Khi Tình Yêu Bắt Đầu
Truyện dài của tác giả Lê Minh Hải (hay cực kỳ dành cho tuổi mới lớn)
Năm nay tôi vào lớp 12,cái năm mà nhiều người nghĩ đến cánh cửa đại học thì đối với tôi điều thì đó thật sự hơi xa vời.Lớp 10 học sinh khá,11 học sinh khá,mọi thứ đều suýt soát đối với một học sinh như tôi.Từ điểm thi vào cấp 3 đến điểm thi học kỳ mọi thứ đều như vừa chạm.Mọi người, kể cả ba mẹ tôi đều bảo là may mắn.Tôi không phủ nhận điều đó.
2 năm trôi qua thật bình thường,bình thường đến nỗi tôi chả thấy có cái gì đặc biệt xảy ra trong 731 ngày như vậy ngoài mấy chuyến đi chơi của gia đình.Ba tôi là một giám đốc công ty tư nhân,còn má tôi là người bình thường.Có lẽ vì vậy nên tôi thừa hưởng được cái bình thường của má tôi.Hai năm đi học là hai năm ô tô đưa đón,là hai năm hễ ra đến cổng trường là lại ngồi vào xe với hai người vệ sĩ áp tải.Thực ra nếu hai tên vệ sĩ ấy mà bỏ cái bộ comle cà vạt ấy đi thì trông giống hai tên côn đồ hơn là vệ sĩ,có lẽ vì cái mặt ngầu đó mà bạn bè không thích chơi với tôi.Nhiều lần tôi muốn rủ các bạn đi ra quán nước nhưng lại kè kè hai người này theo sau.Thật không thể hiểu nổi hành động của hai người này khi bạn tôi mời ly chè,họ cầm ly chè khuấy lên khuấy xuống ,đảo từng cục đá rồi còn lấy ống tiêm rút nước chè để xét nghiệm xem có độc hay không.Vì cái chuyện đó mà tôi đã to tiếng với ba tôi.Trong những lần yêu cầu của tôi được đưa ra thì mười yêu cầu có lẽ chỉ được chấp nhận một,mà một yêu cầu đó lại còn phải có điều kiện nữa.Đúng là doanh nhân thì họ luôn đặt điều kiện lên đầu và luôn luôn suy nghĩ dù chỉ là vấn đề nhỏ.Tôi chỉ có yêu cầu được đi học một mình không vệ sĩ,không ô tô và tôi đã đạt được một nửa yêu cầu mình đề ra được ba chấp nhận.Đó là không ô tô.
Nhưng một vấn đề đặt ra ngay trước mặt là tôi không biết đi bất cứ một loại xe hai bánh nào.Từ bé tôi đã quen với việc ngồi trong xe và nhìn vô lăng tròn chứ không phải cái ghi đông xe đạp.Lớp 10 tôi đã có thể tập lái được xe 4 chỗ ngồi nhưng không thể trèo lên cái xe đạp và giữ thăng bằng lên nó được.Sự thật là vậy,tôi không thể đi xe máy mà cũng không thể đi ô tô đến trường được.Và thế là tôi đi xe buýt.
Lần đầu tiên đi xe buýt tôi có cảm giác nghẹt thở khi phải lên đó.Mặc dù có đến hai người vệ sĩ chen lên trước để mở đường nhưng tôi vẫn có cảm giác tức thở khi chen lên dòng người đang xô đẩy.Lúc cắm cúi chen lên tôi mới cảm giác ở lưng mình là thứ gì đó rất mềm mềm và ấm.Tôi biết nó là thứ gì khi đã lên được xe và quay đầu ngoái nhìn lại.Một đứa con gái .
Giữa xung quanh hàng chục người với đủ thứ mùi dầu gội đầu từ Clear ,Xmen đến cả cái mùi Rexona thì ngay cạnh tôi ,cái mùi nước hoa của đứa con gái đó thật đặc biệt.Nó không sực nức như mọi loại nước hoa khác mà nó thoang thoảng mùi hoa sữa,thơm nhè nhẹ và thuần khiết. Ngoái lại nhìn tôi mới để ý được khuôn mặt của con bé đó,cặp mắt tròn to màu nâu sữa với mái ép màu vàng đặc biệt nổi bật trên hàng chục người trên xe.Lần đầu tiên tôi thấy có con bé xinh như vậy,cái áo trắng đồng phục của nó khoác trên người chứng tỏ nó là học sinh.Bỗng nó quay người đeo lại cái cặp,chỉ một thoáng thôi tôi đã kịp nhìn cái phù hiệu đó.Nó là học sinh cùng trường với tôi.
