Chương 1: Chia tay

Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tâm trạng của tôi thì không. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ thảm hại của bố mẹ, tôi phải xách ba lô đi lên Hà Nội ở cùng chị họ học tập và sinh sống một mình. Hàng tháng bố mẹ tôi sẽ gửi một số tiền nhỏ lên để tôi tự trang trải.

Xa gia đình buồn thật đấy nhưng tôi đã chán ngấy những cuộc cãi vã lớn nhỏ thường xuyên xảy ra trong thời gian trước. Họ chia tay cũng tốt, tôi bằng lòng chịu sự bơ vơ lạc lõng giữa nơi xa lạ này.

Tôi có một người bạn trai. Anh hơn tôi 2 tuổi, mới năm trước lên Hà Nội học đại học. Thật tốt vì anh cũng ở đây. Tôi thấy điều này chẳng có gì phải thông báo nên anh vẫn chưa biết tôi đã lên đây.

Nhưng tối hôm ấy khi đang trên đường đi mua đồ ăn tôi đã bắt gặp một cảnh vô cùng nhức mắt.

Một đôi nam nữ đang quấn quýt ôm hôn nhau bước ra từ quán cà phê gần đó.

Sai thế nào được, là Trần Minh Hiếu - bạn trai yêu dấu của tôi!

Tôi nén lại sự tức giận trong lòng, thản nhiên bước gần tới quán cà phê.

"Ui, anh Hiếu à? Lâu rồi không gặp."

Sau khi nhìn thấy tôi anh ta giật thót mình, gương mặt có phần hoảng loạn.

"Diệp... Diệp Linh, sao em lại ở đây?"

"Tại sao tôi không thể ở đây?"

"Em nghe anh giải thích, không phải như em thấy đâu." Hiếu buông tay khỏi eo cô gái kia rồi đặt hai tay lên vai tôi.

"Giải thích gì chứ, anh cứ thoải mái đi. Dù sao chúng ta cũng chia tay rồi mà." Tôi nặn ra nụ cười rạng rỡ với anh ta.

"Chia tay? Chúng ta chia tay bao giờ?"

"Bây giờ." Tôi hạ giọng.

Sắc mặt Minh Hiếu cũng dần khó chịu. Tôi ghê tởm đẩy hay cánh tay đang đặt lên vai mình và nhẹ nhàng nói tiếp.

"Anh tiếp tục đi, tôi đi tìm bạn trai của mình đây. Anh ấy đang đợi tôi."

"Em có bạn trai mới từ bao giờ?"

"Liên quan đéo gì đến anh." Tôi bắt đầu tỏ thái độ trước sự dai như đỉa của Minh Hiếu.

"Em không cần nói dối. Anh biết bây giờ em đang nổi nóng, chúng ta nên bình tĩnh lại rồi nói chuyện."

Anh xứng để tôi ngồi xuống nói chuyện chắc?

Nhưng đâm lao phải theo lao, tôi liếc mắt nhìn xung quanh một vòng. Đưa tay chỉ bừa về một nhóm thanh niên 3 người đang đi bộ trên đường.

"Người ở giữa là bạn trai của tôi. Nếu không còn thắc mắc thì đừng làm phiền tôi nữa."

Định bỏ đi thì anh ta lại kéo tôi lại.

"Gì nữa?" Tôi nói với giọng mất kiên nhẫn.

"Anh không tin, trừ khi em lại ôm cậu ta."

"Tại sao tôi phải ôm người yêu mình cho anh nhìn? Anh nghĩ ai cũng khoa trương như anh chắc, anh nghĩ mình là ai?"

"Nếu không thì chúng ta hãy bình tĩnh lại rồi nói chuyện."

Thế đéo nào mà dai thế không biết.
Cơn điên của tôi bắt đầu nổi lên.

"Được, tôi cho anh biết thế nào mới là người yêu."

Tôi nhếch miệng với Minh Hiếu rồi đi về phía người mà tôi đã chỉ.

Ôm ư? Tôi muốn điên cuồng hơn cả thế.

