khoai tây và cà rốt

Title : Khoai tây và cà rốt

Author : snow_flake_drop

Genre: pink thì chưa tới, humor cũng chưa đủ độ

Disclamer : Tôi viết kịch bản, họ diễn.

Pairing: YunJae, Yoosu, Minfood

Rating : K

Status: complete

Sumary: "Làm quen" - Người trong cuộc và người ngoài cuộc

*Note: Hãy đọc như truyện dành cho con nít*

KHOAI TÂY VÀ CÀ RỐT

Dụ dỗ con nít

- Joongie-ya ~ Con không ăn cà rốt đâu - Bé Changmin nhìn Jaejoong , cố nói bằng giọng dễ thương nhất, mong rằng người chú yêu quý của bé sẽ vớt hết cà rốt ra khỏi bát canh.

Đặt đĩa thịt nướng lên bàn, Jaejoong ngồi xuống bên cạnh bé Changmin.

- Sao con không ăn chứ ? Phải có cả hai thì mới ngon.

Changmin cúi nhìn vào bát canh, môi bĩu ra dường như đang suy nghĩ. Lát sau bé ngước lên hỏi.

- Vậy tại sao phải có cả hai ạ ? Chỉ nấu mỗi khoai tây cũng được vậy.

- A~ Con nói vậy là có lỗi với hai bạn khoai tây và cà rốt lắm đấy.

Yunho đi vào bếp, vừa kịp nghe câu hỏi (có vẻ là) ngớ ngẩn của bé, trả lời. Jaejoong mỉm cười nhìn anh, nhận lấy từ anh cái ôm, rồi đẩy anh ngối xuống bàn ăn. Cậu cúi đầu nói nhỏ vào tai anh "Anh dỗ cho Changmin ăn giùm em, em còn bận nướng mấy thứ ngoài vườn." Yunho gật đầu, vuốt nhẹ bàn tay Jaejoong.

- Là sao ạ ? - Bé Changmin ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Yunho, cực dễ thương. Jaejoong béo má bé một cái rồi đi ra ngoài trong khi Yunho đằng hắng bảo.

- Đối với khoai tây và cà rốt mà nói, để làm quen với nhau cũng là một quá trình công phu, nên bắt hai bạn ấy tách nhau ra quả là một cực hình ấy.

Bé Changmin ngạc nhiên nhìn Yunho. Anh cười với bé rồi bắt đầu kể câu chuyện về khoai tây và cà rốt của mình.

" Ngày xửa ngày xưa, cũng không xưa lắm, nhưng khi đó người ta chưa dùng cả khoai tây và cà rốt cho món canh, có một củ khoai tây thích một củ cà rốt. Nhưng chẳng hiểu tại sao củ cà rốt ấy lúc nào cũng lành lạnh khiến khoai tây sợ rằng nếu nói ra sẽ bị từ chối mất. Vậy nên chỉ dám nhìn người ta từ xa thôi, nhưng nói gì thì nói, quả thật rất xinh đẹp.

Một ngày chủ nhật đẹp trời, trước khi củ khoai tây kịp mở miệng tuôn một tràng về nỗi lòng mình. Đơn phương, ôi, đau khổ ~ thì bạn của nó đã chặn họng .

- Sao không kiếm cách mà làm quen rồi thổ lộ đi, cứ phải ở đây nói hoài làm gì ? Nam nhi chi chí mà thế sao.

Nghe giọng điệu cáu kỉnh của bạn nó, củ khoai tây biết rằng nếu không làm theo lời khuyên thì từ nay về sau sẽ không để nó trút bầu tâm sự ca bài "tình đơn côi" nữa, vậy nên nó ra sức gật gù. Và hai củ khoai, một khoai tây, một khoai sọ mất cả một ngày chủ nhật cho hai chữ "làm quen".

Củ khoai sọ bảo rằng " Tốt nhất là ra vẻ tình cờ gặp, rồi làm quen, làm bạn trước, có gì sau này cũng dễ dàng hơn." Quả nhiên là giọng lưỡi của kẻ từng trải với các nàng hành lá ẽo ượt , rất khí thế và chí lý, củ khoai tây bắt đầu tìm cơ hội để được tiếp cận củ cà rốt của nó.

Cơ hội thì có nhiều, nhưng củ khoai tây không hiểu, tại sao nó luôn không thành công ?

Chẳng hạn như

Nhìn thấy củ cà rốt xinh đẹp ngồi sát tường, chỗ bên cạnh còn trống, và chỗ đó hẳn sẽ là của nó nếu không có một củ su hào ở đâu xộc tới, chiếm lấy và bắt đầu tía lia với mục tiêu.

