Chapter 1
Park Chaeyoung có một biệt danh, tên là Khoai Tây, nghe tên đã ra nghĩa, bởi cô lùn.
Không chỉ mỗi khi đứng cạnh nam sinh, mà sát bên các bạn nữ cô cũng nhỏ nhắn vô cùng, đi đến nơi nào người ta nhìn vào cũng có thấy muốn được yêu thương cưng chiều.
Từ hồi học lớp mầm đã có người bạn nhỏ ồn ào gọi cô là Khoai Tây.
Ngay còn bé cô đã ý thức được chiều cao của mình chính là một khuyết điểm. Con trai nhà hàng xóm đối diện nhà cô chỉ ra đời sớm hơn cô một tháng, nhớ lại chuyện hồi xưa khi hai đứa đánh nhau, có thể cậu ấy đã cao hơn cô rồi.
Trong trí nhớ của Chaeyoung, cậu nhóc ấy có thể coi là "thanh mai trúc mã". Những người bạn nhỏ khác sợ vóc dáng cô bé quá không theo kịp mình nên không kéo cô đi trộm dâu rừng ở nhà cuối hẻm, chỉ có cậu nhóc ấy ngồi lại chơi với cô.
Cậu nhóc nhỏ bé dắt tay cô nhóc còn nhỏ hơn mình, nhẹ nhàng nói: "Khoai Tây đừng sợ, tớ là Khoai Lang, hai đứa mình cùng một họ, sau này tớ sẽ chăm sóc cậu."
Khoai Lang chăm sóc Khoai Tây qua thời kỳ mẫu giáo, cũng đi qua cả quãng thời gian tiểu học, khi chuẩn bị bước vào cấp hai thì gia đình cậu lại rời đi.
À, đúng rồi, Khoai Lang không phải là khoai lang, cậu ấy có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Jeon Jungkook.
Chaeyoung luôn lo lắng về chiều cao của mình nhưng ba mẹ lại bình tĩnh vô cùng, còn an ủi cô.
"Không sao đâu, không phải là con không cao, chỉ là chưa đến thời gian cao lên thôi."
Sau kỳ thi đại học, khi kiểm tra sức khỏe, lúc đo chiều cao cô còn lén lút hất cằm lên để cho mình cao hơn một chút, nhưng cô vẫn là người lùn nhất lớp.
Nhưng rồi áp súc đều là tinh hoa*, mặc dù có hơi lùn nhưng cô lại rất thông minh nha! Đỗ vào trường đại học nổi tiếng cả nước với vị trí thứ bảy.
(*) Áp súc đều là tinh hoa đây là câu thành ngữ mang cách diễn đạt bằng tiếng anh là "A little body often harbours a great soul" nghĩa là một cơ thể nhỏ bé nuôi dưỡng một tâm hồn vĩ đại.
Vì vậy, cô tự an ủi bản thân, không sao cả, thượng đế đóng lại một cánh cửa, chắc chắn sẽ giữ lại cửa sổ cho mình.
Nhưng tự mình vỗ về bản thân trở nên kiên định dũng cảm bao nhiêu thì ngày khai giảng ở trường đã bị đả kích cô bấy nhiêu, mọi quyết tâm đều tiêu tán.
Bởi vì đã định cư ở thành phố nên cô cũng không có ý định nội trú tại trường, liền tự mình đi nhập học. Cho tới khi đến văn phòng báo danh sinh viên năm nhất cô mới hối hận sao không để ba đi tới trường.
Văn phòng đăng ký chật chội, vóc người nhỏ nhắn đã bị ẩn vào một nhóm nam sinh cao lớn, Chaeyoung đầy bất lực, tựa như con cừu nhỏ để mặc cho người ta làm thịt mình. Mặc dù mọi người đều xếp hàng, nhưng bởi vì dáng người cô quá nhỏ nên không mang đến cảm giác tồn tại, rõ ràng đến lượt cô rồi nhưng lại bị người ta chen lấn, ẩn cô ra khỏi hàng.
Chaeyoung đứng ngoài nhìn đám đông đang xếp hàng, suy nghĩ xem mình có nên ném đồng tiền ra gây xôn xao dư luận, thừa dịp mọi người hỗn loạn vì tiền thì mình chen vào đăng ký không thì sau vai cô xuất hiện một chàng trai.