Xe buýt chạy cũng nhanh,nếu trừ việc phải dừng lại đưa,trả khách thì nó chạy cũng tương đương với cái con xe mà tôi hay được đưa đi học.Cứ mỗi lần xe phanh lại đến điểm dừng thì con bé đó lại ngả người về phía tôi và mỗi lần như vậy là hai người vệ sĩ đi theo lại chắn trước mặt tôi cứ như thể là con bé này định ám sát mình không bằng.Mỗi lần như thế tôi lại bắt gặp ánh mắt nhìn như thể tôi là thằng khác người của mọi người trên xe kể cả nó.Mà kể ra cũng khác người thật khi hai cái ông này cứ dang hai tay ra che cứ như cảnh sát bảo vệ siêu sao Ronaldinho về Việt nam vậy.Tôi trông hai người này giống mấy tên vệ sĩ ở trong phim Hàn quốc ghê ,từ cái cách ăn mặc của họ đến tác phong làm việc rất bài bản nhưng nhiều lúc thấy hết sức kì cục nếu đó là con mắt của người khác nhìn.Việc mọi người trên xe cứ nhìn chằm chằm vào họ và tôi,tôi cũng gặp nhiều lần rồi.Không có gì đặc biệt cả.
Xe đến điểm dừng số 5 thì có nhóm học sinh lên xe ,sẽ chẳng có gì đặc biệt để tôi chú ý nếu như chúng chỉ là bọn học sinh bình thường .Có 2 thằng học lớp bên của trường tôi,một thằng là học sinh tiêu biểu nêu gương cho những vụ đánh nhau gây rối ở trường,còn một thằng luôn luôn được nhà trường mời uống nước chè và nói chuyện.Tôi nghe nói từ hồi là học sinh lớp 6 chúng đã cầm dao đuổi đánh bọn học sinh cấp 3.Nghe đồn là vậy nhưng nhìn bọn nó tôi có cảm giác chúng còn hơn cả những gì mình nghe kể.Nghe kể là bọn này bước đến đâu là có chuyện đánh nhau đến đấy.Quả thực bọn nó lại đánh nhau,mà đánh nhau trên xe buýt mới ghê chứ.2 thằng đó đánh nhau với bọn học sinh trường khác chỉ vì bọn này vừa giẫm chân lên giày của nó.Tôi sẽ chẳng động đến bọn nó làm gì nếu như cái cặp của nó không bay về hướng tôi và tôi cũng sẽ né dễ dàng nếu như đằng sau tôi không phải là con bé đó.Cái cặp bay thẳng vào vào người tôi nhanh đến nỗi mặc dù người vệ sĩ đã lấy tay gạt ra nhưng nó vẫn bay thẳng vào phía tôi.Né kịp nhưng không thể né.
****************************
Đau thật,cả một cái cặp nặng phải đến 3 cân chứ chả đùa,nó bay vô người cũng thấy đau chứ đừng nói là bay vô mặt.Chỉ biết phải gần nửa phút tôi mới thấy hết choáng,nhưng cái cảm giác ê ẩm mặt thì vẫn còn đó.Thì mọi người cứ thử tưởng tượng cái vật gì đó nặng gần 3 cân bay vô mặt liệu có thấy dễ chịu không?.Tôi cảm giác nó còn mạnh hơn cả lúc bị mấy thằng hậu vệ của lớp phá bóng vô mặt.Một cánh tay chìa ra đỡ tôi đứng dậy,đó là ông già ngồi dưới chỗ đứng của tôi.Ông già bật ngón tay cái lên:
_ "Nhóc dũng cảm lắm".
Tôi chìa tay ra nắm lấy bàn tay sần sùi của ông:
_ "Cám ơn bác".
Vừa nói xong tôi thấy 2 người vệ sĩ đang từ từ tiến lại gần bọn kia.Tôi ngăn lại:
_ "Thôi bỏ đi.Đừng gây sự chú ý.Bọn nó học trường tôi,mấy anh đừng can thiệp vô".
Chỉ đến khi người soát vé và vài người trên xe can thiệp thì sự lộn xộn mới chấm dứt,và dĩ nhiên phần thắng trong cuộc ẩu đả đó thuộc về 2 học sinh có thành tích bất hảo của trường tôi.Chiếc xe lại tiếp tục hành trình mọi ngày của nó,sau khoảng 5 phút nó dừng bánh trước cổng trường tôi.Lại phải chen chúc trong dòng người đang xô đẩy nhau.Đang bước xuống bỗng tôi giật mình vì có ai đó đang khều vô vai mình.Quay lại đằng sau, thì ra là đứa con gái trên xe.
_ "Nè!Sao bạn không đỡ chiếc cặp đó". Con bé nhẹ nhàng hỏi
Tôi đáp giọng gọn lỏn:
_ "Hậu đậu thì tránh sao được".
Con bé tiếp tục:
_ "Mình là học sinh mới ở trường này,năm ngoái mình học chỗ khác .Mà bạn là học sinh trường này đúng không?Có thể chỉ cho mình phòng hiệu trưởng không?Mình cần làm thủ tục nhập học."
Tôi chỉ tay về phía trái cổng trường:
_"Đi qua hàng cây kia,có cái khu 2 tầng đó.Mà học lớp nào?"
Con bé quàng vội chiếc cặp rảo bước về phía tôi chỉ,quay đầu nói lớn:
_"Mình học A7".
A7 là lớp tôi học.