Hay là

Nhìn thấy củ cà rốt xinh đẹp trong nhà sách, khoai tây đã rất cố gắng để lại gần, nhưng lúc sắp đến nơi, lại đi một củ hành to bự huých đi chỗ khác, lúc định thần lại đã không thấy củ cà rốt đâu nữa.

Hay đau hơn nữa là

Đã phải rất khổ công mới tìm được địa chỉ nhà của cà rốt xinh đẹp, củ khoai tây chực chờ ở gần đó, định làm ra vẻ tình cờ gặp, nhưng chờ hoài, chờ mãi từ chiều đến tối vẫn chẳng thấy. Cuối cùng mới vỡ lẽ, củ cà rốt "của nó " hiện đang phải giữ nhà cho họ hàng về quê, nên không thể về nhà.

...."

- Oa, thật tội nghiệp ~ Bé Changmin vừa thốt lên cảm thán vừa dùng muỗng nghịch mấy miếng khoai tây trong bát .- Ah, vậy thì tại sao bây giờ lại nấu cả hai chung với nhau ạ ? Mãi có thấy hai bạn này * chỉ vào bát canh* gặp nhau đâu.

- Chú chưa kể hết cơ mà. - Yunho vui vẻ nói với bé Changmin

"..... Người ta nói "trời không phụ lòng người hiền". Củ khoai tây đã vất vả như vậy nên cuối cùng cũng tạo cơ hội cho nó.

Một ngày được nghỉ tiết cuối, củ khoai tây chưa muốn về nhà ngay, mà muốn đi "cám cảnh đời" nên lang thang trên đường. Bỗng nó nhìn thấy một đám đông, một bầy củ hành đang to tiếng với ai đó. Trước khi nhìn ra đó có phải là củ cà rốt xinh đẹp của nó hay không, củ khoai tây đã thấy mình nhào vào, đứng chắn trước mặt bọn củ hành hôi hám. Bị phá đám, chúng rất tức giận, nhào vào định dần cho khoai tây một trận nhừ tử. Thật đáng tiếc, khoai tây từ nhỏ đã học võ nên người bị nhừ tử là chúng chứ chẳng phải ai khác.

Củ cà rốt nãy giờ vẫn đứng sau lưng khoai tây lúc nào mới cất tiếng rụt rè "C..cám ơn, bạn..."

- Khoai Tây, cứ goi mình là Khoai Tây - Củ khoai tây lúc này quả thật rất sung sướng khi nhìn thấy người trước mặt mình là ai. Nó cười đến híp cả mắt.

- Umh, bạn Khoai Tây. Còn mình là Cà Rốt.

..."

- Và qua bao nhiêu gian khó, khoai tây và cà rốt đã nói xin chào với nhau như thế đấy. Trải qua nhiều gian khó nữa, cuối cùng hai bạn cũng được ở bên nhau. Cảm phục tấm lòng kiên trì của bạn khoai tây, người ta đã dùng cả hai bạn để nấu canh để khỏi bạn nào bị lạc lõng. - Yunho hí hửng nhìn bé Changmin - Con thấy sao ?

Bé Changmin lúc này vẫn đang nhìn trân trân vào bát canh, lúc ngước lên thì nhìn vào Yunho mà quả quyết nói.

- Đế đáp lại tấm lòng của bạn khoai tây, con sẽ ăn hết cả hai bạn ấy, không chừa bạn nào đâu ạ.

[Công cuộc dụ dỗ con nít

- Done-]

Yunho xoa đầu bé Changmin bảo bé "Ngoan, ăn hết phần cơm của con nhé. Chú có chút chuyện." Và vài phút sau, tiếng la chói lói của Jaejoong từ ngoài vườn vang lên. Hình như là "Nóng quá, bỏ em ra nào" làm bé Changmin suýt nữa nghẹn khi đang cố nuốt một miếng khoai tây và cà rốt cùng lúc.

Ousider - Người ngoài cuộc

Tối hôm đó, sau khi được appa và Susu đón về nhà, bé Changmin lăn lộn trên giường của hai người kể lại câu chuyện về khoai tây và cà rốt của chú Yunho mà nó được nghe.

Khi nghe xong, Susu của nó cười như điên còn appa Yoochun thì nghiến răng trèo trẹo. Susu bảo chú Yunho kể sai rồi và Susu kể lại cho nó thế này.

