Chương 23 : Tam Vương Phi yêu sư huynh sao ?
Nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, Xuân Đào nhìn tiểu thư nhà mình vẻ mặt hậm hực, thầm mắng chính mình, lửa giận mới tiêu tan lại từ từ dâng lên, hành lễ coi như có lệ: "Tham kiến Tam Vương phi!" Ngữ điệu mang theo một tia bất phục nghiến răng nghiến lợi.
"Xuân Đào! Không được vô lễ với Tam Vương phi!" Uyển Tư Tư nghe được lời nói của Xuân Đào một bên giả vờ trách cứ. Sau đó vẻ mặt xin lỗi nói với Vân Khinh: "Thỉnh Tam Vương phi đừng để trong lòng, ta và Xuân Đào tình cảm giống như tỷ muội, cho nên ngày thường dễ dãi với nàng, mong Vương phi đừng so đo với chúng ta."
"Tiểu thư! Người ta đang khi dễ trên đầu chúng ta đó! Hơn nữa, ta không làm sai việc gì, người tại sao lại xin lỗi!" Xuân Đào nhìn Uyển Tư Tư vì nàng mà xin lỗi Vân Khinh, trong lòng cảm động không thôi, lại càng vì Uyển Tư Tư mà bất bình tức giận. Tiểu thư nhà nàng thiện lương như vậy, công tử làm sao có thể bỏ được sự yêu thương của người đây. Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giúp tiểu thư, để công tử yêu thương tiểu thư nhà nàng!
"Xuân Đào, Tam vương phi cũng chưa làm cái gì, nàng..." Uyển Tư Tư mở miệng nói, cũng giống như Xuân Đào xưng hô với Vân Khinh là Tam Vương phi. Nàng thực không thích cái danh hào Khiêm vương phi này, Khiêm là tên tự của sư huynh, Khiêm Vương phi, Khiêm Vương phi, làm cho nàng không tự chủ được nhớ tới một màn thân mật vừa rồi của sư huynh với nàngta, thực chán ghét, thực khó chịu.
Uyển Tư Tư còn chưa nói xong, Xuân Đào đã bất bình tức giận nói: "Còn không phải khi dễ tiểu thư? Tiểu thư ngồi ở đây lâu như vậy, nàng lại không nhìn tiểu thư một cái mà lại nằm ngủ, như thế mà còn không gọi là khi dễ sao?!" Người ta trực tiếp không nhìn đến các nàng còn không kêu khi dễ?! Chẳng qua là muốn hạ thấp danh tiếng của tiểu thư nhà nàng mà thôi! Tiểu thư là người lương thiện cho nên mới không biết! Xuân Đào tức giận trừng mắt với Vân Khinh.
"Xuân Đào!" Uyển Tư Tư giả vờ tức giận cao giọng quát.
"Dạ, tiểu thư." Xuân Đào nhìn thấy trên mặt Uyển Tư Tư có dấu hiệu hơi tức giận thấp giọng đáp rồi lui qua đứng một bên, còn không quên hung tợn trừng mắt liếc Vân Khinh một cái. Nhất định là nữ nhân này câu dẫn công tử, làm hại tiểu thư khổ sở như vậy.
"Thỉnh Vương phi thứ lỗi." Uyển Tư Tư ôn nhu nói.
"Ừ, không có gì." Vân Khinh miễn cưỡng tựa vào ghế nằm, miệng uống trà hoa, thản nhiên đáp lại. Nàng sẽ không đem việc nhỏ ấy để ở trong lòng mà đi so đo, nàng đã thật lâu không tức giận, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của nàng là được, nàng... Thầm nghĩ chỉ muốn bình thản sống qua hết kiếp này là tốt rồi.
Không khí lập tức trở nên trầm mặc ...
Một lúc sau, tiếng nói ôn nhu của Uyển Tư Tư vang lên: "Sư huynh đối với Tam Vương phi rất tốt."
"Ừ, không tồi." Mỗi ngày đều hầu hạ nàng, cái gì cũng làm cùng nàng, để cho nàng nhàn nhã tự tại, mỗi ngày chỉ cần ăn no ngủ ngon là được, thực thoải mái, thực hợp ý nàng, nàng rất thích.
Mây tản ra, ánh mặt trời chiếu ở khắp nơi, ánh sáng ấm áp bao quanh toàn bộ lương đình, độ ấm trong không khí dâng lên làm ấm lòng. Vân Khinh lười biếng tựa vào ghế nằm thoải mái hưởng thụ sự nhàn nhã hiện tại, híp đôi mắt lại, bên môi cười nhẹ nhàng lạnh nhạt, ánh sáng chiếu vào da thịt như trong suốt, quanh thân nổi lên vầng sáng làm cho nàng tựa như tiên nữ không dính khói lửa của nhân gian, đẹp đến xuất trần, làm cho người ta không dám đi lên.
Từ một nơi bí mật gần đó Cung Mạch Khiêm nhìn thấy một màn đẹp đẽ này thiếu một chút nữa nhịn không được mà đem nàng hung hăng ôm vào trong lòng hắn, nàng thoát tục xuất trần như thế làm hắn có cảm giác nàng giống như nàng tiên, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia khủng hoảng, sợ hãi nàng sẽ đột nhiên cứ như vậy mà biến mất.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng khống chế xúc động muốn xông lên phía trước của mình, bởi vì kế tiếp các nàng nhất định sẽ nói đến chủ đề hắn hứng thú, mà hắn rất muốn biết rốt cuộc Vân Khinh có cảm giác gì với hắn, có phải nàng đã bắt đầu thích hắn hay không? Tiểu nữ nhân này a...
