Chương 10

Vô Khuê có nghi hoặc, nhưng vẫn cầm chìa khóa về phòng đợi Lam Nguyệt về cho cô câu trả lời.
Không biết trải qua bao lâu, cô và ông nội đã đứng trước nhà. Cô nhìn ông:
- Ông không vào sao ạ? Lam Nguyệt thấy ông chần chừ .
- Ông... Được ông sẽ vào cùng con. Ông đã lâu rồi không về nhà, may là đứa cháu nhỏ này không giận, bởi vì ông đi mười mấy năm.
Cả hai bước vào trong cổng, ngay lập tức có người đi ra:
- Hai người là... . Người làm ngay lập tức nhận ra lão gia và tiểu thư trở về. Quay đi báo cho ông chủ cùng bà chủ.
- Ta muốn cho con ta một bất ngờ, cậu cứ nói nhà có khách là được.
- Vâng. Người làm cúi đầu rồi đi báo.
Xung quanh nhà trồng nhiều loại cây, chim chóc hót líu lo, một ao nuôi cá v.v
Lam Tuấn đang ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa:
- Có việc gì vậy?
- Thưa ông chủ, có khách đang đợi dưới nhà. Người làm trả lời.
- Khách? Được rồi ta xuống ngay. Lam Tuấn thấy hơi lạ, nhà anh có trận pháp do bố của anh lập nên. Người khác vào anh phải biết chứ. Anh nghĩ vậy mà xuống dưới, đập vào mắt anh là hai thân ảnh quen thuộc.
Anh ngạc nhiên: - Bố... về rồi. Anh nhìn ông lão râu tóc bạc phơ, không nói nên lời.
- Bố ơi, con về rồi.
Bố của cô gật đầu.
- Về là tốt rồi..
Cô rưng rưng, bỗng dưng chân cô bị ôm giọng sữa non nớt vang lên:
- A Tuyết nhớ chị. Bé ôm chặt cứng chân của cô.
Lam Nguyệt xoa đầu đứa nhỏ mới 6 tuổi:
- Ngoan, chị dẫn A Tuyết ra ngoài chơi. Khi cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy mẹ cô:
- Mẹ.. Cô ôm lấy mẹ cô:
Mẹ của cô chưa kịp định thần lại:
- A Nguyệt, là con phải không ?
- Vâng..
- Là ai đưa con về? Mẹ tưởng không gặp được con nữa.
- Ông nội đưa con về ạ. Ông với bố đang nói chuyện trong nhà.
- Con nói thật.
- Vâng. Nhưng con chỉ về được một lát thôi.
- Vậy đợi mẹ một chút. Mẹ cô đi vào trong bếp, rồi mang ra vài hộp thức ăn:
- Trong đây là những món con thích, con mang theo chia sẻ cho bạn cùng phòng ăn thử nha.
- Dạ. Cô cầm hộp đồ rồi lên phòng lấy thêm vài cuốn sách, và cây đàn cổ cầm được đựng trong túi riêng. Dù sao sau này cô cũng cần dùng đến nó. Cô đeo cổ cầm sau lưng, rồi bước xuống nhà chờ ông nội.
- Bố và A Nguyệt phải đi rồi, không thể ở lại lâu. Hai con yên tâm, bố sẽ bảo vệ A Nguyệt.
-  Bố mẹ con đi đây. Cô nhìn về phía bố mẹ của mình,nhận được cái gật đầu nhẹ của cả hai.
- Con đi học cẩn thận.
-Dạ.
Chị phải đi học rồi, A Tuyết ở nhà ngoan nha.
-Dạ. A Tuyết ỉu xìu.
- Chị hứa được nghỉ sẽ về chơi với A Tuyết.
- Vâng.
-Được rồi. Chúng ta đi đây. Ông xuất ra truyền tống phù rồi cả hai lại biến mất như chưa từng xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top