9. Kế hoạch giải cứu

Cách vài ba ngày, Jidaiichi lại đến cung điện mùa đông dùng trà.

Rốt cuộc, là anh vẫn thấy mình có lỗi. Trước khi giải quyết vấn đề của Kurami, anh thấy cần giải quyết vấn đề của chính mình. Đã từng ra tay cưỡng chế hắn một lần, anh cũng không thể trách tại sao hắn không tin tưởng. Dùng thời gian chắp nối lại những gì đã đổ vỡ, anh hy vọng tìm được những ngày bình an xưa.

Sesshoumaru vẫn tỏ ra thù ghét trong những ngày đầu, nhưng lần lần sự phản kháng của hắn cũng vơi đi, thay vào đó là nét vô cảm, hay u uất mỗi khi hắn hoàn toàn thả trôi tâm trí. Nhìn thấy hắn như vậy, anh lại cảm giác đau lòng. Có những tâm sự không thể nói ra, nhưng biết có người luôn bên cạnh mình cũng tốt, phải không ? Anh không thể mong chờ lời nào từ môi miệng hắn, nhưng chỉ cần hắn vẫn ngồi lại cho hết buổi tiệc trà, như vậy là quá đủ rồi, phải không ?

..

"Tuần sau, ta sẽ đến vùng biên giới phía Tây."

Jidaiichi lên tiếng, như đang tự độc thoại một mình, như vài lần trước đây. Khẽ bật cười, anh nghĩ Sesshoumaru có thể vui mừng với tin này, khi anh không đến làm phiền hắn nữa.

"Khi nào ngươi quay lại ?"

Âm thanh vang lên bên kia bàn, khiến anh không tin được vào tai mình mà quay đầu. Hắn vẫn đang nhìn ra vườn, dường như không tập trung vào hiện tại, lời lẽ ban nãy như chỉ vô tình trượt ra khỏi môi. Không biết hắn đang thật sự nghĩ gì qua chất giọng và biểu cảm đó, nhưng anh vẫn cảm thấy vui vui. Hít khẽ một hơi, anh đáp lời trong luyến tiếc.

"Ta chưa biết, tuỳ tình hình ở đó."

Khuyển yêu lại im lặng, cái nhìn như chìm vào tối tăm.

..
.
.

Ryanji đến tìm anh sau buổi uống trà. Nghiêm trang ngồi đối diện, anh ta cúi đầu hành lễ rồi vươn thẳng lưng, nhìn anh như bắt đầu một vấn đề trầm trọng.

"Tôi xin mạn phép hỏi, ngài đi rồi, Kurami lại đến mượn người thì sao ?"

"Bảo với hắn là ta ra lệnh phải giữ khuyển yêu ở yên đây, không mượn xin gì cả." - Anh khô khan đáp.

"Tôi e là bệ hạ đã nói rằng ai cũng có thể giải trí với hắn..."

Ngồi ở cánh phải, Hozukyo ngập ngừng lên tiếng, cho thấy anh ta khó lòng mà chối từ trước tên chỉ huy mồm mép. Làm việc trực tiếp với vị chúa tể, Kurami vốn có nhiều ưu thế hơn và có thể tìm ra kẽ hở trong các sắc lệnh.

"Thưa ngài, tôi thật sự nghi ngờ Kurami đã xâm phạm khuyển yêu."

Ryanji một lần nữa lên tiếng, khiến anh hơi giật mình trước giả thiết được đưa ra. Không phải anh chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu có người thêm vào lời khẳng định...

"Chúng ta không có bằng chứng nào buộc tội hắn." - Hozukyo gay gắt lên tiếng, nhưng dường như chính anh ta cũng đã đồng ý với nhận định của Ryanji.

"Hoặc là ngài sẽ không thể buộc tội hắn, bởi hắn đã làm theo lệnh của bề trên."

Chàng pháp sư tiếp tục thẳng thừng, khiến Hozukyo tròn mắt. Không ai dám ám chỉ vị chúa tể như thế, cáo buộc ngài ta đã ném đá giấu tay. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ngay cả khi họ vạch trần âm mưu thành công, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Vậy ngươi còn nói ra làm gì ?" - Hozukyo bật lại.

"Để anh ta nói hết."

Anh giơ tay, người thuộc hạ cúi đầu im lặng. Ryanji hướng về anh một lần nữa, phủ phục cúi sâu người trước khi lên tiếng.

"Thật là tuỳ tiện khi nói ra điều này, nhưng nếu ngài có thể rủ lòng thương xót, xin ngài hãy nhận anh ta làm người của ngài."

"Hồ đồ ! Ngươi có biết mình đang đề nghị gì không ?!"

