Quyển 2 - Chương 7

Trước kia, Ninh Tư Niên thường thường chưa đến nửa đêm sẽ không về nhà, còn giờ đây vừa đúng năm giờ rưỡi là hắn thu dọn tài liệu.

Thấy sắp đến giờ, Tần Lỵ cũng nhanh chóng gọi hai đứa trẻ về nhà. Chu Doãn Thịnh phát hiện mình vừa đi, Triệu Quân lập tức gắn rất nhiều máy quay phim lên cây cối gần hồ, không thể không cảm thán người kia đúng là làm việc hiệu suất.

“Hôm nay như thế nào?” – Ninh Tư Niên tiễn Tần Lỵ đi xong quay vào nhà hôn hôn trán con trai. Sau đó cực kỳ tự nhiên ôm hai má thiếu niên, cũng hôn một cái, như thể họ vốn thân mật như thế.

Ban đầu Chu Doãn Thịnh rất kinh ngạc, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, chỉ mím môi hơi gật đầu, tuyệt không đáp lời. Bọn tôi như thế nào chẳng lẽ anh không biết? Biến thái.

Triệu Tín Phương nghe thấy tiếng hắn, lập tức đi xuống lầu, ân cần cầm lấy áo khoác âu phục và cặp tài liệu cho hắn. Hai người ôm eo nhau cười nói nhỏ nhẹ, giống như một đôi vợ chồng hoà thuận ân ái.

Cả cái nhà này, trừ Ninh Vọng Thư, ai ai cũng là ảnh đế.

Ăn cơm chiều rồi dỗ con ngủ xong, Ninh Tư Niên vốn định tìm Vệ Tây Ngạn nói chuyện một lát, bồi dưỡng tình cảm, lại phát hiện người kia đã chạy mất, còn khoá trái cửa phòng.

Nếu không phải lúc trước bị xúi bẩy mà cư xử tồi tệ với cậu ấy, Tây Ngạn tuyệt đối sẽ không sợ hãi mình như vậy. Ninh Tư Niên khó chịu vò đầu, trong lòng không ngừng hối hận, càng giận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Tín Phương. Nhưng Tiền Vũ vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn không thể không khống chế bản thân.

Thiếu niên lấy một quyển sách tranh từ trên giá sách xuống đặt trên giường, còn mình thì khoanh chân, vừa lật xem vừa viết ghi chú. Ninh Tư Niên mỉm cười xem một lát, thấy thời gian còn sớm, cũng bật máy tính lên xử lý công việc.

Thấm thoát đã đến mười rưỡi, di động phát ra tiếng tích tích nho nhỏ, nhắc nhở Ninh Tư Niên còn đang bận rộn.

Ninh Tư Niên gạt tắt đồng hồ báo thức, nhanh chóng liếc màn hình một cái. Thiếu niên vốn luôn nghi ngơi đúng giờ quả nhiên đang cởi quần áo, chuẩn bị tắm nước ấm rồi lên giường đi ngủ.

Áo sơ mi trắng trượt khỏi bả vai thiếu niên, hắn xoay người, để lộ cặp xương vai duyên dáng, vòng eo mềm dẻo, bờ mông cong mẩy… Ninh Tư Niên chỉ nhìn một cái rồi lập tức di chuyển ánh mắt, bắt đầu đứng ngồi không yên. Hắn đứng dậy, đi pha một tách cà phê, đi hai vòng trong phòng làm việc, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm của thiếu niên.

Hắn càng cảm thấy sốt ruột, giật mở hai cúc trên cùng áo sơ mi, cuối cùng bưng cà phê bước từng bước về bàn làm việc, ánh mắt dính chặt lấy màn hình. Hắn không thể không thừa nhận, gần như ngày nào hắn cũng đều mong chờ giờ phút này. Hành động như vậy có khác gì một tên biến thái? Hắn âm thầm lên án mạnh mẽ chính mình, nhưng lại không quản lý nổi bản thân.

