Quyển 4 - Chương 1
Chu Doãn Thịnh và Thiên Khải đế ở bên nhau cả đời mà chưa từng có lấy một lần xung đột. Trước khi băng hà, Thiên Khải đế nắm chặt tay hắn, muốn hắn tuẫn táng, tình yêu điên cuồng trong đôi mắt khiến người khác phải rung động.
Chu Doãn Thịnh đồng ý không chút do dự, nhìn đôi mắt rực rỡ trong nháy mắt của người nọ, cảm thấy mình đã làm một quyết định chính xác.
Trở về không gian ngân hà, hắn đứng trên một ngôi sao hấp thu năng lượng của thế giới kia. Đột nhiên cảm thấy một nửa năng lượng trong lốc xoáy bị rút ra ngoài, nhưng hắn không thể nào thăm dò được tung tích.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là Chủ Thần?
Hắn nhíu mày, nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Nếu như Chủ Thần có thể cướp đoạt năng lượng của hắn, chắc chắn đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn từ lâu, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tiêu diệt. Thế nhưng hiện giờ không hề có bất cứ động tĩnh gì, có thể thấy không phải là Chủ Thần.
Như vậy sẽ là ai chứ?
Hắn có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng không dám nghĩ sâu, sợ hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
——————————–
Hấp thu năng lượng xong, hắn rơi vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại đã đang ngồi trong một lớp học sáng sủa, xung quanh là tiếng đọc sách lanh lảnh. Hắn nhìn sách tiếng Anh được đặt bên cạnh tay mình, lập tức tìm đến đoạn đang đọc, vừa đọc theo mọi người vừa nhanh chóng xem nội dung trên trí não.
Sau vô số lần xuyên đến các thế giới thăng cấp lưu ngựa đực, lúc này hắn rốt cuộc xuyên đến thế giới BL.
Chủ nhân cơ thể này tên là Lâm Thừa Trạch, cha mẹ đều đã mất, để lại cho hắn mấy trăm nghìn tiền gửi ngân hàng và một căn hộ. Nguyên chủ vốn có thể dựa vào số tiền này để học hết đại học, sau đó tìm một công việc rồi sống yên ổn. Nhưng khổ nỗi hắn lại là người ham hư vinh đến cực điểm, hơn nữa tôn thờ đồng tiền một cách nghiêm trọng. Khi cha mẹ còn sống đã thích mặc hàng hiệu đeo đồng hồ xịn, khi cha mẹ đi, không có ai quản lý, hắn càng tiêu xài thả phanh.
Mấy trăm nghìn gửi ngân hàng nhanh chóng bị hắn tiêu xài bằng sạch, bất đắc dĩ, hắn bắt đầu có tâm tư lệch lạc.
Hắn là gay, có cảm ứng rất mạnh đối với đồng loại, phát hiện phú nhị đại (*) trong lớp cũng là gay nên đã cố ý quyến rũ. Người nọ bản tính phong lưu, vốn định chơi đùa với hắn rồi sau đó ném cho hắn một khoản tiền đuổi đi, nào ngờ lại nghe thấy Lâm Thừa Trạch nói chuyện phiếm với bạn thân trong WC, nói là hắn chỉ để ý đến tiền của y, còn nói y ngu ngốc nhưng giàu vân vân.
(*) Những đứa con của người giàu có và các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại”, nghĩa là thế hệ thứ 2 giàu có.
Phú nhị đại cảm thấy mình bị vũ nhục, vốn định xông vào dạy cho hắn một bài học, lại bị bạn bè giữ lại, nói chi bằng đùa giỡn tên kia một thời gian rồi đá hắn đi. Nhất định phải khiến cho hắn mất hết mặt mũi, hối hận vì những gì mình đã làm.
Phú nhị đại nghĩ thấy cũng đúng, bắt đầu làm bộ như gia tộc phá sản, muốn nương nhờ Lâm Thừa Trạch. Còn cố ý vô tình mang Lâm Trừa Trạch đi gặp đám bạn bè giàu có của mình.
Lâm Thừa Trạch không hiểu tình hình, lập tức rơi vào bẫy của y. Tuy rằng không trở mặt hẳn với phú nhị đại, nhưng hắn bắt đầu âm thầm quyến rũ mấy người bạn kia, bị bọn họ thay phiên đùa giỡn, chụp rất nhiều hình ảnh khó coi.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, thế nhưng trong thời gian này phú nhị đại còn thật sự phải lòng người bạn thân nhất của Lâm Thừa Trạch, bị Lâm Thừa Trạch phát hiện. Phú nhị đại dứt khoát ngả bài, nói tất cả đều là một âm mưu.
