Chương 5:
Đoạn ngắn 21:
Bởi vì có Tần Dật, Trường An không bao giờ lo lắng không có sốt cà chua ăn nữa.
Trường An gần đây ăn uống cũng thật xa xỉ, xa xỉ đến ngay cả ăn bánh mì kẹp thịt hoặc là bánh mì bơ đều phải phủ bên ngoài một tầng sốt cà chua. Đối với việc làm như vậy, Trường An giải thích như thế này : Chồng của mình có sốt cà chua,mình có thể dùng bao nhiêu tùy thích, mình có rất nhiều sốt cà chua.
Giữa trưa hôm nay,tay của Trường An bỗng run lên, không cẩn thận làm vương ra ngoài rất nhiều sốt cà chua... Trường An cắn một miếng, cảm thấy không được, sốt cà chua có hơi ngọt.
Tần Dật ở một bên nhìn nàng, nói: "Khóe miệng của em có dính sốt cà chua."
Diệp Trường An vừa định tự mình lau đi, Tần Dật liền trực tiếp vươn lưỡi ra... Liếm hết...
"Đại lưu manh." Trường An thấp giọng nói.
"Có chút ngọt." Tần Dật thản nhiên bình luận.
Đoạn ngắn 21 :
Tần Dật đưa Trường An về nhà, đi qua một đoạn đèn đường, điện thoại của Tần Dật đột nhiên vang lên. Lúc nhận điện thoại sắc mặt của Tần Dật không được tốt, Trường An hỏi hắn, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trong nhà có việc, bố anh kết hôn." "Kết hôn?" "Ừ, mẹ và bố của anh ly hôn từ lâu , bố cùng một người phụ nữ khác ở cùng nhau , chẳng qua e ngại anh nên đến bây giờ mới kết hôn."
Trường An đột nhiên dừng bước, nàng xoay người, dưới đèn đường quanh thân nàng đều phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt. Vẻ mặt của nàng nghiêm túc, nói: "Chúng ta sẽ hạnh phúc ." Rồi sau đó lại lặp lại một lần nữa: "Chúng ta sẽ hạnh phúc ."
Tần Dật bị dáng vẻ nghiêm cẩn của nàng khiến cho cảm động , chậm rãi nói: "Thực ra ông ấy đối với anh cũng không tệ, chẳng qua trong lòng anh vẫn chưa buông xuống được chuyện kia. Anh từng cho rằng ông ấy là một người đàn ông đầu đội trời,chân đạp đất, có một ngày sẽ vứt bỏ mẹ của anh. Nhưng mà vốn đã không thương ,thì làm gì còn biện pháp nào? Ông ấy sau này không còn nhu cầu về thể xác, người phụ nữ ấy... Cũng luôn luôn đi theo bố anh, tình cảm rất tốt , có lẽ nhiều năm như vậy... Mẹ anh cũng đã buông bỏ, anh cũng nên buông xuống. Anh không làm được việc chúc phúc cho họ, nhưng anh sẽ... cố gắng... Buông..."
"Bởi vì biết mất đi là sự đau khổ, mới có thể biết quý trọng sự tốt đẹp của hiện tại ."
"Anh yêu em, Trường An."
"Hử?" Trường An còn chưa phục hồi tinh thần từ những lời kia, kinh ngạc mở miệng.
"Anh yêu em, Diệp Trường An." "Tần Dật thích Diệp Trường An."
KFC mới ra một loại hộp đồ ăn cỡ lớn, Trường An vô cùng hưng phấn ヾ(o)ヾ. Chỉ cần ba mươi chín tệ là có thể mua được một hộp... Hộp... Cỡ lớn a...Vô cùng có lợi, Trường An thích nhất ăn cánh gà . Vừa vặn hôm nay Tần Dật trực ca sáng, buổi tối có thể bảo anh ấy mang một hộp cho mình. Nhưng mà bụng của Trường An dạo này không được tốt, Tần Dật sẽ không cho nàng ăn, làm sao bây giờ? Vì thế Trường An làm nũng, còn học trong quảng cáo một đoạn "dongcidaci(hộp lớn ăn nhiều)", Tần Dật rốt cục đáp ứng rồi.
Buổi chiều lúc đi tìm Tần Dật, Tần Dật đã chuẩn bị tốt một hộp đồ ăn cỡ lớn , Trường An đợi một lát, Tần Dật liền đem nó cho nàng . Trường An được cầm từ rất sớm, nàng hưng phấn mà mở ra... Toàn bộ cái hộp... Bên trong... Vậy mà chỉ có... Hai cái bánh trứng... Trường An phẫn nộ gửi cho Tần Dật một tin nhắn: "Em muốn là hộp lớn! ! ! Hộp lớn! ! ! Cánh gà của em đâu?"
