeremy muốn tắt đèn, đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc , "Jeremy, ngày mai là cuộc họp báo ai a? Tân vũ vừa nãy cũng có nhắc tới cái này!"

Toàn thân cứng đờ, chỉ có đầu cứng nhắc mà chuyển động, Jeremy gương mặt đáng yêu dần trở nên vặn vẹo, "Ngươi đang nói cái gì? Ngươi không biết ngày mai là cuộc họp báo của ai?"

Hảo âm thanh thật to a! Tiểu Manh cảm thán.

"Thời điểm ngươi ký hợp đồng chẳng lẽ không có hảo hảo nghe an nhóm trưởng nói chuyện sao?" Jeremy nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tiểu Manh mở to đôi mắt ngập nước, tức chết người không đền mạng mà trả lời: "Ta có nghe bánh kem nói chuyện đâu! Nó nói, mau ăn ta đi, mau ăn ta đi!"(Pi: Ta mắc cười chết mất! haha)

"Ngươi......" Jeremy tức đến hai má phồng, toàn thân run rẩy, ngay cả tóc màu vàng kim cũng run lên run lên, rất là có ý tứ a.

Tiểu Manh cười, bị Jeremy bộ dáng thực giống cá nóc làm cho hấp dẫn, duỗi tay xoa bóp bắt đầu xoa bóp khuôn mặt hắn, rồi như mới cực kỳ kinh ngạc kỳ quái mà kêu lên: "Oa, Jeremy, mặt ngươi hảo mềm a! Muốn bóp bóp thử a!" Một đôi tay nhỏ tựa như xoa cục bột gòn lăn lộn trên mặt Jeremy.

"Buông tay, buông tay, ta đau a ~" mồm miệng không rõ mà Jeremy hét lớn, nhưng thực bất hạnh mà, người nào đấy chơi thực vui vẻ xem nhẹ lời hắn.

Hỗn đản!

Jeremy cũng không khách khí mà duỗi tay dùng sức mà nhéo khuôn mặt non non mềm mềm của Tiểu Manh, "Ô ô ô ô ~ au..óa ( đau quá ) ~" Tiểu Manh lưng lưng nước mắt mà kêu to, nhưng rồi tăng lực đạo trên tay.

"Oa oa oa oa ~" đau oa oa Jeremy kêu to cũng không khách khí mà lại lần nữa dùng sức.

Hai người tựa như tiểu hài tử cùng nhai đấu đá không ai nhường ai, đau, nhưng cả hai không ai chịu buông tay. Thẳng đến giằng co khổng nổi nữa, hai người mới ngầm thương lượng đồng thời buông tay.

"Ngươi là người xấu!" Tiểu Manh xoa cái khuôn mặt bị niết đỏ rực của mình, đồi mắt ướt dầm dề dề mà chỉ trích ai đó.

Jeremy nhe răng mà đâu tới nỗi trợn mắt, nước mắt thoáng hiện, "Ngươi cũng không phải người tốt gì!"

Bất quá người nào đó lấy khí lực mở miệng lộ ra hàm răng trắng, lấy tốc độ sét đánh hướng tới tai người đối diện, cắn xuống một ngụm. Vừa xong trên mặt hắn một mảnh phiếm hồng.

Sợi chỉ bạc ở ánh sáng đèn mập mờ hiện rõ, Jeremy cười nhạo người nào đó thất bại.

Che lại địa phương bị cắn, Jeremy dào dạt đắc ý, người nào đó, vươn ngón trỏ run rẩy mà chỉ vào hắn, đại kinh thất sắc ( Pi: kinh ngạc phẫn nộ): "Ngươi ngươi ngươi ngươi...... Ngươi cư nhiên cắn ta!"

Tiểu Manh ngạo kiều mà nâng lên cằm, cắn lại một ngụm, đắc ý mà hừ hừ: "Như thế nào? Ta chính là cắn, ngươi có thể làm gì ta...... A!"

Tiếng kêu thảm thiết vọng lên, Tiểu Manh che mặt giận mắng người nào đó, "Ngươi cắn ngược lại ta?"