Chương 2:
Đầu năm học mới này thật đặc biệt,đặc biệt cả ở cách khai giảng.Không màu mè lê thê đọc diễn văn như mọi năm của bà hiệu trưởng mà thay vào đó là sự ngắn gọn gói trong vài câu của hiệu trưởng.Tôi cũng chả nhớ bà ấy nói gì nhưng chỉ nhớ cái câu cuối cùng là thấy hào hứng nhất.Đó là trường sẽ tổ chức đi thăm quan trong ngày 2 ngày nghỉ cuối tuần.Cũng hay,2 năm trước toàn là sinh hoạt hè với vài thứ vớ vẩn,hi vọng năm nay nhà trường tổ chức chu đáo chứ không hứa suông như năm ngoái.Lẽ ra năm ngoái là trường tôi có dự định đi Vũng Tàu nhưng gần đến ngày thì lại hoãn do không đủ kinh phí.Bao nhiêu thứ tiền đóng góp mà không tổ chức được buổi đi chơi nào thì thật vớ vẩn.Tôi là tôi không tin.
Khai giảng xong là lớp nào về lớp đấy.Năm nay lên lớp 12 chúng tôi được ưu tiên học ở tầng 3 nơi thoáng đãng nhất của khuôn viên nhà trường .Năm ngoái chúng tôi phải học ở khu nhà gần nhà vệ sinh,thật khó tưởng tượng đó là chỗ học của học sinh,ngồi học phải sử dụng hai tay,một tay cầm bút còn một tay bịt mũi.Ngồi học mà cứ có cảm giác nôn nao ghê người.Đến giờ vào lớp,tôi lại gần chỗ ngồi quen thuộc của mình.Góc trái bàn cuối cùng
Thực ra năm lớp 10 tôi được xếp ngồi bàn đầu nhưng ấy là lúc tôi còn chậm lớn chưa phát triển chiều cao.Đến năm lớp 11 thì tôi đã cao hơn tất cả lũ con gái ngồi sau tôi vì thế dĩ nhiên là tôi phải xuống bàn cuối cùng để ngồi với lý do của bà giáo chủ nhiệm:"Cho các bạn nữ dễ nhìn".
Ngồi một mình một bàn tôi lại thấy thoải mái,lại còn gần cái cửa sổ nữa chứ,hít thở không khí trong lành không ô nhiễm mùi nhà vệ sinh kế bên.Ngồi ngáp ngắn ngáp dài được một chút thì giáo viên chủ nhiệm bước vào.Bà giáo chủ nhiệm được 50 cái xuân xanh,nhìn tướng bà ấy thì "Tú bà" trong truyện "Thúy kiều" có sống lại cũng phải gọi bằng chị.Vừa béo lại vừa lùn thế mà lấy được ông chồng đẹp trai cũng là giáo viên trường này.Cái ông Tuấn dạy thể dục suốt ngày đánh cờ tướng với mấy thằng cha bảo vệ trường.Trình cờ thì hạng bét thế mà lúc nào cũng khoe ta đây xếp hạng A ở trường.Chả là trường tôi có cái phong trào thi thố cờ tướng,oái ăm cái là hầu như những thầy giáo ở đây đều biết chơi cờ mà ông nào cũng cho ta đây là giỏi không ai chịu ai nên trường mới tổ chức thi cờ để phân thứ hạng.Mấy ông trình cao thì hạng A như ông giáo dạy toán của lớp tôi,mà những người hạng A này đếm trên đầu ngón tay.Những ông kém hơn chút thì hạng B,còn lại toàn hạng C ví dụ như 3 thằng cha bảo vệ và cả cái ông Tuấn này nữa.Suôt ngày vác cái bàn cờ ngồi đánh trong phòng bảo vệ mặc cho học sinh muốn làm gì thì làm.
Cả lớp đứng dậy chào cô giáo.Lại những câu cũ rích như trong hè các em có chăm chỉ học hành không ,có ngoan không,có giúp đỡ gia đình không?Rồi có làm bài tập hè không hay các em chỉ suốt ngày ra quán net chơi bời.Nghe ngứa cả tai nên tôi không để ý lắm đến lời bà giáo.Nhưng khi bà giáo nói đến việc có học sinh mới chuyển đến lớp mình thì tôi mới giật mình nhớ ra con bé xinh xinh đi cùng mình trên chuyến xe buýt buổi sáng.Nó bảo nó học A7 thì đúng là lớp tôi học rồi.Mà đúng là nó thật.
Bà chủ nhiệm vẫy tay ra hiệu con bé vào lớp.Nó khép nép đứng cạnh cửa tay ôm chiếc cặp mặc cho bà giáo giới thiệu trong tiếng huýt sáo và vỗ tay của mấy thằng con trai lớp tôi.Đúng là lũ con trai,thấy gái đẹp là y như rằng.Thằng Dương "dê" là thằng to mồm nhất,nó gào lên:
_Oh yeah !Come on baby.
Chết tiệt,nghe mà ngứa cả tai.Tiếng anh thì toàn "2 phẩy" với "3 phẩy" thế mà cũng thích bày đặt.Đời có nhiều thằng như thế thật.