"Ngày xửa ngày xưa, cũng không xưa lắm, nhưng khi đó người ta chưa dùng cả khoai tây và cà rốt cho món canh, có một củ khoai tây thích một củ cà rốt. Củ cà rốt cũng thích củ khoai tây. Nhưng có một lần, củ cà rốt nghe củ khoai tây bảo nó xinh đẹp, củ cà rốt rất không thích. Vì củ cà rốt không phải các nàng hành là để được khen thế. Củ cà rốt thích được khen là có khí phách và manly cơ, tệ nhất cũng phải là hấp dẫn hay thu hút. Củ cà rốt lại giận rất dai, nên khi biết củ khoai tây đang có ý định làm quen, củ cà rốt nhất quyết phải làm củ khoai tây khổ một phen.

Bao nhiêu cơ hội với đủ "thiên thời, địa lợi" cho củ khoai tây, nhưng củ cà rốt đã dùng "nhân không hoà" để dập tắt mọi cơ hội.

Chẳng hạn như ,

Nhìn thấy bóng khoai tây từ xa tiến lại, củ cà rốt đã tức tốc đe doạ cậu bạn su hào phải ngồi cạnh nó ngay lập tức.

Hay là ,

Ở trong nhà sách thấy khoai tây lơ ngơ theo sau, củ cà rốt đã dùng "mĩ nhân kế", à không, "nam nhân kế" khiến gã củ hành đi đứng xiểng liểng, đẩy củ khoai tây té nhào. Và nhân cơ hội đấy lỉnh đi mất.

Hay công phu hơn nữa là ,

Dùng tin tình báo biết củ khoai tây sẽ phục trước cửa nhà, củ cà rốt hôm đấy học xong đã về ngay nhà cậu bạn su hào, và sáng hôm sau phao tin đồn nhảm khiến ai đấy buồn hết sức.

..."

- Oa ~ Thật vất vả - Bé Changmin nằm ngửa lên, phơi cái bụng to kềnh vì ăn bắp rang nãy giờ - Vậy vì sao lại có màn anh hùng khoai tây cứu mĩ nhân cà rốt ạ ?

- Minnie ~, người ta nói ... nhân tính không bằng trời tính. Hôm đấy được nghỉ tiết cuối, củ cà rốt vui vẻ đi về nhà, ai ngờ gặp bọn củ hành giở trò cợt nhả. Củ cà rốt rất cáu tiết. Nếu không phải vì nơi này gần nhà của nó và danh tiếng "ngoan hiền" thì bọn củ hành đã đo đấy nãy giờ rồi. Nhắm chừng một tên củ hành sắp chụp lấy vai mình, củ cà rốt thủ thế , nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy có một tấm lưng chắn trước mặt mình, là củ khoai tây đấy. Chuyện sau đó thì chú Yunho kể đúng rồi. Hai bạn ấy đã nói "xin chào" trong hoàn cảnh như thế đấy.

- Nhưng mà chú ấy không biết một điều. - Yoochun ôm cả Changmin và Susu của nó vào lòng - May mắn là tụi củ hành gặp củ khoai tây.

- Vì - Susu của nó tiếp lời, trong khi dựa hẳn vào người appa của nó - Bạn cà rốt mà ra tay thì có khi mang tội sát nhân

- Sao cơ ạ ? - Bé Changmin tròn mắt nhìn hai người - Sao lại thế ạ ?

- Nếu bạn khoai tây học Hapkido thì bạn cà rốt cũng học Aikido vậy. Aikido thường không biết mức độ thương thích của nạn nhân khi ra tay đâu - Bé Changmin hình như thấy appa của nó rùng mình - Chỉ có điều bạn cà rốt lúc nào cũng giữ cho cái tiếng "ngoan hiền" cơ - Appa Yoochun trả lời tỉnh rụi rồi bảo nó - Minnie ngoan, kể chuyện đêm khuya đến đây là xong nhé, đi ngủ nào.

Và Appa Yoochun cõng nó vào phòng ngủ, đằng sau là Susu nắm lấy đuôi áo appa làm rồng rắn.

Sáng hôm sau, nhật ký của bé Changmin viết

" Cần phải ghi nhớ

- Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

- Đặc biệt cẩn ngôn.

- Các bạn thức ăn rất tội nghiệp, để được gặp nhau trong nồi, xoong, hay chảo thì cũng rất vất vả, nên Minnie hứa sẽ ăn các bạn cho bằng hết, không chừa lại đâu. Các bạn yên tâm nhé."

Khoai tây và cà rốt

- End-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dbsk#yunjae