Chương 25: Nấu ăn (2)

Sau khi về được tới nhà, tôi nói Khánh Duy để đồ trên bàn rồi cứ việc ngồi chơi, còn việc nấu ăn để tôi lo. Dù sao cũng là để cảm ơn, tôi nghĩ vẫn nên chân thành một chút nên mới không bắt nó xuống bếp cùng. Duy cũng gật đầu đồng ý chống cằm ngồi nhìn tôi nhưng lúc sau có cuộc gọi tới nên lại ra ngoài.

Tôi xắn tay áo, bắt đầu đi rửa thịt, trứng, hành, cùng một số những thứ khác. Món đầu tiên tôi định làm sẽ là trứng chiên.

Sau khi khuấy đều và cho vào thêm một số nguyên liệu cần thiết khác thì tôi đổ số trứng đó vào chảo dầu đã nóng. Do phải đợi một lúc mới cuộn được, vậy nên trong lúc đó tôi chuyển sang thái thịt để tiết kiệm thời gian, trước khi rời đi tôi đã tăng độ lớn của lửa lên một chút vì muốn nó nhanh cuộn được hơn. Không hay để ý phòng bếp nên tôi phải chạy qua chạy lại xung quanh mãi mới tìm thấy chiếc thớt dùng cho đồ sống.

Đến lúc vừa đặt dao xuống thớ thịt trên thớt thì đột nhiên có tiếng đằng sau.

"Diệp Linh, cậu làm gì mà lắm khói thế kia?"

Tôi quay lại thì thấy Khánh Duy đang bước vội tới gian bếp, chắc nó đã nghe điện thoại xong. Và vì nghe nó nói tới khói nên tôi nhanh chóng rời mắt sang chiếc chảo chiên trứng cách đó không xa.

Ôi đ* **! Sao mới đó mà nó đã đen xì rồi thế?

Tôi bỏ con dao xuống rồi cũng bước đến trước chiếc chảo. Mà không hiểu sao vừa tới gần thì nó bỗng bùng lửa lên. Lần đầu tôi gặp cảnh này nên cũng hơi hoảng. Trong lúc không biết làm thế nào thì Khách Duy tới tắt bỏ chiếc bếp ga đang nổi lửa rồi lấy chiếc vung gần đó đậy nắp chảo lại. Một lúc sau thì lửa tắt, trong phòng chỉ còn lại toàn khói xám xịt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay không may gây cháy thì không biết cuộc đời tôi sẽ trôi về đâu nữa. Nhưng, cháy mất một cái chảo rồi, tôi phải nói với chị Huyền thế nào bây giờ?

Nhìn dòng khói bốc lên từ chiếc chảo rồi tôi quay đầu nhìn sang Khánh Duy. Mặt nó đen không kém...

"Ngại quá, chuyện ngoài ý muốn."

"Cậu muốn nấu luôn cả tôi đúng không?"

Tôi cong môi cười, đưa ngón tay chỏ chạm nhẹ mấy cái vào đầu mũi Duy rồi đáp lại.

"Đương nhiên là không rồi, vì... tôi thấy cậu có vẻ không được ngon lắm."

Vừa dứt lời, khác với tôi tưởng nó sẽ bật cười hay như bình thường, Duy bỗng túm lấy tay tôi rồi hỏi.

"Dính gì đây?"

Tôi nhìn theo ánh mắt nó rồi trả lời.

"À, máu." Nãy do giật mình nên tôi lỡ làm trượt lưỡi dao qua ngón tay cái nên giờ nó hơi rỉ máu.

"Cậu biết nấu ăn thật không thế?" Khánh Duy vừa hỏi vừa nhìn tôi với vẻ ngờ vực.

Tôi giật tay lại, với lấy tờ khăn giấy trên bàn để thấm máu.

"Biết... chút chút. Thì giờ mới học đây thôi."

"Khuyên thật, cậu đừng làm mấy trò này nữa, có ngày cháy nhà đấy."

"Cái gì mới bắt đầu chẳng bỡ ngỡ, cậu khéo dọa."

"Không hề, người mới bắt đầu cũng chẳng ai chỉ chiên trứng mà làm cháy chảo như cậu đâu."

"..."

Trong lúc tôi đang nghĩ xem nên trả lời lại như thế nào thì Khánh Duy bỗng đặt hai tay lên vai tôi rồi đẩy nhẹ xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn gần đó. Song, nó cất tiếng nói.

"Ngồi đó đi, cậu làm tôi sợ đấy."

Dứt lời, Khánh Duy quay sang khu bếp vẫn đang bốc khói.

Tôi chỉ biết nhìn nó dọn dẹp rồi lại nhìn nó lần lượt chế biến mấy món tôi mua. Chuẩn bị nguyên liệu rồi để người ta tự nấu, như thế có được tính là cảm ơn không nhỉ...?

Nhưng dù sao tôi cũng không biết làm nên cuối cùng cũng thôi luôn ý định trợ giúp, đứng dậy tới bồn xả nước rửa tay. Tôi nhìn liếc qua tay Duy đang đảo thịt hỏi.

"Ai dạy cậu nấu ăn thế?"

"Tự học."

"Sao phải tự học?" Đúng vậy, tại sao cậu ta lại học nấu ăn trong khi nhà đầy tiền, thuê người chẳng phải sẽ nhàn rỗi hơn à? Tôi hỏi câu này vì thấy mấy người giàu thường sống như thế.

Duy quay sang nhìn tôi, đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy tôi hơi khó hiểu. Hình như trong đó chất chứa rất nhiều điều mà tôi không thể biết?

Một lúc sau nó rời mắt khỏi tôi rồi nói với ý cười, "Sợ người khác nấu sẽ bỏ thuốc."