Con bé tên là Kim Anh.Park Kim Anh.Nó là người Hàn quốc lai Việt.Lần đầu tiên tôi thấy có cái tên kỳ cục như vậy,tôi lẩm bẩm lại tên nó" Park Kim Anh".Nghe cũng hay hay.Bà giáo để nó ngồi bàn đầu ngay cạnh thằng lớp trưởng,cái thằng "Hot boy" ở lớp tôi.Ba thằng này cũng làm giám đốc của một công ty cạnh tranh với công ty của ba tôi nên tất nhiên tôi cảm thấy có sự hằn thù của nó nhằm vào tôi.Như mọi lần thằng này lại dẻo mỏ tán gái" tiện thể "khoe gia đình nhà nó:
_ " Kim anh trông xinh ghê",mà bạn ở Hàn quốc hả?Mình cũng có anh trai làm cho một công ty bên hàn quốc đó.Anh ý giàu lắm"
Đã làm bên hàn quốc lại còn giàu lắm,rõ ràng là khoe khoang.Lại ngứa mắt rồi.
Tôi để ý con bé này chơi hòa đồng thiệt.Vừa nãy còn rụt rè giờ đã nói cười vui vẻ với lũ con gái ngồi sau rồi.Tôi cứ nghĩ bọn con gái xinh chỉ thích chơi với những đứa con gái có nhan sắc tương đương với chúng nó chứ không ngờ với cả mấy bà đanh đá " cá mập, cá sấu" ngồi sau mà nó cũng có thể chơi hòa đồng thiệt.Bỗng chợt nó quay đầu lại về phía tôi,bắt gặp ánh mắt đang nhìn vào nó,nó nhoẻn miệng cười:
_ " Cảm ơn ấy nhé"
Tôi ngó lơ đi chỗ khác.
************************************
Tiết đầu tiên là tiết thể dục của cái ông suốt ngày đánh cờ.Chúng tôi được tư do .22 thằng con trai lớp tôi chia ra đá bóng, như mọi lần tôi không cùng bên thằng lớp trưởng.Con trai đá bóng còn bọn con gái ngồi buôn dưa với nhau từ những chuyện dời ơi đất hỡi như chuyện dùng sữa rửa mặt loại gì đến chuyện làm thế nào để anh ý thích tao.Rõ chán.
Chúng tôi xếp những viên gạch làm cột gôn,gạch thì tìm đâu ra chả được,bới đâu chả thấy.Mất gôn thì xếp lại gôn khác.Tôi là tiền đạo,không phải là sở trường của tôi vì tôi thích làm tiền vệ hơn.Thần tượng của tôi là Park Ji Sung cầu thủ của Mu.Mà sao cái họ Park ở Hàn quốc phổ biến thế.Con bé này cũng họ Park
Bao nhiêu thằng tiền đạo xịn của lớp thì qua bên thằng lớp trưởng hết.Tôi và nó đều là tiền vệ của lớp nhưng lại khác vị trí.Nó đá ở bên phía cánh trái còn tôi cánh phải.Nhìn đội hinh bên phia tôi thì bất cứ người nào làm khán giả cũng chẳng dám bắt độ cho đội tôi.Toàn thằng trí thức người gầy khẳng khiu chịu sao nổi mấy cú chém đinh chặt sắt của bọn hậu vệ bên kia.Rặt một lũ trâu bò ở bên thằng lớp trưởng hết.Mới đá được 20 phút đội tôi đã thua 2-0Nhìn bọn bên kia cười phá lên mà tức anh ách.Mãi đến gần cuối trận tôi mới có cơ hội ghi bàn sau khi cướp được bóng của thằng tiền đạo đối phương.Đi bóng một hồi tôi bật tường với thằng Dương "dê" để vượt qua thằng lớp trưởng.Qua được con kỳ đà cản mũi này tôi sô lô vượt qua nốt bọn hậu vệ bên đối phương và có cơ hội đối mặt với thủ môn.Chân co sút,mắt nhìn khung thành chợt tôi thấy bóng dáng con bé đó đằng sau gôn đang ôm một túi nước mía mua từ căng tin.Tôi chỉ kịp bẻ lòng bàn chân sang trái.Bóng không vào gôn.
Tôi tiến đến phòng y tế.Đó là nơi chắc chắn gặp được ông Truật.Ông Truật là
người trông coi phòng y tế ở trường tôi.Công việc cũng nhàn,thỉnh thoảng mới
có đứa sứt đầu mẻ trán thì mới phải dùng thuốc men còn đâu toàn những thằng
vờ vịt ốm đau để trốn tiết vô phòng y tế nằm nghỉ xem mấy ông thầy đánh
cờ.Đang đi ngang qua hành lang tôi bắt gặp con bé đó cũng đang tiến tới
phòng y tế.Bắt gặp tôi nó vẫy tay:
_ "Bạn có biết phòng y tế ở đâu không"
Tôi chỉ tay về phía trước:
_ "Cứ đi thẳng"
_ "Nhưng là nhà nào ?Mình không biết".