Cô quay đầu, đối mặt với một khuôn mặt dễ nhìn vô cùng, nam sinh kia cúi đầu nhìn, sau đó nói cao giọng với đám người phía trước: "Mọi người nhường nhau một chút đi, có nữ sinh bị đẩy ra khỏi hàng rồi đây này."
Đám nam sinh quay đầu nhìn thấy cô gái dáng người nhỏ nhắn như vậy cũng tự động nhường chỗ. Cô đi lên phía trước, nhớ ra phải nói cảm ơn với bạn nam đó nhưng người đã không thấy đâu.
Sau khi nhập học xong Chaeyoung liền trở về nhà, vừa mới về đến cửa, cô đã nhìn thấy có xe của dịch vụ chuyển nhà đỗ ở cửa nhà đối diện, Chaeyoung tò mò liếc vài cái, bước vào nhà, cô đi ngay vào hỏi mẹ đang nấu cơm.
"Mẹ, nhà hàng xóm có ai mới chuyển đến ạ?"
Bà Park đang thái thức ăn, không hề ngẩng đầu lên, nói: "Hay là gia đình nhà chú Jeon chuyển về, con còn nhớ chứ, khi còn bé con có quan hệ khá tốt với con trai nhà chú đấy."
Chaeyoung suy nghĩ một chút, đúng là có chút ấn tượng.
Đến bữa tối, cuối cùng Chaeyoung cũng được nhìn thấy chú Jeon và dì Jeon sau mấy năm không gặp. Dì Jeon vừa thấy Chaeyoung đã vô cùng phấn khích, ôm cô một cái sau đó nói: "Con khi còn nhỏ, bé xíu đáng yêu vô cùng, dì còn nghĩ con trưởng thành rồi không đáng yêu được như thế..."
Chaeyoung xấu hổ: "Con bây giờ với con hồi bé vẫn nhỏ như vậy, cho nên dì không cần lo lắng đâu ạ."
Ba mẹ cô cùng gia đình chú Jeon ăn cơm tối, dì Jeon chỉ chuyên chú nói chuyện phiếm với Chaeyoung. Nói chuyện một lúc, dì đột nhiên nhớ ra.
"Chaeyoung hẳn đã lên đại học rồi nhỉ."
"Dạ." Cô gật đầu: "Hôm nay con vừa khai giảng về ạ."
"Con đỗ trường nào thế?"
"Trường Đại học Seoul ạ."
"Ai chà, Jungkook nhà dì cũng đỗ trường đó, gia đình cũng muốn nó đi học thuận tiện nên mới dọn về đây. Đúng rồi, con học ngành gì thế?"
Chaeyoung đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại của dì vang lên, dì Jeon vội nghe điện thoại.
"Jungkook này, mẹ đang không ở nhà, mẹ đang ở nhà chú Park ăn cơm đây... Con cũng sang nhà chú đi."
Dì tắt điện thoại, đột nhiên xoay người kéo tay cô: "A đúng rồi Chaeyoung, cũng lâu rồi con chưa được gặp Jungkook nhỉ."
Tâm trí Chaeyoung thoáng qua hình ảnh cậu nhóc từng nói với cô rằng: "Khoai Tây Khoai Tây tớ là Khoai Lang" không kiềm được nở nụ cười yếu ớt: "Đúng thế ạ, từ khi học cấp hai đến giờ rồi."
"Một chút nữa là có thể gặp mặt rồi, dì nhớ khi còn bé hai đứa rất thân với nhau nha! Khi dọn nhà chuyển đi, nó còn khóc loạn mãi!"
Đang tán ngẫu, chuông cửa bỗng reo lên, Chaeyoung đi dép ra mở cửa, có thể là vì người đứng ngoài cổng quá cao, cô lại lùn như vậy nên khi cửa mở ra, trong nháy mắt cô chỉ thấy một mảnh tối đen. Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai nhưng mang biểu cảm lạnh lùng, cảm thấy hơi quen mắt, suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, là chàng trai ngày hôm nay ở văn phòng đã giúp đỡ cô.
"Là cậu sao?" Cô kêu lên: "Cậu chính là Jeon Jungkook?"
Cũng quá trùng hợp rồi, hơn nữa, ngày hôm nay cô lại không nhận ra anh.
Jungkook khẽ vuốt cằm, nhìn cô: "Chào cậu, ba mẹ tớ chắc vẫn ở trong nhà cậu phải không?"