Trong khi Lâm Thừa Trạch còn đang thất hồn lạc phách, mấy bức ảnh kia bị phú nhị đại dán trên tường trường học. Chẳng những khiến bạn bè thất vọng về hắn, mà còn cướp mất cơ hội đi thi đại học của hắn, từ đó về sau không thể không sống nhờ việc bán cơ thể, cuối cùng bị nhiễm AIDS mà chết.
Sau khi hắn chết, người bạn thân nhất của hắn cũng chỉ thổn thức một tiếng, mà phú nhị đại thì mắng một câu đáng đời.
Xem xong cuộc đời của Lâm Thừa Trạch, mặt Chu Doãn Thịnh đen sì, chậm rãi quay sang nhìn nam sinh tuấn mỹ ngồi bên phải mình. Người này chính là phú nhị đại giả nghèo kia, nhân vật công chính của thế giới này – Kỷ Hàm Dục. Còn nhân vật thụ chính là người bạn thân nhất của nguyên chủ – Phương Hữu Nhiên, khác trường với bọn họ, thuộc tính là bạch liên hoa. (*)
(*) “Bạch liên hoa” (hoa sen trắng) ban đầu được dùng để chỉ một người có tính tình lương thiện.
Lục trà biểu (*) và bạch liên hoa, không cần nghĩ cúng biết nhân vật công chính sẽ yêu ai.
(*) “Lục trà biểu” (green tea bitch) chỉ những người đã bán thân mà còn thích giả ngây thơ, yếu đuối, đa cảm, thực ra dã tâm rất lớn, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Hiện giờ, Kỷ Hàm Dục đã lừa dối là gia đình phá sản, đến nhà Lâm Thừa Trạch ở, còn bắt đầu nảy sinh tình cảm khó hiểu với Phương Hữu Nhiên – cũng ở nhờ nhà Lâm Thừa Trạch, đang lên kế hoạch theo đuổi. Mà dưới sự dẫn dắt của Kỷ Hàm Dục, Lâm Thừa Trạch để ý đến cậu của y – Tào Mặc Khôn, cũng đang lên kế hoạch quyến rũ.
Đương nhiên, tình yêu của Kỷ Hàm Dục cuối cùng cũng tu thành chính quả, còn Lâm Thừa Trạch thì bị Tào Mặc Khôn coi như không khí. Lâm Thừa Trạch nhiều lần nói bóng nói gió nhưng Tào Mặc Khôn đều không để ý, hắn đành phải chuyển mục tiêu quyến rũ người khác, vì thế nên đã chôn mầm tai hoạ cho sau này.
Hiểu rõ tình cảnh của bản thân, Chu Doãn Thịnh vuốt mặt, tiếp tục xem những tiếc nuối còn lại trước khi chết của Lâm Thừa Trạch. Tiếc nuối đầu tiên là rơi vào cạm bẫy của Kỷ Hàm Dục, vì thế nên thân bại danh liệt; tiếc nuối thứ hai là không thể thi đại học, học đại học; tiếc nuối thứ ba là phải lưu lạc chốn trần, không thể tay làm hàm nhai.
May mà hiện giờ Lâm Thừa Trạch mới bắt đầu tấn công mục tiêu thứ nhất – Tào Mặc Khôn. Hơn nữa đối phương là người trưởng thành chín chắn, không so đo với hắn, chỉ âm thầm cảnh cáo cháu trai đừng để bị lừa. Cho nên vẫn còn kịp để tránh né sự kiện ảnh nóng. Còn hai nguyện vọng sau đối với Chu Doãn Thịnh, người có chỉ số thông minh cao đến 180 mà nói, quả thực chỉ là một bữa ăn sáng.
Nghĩ như vậy, thế giới này cũng không hỏng bét cho lắm.
Chu Doãn Thịnh cầm lấy sách tiếng Anh, nheo mắt cười. Làm một tiểu nhân ăn đũa trả đũa, chỉ tránh né nguy hiểm đương nhiên không phải phong cách của hắn, hắn còn muốn cho Kỷ Hàm Dục ăn mấy cái tát thật mạnh, để cho y biết thế giới này không hề quay xung quanh y.
————————————-
“Thừa Trạch, đi thôi.” – Chuông tan học vừa vang lên, Kỷ Hàm Dục lập tức cầm cặp sách lên rồi đá ghế Chu Doãn Thịnh. Y muốn nhanh chóng nhìn thấy Phương Hữu Nhiên.
“Ừ, chờ tôi một chút.” – Chu Doãn Thịnh chậm rãi thu dọn sách vở.
Gương mặt Kỷ Hàm Dục toát ra vẻ không kiên nhẫn, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt tràn ngập ác ý với mấy người bạn thân đứng ở cửa lớp học.