_ "Đi theo tôi".Tôi trả lời
Lẽo đẽo theo sau,thấy tôi tập tễnh con bé hỏi khẽ:
_ "Bạn sao vậy?Bị đau chân à?"
_ "Tôi không sao"
_ "Rõ ràng là bạn đau chân mà,nếu không sao lại đi cà nhắc thế kia".
"Con bé này thật nhiều chuyện".Tôi nghĩ bụng rồi lảng câu hỏi của nó hỏi
lại:
_ "Thế xuống y tế làm gì ? "
_ "Mình hả?.Mình xuống lấy mấy miếng cao dán cho bạn lớp trưởng.Bạn
ấy bị đau ở chân nên mình chạy xuống lấy dùm.Mà để mình xuống lấy cho bạn
nữa nghen ".
_ "Tôi không cần.Chân tôi chả làm sao cả".
Nói cứng vậy chứ đau thấu trời à.Trẹo chân chứ có phải đùa đâu.Chẳng qua tôi
không thích cái kiểu kêu la đau đớn ,nhiều lúc xem đá bóng nhìn mấy cầu thủ
va chạm nhẹ hều mà đã nằm lăn lộn ôm chân vật vã để ăn vạ giờ.Tôi chúa ghét
kiểu đó,tôi tin chắc rằng thằng lớp trưởng cũng thuộc típ cầu thủ tiểu xảo
như vậy.Thì lúc va chạm với nó tôi chỉ thấy hơi ê ẩm chút.Chân tôi còn bé
hơn chân nó thì làm sao mà nó đau đến mức nằm lăn lộn trên sân đòi quả phạt
cơ chứ.Nghĩ đến đó tôi chợt mỉm cười khi tưởng tưởng nó lăn lộn như cầu thủ
Rivaldo của Braxin bị bóng trúng đùi mà ôm mặt ăn vạ.Đóng kịch khéo thế cơ
mà,chả trách con bé này tin sái cổ lại còn tìm cao dán cho nó chứ.Đúng là
con gái ,đứa nào cũng như đứa nào chỉ thích những gì sáo rỗng mật ngọt.Tôi
định nói cho nó suy nghĩ của mình về thằng lớp trưởng nhỏ nhen này sau khi
con bé lo thằng lớp trưởng gãy chân nhưng thôi,tôi không thích nói xấu người
khác sau lưng.
_ "Chắc bạn ấy đau lắm".Con bé khẽ nói
Tôi khẽ mỉm cười.
Thấy tự dưng tôi cười.Con bé rụt rè:
_ "Sao bạn cười vậy?Bộ mình nói gì buồn cười lắm sao".
_ "Thấy mắc cười thì cười thôi
Bình thường đứa con gái nào nói chuyện với tôi cũng cho rằng tôi là thằng con trai cộc lốc,khó gần.Nhưng biết làm sao được khi ba má tôi sinh ra tôi đã có tính tình như vậy,nghe má tôi kể hồi sinh ra tôi chưa bao giờ thấy tôi khóc cả,khi lớn lên thì cái tính lầm lỳ càng thể hiện rõ ràng hơn.Má luôn trách ba tôi không tình cảm với tôi nên dẫn đến tính ít nói lầm lỳ của tôi.Từ nhỏ tôi đã coi ba là người cha cũng như người thầy dạy dỗ tôi.Tôi nhớ có mỗi lần hồi tôi vào lớp 1 bị bọn trong lớp bắt nạt tôi đã chực muốn khóc nhưng ba đã dạy tôi:
_ " Là thằng đàn ông phải nuốt nước mắt vào bên trong ,dù có khóc cũng phải khóc trong lòng,nam nhi mà khóc là yếu hèn lắm con trai của ba".
_ "Nhưng bọn nó bắt nạt con,cón có gây sự với bọn nó đâu?" Tôi hỏi ba:
Ba nhẹ nhàng khuyên nhủ:
_ "Gây sự là tội lỗi,trả thù là sai lầm con ạ.Có những tội lỗi mà trẻ con hay bồng bột mắc phải mình không nên để bụng đâu con.Thôi nghe ba đừng thù hằn bọn nó,thêm bạn bớt thù đi con.Mới lại con là con trai của ba cơ mà,dũng cảm lên con."
Hơn chục năm trời tôi luôn nhớ lời ba dạy.Nhưng càng lớn tôi thấy mình hơi lệch lạc về suy nghĩ đó.Ba tôi là bậc đại trượng phu còn tôi thì không vĩ nhân như ba tôi.Tôi cũng biết yêu ,biết ghét lúc buồn lúc vui,làm sao có thể lúc nào cũng độ lượng được.Nhất là lúc này,khi nghe con bé vẫn đang tỏ ra lo lắng cho thằng lớp trưởng tôi càng tỏ ra khó chịu.Sự khó chịu đó tỏ ra ngay cả qua những lời nói của tôi.
Chợt con bé tủm tỉm:
_ "Bạn kỳ lạ ghê.Bạn khác hẳn so với những bạn con trai trong lớp mình.Nhưng mình rất thích sự kỳ lạ đó."