Dưới ánh điện đường hơi yếu, gương mặt người kia tỏ vẻ bất ngờ khi thấy tôi lao đến cậu ta.

Tôi đặt một tay ở bụng cậu, từ từ di chuyển lên khuôn ngực. Tay còn lại vòng qua cổ dùng sức kéo xuống. Tôi thì thầm: "Giúp tôi, chắc chắn không để cậu thiệt."

Sau mấy giây ngỡ ngàng, cậu ta mở miệng thỏa hiệp: "Được."

Vừa nói xong, một tay cậu liền luồn qua eo ôm tôi vào lòng. Tay còn lại vén mấy lọn tóc của tôi rơi xuống rồi nâng cằm tôi lên, đặt xuống một nụ hôn.

Không đúng, giữa hai môi được ngăn cách bởi ngón tay cái của cậu ta.

Không chỉ thế, cậu ta bạo hơn tôi tưởng. Chỉ một thoáng sau tôi đã được bế lên tay người ta và đi về một hướng khác.

Tôi không quên mục đích chính của mình và chuyển ánh nhìn về phía Trần Minh Hiếu cũng đang tròn mắt nhìn mình. Tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh ta rồi quay mặt đi.

Bên cạnh đó, tôi cũng thấy sự bất ngờ của hai người đi cạnh "bạn trai mới" của tôi.

Sau khi nhìn Minh Hiếu quay người bỏ đi, tôi liền cất giọng.

"Cảm ơn, thả tôi xuống được rồi."

"Thả cậu xuống? Tại sao tôi phải làm thế?"

What the f*ck?

"Chứ cậu muốn đưa tôi đi đâu?"

"Bắt cóc tống tiền."

"Xin chia buồn, sẽ chẳng ai đến chuộc tôi đâu." Nói những lời này tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt tôi.

Ôi! Giờ mới để ý, người này đẹp trai thật đấy.

"Đến người chuộc còn chẳng có, cậu không để tôi chịu thiệt kiểu gì?"

"..." Lúc đấy máu điên nổi lên, tôi nói chắc nịch thế chứ ai mà biết sẽ làm gì để bù đắp cho người ta chứ. Thân tôi còn lo chưa xong, lấy đâu ra khả năng lo cho người khác.

Thấy tôi im lặng, cậu ta liền cười rồi nói.

"Ném số điện thoại cậu ra đây, tôi sẽ tính toán dần."

"Thả tôi xuống."

Đ** m*, bảo thả xuống là cậu ta thả tôi xuống thật. Nhưng là để tôi tự do rơi xuống.

Cả người tôi đập xuống đất, đau điếng.

"Cái tên này, sao cậu dám?" Tôi ngẩng đầu lườm cậu ta.

"Sao tôi không dám?" Vừa nói cậu ta vừa cười, nhìn mà muốn đấm.

Tôi xoa xoa mấy cái rồi đứng dậy.

"Đưa điện thoại cậu đây." Tôi xoè tay giơ ra trước mặt người đối diện.

"Cậu, ghi ra giấy cho tôi."

Cái người này sao khó chiều thế?

"Không có." Tôi trả lời dửng dưng.

"Ừ, vậy cậu ở đây đi. Tôi đi tìm người khi nãy."

"Đừng, đợi tôi." Tôi nghiến răng ken két giữ tay cậu ta lại.

Tôi lấy ra một cây bút và một tờ giấy nhớ rồi ghi số điện thoại của mình vào.

Sau khi nhận được tờ giấy, cậu ta lại hỏi thêm.

"Cậu tên gì?"

"Hà Diệp Linh."

"Ừ, cậu biến được rồi."

"Tôi cũng chẳng thèm ở lại." Tôi chán ghét liếc cậu ta một cái trước khi quay đầu rời đi.

Đẹp trai mà tính tình thấy ghét! Nếu không phải vừa lỡ nhận sự giúp đỡ của cậu ta thì tôi sẽ không kiềm chế được mà tung nắm đấm vào mặt người ta mất.

_____

Lỡ đọc tới đây rồi thì cho tớ xin 1vote nha💗.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top