“Được rồi, mình đi thôi.” – Chu Doãn Thịnh giả vờ như không phát hiện ra gì cả, đeo cặp sách lên vai rồi đi trước.
Về đến nhà, Phương Hữu Nhiên đang mặc một chiếc tạp dề in hình gấu Pooh nấu cơm trong bếp, khuôn mặt thanh tú bị hơi bếp hun đỏ bừng, trông vô cùng trong sáng đáng yêu.
Ánh mắt Kỷ Hàm Dục hơi sáng lên, lập tức ném cặp sách xuống sô pha, đi vào giúp đỡ. Hai người dí sát đầu lại với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, dáng vẻ rất thân mật.
Lâm Thừa Trạch ghét phòng bếp bẩn, chưa từng đặt chân vào bếp bao giờ, thế nên không hề hay biết điều mờ ám giữa hai người. Chu Doãn Thịnh của hiện giờ lại càng không muốn góp vui, xách ba lô lên trực tiếp đi vào phòng.
Phương Hữu Nhiên là trẻ mồ côi, là hình mẫu thụ dịu dàng đảm đang điển hình. Có cậu ta ở nhà, mọi ngóc ngách đều không có lấy một hạt bụi. So sánh với Lâm Thừa Trạch cẩu thả, hám tiền hám hư vinh, Kỷ Hàm Dục hiển nhiên sẽ yêu Phương Hữu Nhiên.
Hai người hiện giờ đã có nụ hôn đầu tiên, tuy rằng là Kỷ Hàm Dục ép buộc. Kỷ Hàm Dục nói gia đình mình sắp phá sản thật ra cũng không sai, bởi vì cha y đắc tội với Tào Mặc Khôn, bị tập đoàn nhà họ Tào để ý.
Trên thương trường, Tào Mặc Khôn vốn có danh hiệu “cá mập trắng”, bất cứ cá cua tôm tép nào đụng phải miệng hắn đều chỉ có phần chết mất xác. Tuy rằng mẹ Kỷ Hàm Dục xuất thân từ nhà họ Tào, nhưng lại là con riêng của nhà họ Tào, không hề có tình cảm gì với Tào Mặc Khôn. Hắn đương nhiên sẽ không kiêng dè đối phương liệu có vì vậy mà hôn nhân tan vỡ hay không.
Nhưng Kỷ Hàm Dục thông minh, từ nhỏ đã biết lấy lòng hắn, hắn vẫn có một chút tình cảm đối với Kỷ Hàm Dục, thỉnh thoảng sẽ gọi y đi ăn, đặc biệt là sau khi nhà họ Kỷ sắp phá sản. Lâm Thừa Trạch nhìn trúng Tào Mặc Khôn chính là ở trên bàn ăn.
Thật ra việc nhà họ Kỷ phá sản không hề có ảnh hưởng gì lớn đối với Kỷ Hàm Dục. Y có trí thông mình, lại có cậu bồi dưỡng, đã thành lập công ty từ năm lớp mười, lợi nhuận rất tốt. Cha Kỷ nuôi một đám tình nhân bên ngoài, con riêng có thể ghép thành một đội bóng đá, y chỉ ước cha Kỷ phá sản để tình nhân và con riêng gà bay chó sủa.
Hiện giờ y đang vui vẻ nhìn cha Kỷ sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn lòng dạ mà yêu đương, không nghèo túng như trong tưởng tượng của Lâm Thừa Trạch một chút nào.
Chu Doãn Thịnh tùy tiện ném cặp sách lên giường, đi vào phòng tắm xem xét cơ thể này.
Chả trách sau này Lâm Thừa Trạch có thể làm lá bài đỏ của câu lạc bộ, sống ngợp trong vàng son, gương mặt này thật sự có thể coi là quốc sắc thiên hương. Làn da trắng nõn như ngọc, hàng lông mày thon dài gọn gàng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng đỏ tươi, lại thêm một đôi mắt đào hoa trong veo ngập nước. Hiện giờ sự lỗ mãng trong mắt biến mất hết sạch, chỉ còn lại linh hoạt sống động, chỉ cần vừa nhìn vào là có thể câu hết ba hồn bảy vía của người khác.
Chỉ trách hắn quá tự đại về ngoại hình của mình, tưởng rằng dù làm sai việc gì người khác cũng có thể tha thứ, cho nên mới hành động phóng túng, đúng là quá non nớt, quá ngây thơ.
Chu Doãn Thịnh là người thiên vị ngoại hình, hiển nhiên vô cùng vừa lòng đối với nhan sắc của nguyên thân. Hắn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng bật máy tính chơi trò chơi. Ở Đại Chu mấy chục năm, hắn cũng sắp quên cảm giác sờ vào bàn phím là như thế nào rồi.