Con bé quay mặt về phía tôi cười.Bây giờ tôi mới thấy để ý kỹ được nó.Nhận xét đầu tiên của tôi là con bé có nụ cười dễ thương nhất quả đất.Đôi môi hình trái tim khi khẽ cười sẽ hé mở chiếc răng khểnh của nó.Nhìn nó cười bất cứ thằng con trai nào cứng rắn nhất cũng phải rung động .Tôi dám cá như vậy.
Đi ngang qua căng-tin chợt con bé nắm tay tôi kéo vô:
_ "Ủa? Trường mình có căng tin nè,mình với bạn vô ăn kem đi".
Thấy tôi lưỡng lự con bé nói thêm:
_ "Vô đi ,mình mời mà".
Trời đất !Con bé này làm như tôi là thằng nghèo kiết xác không có đồng nào để mời nó ăn kem vậy.À mà bây giờ đúng là không có thật vì tôi được ba cho cái thẻ tín dụng từ cách đây mấy hôm,tôi chợt nhớ ra là mình chưa đổi tiền mặt,mà trường tôi thì làm gì có máy "Atm".Huống hồ cái căng tin bé tí ti này,cầm thẻ mua kem có khi họ đuổi cổ mình ấy chứ.Còn một lý do nữa là tôi ngại đám vệ sĩ của tôi,chỉ sợ đang ăn 2 người đó lại vác cái mặt vào để kiểm tra xem kem có độc không thì chết.Mà tôi đã nói họ bao nhiêu lần rồi mà họ vẫn nguyên tắc bảo thủ như vậy.Họ làm theo mệnh lệnh của ba tôi chứ có nghe theo tôi đâu.Bây giờ là ra chơi nên họ có thể đang bám theo.
Tôi nghĩ bụng như vậy nên chần chừ đứng trước căng tin mặc dù tay con bé vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi.Bàn tay nó mềm và nhỏ nhắn vậy mà tôi không thể rút ra được.Cái cảm giác được con gái cầm tay thật là dễ chịu đến khó tả.Từ bé,ngoài hồi nhỏ má tôi cầm tay tôi dắt đi chơi còn đâu tôi chưa bao giờ được con gái cầm tay.Ước gì cứ thế này mãi.
Thấy vẻ lưỡng lự của tôi con bé hỏi:
_ "Bạn sao vậy? Hay bạn không thích ăn kem với mình".
Tôi rất muốn được cùng nó ăn kem nhưng lại thật khó xử nếu 2 người vệ sĩ kia lại đến làm phiền.Chợt tôi nghĩ ra được lý do:
_ "Tôi còn phải kêu thầy Truật.Thầy Tuấn nhờ tôi kêu hộ thầy ấy"
Tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi con bé khẽ hỏi:
_ "Vậy bạn cho mình theo nha,mình không thuộc đường ở đây"
_ "Thế không đi lấy miếng cao dán cho lớp trưởng hả".Tôi hỏi
_ "Ừ ha,thế bọn mình kêu thầy rồi xuống phòng y tế lấy cao dán cũng kịp mà.Đành ăn kem tiết khác vậy"
_ "Thôi khỏi,thầy ở phòng y tế,xuống đó kêu rôi tiện thể lấy cao dán".Tôi đáp
_ "Vậy mình đi ngay đi,có khi còn kịp ăn kem".Con bé kéo tay tôi đi nhanh
********************************************
Phòng y tế nằm ở cuối hành lang.Nó rộng rất nhiều so với các phòng học của chúng tôi.Thôi thì đủ loại thuốc,từ thuốc đau lưng đau đầu đến thuốc tiêu chảy,cơ man nào là thuốc.Nhìn cái tủ thuốc trông hết sức hoành tráng,ấy là do hồi học lớp 11 Bộ giáo dục có ghé qua trường tôi tìm hiểu sức khỏe vệ sinh ở trường như thế nào.Chả hiểu lộ tin hay không chỉ biết trước hôm bộ đến,bao nhiêu thứ thuốc được trường mua.Tôi không hiểu họ mua linh tinh những gì mà tôi thấy có cả thuốc chống hắc lào lang ben,thật không thể hiểu nổi.
_ " Đây phải không ".Con bé chỉ tay vào phòng y tế ở cuối hành lang.
Tôi gật đầu.
Con bé kéo tay tôi bước lên bậc thềm,bỗng chợt nó vấp phải cái bậc đá nhô ra.Như một phản xạ tôi chỉ kịp với tay ra giữ lấy con bé.Nói thực lúc với tay ôm nó lại tôi không kịp nghĩ ngợi gì hết nhưng chả hiểu sao khi giữ con bé lại được tôi chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm.Cánh tay của tôi đang đặt trước vòng 1 con bé.
Không biết nên cho chuyện vừa xảy ra là may mắn hay xui xẻo đây,chỉ biết lúc đó tôi chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ.Liệu nó có cho mình là thằng con trai có máu ba lăm không,cái đó chỉ có trời biết,đất biết và nó biết.Tôi chỉ biết lúc đó mình đứng như trời trồng,không ngờ trên đời có cái tình huống oái oăm như vậy.Chưa bao giờ tôi lâm vào hoàn cảnh như thế.Chợt con bé lên tiếng:
_ "Bạn bỏ tay ra được rồi đó.Mình không sao đâu."