Quả thực nàng đến để hành hạ hắn mà, đánh nàng? Chính mình luyến tiếc, mắng nàng? Chính mình đau, nóng nảy bức nàng lại sợ nàng chạy! Haizz... Hắn thật không có biện pháp nào với nàng mà, thật là bất đắc dĩ, nhưng lại cam chịu, cam tâm tình nguyện muốn sủng nàng, che chở nàng, đem những thứ tốt nhất đưa đến trước mặt của nàng.
Nhìn Vân Khinh mỹ mạo như vậy trong lòng Uyển Tư Tư cô đơn ảm đạm. Có một nữ tử xuất trần thế kia ở bên cạnh sư huynh, nàng thật sự có thể làm cho sư huynh yêu thương nàng sao? Trong lòng Uyển Tư Tư chưa quyết định, cảm xúc càng trở nên rối rắm bất an không yên, nghiêm nghị nói: "Sư huynh, huynh ấy...huynh ấy vẫn thường ôn nhu, đối với mỗi người đều tốt lắm." Ý tứ là Cung Mạch Khiêm đối tốt với nàng cũng chỉ là xuất phát từ tính cách ôn nhu của hắn.
"Ừ." Vẻ mặt của Vân Khinh vẫn lạnh nhạt như trước, đối với tâm ý của Uyển Tư Tư chỉ khẽ lên tiếng.
"Trước kia có một lần sư phụ để chúng ta lên núi hái thuốc, khi đó là mùa rắn xuất hiện, ta rất sợ rắn, sư huynh cũng rất ôn nhu dặn dò ta, để ta theo sát phía sau huynh ấy." Nhìn biểu tình như không như có của Vân Khinh, Uyển Tư Tư cắn nhẹ môi kể lại chuyện trước kia của nàng và Cung Mạch Khiêm, muốn làm cho Vân Khinh ghen tị.
"Ừm." Thổi nhẹ chén trà hoa, nàng cứ để mặc Uyển Tư Tư tiếp tục nói, dáng vẻ không một chút ghen tị.
Uyển Tư Tư nhìn dáng vẻ không có một chút ghen tị này của Vân Khinh, lại tiếp tục nói: "Chính thời điểm đó ta cảm giác thực ấm áp, từ đó về sau ta đối với sư huynh, đối với sư huynh ..." Nói xong lời cuối cùng, mặt Uyển Tư Tư lộ vẻ thẹn thùng, trên khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm ướt át, đôi mắt mơ màng, bên trong tràn đầy tình yêu đối với Cung Mạch Khiêm, rõ ràng như vậy chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra.
Ở chỗ tối, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt ái muội chớp mắt vài cái, trong mắt ý tứ rất rõ ràng: Này, đóa hoa đào kia yêu ngươi yêu rất sâu nha! Mãi cho đến hiện tại còn không chịu buông tay, bây giờ còn trực tiếp nói chuyện trước kia của các người với nữ nhân kia.
Đây không phải là muốn làm cho Vân Khinh ghen tị với nàng sao? Nhưng mà, phản ứng của Vân Khinh có khả năng sẽ làm nàng thất vọng rồi? Phong Nhiễm Tuyệt tiếp tục nhìn chằm chằm các nàng, rất sợ bỏ qua một chút tình tiết phấn khích.
Trong lòng không khỏi âm thầm oán thầm, thằng nhãi này quả nhiên là hồ ly giảo hoạt, thế nhưng lại nghĩ ra việc tránh ở chỗ tối để xem các nàng đấu khẩu. Không có bọn họ, nơi đó còn không phải chiến trường của nữ nhân sao? Khói súng tràn ngập nha... Thằng nhãi này quả nhiên đủ phúc hắc! Trong ngoài không giống nhau! Rất có thể lừa gạt thế nhân !
Ở nơi bí ẩn này có thể nhìn rất rõ mọi thứ ở bên ngoài, Cung Mạch Khiêm thản nhiên liếc mắt một cái, nhìn bạn tốt cười ái muội, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Khinh. Hắn không muốn buông tha biểu tình nhỏ nào của nàng, hắn rất muốn biết mèo con đối với tình cảm thăng hoa của hắn có phải hay không nàng cũng có cảm tình đặc biệt với hắn rồi, đáng tiếc hắn không được như ý nguyện rồi.
Vân Khinh biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt bình tĩnh nhìn không ra một tia dao động, chỉ thấy nàng uống ngụm trà, sau đó hơi hơi híp mắt lại, một dáng vẻ buồn ngủ.
Chỗ tối Cung Mạch Khiêm nhìn ra, bất đắc dĩ nhếch môi cười khẽ, sủng nịch trong đôi mắt kia thật có thể chìm chết người ta.
Uyển Tư Tư nhìn Vân Khinh chẳng những không có một tia ghen tị ngược lại còn là dáng vẻ buồn ngủ, trong lòng không biết nàng có yêu sư huynh hay không, nhịn không được trực tiếp nói thẳng vào chủ đề, hỏi: "Xin thứ cho Tư Tư mạo muội hỏi một câu, Tam Vương phi yêu sư huynh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top