Hắn bỏ cà phê xuống, rút một điếu thuốc lá ra châm, muốn để khói thuốc che mờ tầm mắt mình. Nhưng hành động này rõ ràng là dư thừa, hơi nước bốc hơi trong phòng tắm đã nhanh hơn một bước che chắn máy ghi hình, chỉ để lại một cái bóng ngọc ngà.

Vì thế Ninh Tư Niên lại bắt đầu cảm thấy không thoả mãn, thầm rủa một câu.

Tiếng nước rốt cuộc ngừng lại, thuốc của hắn cũng hút xong. Bởi vì quá mức chăm chú, đầu thuốc lá cháy hết suýt chút nữa làm bỏng ngón tay hắn. Hắn mắng mấy tiếng liên tục, hung hăng gí đầu thuốc lá vào gạt tàn.

Cửa phòng tắm mở ra, thiếu niên để đầu ướt đi ra ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi dài đến quá mông, che khuất bộ phận bí ẩn nhất, lại khoe ra đôi chân thẳng tắp thon dài. Chân của cậu rất tinh xảo, hình dạng vô cùng hoàn mỹ, khi dẫm chân lên thảm bông còn hơi nhếch nhếch ngón chân, động tác đáng yêu cực kỳ.

Bởi vì ở trong phòng vẽ nhiều năm, làn da của cậu rất trắng, thậm chí có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt dưới lớp da mỏng manh, càng làm nổi bật sự mềm mại yếu ớt của cậu.

Một lần cuối cùng thôi, đây là lần cuối cùng, ngày mai sẽ tháo hết tất cả máy ghi hình xuống. Ninh Tư Niên tự an ủi mình theo thói quen, vì thế mặc kệ không do dự nữa, bưng tách cà phê lên tham lam nhìn chăm chú.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, là Triệu Quân.

Đôi tay hắn run lên, làm đổ nửa tách cà phê lên áo sơ mi và quần.

Shit! Hắn lập tức đứng lên, lấy khăn tay lau, lại phát hiện ra đũng quần mình đã phồng lên. Shit! Hắn ngây người, sau đó hung hăng mắng chính mình, dùng sức giật tóc. Hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ lầm đường lạc lối, nhưng lại không đủ sức để sửa đổi bản thân.

“Vào đi.” – Hắn ngồi xuống, vẻ mặt suy sụp, tinh thần sa sút.

Trong phút giây hắn bối rối, thiếu niên trên màn hình nhanh chóng nhếch môi cười, khẽ thì thầm một câu—— Ngủ ngon, biến thái.

———————————–

Hai tháng nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, Ninh Tư Niên ngày ngày sống trong giằng co, chỉ cảm thấy trái tim mình lao lực quá độ. Có lẽ mình nên nghĩ cách rời khỏi Vệ Tây Ngạn, hắn nói cho mình như vậy, kết quả chẳng bao lâu sau đã tự tát vào mặt mình.

“Em thu dọn hành lý làm gì?” – Hắn thấy thiếu niên kéo theo một chiếc vali xuống lầu, trông như chuẩn bị đi xa, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trọ ở trường.” – Chu Doãn Thịnh giấu vali ra sau lưng, thần thái co quắp bất an.

Ninh Tư Niên ho khan một tiếng, lập tức mềm giọng, – “Vậy bao lâu em về một lần?”

“Nghỉ đông sẽ về.”

Nghỉ đông? Nói cách khác phải bốn tháng sau mới về. Đầu Ninh Tư Niên ong lên, lớn tiếng bác bỏ, – “Không được, không được trọ ở trường.” – Hắn đã quên mất quyết tâm muốn tránh né Vệ Tây Ngạn của mình.

Anh bị nghiện rình coi chứ gì, biến thái. Chu Doãn Thịnh âm thầm cười nhạo, trên mặt lại bày ra biểu cảm hoảng sợ tủi thân, mở to đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn chằm chằm Ninh Tư Niên.

Nửa người dưới đắm chìm trong ánh mắt thiếu niên đã tê dại triệt để, hai tai mất tự chủ mà đỏ lên. Ánh mắt Ninh Tư Niên lại càng ngày càng lạnh, kiên định nói, – “Không được, khả năng tự gánh vác của em quá kém, bắt đầu vẽ là không dừng lại được, ngay cả ba bữa cũng quên ăn. Em cứ ở lại đây đi, anh phụ trách đưa đón hàng ngày, không thì anh không yên tâm.”