Làm sao mà không sao được cơ chứ.Bị một thằng con trai ôm ngực thì liệu có thể nhắm mắt cho qua được không?.Nghĩ đến thế tôi ấp úng:
_ "Tôi...Tôi không cố ý,tại...tại."
_ "Mình không sao thật mà,do mình không để ý nên bị té thôi".
Bỏ xừ rồi,giọng nó hình như hơi ngẹn đi,vậy là chết mình rồi,tý nữa lên lớp thế nào nó cũng suy nghĩ mình là thằng có máu ba lăm cho mà coi.Bực thật ,khi không lại lâm vào cái hoàn cảnh này.Mà mình hình như có chạm hẳn vào đâu,cảm giác chỉ hơi hơi chạm khẽ thôi mà,nhưng mà bọn con gái nó nhạy cảm lắm,khẽ **ng chạm tý là bị coi là thằng ba lăm ngay.Nghĩ đến thế tôi thực sự bối rối.
Trống vào lớp vang lên.May ơi là may,nếu mà không co tiếng trống này có lẽ tôi vẫn còn đứng ở phòng y tế để nghĩ lý do thanh minh.Mà kệ nó,nó nghĩ thế nào thì nghĩ,tôi không cố ý thì càng thanh minh càng dễ gây hiểu lầm,tốt nhất là không giải thích nữa.Nghĩ vậy tôi liền nói:
_ "Thôi vô lớp đi kẻo muộn giờ,lát nữa tôi xuống lấy cao dán cho"
_ "Cảm ơn bạn".Con bé đáp.
Ngồi học mà tôi cứ nghĩ đến cái chuyện vừa xảy ra,hàng chục cái lý do để đưa ra nhưng tôi vẫn chưa tìm được cái cớ để mình giải thích.Khó xử thật!Nghĩ vậy tôi liền với tay khều nhẹ thằng Dương "dê":
_ "Ê mày,tao hỏi tí"
Nó quay xuống:
_ "Gì thế mày,tao đang học đó đừng có quấy rầy tao à nghen"
Rõ ràng tôi thấy nó đang kẹp cuốn truyện tranh trong lòng quyển sách,vậy mà nói đang học.Thằng này buồn cười ghê.Nghĩ vậy tôi liền bảo:
_ "Cái quyển sách mày đang học lát nữa về tao cho mày mượn cả bộ tha hồ mà học nhé,còn bây giờ xuống đây tao hỏi chút chuyện nè"
Thằng này cười trừ:
_ "Hề hề,tao đọc có tý chút ấy mà.Mà mày có chuyện gì?"
Dương là thằng bạn thân duy nhất của tôi ở lớp này.Ba nó là nhân viên của ba tôi nhưng nó chơi với tôi không phải là cái kiểu chơi nịnh nọt bợ đỡ mà đó là sự chân thành trong tình cảm bạn bè.Nó là thằng bạn tốt lại chung nhiều sở thích với tôi nhưng có một cái tính xấu mà tôi không thích ở nó là cái tính "dê xồm".Thằng này nổi tiếng ở lớp với cái máu ba lăm,nhìn thấy gái xinh là y như rằng nó huýt sáo kêu gào.Có một lần nó nhìn thấy đứa con gái xinh đi vào lớp,nó gào lên "Ai mà xinh thế". Nhưng thật bất ngờ đứa con gái xinh ấy lại là giáo viên trẻ dạy thay tiết tiếng anh.Thế là nó bị mời vô phòng giám hiệu làm bản kiểm điểm vì tội trêu chọc giáo viên.Tôi đã bảo nó sửa bớt cái tính đó đi vậy mà có được đâu.
Ấy vậy mà bây giờ có khi tôi bị mang tính ba lăm đó.Nghĩ vậy tôi hỏi nó liệu có cách gì để thanh minh giải thích không:
_ "Ê mày,nếu bây giờ tư dưng tao chạm vô ngực một đứa con gái nào đó thì có cách nào giải thích được không?Tao nói là tự dưng thôi nhé chứ không cố ý đâu nghen"
Nó phá lên cười:
_ "Thế mà mày cứ cho tao là thằng ba lăm nhất.Mày giờ thì tao biết rồi nhá,thế có cảm giác gì không?"
Tôi quạu lên:
_ "Tao không giỡn à nghen,tao đã nói là vô tình rồi mà"
_ "Ừ thì đùa tý chứ tao biết mày đâu phải là cái hạng người đó.Thế mày có bị ăn tát không ?,Ha ha".Nó lại cười tiếp
_ "Không,nó im lặng chả nói gì cả nên tao cũng chả biết làm sao"
Chợt nó im lặng rồi nói:
_ "Thế thì lạ à nghen"
_ "Lạ cái gì?".Tôi hỏi
Nó giải thích:
_ "Thường thì nó sẽ cho mày cái tát vì tội sàm sỡ.Tuy nhiên trường hợp này thì có lẽ...."