Bây giờ Chaeyoung mới phản ứng được dẫn anh vào nhà.
Jungkook ngồi đối diện với cô, cô đưa cho anh bát đũa, anh còn rất lễ phép nói câu cảm ơn.
Chaeyoung không nhịn được nhìn anh mấy lần, nghĩ thầm đây thật sự là thanh mai trúc mã hồi bé của cô sao? Sao lại đối xử vừa lịch sự vừa lễ phép với cô thế này
Dì Jeon cũng chú ý tới không khí ngột ngạt giữa hai người, muốn giúp đỡ để hai bên hòa hoãn một chút. Dì nhìn sang Jungkook: "Jungkook à, Chaeyoung cũng học chung trường với con đấy..."
"Con biết rồi." Anh ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt cô: "Khai giảng hôm nay bọn con đã gặp nhau rồi." Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu: "Con với cậu ấy học cùng khoa."
Bốn phụ huynh nghe vậy đồng loạt nhìn về phía cô, cô cũng gật đầu một cái.
Phụ huynh vui vẻ, đều nói rằng hai người có duyên phận, Chaeyoung cũng cười đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Jungkook, anh không có phản ứng gì.
Làm sao lại lạnh lùng như vậy!
Sau khi tựu trường là bắt đầu học quân sự, Jungkook đứng đầu ở hàng nam, còn Chaeyoung lại đứng cuối cùng ở hàng nữ. Cách nhau cả nửa lớp, hơn nữa anh lại lạnh nhạt, hai người không có điểm giao cảm nào.
Lúc nghỉ giải lao, cô cùng mấy nữ sinh khác tụ tập thành một nhóm, trò chuyện một lúc, chủ đề hàn huyên đã chuyển sang Jungkook. Mọi người khen anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích lại cao, Chaeyoung nghe vậy, ánh mắt cũng xuyên qua nhóm người mà nhìn về phía anh.
Đúng vậy, ngũ quan trên khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, nhìn kỹ còn thấy được dáng vẻ của anh lúc này.
Chaeyoung đột nhiên nhớ về ngày bé, cô đặc biệt thích kẹo hồ lô của một ông cụ bán ở đầu ngõ, khi đó bởi vì tiền ăn vặt không nhiều nên mỗi ngày chỉ có thể mua một xâu. Ngày ấy mưa vừa tạnh, cô mua kẹo hồ lô xong băng băng về nhà thì bị ngã, bộ váy mới bị vấy bẩn, xiên kẹo hồ lô cũng rơi xuống, cô gục xuống đất ngồi khóc. Jungkook đang ngồi trong phòng làm bài tập toán nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy ra ngoài dỗ dành cô, còn dùng tiền của mình mua cho cô một xâu hồ lô mới.
Cô ngậm xiên kẹo hồ lô mới, tiểu Jungkook thì cúi người giúp cô lau sạch những vết bẩn dính trên váy.
"Anh Jungkook" Cô gọi anh, Jungkook ngẩng đầu, Chaeyoung cười, nói: "Anh lớn lên thật là đẹp trai nha!"
Cô nghĩ đến mức nhập thần, cho nên không hề chú ý tới Jungkook đã sớm phát hiện ra cô đang nhìn anh với ánh mắt như hổ rình mồi, đến khi cô hoàn hồn thì hai người đã bốn mắt nhìn nhau.
Chaeyoung sợ hết hồn, chột dạ nhanh chóng dời tầm mắt, một lúc lâu sau, cô mới dè dặt nhìn sang thì không thấy anh đâu. Cô nhìn xung quanh một lần nữa cũng không nhìn thấy anh.
Chaeyoung quay đầu trò chuyện với bạn bè, không lâu sau cảm giác có người đứng sau lưng mình. Ngẩng đầu nhìn, lại là Jeon Jungkook.
Trong tay anh cầm một chai trà xanh, thấy cô ngẩng đầu, anh đưa trà xanh cho cô, nhưng Chaeyoung vẫn đang ngây ngẩn, không nhận.
Jungkook bất động thanh sắc, nhướng mắt, giơ tay lên, ném chai trà xanh cho cô, khiến cô hoàn hồn, tay chân luống cuống cầm lấy.
Thấy cô nhận, anh xoay người đi về đứng đầu hàng nam sinh.
