Thứ 7- những mùa cũ.
Thứ 7, em hay cuống quýt, vội vàng hơn mọi ngày. Em mong đợi chút ngọt ngào từ những dòng nhắn vội anh gửi lại, chút quan tâm nơi anh trao, em không thường có. Em vui vẻ và hy vọng, thấp thỏm không dám nói. Thứ 7, ngày đặc biệt với em. Thứ 7 của những mùa cũ.
Hôm nay, thứ bảy đầu tháng lạ. Em không còn hy vọng, không đợi chờ. Em dạo phố cũ vắng người, mình em. Lướt qua quán cũ, chẳng dám nhìn lại, gửi nhớ thương cùng bộn bề cuộc sống. Em cho kỉ niệm xoáy sâu, mệt mỏi. Ấy vậy mà ... em chẳng buông được. Nhưng giữ anh lại, em càng chẳng đủ tự tin. Em tự hỏi, mình đang mong đợi điều gì khi ta chỉ còn lại những vỡ nát của ngày cũ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top