"Ồ, thế cậu không sợ tôi nấu sẽ bỏ thuốc cậu à?"

Nói tới đây nụ cười trên môi Khánh Duy càng rõ ràng hơn, "Với trình độ chiên trứng còn làm cháy nồi như cậu thì có gì để sợ đây?"

"Nói hay lắm, như vậy cũng tốt. Sau này tôi mà có bỏ thuốc cậu thì cậu cũng chẳng nghi ngờ tôi, nhỉ?"

"Ừ, dù sao cậu không nỡ để bỏ thuốc một người đẹp trai như tôi đúng không nào?"

"Ha, cậu chú ý đi, tôi không muốn cháy thêm một cái nồi nữa đâu."

Nói xong thì tôi vặn nước lại rồi rời đi chỗ khác để không gây vướng víu cho Khánh Duy. Tôi định kiếm việc gì đó làm để bản thân không vô dụng trong chính gian nhà của mình.

Và tôi đã quyết định sẽ ngồi làm bài tập trong khi chờ Duy nấu xong bữa trưa bất ổn này, sắp kiểm tra giữa kì nên tôi vẫn nên tranh thủ thời gian để ôn tập bất cứ lúc nào. Ngồi khoanh tập trắc nghiệm Toán một lúc thì tôi nghe Khánh Duy gọi.

"Linh, lại đây."

Tôi ngẩng đầu nhìn nó với sự thắc mắc, "Nói gì nói luôn đi, tôi không điếc, ở đây vẫn nghe rõ như thường."

"Bảo sao làm vậy đi, sao cậu nhiều lời thế?"

Mặc dù không thích bị sai khiến nhưng tôi vẫn mang theo sự tò mò bước tới gần chỗ Khánh Duy đang đứng. Nó giơ đũa gắp một miếng thịt rồi đưa lên trước miệng tôi, một tay hứng dưới cằm.

"Há miệng."

"Chín chưa thế?" Tôi hỏi đùa rồi hé môi cắn lấy miếng thịt trên đầu đũa.

"Cứ ăn đi, không chết được đâu."

Nhai được vài cái thì Khánh Duy hỏi tôi, "Hợp vị không?"

"Được."

"Cậu dễ nuôi nhỉ?"

Tôi nói nửa đùa nửa thật, "Ừ, chỉ là chẳng có người nuôi thôi."

Khánh Duy nghe xong nhướn mày, nó nói với giọng đầy tự tin.

"Vậy tôi nuôi cậu."

"Eo, chẳng thích đấy. Tôi lại chẳng cần ai nuôi."

"Thế học tiếp đi, nếu không sau này cậu cũng chẳng nuôi được chính mình đâu."

Đúng lúc đó, có tiếng đổ chuông của điện thoại vang lên trên bàn. Không phải của tôi, đó là tiếng chuông điện thoại Khánh Duy. Nó nằm ngay trên bàn nên tôi liếc qua thử, màn hình hiện tên người gọi là "Khánh Vàng".

"Tay đang dính dầu, nghe hộ với."

Tôi theo lời Duy nhanh chóng vơ lấy chiếc điện thoại ấn nghe rồi đưa tới gần tai.

"Chuyện gì?" Khánh Duy vừa đảo thịt vừa trả lời.

"Có chuyện mới được gọi à?" Nghe tiếng qua loa điện thoại tôi cũng đoán được đó là giọng của Quốc Khánh.

"Tắt nhé?"

"Ra mở cửa đi, ngoài này trời nắng bỏ mẹ."

"Mở gì?"

"Hôm qua mày hẹn tao với thằng Long qua nhà chơi game?"

"À... vậy nên giờ hai đứa mày đang trước cổng nhà tao?"

"Chẳng lẽ nhà Linh Hà?"

"Về đi."

Khánh Duy nói xong tôi không thấy đầu bên kia có động tĩnh gì. Cũng phải, được người ta mời đến rồi lại được mời về, biết nói gì đây?

"Con mẹ mày về ngay, nhà tao cách 20 km đấy Duy."

"Không về được."

"Đang ở đâu?"

"Nhà Linh Hà."

"..."

Sau khi cuộc đối thoại rơi vào im lặng một lúc thì tôi nghe thấy giọng Hải Long ở đầu bên kia nói tiếp.

"Mày đừng xốc nổi, dù sao chúng ta vẫn còn là học sinh."

"Thần kinh à? Học sinh thì không được nấu ăn chắc?"

"À..."

"Còn gì nữa không?"

"Vậy nên mày bỏ hai đứa tao để đi nấu ăn cho bạn gái à?"

Nghe tới đây chợt thấy có gì đó không đúng lắm nên tôi mở miệng chỉnh lại.

"Là bạn gái cũ."

Quốc Khánh đầu bên kia liền nhanh chóng đáp lại.

"Bạn Linh cũng ở đó à? Mà chia tay rồi vẫn còn đi nấu cho nhau ăn, ngưỡng mộ thật đấy. Hai người cứ từ từ ăn uống nói chuyện thoải mái, tớ với Long cũng sẽ vui vẻ đứng ngoài đường chơi game với nhau. Thế nhé, mà đây là số ai vậy nhỉ? Hình như là người lạ, thôi tớ tắt để block luôn đây. Bye!"

"..."

--

Trong bữa cơm, tôi hỏi Duy.

"Tôi suy nghĩ lại rồi, cậu có rảnh để dạy tôi nấu vài món không?"

"Không rảnh."

"Nãy cậu hỏi tôi cần không mà?"

"Suy nghĩ lại rồi."





_____

Lỡ đọc tới đây rồi thì cho tớ xin 1vote nha💗.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top