Chaeyoung vẫn còn đang ngẩn người nhìn chai trà xanh, mấy người bạn đã xúm lại bát quái.
"Này, cậu cũng biết Jeon Jungkook à?"
Cô nhìn chai trà xanh trong tay, rồi lại nhìn anh đang đứng cách đó không xa, có chút do dự gật đầu một cái.
"Coi như là có quen đi."
Tập quân sự, cơ bắp đau nhức là chuyện thường tình. Bình thường Chaeyoung đã không bao giờ tập thể dục, bây giờ lại phải chịu huấn luyện cường độ cao như vậy, ngay ngày thứ hai tập quân sự, chân cô đã sắp phế rồi.
Bởi vì nhà cách trường học không quá xa nên cô đạp xe đến trường. Cũng bởi tập quân sự nên cơ đau nhức, đi bộ cũng mất sức, đạp xe cũng không đạp được, cô chỉ có thể dắt bộ xe về nhà.
Vừa về đến cổng đúng lúc gặp Jungkook, anh chỉ nhìn cô một cái, không nói gì. Ngày hôm sau vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Jungkook đang ngồi trên xe đạp điện đợi cô. Thấy cô ra, anh có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Sau này để tớ chở cậu đi học đi!"
Góc tường có giàn hoa giấy nở rộ, thiếu niên điển trai đứng giữa ánh nắng ban mai trong trẻo, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến Chaeyoung trầm mê trong đó.
Jungkook không nói nhiều, coi như là ngồi chung xe đi học thì giao tiếp giữa hai người vẫn ít đến đáng thương, cho đến khi gần kết thúc kỳ quân sự xảy ra một chuyện mới giúp mối quan hệ hai người không còn lúng túng như bây giờ.
Nhóm thầy huấn luyện của bọn họ nổi danh là vô cùng nghiêm khắc. Buổi chiều hôm ấy có mấy nữ sinh tới muộn làm trễ nải thời gian tập luyện. Người huấn luyện tức giận, phạt các cô phải chạy.
Có nam sinh không nhìn nổi cảnh tượng nữ sinh bị phạt liền bất bình đi kiến nghị, kết quả bị người huấn luyện phạt chạy cùng nhau.
Giữa cái tháng nóng nhất của mùa hè, vóc dáng nhỏ nhắn của Chaeyoung phải đi theo đội ngũ, tội nghiệp chạy.
Jungkook đứng ở trong nhóm nam sinh, nhìn cái dáng người vừa nhỏ vừa lùn chạy phía sau đội ngũ, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Anh đứng lên, chào huấn luyện viên theo kiểu quân đội.
"Báo cáo!"
"Nói!"
"Huấn luyện viên, em cảm thấy hình phạt thầy đưa ra cho sinh viên quá nặng, cái chúng ta cần chú ý không phải là chiến thuật mệt mỏi này!"
"Tôi còn cần cậu dạy bảo sao? Thật sự thì, cái chúng ta để ý không phải là chiến thuật mệt mỏi nhưng trong cái thế giới bây giờ, chính là xã hội cá lớn nuốt cá bé..."
"Vậy ý của thầy là chỉ cần em mạnh hơn thầy thì thầy sẽ nghe em đúng không ạ?" Jungkook cắt đứt lời thầy huấn luyện.
Thầy huấn luyện vui vẻ, cởi thắt lưng, nói: "Được, chàng trai, tôi cho cậu cơ hội chứng minh năng lực."
Bên này truyền tới xôn xao, sinh viên lớp khác cũng ồn ào theo. Thầy huấn luyện cũng không ỷ lớn hiếp bé, tùy ý Jungkook chọn muốn so cái gì, anh lại nói: "Thầy muốn so cái gì thì chúng ta so cái đó."
"Còn ngông như vậy, đánh cận chiến cậu biết sao?"
Anh nhún nhún vai, bắt đầu cởi đồng phục quân sự, huấn luyện viên cũng ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thầy huấn luyện ban đầu không coi trọng Jungkook, cảm thấy anh chỉ là trẻ tuổi khí lực dồi dào, nhưng anh đã bắt đầu tấn công dữ dội bằng một cú đá. Xuất ra mấy chiêu, anh liền đá một cước trúng ngực huấn luyện viên. Xung quanh, tiếng ủng hộ hô hào vang lên không ngừng.