Chu Doãn Thịnh ngồi vào góc cách hắn xa nhất, nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt không lên tiếng.

Tính tình bướng bỉnh thật đấy. Ninh Tư Niên không có cách nào với hắn, đành phải nhìn về phía con trai, – “Cục cưng, chú con sắp phải đi đến trường rồi, ba bốn tháng liền đều sẽ không về chơi với con. Con có nhớ chú không?”

Ninh Vọng Thư rốt cuộc nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nhảy xuống ghế. Lạch bạch lạch bạch chạy đến trước mặt Chu Doãn Thịnh, hai cánh tay ngắn cũn giữ chặt lấy ống quần hắn không chịu buông ra, vẻ mặt buồn như sắp khóc đến nơi.

Biến thái, ngay cả con mình mà cũng lợi dụng. Chu Doãn Thịnh gần như muốn thay đổi sắc mặt, cuối cũng vẫn nhịn xuống.

“Nếu như không ở trong trường thì phải đến trường làm thủ tục ngoại trú.” – Hắn chậm rì rì nói.

“Được, lát nữa anh sẽ đi làm thủ tục xin học ngoại trú cho em.” – Ninh Tư Niên cuối cùng cũng vừa lòng, nhân cơ hội đi đến vị trí bên cạnh thiếu niên ngồi xuống, ôm lấy con trai sung sướng thơm một cái, con trai cưng, đúng là hãnh diện của ba.

Triệu Tín Phương đang giả vờ giả vịt mặc tạp dề hầm cháo trong bếp nghe vậy, sắc mặt đen sì. Hơn hai tháng qua đi, chẳng những Ninh Vọng Thư bắt đầu phục hồi bình thường, mà ngay cả thái độ của Ninh Tư Niên đối với Vệ Tây Ngạn cũng xoay ngoắt một trăm tám mươi độ. Hồi Vệ Tây Ngạn mới đến Ninh Tư Niên coi cậu ta thành người trong suốt, bây giờ lại cưng chiều như bảo bối tâm can vậy.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ anh ta quên Vệ Tây Ngạn đối xử với Ninh Vọng Thư thế nào? Hay là anh ta biết chân tướng rồi? Không đâu, nếu như anh ta biết, làm sao anh ta có thể cho vú Vương ăn no ngủ kỹ, còn ngày nào cũng dành thời gian tự mình đến bệnh viện chăm sóc? Chắc chắn là hai lão già kia muốn che chở cho Vệ Tây Ngạn, thế nên anh ta cũng không có cách nào khác. Bây giờ tình cảm của hai người này càng ngày càng tốt, lỡ một lúc nào đó nói chuyện phiếm, Vệ Tây Ngạn nói ra chuyện ngoài cửa khách sạn lần đó thì phải làm sao bây giờ.

Không được, nhất định phải nhanh chóng đuổi Vệ Tây Ngạn đi!

Con ngươi Triệu Tín Phương xoay chuyển, nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu.

——————————–

Vệ Tây Ngạn học năm thứ nhất Học viện Mỹ thuật Kinh Đô. Cậu không tham gia thi đại học, mà là được mời vào thông qua thư giới thiệu của một hoạ sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng người Pháp do cha Ninh nhờ vả.

Ninh Tư Niên sai trợ lý đi làm thủ tục học ngoại trú, còn mình thì đến ký túc xá giúp Vệ Tây Ngạn thu dọn đồ đạc.

“Để anh làm, em ngồi đi.” – Hắn cởi áo khoác âu phục, xắn tay áo sơ mi lên, chồng mấy quyển tranh cực lớn lên nhau, chuẩn bị bê tất cả đi.

