Chương 9: Về nhà

"Tiếc quá, Diệp Linh này lại thích mỗi Khánh Duy thôi!"

"Buồn cười, mày nghĩ bản thân đủ tư cách để thích cậu ấy à? Mày hiểu rõ con người Khánh Duy như thế nào không? Chắc mày không biết đâu, Kim Oanh là bạn từ nhỏ của Duy và cũng chỉ có họ hiểu nhau thôi, hai người sinh ra vốn để dành cho nhau rồi. Người ngoài như mày không có tư cách chen chân vào! Nói cho mà khỏi ảo tưởng, đừng nghĩ được Khánh Duy đăng ảnh lên mạng mà oai, mày chỉ là thú vui nhất thời mà thôi." Cậu ta vừa nói vừa cười khẩy.

Tôi mới chẳng thèm, tên thần kinh đấy có gì quý báu đâu mà ham hố.

"Thì sao nào? Tao cứ thích oai đấy! Mày quản được chắc?" Tôi nhướn mày đáp lại.

"Được, mày thích đúng không?" Vừa nói cậu ta vừa tiến gần tới tôi, khoảng cách dần được rút ngắn lại.

Uây, định chiến thật đấy à?

Cậu ta tới gần, giơ tay giáng xuống mặt tôi một cái tát rất mạnh. Qua cái tát, tôi cảm nhận rõ được sự thù ghét của người bạn này dành cho mình.

"Hay lắm!"

Tuy nhiên điều tôi chờ đợi cũng chính là nó. Tôi không thích động tay động chân, gây sự trước với ai, nhưng một khi đã đụng thì nhất định phải chạm.

Tôi đưa tay đẩy mạnh "người bạn" trước mặt xuống, vì bất ngờ nên cậu ta ngã ngửa ra sau. Tôi ngồi xuống và trả lại cậu ta hai cái vả có lực tương đương lúc nãy.

"Mày dám đánh tao?" Cậu ta ôm mặt trừng mắt với tôi.

Tôi mỉm cười đáp lại.
"Tại sao lại không nhỉ?"

Vừa lúc ấy, trên cầu thang có thêm vài người chạy xuống.

"Con kia! Mày làm gì bạn tao đấy hả?" Một trong số đám người đó vừa lớn tiếng vừa chạy về phía tôi.

Con mẹ nó, chơi theo hội như này ai chơi lại?! Người ta có câu "hai chọi một, không chột cũng què", đây những "bốn chọi một". Tôi thấy tình hình không có lợi gì cho mình liền quay đầu sang một hướng khác nói bừa.

"Em chào cô."

Vừa thấy đám người đó dừng lại chuyển hướng nhìn, tôi nhanh chóng đứng dậy chạy vụt đi. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách mà!

"Hẹn gặp lại." Vừa chạy tôi vừa quay người lại vẫy tay với đám người đằng sau.

Nhưng chính vì chạy nhanh và còn quay đầu ra sau nên tôi lỡ lao trúng cái gì đó, hình như là người. Khi tôi sắp ngả ra sau thì người đằng trước kịp đưa tay giữ vai tôi lại. Tôi ngẩng mặt, đây chẳng phải là người bạn trai yêu quý của tôi sao? Tưởng cậu ta về từ đời nào rồi, sao vẫn còn ở đây nhỉ?

"Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế?" Duy hỏi tôi.

"Thì đúng là bị ma đuổi mà!"

Nghe tôi nói, Duy ngẩng đầu nhìn về phía trước, mấy người đang chạy bỗng đứng bất động.

"Vân Khánh, tôi nhớ đã từng nói với cậu một lần rồi mà nhỉ? Đừng động vào bất cứ người nào của tôi. Hay cậu bị thiểu năng không hiểu tiếng người?" Duy tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn lên tiếng.

Thì ra người bạn thú vị này tên là Vân Khánh.

"Tớ... tớ không cố ý..."

Đcm, thay đầu luôn rồi à? Không cố ý chẳng lẽ cố tình? Bộ mặt vênh váo khi nãy của Vân Khánh chẳng biết bay đi đâu mất. Tôi nhìn Khánh với ánh mắt khinh thường rồi đưa tay ôm lấy ngực Khánh Duy nhằm mục đích đích giúp cậu ta tức điên lên.