Chơi gần một tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Phương Hữu Nhiên – “Thừa Trạch, xuống ăn cơm.”
Chu Doãn Thịnh đáp một tiếng, khi tắt máy tiện thể tra xét tiền gởi ngân hàng của Lâm Thừa Trạch, sắc mặt lập tức tái mét. Trong tài khoản chỉ còn lại 200 tệ, chả trách hắn vội vã muốn bỏ Kỷ Hàm Dục tìm kim chủ mới như vậy.
Xem ra, ước nguyện tay làm hàm nhai này phải đặt lên vị trí hàng đầu để giải quyết. Mặc dù hắn chỉ cần hơi nhúc nhích ngón tay là có thể hack vào kho bạc ngân hàng, nhưng đây không phải là tay làm hàm nhai, mà là phạm pháp. Lâm Thừa Trạch đã đi sai một lần, không thể đi sai lần thứ hai.
Hơn nữa là một kẻ nguỵ trang đủ tư cách, hắn càng nghiêng về việc sử dụng kỹ năng sẵn có của người bị nguỵ trang để mưu sinh. Làm như vậy không chỉ phù hợp với thẩm mỹ của hắn, mà còn có thể gia tăng khả năng sinh tồn của hắn. Tất cả những nhân vật phản diện hắn từng sắm vai, hắn nhất định đều nghiêm túc nghiên cứu mọi kỹ năng của người đó, thậm chí còn dày công tôi luyện hơn nguyên chủ. Đương nhiên trong tình huống bị người khác đẩy vào đường cùng nhưng lại không có tài cán gì cả như Thẩm Ý Bân, hắn đành phải tự do phát huy.
Lâm Thừa Trạch có kỹ năng gì? Hình như nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có ngoại hình là có giá trị?
Chu Doãn Thịnh nheo mắt lại, cảm thấy ở thế giới nhìn mặt này, chỉ cần như vậy thôi là đã đủ rồi.
Hắn vừa suy tính kế hoạch nhân sinh trong tương lai vừa đi vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy Kỷ Hàm Dục đang bưng thức ăn giúp Phương Hữu Nhiên, luôn miệng nhắc nhở cậu ta cẩn thận kẻo bỏng tay.
“Bắt đầu đi.” – Chu Doãn Thịnh ngồi xuống, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, khí thế của người đứng trên địa vị cao toát ra trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng ẩn đi.
Kỷ Hàm Dục và Phương Hữu Nhiên đều không phát hiện, chỉ mải gắp đồ ăn cho nhau.
“Khi nào thì cậu về nhà? Hiện giờ chắc mẹ cậu đang buồn lắm nhỉ? Cậu không về thăm mẹ một chút à?” – Hắn vờ như lơ đãng hỏi.
“Bà ấy không cần tôi thăm, đã chạy theo người khác từ lâu rồi.” – Kỷ Hàm Dục cười lạnh. Phương Hữu Nhiên đau lòng mà nhìn y.
Chu Doãn Thịnh gắp một miếng đậu, hỏi tiếp – “Vậy cậu định làm thế nào?”
Tiếp tục theo đuổi bảo bối của tao chứ còn thế nào, tiện thể đùa giỡn mày một chút. Kỷ Hàm Dục âm thầm cười lạnh, ngoài mặt lại bày ra vẻ khó xử, thở dài nói – “Tôi định vừa đi học vừa đi làm. Lần trước Vương Kiệt rủ tôi cùng mở một nhà máy với cậu ta, nhưng tôi không có tiền vốn.”
“Cậu cần bao nhiêu? Tôi có thể cho cậu mượn, tôi đi làm công có tiết kiệm được một ít tiền.” – Phương Hữu Nhiên lập tức nói.
Kỷ Hàm Dục cười, không phải là kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, mà là phát ra từ nội tâm – “Sao tôi có thể lấy tiền của cậu được? Tận ba trăm nghìn đấy, bán cậu cũng không được từng ấy tiền. Cậu có tiền chi bằng tự mua thêm mấy chiếc áo len cho mình, giữa mùa đông mà còn mặc mỗi hai chiếc áo len một cái áo khoác, cậu không thấy lạnh à?”
Phương Hữu Nhiên bản tính tiết kiệm, lòng dạ lương thiện, có thể vươn tay giúp đỡ y khi y nghèo túng mà không hề keo kiệt, điều này càng khiến y rung động. Ngược lại, Lâm Thừa Trạch chỉ lo vùi đầu ăn cơm, giả vờ như không nghe thấy gì cả, ai hơn ai kém nhìn một cái là biết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top