Lần này đổi thành Jeremy một gương mặt đắc ý dào dạt, "Ai quy định liền không cắn lại ngươi, hừ!"

Hồn đản!

Bị chọc giận một ngụm với hàm răng bạch sứ phản công, mà đồng dạng Jeremy hướng miệng làm một ngụm.

Hai tiểu tử thí hài với nhai ngươi một ngụm ta một ngụm, làm cho hai người trên mặt toàn là dấu răng cắn cùng nước miếng. Không biết bắt đầu là ai trước ai sau mà biến thành hôn cắn môi lẫn nhau, cảnh tượng ngươi truy ta đuổi mà dần đến trao đổi lưỡi quấn quýt, giống như muốn đem cánh môi non mềm kia giữ lấy hung hăng cắn một ngụm đạt tới kích thích, ngoắc ngoắc triền triền miên miên thật lâu. Ai cũng chưa phát hiện trận này đánh nhau lại biến thành nụ hôn sâu kiểu Pháp!(Pi: ta thấy thật trẻ trâu mà)

Cuối cùng vẫn là Tiểu Manh từ trận chiến phục hồi tinh thần, hôn, hôn, này không phải chính là hắn muốn hôn sao? Tưởng tượng đến đây, Tiểu Manh liền sôi trào, đôi tay y để ở trên ngực Jeremy, nỗ lực đẩy hắn ra, rồi mới trợn to mắt chờ mong hỏi: "Ngươi là thiệt tình hôn ta sao?"

Một câu giống như sét đánh giữa trời quang, đem Jeremy ra tòa án xét sự, lại như trời đông giá rét đem hắn đem nước đổ lên làm toàn thân lạnh đến thấu triệt.

Hôn? Cái gì hôn?

Hoảng sợ mà đem ánh mắt phóng tới đôi môi nhỏ ẩn ẩn sưng đỏ , khoang miệng tựa hồ còn tàn lưu tư vị ngọt ngào "A a a!!!"

Jeremy kêu thảm thiết lấy tốc độ chạy trăm mét của mình cấp tốc nhảy vào WC đóng sầm cửa.

Này không phải thật sự! Này không phải thật sự! Hắn như thế nào có khả năng hôn Tiểu Manh? Bọn họ đều là nam! Bọn họ chỉ là đang đùa giỡn mà thôi! Chỉ là đùa giỡn! Chỉ là đùa giỡn!

Jeremy dùng sức mà vỗ khuôn mặt chính mình, nỗ lực làm tâm lý bình tĩnh lại, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn đến gương lại thấy khuôn mặt đỏ bừng hiện lên, bộ dáng cự kỳ xấu hổ, hoàn toàn hỏng mất rồi, ô ô ô ô ô ~ không phải như thế! Hắn một chút đều không vui khi hôn Tiểu Manh, thật sự một chút đều không vui vẻ! Cho dù kia không phải một chân chính hôn ~ chính là, vì cái gì lúc đó năn không được mà hướng tới a? Vì cái gì? Có ai hay không hãy nói cho hắn đây là vì cái gì a?

Ai tới cứu ta a! Cứu mạng! Có ai tới cứu cứu hắn a ~

Tân Vũ ca, Thái Kinh ca, mau tới cứu hắn, hắn thật đáng thương oa a ~

Mà trên giường Tiểu Manh nhìn cửa nhà WC đóng chặt, gương miệng lên nói, "Jeremy mắc WC sao? Như thế nào kích động như thế?" Tiếp theo ảo não mà kéo một chút chăn, " Đáng giận! Cư nhiên không trả lời vấn đề của ta liền đi WC, này không phải làm ta khó chịu sao? Hừ hừ, chờ hắn ra tới, sẽ cho hắn đẹp mặt!"

Một đêm này, Jeremy nội tâm nôn nóng bất an, nhuwngooif lên đống lửa, tránh ở nhà WC chết đều không ra, mà Tiểu Manh thì tại thời điểm chờ nhưng không nỗi liền triệ hoán Chu Công, nháy mắt liền ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top