Là nam chính, diện mạo của Ninh Tư Niên hiển nhiên rất xuất chúng, không phải là vẻ tuấn mỹ không tì vết như Đỗ Húc Lãng, mà là nét điển trai tràn đầy hơi thở nam tính. Hắn cao gần mét chín, đôi chân dài cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt, làm cho Chu Doãn Thịnh hoa cả mắt. Chiếc áo sơ mi mỏng manh càng làm nổi bật đường cong cơ bắp tràn ngập sức bật.

Người đàn ông này là nội tiết tố di động.

Chu Doãn Thịnh hiểu rất rõ điều này, không thể không di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.

“Em nóng à? Mặt em đỏ hết lên rồi này. Ở nhà thoải mái hơn nhiều, ở nhà còn có điều hoà.” – Hai gò má thiếu niên ửng đỏ, sóng mắt lấp lánh, Ninh Tư Niên nhìn mà miệng khô lưỡi khát. Lợi dụng thời gian nói chuyện kéo gần khoảng cách, nhéo nhéo chóp mũi hắn.

Chu Doãn Thịnh rũ mắt gật đầu, dáng điệu “rụt rè” làm cho Ninh Tư Niên ngứa ngáy khó nhịn.

Xếp sách tranh và bút lông vào thùng các tông xong, Ninh Tư Niên một tay bê thùng, một tay nắm tay thiếu niên, chậm rãi đi ra bãi đỗ xe.

“Tây Ngạn, em đến báo danh à?”

Ninh Tư Niên mở cốp xe để đồ, Chu Doãn Thịnh nghe tiếng gọi, xoay người lại nhìn người đến, trong mắt giây lát xẹt qua ý cười độc địa. Hắn biết người này, là đàn anh của Vệ Tây Ngạn – Phó Huyền. Sau khi Vệ Tây Ngạn rời khỏi nhà họ Ninh vốn có một cơ hội đứng dậy lần nữa, lại bị người này phá huỷ. Anh ta sao chép tác phẩm hội hoạ của Vệ Tây Ngạn mang đi tham dự cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế, cuối cùng giành được giải nhất, công thành danh toại.

Sự kiện lần này chính là cọng rơm cuối cùng đè sụp Vệ Tây Ngạn.(1)

Chu Doãn Thịnh nheo mắt, thong thả đi đến chào hỏi, lễ phép gọi một tiếng đàn anh. Phó Huyền biết hắn sắp đi học, kéo tay hắn cẩn thận dặn dò từng chút một. Đại loại là đã hoàn thành tác phẩm tham gia cuộc thi chưa, có chỗ nào không hài lòng có thể đưa cho anh ta xem một chút, anh ta sẽ trợ giúp đưa ra một chút ý kiến.

Chu Doãn Thịnh liên tục gật đầu, không hề đáp lại. Phó Huyền thấy xa xa có một người đàn ông đỗ xe ven đường, đang vừa hút thuốc vừa nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, lập tức cảm thấy sợ hãi, không thể không tìm cớ đi trước.

“Cậu ta là ai?” – Đợi hắn lên xe, Ninh Tư Niên nghiêm khắc hỏi.

“Đàn anh.” – Chu Doãn Thịnh chớp đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn hắn.

Nỗi ghen tuông tràn ngập trong lòng Ninh Tư Niên bốc hơi hết sạch, nhưng vẫn lẩm bẩm nói một câu, – “Nói nhiều thật đấy.”

Chu Doãn Thịnh bị mùi thuốc lá trong xe làm sặc, không nhịn được nhíu mày, – “Dập thuốc đi.”

Ninh Tư Niên lập tức dụi tắt thuốc lá, sau đó giơ tay lên làm động tác đầu hàng. Phản ứng vừa thuần thục vừa tự nhiên này khiến hai người đều sửng sốt.

Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cố gắng muốn tìm ra một dấu vết quen thuộc trên khuôn mặt điển trai của hắn, cuối cùng chỉ tốn công vô ích. Trên đường về nhà, hai người đều lặng yên đến kỳ quặc.

————————————

Chú thích:

(1) Lấy từ câu “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” (The last straw that breaks the camel’s back), là một câu ngụ ngôn của Ả Rập:

Một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.

Ý nghĩa: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top