Lần này thì Hozukyo không kìm chế được nữa, anh ta đứng bật dậy, trỏ ngón tay vào Ryanji lớn tiếng. Chàng pháp sư vẫn cúi thấp đầu, tha thiết nài xin.

"Nếu ngài còn quan tâm, thì chỉ có cách này mới bảo vệ được anh ta mà thôi."

"Ta sẽ cân nhắc." - Anh trả lời.

"Thưa ngài !..." - Hozukyo sửng sốt quay người lại.

"Hozukyo, ta biết mình phải làm gì." - Anh bình lặng nhìn người thuộc hạ.

..
.

Ra lệnh cho tất cả rời phòng hết để được yên tĩnh, Jidaiichi trầm ngâm suy nghĩ.

Cuối cùng thì cũng có người đặt ra vấn đề, lật lên tấm màn che khuất các sự kiện bấy lâu. Kurami đã giở trò gì có trời mới biết, nhưng chắc chắc là rất tàn nhẫn mới khiến khuyển yêu phản ứng quyết liệt. Anh không thể buộc tội tên chỉ huy, cũng không thể bảo vệ khuyển yêu với khả năng cao là hắn đã có phép của vị chúa tể. Nhưng trong khi ngài ta còn chưa công khai sắc lệnh, anh cần đi trước một bước, trước khi Kurami kịp rót thêm vào tai vị chúa tể những khuyến nghị ác độc.

..
.
.
.

"Ta ?!"

Khuyển yêu rít qua kẽ răng khi Ryanji giải thích một sắp đặt đang được tiến hành. Cái liếc sắc như dao, như thể anh ta có thể xé xác anh ra tức khắc. Nhưng cũng đã dự liệu trước sự phản đối này, anh cứng rắn thuyết phục.

"Sesshoumaru-sama, chỉ có cách này Kurami và những chỉ huy khác mới không tuỳ tiện đến đòi ngài về phủ của họ."

"Không !"

Hơi thở dâng lên, khuyển yêu tỏ ra tức giận như sắp không kiểm soát được. Nhưng dù có bị tấn công, anh cũng phải nói cho hết lý lẽ, để anh ta nhìn rõ vấn đề.

"Ngài có thể để mặc bản thân bị đày đoạ trong bao lâu nữa ? Bây giờ Kurami còn ra sức giấu diếm, nhưng sẽ tới lúc hắn chính thức xin được ngài về, lúc đó ngài sẽ lại bị chà đạp dưới chân chúng. Ngài có thể sống an yên ở đây, xin ngài đừng tạo cơ hội cho chúng như vậy !"

Khuyển yêu mím môi, nhìn chằm chằm xuống sàn. Ánh mắt long lanh tức giận, bàn tay siết trên gối khẽ run, dường như anh ta lại đang nhớ đến những ký ức đau đớn. Nhưng như thế, anh ta càng phải nhìn đến lối thoát khác đang mở ra cho mình.

"Xin ngày hãy suy xét, tổng chỉ huy thật sự muốn giúp ngài. Giờ này ngài đang hạ mình xin vị chúa tể được nhận ngài. Ngài cũng biết chuyện này là mạo hiểm với ngài ấy thế nào mà."

Sesshoumaru đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài.

..
.
.
.

Trong căn phòng xa hoa, trên tấm lông của loài hổ trắng, vị chúa tể quyền uy tựa tay trên gối kê, mi mắt khẽ hạ trong không gian an tĩnh. Cúi sâu người trước vị chúa tể, Jidaiichi chừng mực lên tiếng như khi đang viện đến một đặc ân.

"Thưa bệ hạ, thần có thứ muốn xin ngài."

"Nói đi." - Ngài nhàn nhạt phán.

"Sesshoumaru, thần muốn giữ hắn cho riêng mình." - Anh vẫn cúi thấp đầu.

"Ngươi thích nó ?" - Ngài hỏi, không nghe ra tâm ý nào, nhưng anh biết đó là chất vấn về lòng trung thành với ngài, sau khi khuyển yêu kia đã từng ở thế đối địch.

"Như đối với một tình nhân." - Anh trả lời qua giọng nói đều đều không cảm xúc.

Ngài im lặng như đang đánh giá sự thành thật, anh cảm thấy ánh mắt ngài bao phủ trên tâm tư, bàn tay ngài lật mở những gì đang ẩn giấu. Sau một thoáng lặng im, ngài hạ giọng uy trầm.

"Ngươi có thể nhận nó, nhưng hãy chứng tỏ nó thực sự là tình nhân của ngươi."

Anh cúi sâu người một lần nữa.

..
.
.
.

"Cái gì ?!"