Huấn luyện viên vỗ vỗ ngực mình: "Tiểu tử cậu quả thật không tệ! Đã tập qua rồi?"
Jungkook không trả lời, hai người tiếp tục dây dưa đánh nhau, không lâu sau cả hai cũng dần mất sức. Dù anh có luyện tập qua nhưng thể lực không thể nào bằng thầy huấn luyện thường xuyên tập được, khi anh chuẩn bị buông lỏng bản thân, thì lại nhớ tới dáng vẻ Chaeyoung chân ngắn mềm mại nhỏ nhắn chạy dưới ánh mặt trời chói chang.
Anh nhướng mày, khi huấn luyện viên giơ quyền đấm anh, cơ thể anh tránh sang bên phải, tay trái bắt lấy cổ tay phải của huấn luyện viên, tay phải nắm lấy cánh tay phải của thầy, cơ thể nghiêng sang bên trái, quay lưng về phía thầy, dùng lực quật ngã thầy xuống đất.
Thắng bại đã rõ ràng, thầy huấn luyện chỉ có thể nghe theo yêu cầu của Jungkook, để cho học sinh đang chịu phạt dừng lại nghỉ ngơi. Chaeyoung mệt đến ngất ngây, vừa dừng lại đã ngồi bệt xuống đất.
Jungkook nhặt áo khoác lên, từ đám người đi ra đã nhìn thấy một viên tròn tròn nhỏ bé ngồi dưới đất. Anh nhíu mày, đi đến trước mặt cô.
"Vừa chạy bộ xong đã ngồi xuống sẽ bị chuột rút."
Vẻ mặt Chaeyoung như đưa đám: "Chân mềm nhũn rồi, không đứng nổi."
Anh thở dài, đưa tay ra với cô: "Tớ đỡ cậu, nhanh đứng lên đi."
Jungkook đỡ cô đi dạo một lúc, đi ngang qua nhóm thầy huấn luyện, một người thầy mang ánh mắt đầy thâm ý nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nói với thầy vừa đánh nhau với Jungkook: "Có lẽ tôi biết tại sao cậu không đánh lại được tiểu tử kia rồi."
"Vì sao?"
Huấn luyện viên chỉ chỉ Park Chaeyoung.
"Bởi vì trong lòng cậu không có người thương."
". . ."
Trở về nhà lúc đêm khuya, Chaeyoung ngồi sau lưng Jungkook, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được, hỏi: "Cậu làm thế nào mà đánh thắng được thầy huấn luyện thế?"
Đúng lúc xe đi qua một đoạn đường gồ ghề, Jungkook chuyên tâm lái xe không để ý tới cô, khi Chaeyoung tưởng rằng anh sẽ không trả lời mình thì nghe thấy anh mở miệng: "Cậu còn nhớ hồi học lớp một cậu bị một thằng nhóc mập mạp lớp kế bên bắt nạt không?"
Cô suy nghĩ một chút, vẫn còn có ấn tượng liền gật đầu một cái, nói: "Nhớ."
"Khi ấy cậu bị cậu ta giật đồ ăn vặt, tủi thân mà khóc, khi quay về tớ có giúp cậu, nhưng không thắng được nó, lại còn để bản thân bị đánh. Sau đó, ba tớ cho tớ đi học võ thuật, đến năm lớp hai, cuối cùng tớ cũng thắng được thằng nhóc mập đó."
Nói đến đây, anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, còn nói thêm: "Từ khi đó, tớ chỉ học cho đến tận bây giờ, nghĩ kỹ một chút thì tớ chỉ dùng chiêu này có đúng hai lần, một lần là hồi học lớp hai bởi vì thằng nhóc đó bắt nạt cậu, còn một lần nữa, chính là hôm nay."
Giọng nói anh lãnh đạm, truyền tới tai Chaeyoung lại biến thành thanh âm uyển chuyển mập mờ.
Hai má cô bắt đầu đỏ lên, chạng vạng tối giữa mùa hè, gió lạnh hiu hiu, ngay cả không khí cũng mang theo một mảnh mập mờ.
Tựa như ăn một cốc kem ly vị ô mai, tựa như nghe thanh âm đọc một đoạn thư truyền tới bên tai, tựa như bông tuyết dịu dàng tan vào phiến môi, hết thảy mọi thứ tốt đẹp cũng không đủ để bộc lộ xúc cảm này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top