Chap 3

Ngoài việc học, Mai còn là người làm nhiều việc nhà nhất trong gia đình. Không ai bảo cô phải làm, nhưng dường như đó là trách nhiệm hiển nhiên mà cô phải gánh lấy.

Từ khi còn nhỏ, Mai đã quen với việc quét nhà, rửa chén, gấp quần áo. Khi lớn hơn một chút, cô còn biết nấu cơm, nhặt rau, lau bàn. Trong khi các anh trai chỉ cần ăn xong rồi đứng dậy, cô lại là người thu dọn mọi thứ.

"Cún, quét nhà đi con." Mẹ gọi khi thấy sàn nhà hơi bụi.
"Cún, coi chừng nồi cơm kẻo khét." Ba nhắc khi cô đang làm bài tập.
"Cún, lấy giúp anh ly nước." Các anh trai vừa xem tivi vừa sai cô như một thói quen.

Mai không phàn nàn. Cô chỉ lặng lẽ làm từng việc một.

Nhưng điều khiến cô buồn nhất không phải là việc phải làm nhiều hơn người khác, mà là không ai công nhận nỗ lực của cô.

Khi cô quét nhà sạch bóng, chẳng ai khen một câu. Khi bữa cơm cô nấu vừa miệng, mọi người chỉ ăn mà không nói gì. Nhưng nếu cô quên không lau bàn, quên đổ rác, hay lỡ tay làm vỡ cái chén, thì lập tức sẽ bị nhắc nhở.

"Cún, con làm gì mà cái bàn dơ vậy?" – Mẹ nhíu mày.
"Có mỗi chuyện đổ rác mà cũng quên hả?" – Ba lắc đầu.
"Nhiêu đó làm cũng không xong!" Anh Hai càu nhàu khi thấy cô đánh rơi đôi đũa.

Mai không cãi lại. Cô chỉ cười trừ, rồi lại lặng lẽ làm tiếp.

Nhưng đôi khi, cô tự hỏi: Nếu mình không làm nữa, liệu có ai nhận ra không?

Một ngày nọ, Mai quyết định thử. Hôm đó, cô không quét nhà, không nhắc ai lấy áo khoác khi trời lạnh, không chủ động dọn dẹp bàn ăn sau bữa cơm.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Sàn nhà vẫn bẩn, nhưng không ai để ý. Đến tận chiều, mẹ mới cáu kỉnh bảo cô quét.

Bàn ăn vẫn bừa bộn sau bữa trưa, nhưng không ai tự giác dọn, đến khi mẹ thấy mới kêu lên:

"Cún đâu? Sao chưa dọn bàn?"

Mai chợt hiểu ra: Mọi người chỉ nhớ đến cô khi có việc cần làm.

Cô không tức giận, không buồn bã. Cô chỉ cảm thấy… trống rỗng.

Từ hôm đó, Mai vẫn tiếp tục làm việc nhà, nhưng cô không còn mong chờ một lời khen nữa. Cô hiểu rằng trong mắt gia đình, những việc cô làm chỉ là điều hiển nhiên.

Nhưng có một điều mà cô chưa nhận ra: Sự im lặng của cô dần dần khiến mọi người phải suy nghĩ. Và một ngày nào đó, có lẽ ai đó trong gia đình sẽ hiểu ra rằng Cún không phải lúc nào cũng có thể gánh vác tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #giadinh