Uzumasa muốn lật bàn khi nghe tin Jidaiichi đã chính thức thu nhận Sesshoumaru. Ông thở dốc, cảm thấy một cơn đau tim. Cứ tưởng Jidaiichi sẽ giữ mọi thứ trong vòng kín đáo, vậy mà nó lại đập vào mặt ông một cú sốc không kịp trở tay như thế này. Vậy là mọi hoài nghi lo lắng của ông đã thành hiện thực, khi đứa cháu không kiểm soát được cảm xúc, sa ngã vào cái bẫy ái tình, lại còn là với một tên tù nhân-kẻ thù của vị chúa tể. Hoa mắt váng đầu, ông với tay lấy cho mình một cốc nước, muốn trấn tĩnh và suy tính phương cách can ngăn.

"Jidaiichi-sama đã tiếp kiến bệ hạ rồi."

Người cố vấn lại lên tiếng, cốc nước trong tay ông rơi xuống sàn.

..
.
.

Tin Sesshoumaru sắp chính thức thuộc về Jidaiichi lan nhanh hơn lửa cháy. Chỉ một ngày sau, nó đã râm ran khắp kinh thành, rồi cũng chẳng bao lâu sau, các chỉ huy ở Asakusa cũng nhận được thông báo.

..

"Sesshoumaru trở thành người tình của Jidaiichi ?" - Toranomon cau mày hỏi lại người thuộc hạ, mong manh hy vọng đó chỉ là tin đồn nhảm.

"Thối tha ! Còn cái trò sỉ nhục nào mà chúng chưa nghĩ ra không ?!" - Nogizaka đấm mạnh tay xuống sàn.

"Hắn đem ngài ấy về lâu đài riêng là có điềm rồi." - Yoshiyuki khẽ thở ra.

"Kế hoạch giải thoát anh ta đến đâu rồi ?" - Inuyasha nóng nảy hỏi.

"Ngài ấy đang ở nơi mà một con ruồi cũng không bay qua được." - Hankyu đỡ lời, gương mặt vốn vô cảm cũng đã thể hiện ra những nỗi bất bình.

Toranomon nhắm mắt lại, tự hỏi đứa học trò bây giờ ra sao.

..
.
.
.

Trăng lên.

Sesshoumaru ngước nhìn mảnh khuyết trắng treo trên màn đêm bàng bạc khói xám.

Đã có một thời, anh tự do bước qua những cánh rừng xanh ngát...
... những ngày xa xưa...

Giờ đây, trước mắt anh là song chấn vô hình, với những con đường dẫn xuống địa ngục...

Khi bị đem về phủ của Kurami, anh mới thấy mình ngây thơ thế nào, nghĩ rằng mình không thể bị xâm phạm. Nhưng nó đã xảy ra... Anh lại biết tới những định nghĩa mới hơn của đau đớn và nhục nhã, mà cuống họng lại dâng lên cảm giác buồn nôn mỗi khi nhớ về.

Anh đã chạy trốn... kêu la...
... vì không thể chịu đựng được nữa...

Anh đã nghĩ đó là sắp đặt của Jidaiichi, khiến anh phải hối tiếc vì đã từ chối hắn, khiến anh phải cân nhắc đề nghị được đưa ra. Kurami có thể dối trá, nhưng Jidaiichi cũng có lý do để lừa gạt. Hắn cũng giống những kẻ khác, khiến anh tin tưởng... rồi khiến anh thất vọng...

Tại sao anh cần quan tâm ? Sau cùng, hắn cũng là một thủ lĩnh của kẻ thù...
... hay vì chính anh cũng bấu víu vào hy vọng hắn trong sạch, để cho phép mình tin rằng anh nên hợp tác với hắn, như một cách tự cứu lấy bản thân ?

Sesshoumaru muốn khuỵu xuống, khi nghĩ tới viễn cảnh đen tối trong tương lai. Ryanji nói đúng, anh đã bị vứt bỏ, không còn một giá trị nào, trở thành đồ giải trí trong giường và bị chuyền tay chỉ là chuyện sớm muộn. Khi đó, khi anh đã trở thành một con rối nhàu nát, sẽ không còn ai can thiệp được, vì an toàn và danh giá của bản thân.

Anh đã ngồi yên ở phòng trà...
... bởi vì không muốn kẻ nào đổ rượu vào miệng mình nữa...

Có gì khác nhau ? Chẳng phải anh đã lựa chọn rồi đó sao ?
Công khai hay không có còn là vấn đề, khi anh đã bị lột trần trước bao nhiêu kẻ ?
Asakusa đã chọn lãnh chúa mới, còn anh ở lại đây một mình...

Sesshoumaru đã quỳ trên sàn từ lúc nào. Chống tay xuống để không đổ gục, anh nhìn sàn gỗ nhạt nhoà, sóng mũi cay xé, bên tai văng vẳng những lời mắng của Mitake.

Là anh đã sai lầm, khi tưởng mình có thể chịu được cuộc sống tàn khốc của kẻ bị vứt bỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top