"Hộp lớn à, anh xem cái hộp này , không phải bị đổi chứ?"
Diệp Trường An không còn gì để nói. Trên thực tế Tần Dật cảm thấy ăn nhiều cánh gà cay là không tốt, cho nên chỉ cho nàng hai cái bánh trứng. [ Tần đại soái ca một phen khổ tâm ]
Đoạn ngắn 22:
Một ngày làm việc ở KFC của Tần Dật đã hết, hắn đã dọn dẹp xong đồ đạc để về nhà. Trường An đi tìm Tần Dật cùng nhau dạo phố, trên đường đi qua một cửa hàng, Trường An cảm thấy bên trong bố trí đặc biệt ấm áp, liền lôi kéo Tần Dật cùng nhau đi vào.
Trường An nhìn thấy một tấm thảm trên đất, cảm thấy hoa văn của nó đặc biệt tinh xảo, nàng ngẩng đầu chỉ vào tấm thảm dưới chân nói với Tần Dật: " Về sau trong phòng của chúng ta cũng sẽ có một tấm thảm như thế này."
Trường An nhìn xung quanh,lúc thấy giá của nó, nàng bỗng kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Tần Dật: " Một tấm thảm mà cũng quý giá như vậy sao?"
Tần Dật mỉm cười: " Anh nhất định phải nỗ lực làm việc để có thể mua nó cho em!"
Không cần lời ngon tiếng ngọt, tình yêu có đôi khi chỉ đơn giản như vậy, người cùng ta, cùng nhau bố trí, một gia đình.
Trường An đi nhà ga tiễn Tần Dật, Tần Dật kéo vali đi ở bên cạnh nàng. " Này, đây là em chọn cho anh một cái móc chìa khóa, một cái tượng nhỏ." " Em cũng có một, hai cái để bên cạnh nhau, chính là một đôi ."
" Sau này cũng không được ăn sốt cà chua có độ ngọt cao đâu."
"Khoai Tây Chiên KFC tiên sinh, Sốt Cà Chua chờ ngài về nhà."
Lúc kiểm phiếu, Tần Dật quay đầu phất phất tay với Trường An, bảo nàng rời đi. Lúc sắp đi vào bên trong tàu, Tần Dật ngừng lại, xoay người nhìn Trường An đi ra đại sảnh. Nghe thấy tiếng báo hiệu, hắn mới vội vàng rời đi, trong tay nắm chặt cái tượng nhỏ kia.
Hiện tại Diệp Trường An đã biến thành một người nghiện lên mạng, mỗi ngày nàng đều đắm chìm trước màn hình để nói chuyện. Không có bạn trai bên cạnh cảm thấy thật bất an╮(╯▽╰)╭
Mỗi ngày Tần Dật đều sẽ cùng tán gẫu với Trường An , hoặc là video call, mỗi lần ngủ đều sẽ gửi cho Trường An một tin nhắn "Ngủ ngon không mộng mị" .
Trường An hỏi: Vì sao không thể mơ?Một giấc mơ kì diệu không tốt sao?
Tần Dật trả lời: Nghe nói nằm mơ là biểu hiện một giấc ngủ không an ổn. Anh hi vọng mỗi đêm em đều ngủ say sưa.
Lời nói của bạn trai quả là ấm lòng ~
Trường An thượng thổ hạ tả,mẹ của nàng đưa nàng đi bệnh viện, còn làm nội soi. Sau khi trở về,nàng liền gọi điện thoại cho Tần Dật, nói "Hôm nay bụng không được thoải mái,còn đi bệnh viện."
Tần Dật ở đầu kia điện thoại kinh ngạc: "Đi bệnh viện? Có đau không?"
Trường An lúc này mới hồi phục lại tinh thần: "Chỉ là đau bụng kinh thôi ha ha ha."
"Làm sao bây giờ, hôm nay không thể ăn khoai tây , rất khổ sở."
Tần Dật cố ý đề cao ngữ khí, nghiêm túc nói: "Không phải chỉ khoai tây, ngay cả tương ớt em cũng không thể ăn , từ hôm nay trở đi."
"Nhưng mà mẹ em... Mua con cua..." Trường An nhỏ nhẹ nói.
"Không thể!"
Tiểu cô nương ở đầu kia điện thoại làm nũng: "Dật Dật ~ Dật Dật ~ em muốn ăn một miếng, hôm nay em thật sự không cho nhiều tương, em rất biết vâng lời."
"Cái kia chỉ được một miếng thôi nhé."
"Ngoéo tay."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top