"Cậu chuẩn bị cuốn gói đi nhé."
Duy nói xong nó liền kéo tay tôi ra khỏi cổng trường mặc cho Vân Khánh lảm nhảm cái gì đó.

"Bạn trai ơi, cậu ngầu chết mất!"

Nó quay đầu nhìn tôi khó chịu.
"Tôi sắp chết đói vì cậu rồi đây."

"???" Tôi khó hiểu nhìn Duy.

"Đi ăn trưa, cậu muốn nhịn à?"

Nói xong tôi được lôi lên chiếc Maybach sang xịn mịn đậu gần đó.

"Lái Maybach tới siêu thị ăn mì có phải hơi ấy không?"

"Ai nói với cậu chúng ta đi siêu thị ăn mì?"

"Thế chúng ta đi đâu?"

"Về nhà."

Wtf?

"Chẳng lẽ cậu đưa tôi về nhà cậu à?"

"Cậu đoán xem?"

Sau vài phút, xe được dừng lại trước một ngôi nhà lớn, à không, là một căn biệt thự lớn mới phải. Khánh Duy mở cửa xuống trước, tôi theo cậu ta xuống sau.

"Nhà cậu đây à?" Tôi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh vừa hỏi Duy.

Nó nghe xong chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Tôi đang bước thì đột nhiên dừng lại.

"Vãi! Cậu đưa tôi về nhà cậu làm gì? Bố mẹ cậu có trong đó thì tôi phải làm sao?"

"Cậu nhiều lời thế hả? Hơn nữa đây là nhà của tôi, bố mẹ tôi ở đây làm gì?"

Ôi, thì ra là nhà, à nhầm, biệt thự riêng của bạn Khánh Duy. Tôi bắt đầu tò mò về gia thế của nó rồi đấy!

Duy dẫn tôi vào phòng ăn, trên bàn bày không quá nhiều món nhưng món nào món nấy lại cực kì hấp dẫn, chỉ nhìn đã muốn nuốt.

"Đãi ngộ của bạn gái đây à?"

"Cứ cho là thế đi, cứ tự nhiên như ở nhà."

"Tôi làm gì có nhà." Tôi vô thức trả lời mà chẳng suy nghĩ sâu xa gì.

Dứt lời, tôi ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn. Coi như cậu ta vẫn còn lương tâm.

"Cậu ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy."

Đm, người ta nói trời đánh tránh bữa ăn. Tôi đang ăn mà cậu ta lại chửi tôi ngu.

"Ngu chỗ nào?"

"Bị người ta đánh mà không biết né à?" Câu nói chẳng rõ lo lắng hay mỉa mai.

Thật ra cái tát của Khánh cũng chẳng nhằm nhò gì, trước đây tôi bị bố đánh bạo hơn còn sống được tới tận bây giờ cơ mà. Tôi cười híp mắt đáp lại Duy.

"Cậu lo cho tôi ấy hả? Không sao, dù gì tôi cũng trả lại cậu ta gấp đôi rồi!"

"Lo cái c*t, tôi thấy mất mặt. Hiểu không?"

"Này, đề nghị cậu nín họng lại ngay. Mời cơm thì cũng phải mời tử tế chứ. Cậu cứ phát ngôn mấy câu từ như thế khác gì tra tấn bữa ăn của tôi không?"

Mà rõ ràng khi nãy miệng cậu ta kêu sắp chết đói mà tôi sắp ăn hết tới nơi vẫn chẳng thấy Duy động đũa, nó chỉ ngồi nhìn tôi ăn, là nhìn với vẻ mặt rất khó chịu. Không biết khuân mặt đẹp gái này của tôi đã gây thù hằn gì với nó nữa. Nhìn được một lúc thì Duy đứng dậy đến mở tủ lạnh lấy gì đó.

Đang ăn ngon lành, không biết cái lạnh từ đâu bất ngờ truyền tới da mặt khiến tôi giật thót mình quay lại.

"Làm trò gì thế hả?" Rốt cuộc Duy có thật sự muốn mời cơm tôi không thế?

"Ngồi yên xem nào." Vừa nói Duy vừa đặt chai nước khoáng lạnh lên má tôi.

Đầu tôi chợt nghĩ ra điều gì đó. Cái tát khi nãy lằn rõ vậy à?

---Lưu ý: Tác giả không cổ xúy cho những hành động bạo lực có trong truyện.

___

Lỡ đọc tới đây rồi thì cho tớ xin 1vote nha 💗

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top