_ "Có lẽ sao?".Tôi vội vàng hỏi
_ "Mày ngu ghê cơ.Có nghĩa là nó thích mày chứ còn gì nữa,có thế mà cũng phải hỏi tao à."
Tôi im lặng suy nghĩ.
Ngồi học mà tôi cứ suy nghĩ về lời thằng Dương nói.Liệu có phải con bé đó thích tôi không ,hay đó chỉ là sự tưởng tượng.Con trai thường hay hiểu nhầm những hành động,cử chỉ của con gái khi họ đang yêu.Cái câu này hình như tôi đã đọc trong 1 cuốn sách nào đó.Như vậy là trái tim tôi đang rung động hay sao.Năm nay tôi gần 18 tuổi,cái tuổi mà bộ não không thể giải thích được những vấn đề mà chỉ trái tim mới có thể giải thích được.Tôi ngước mắt lên nhìn trộm con bé,nhìn con bé đang nở nụ cười với thằng lớp trưởng mà sao tôi thấy nụ cười đó không còn dễ thương như lúc nó cười với tôi nữa.Nụ cười đó đã làm tôi hiểu rằng, nó không chỉ cười riêng với một mình tôi mà còn với bao bạn bè khác,có nghĩa là tôi với nó chỉ là bạn bè mà thôi.
Chợt bà giáo chủ nhiệm lên tiếng:
_ " Sắp đến kỷ niệm ngày thành lập trường,các em nhớ chuẩn bị 2 tiết mục văn nghệ nhé.Năm nay có giải thưởng , cố giành nhé. "
Cả lớp xôn xao.Mọi năm cứ có cái vấn đề gì liên quan đến văn nghệ thì thằng lớp trưởng đảm nhận hết.Từ ngày phụ nữ 20/10,ngày nhà giáo 20/11 đến ngày mồng tám tháng ba tất cả những gì có hát hò thì đều thằng lớp trưởng xung phong đảm nhận.Tuy nhiên năm nay lại cần có đến 2 tiết mục.Một thì chắc chắn là thằng lớp trưởng đơn ca.Phải công nhận rằng nó có cái tài lẻ về đàn hát thật.Chả phải bằng cớ gì,cứ nhìn năm nào nó cũng đạt giải nhất ở trường,rồi cơ man nào là hoa do mấy đứa con gái tặng cũng đủ chứng minh điều đó.Chợt thằng Dương khều nhẹ tôi:
_ " Mày tính sao"
_ "Sao là sao."Tôi đáp:
_ "Thì cái vụ văn nghệ này đó"
_ "Mày nói thế thì bố ai hiểu được,nói vào vấn đề chính đi mày."
Nó leo lên ghế tôi giải thích:
_ " Ý tao là thiếu một tiết mục văn nghệ nữa,hay là.. hay là mày tham gia đi"
_ " Nhưng tao có biết gì mà văn nghệ,tham gia làm cái gì?"
Nó cười khẩy:
_ "Anh em giấu nhau chi.Tao chơi với mày suốt mà không biết mày xài ghita sao,hà hà.."
Tôi giật mình tự hỏi làm sao mà thằng này lại biết tôi hồi trước có chơi ghi ta.Chắc nó định rào đón trước mình.Nghĩ vậy tôi liền giả bộ:
_ "Ghita nào?"
_ "Cái ghita mà mày giấu dưới gầm bàn ấy.Đừng nói với tao nó là của ba mày nhé,ha ha.."
Làm sao nó biết được nhỉ
Tôi đánh thú nhận với nó:
_ "Thực ra tao cũng chỉ gọi là biết cách chơi thôi chứ không chơi tốt đâu.Ngày trước má tao thúc tao đi học đàn hát ghê quá nên tao mới đi chứ tao chả thích mấy cái thứ này."
_ "Nhưng tao nghe nói mày hồi trước học nhạc cùng với thằng lớp trưởng ở trung tâm được thầy giáo đánh giá có triển vọng còn hơn nó mà.".Nó hỏi lại
Nghe nó hỏi mà tôi không biết giải thích thế nào cho nó hiểu cái nguyên nhân sâu xa trong việc tôi bỏ học.Thực ra hồi đó tôi cũng thích đi học lắm chứ,nhưng đến khi biểu diễn thử thì thầy giáo lại bảo tôi hơi thiếu chiều cao nên không thích hợp với việc biểu diến.Hồi ấy tôi mới được 14 tuổi,cái tuổi mà so với mọi đứa cùng trang lứa lẽ ra là đã phải phát triển chiều cao lắm rồi,ấy vậy mà tôi khi đó còn thấp hơn cả đứa học lớp 5 ,lớp 6.Bây giờ mắc dù đã cao lớn,đẹp trai hơn hẳn bọn trong lớp nhưng tôi vẫn còn nhớ lời ông thầy đó nói,cái lời nói làm tôi đâm chán mọi thứ liên quan đến đàn hát ca múa.Hễ cứ có chương trình gì liên quan đến văn nghệ là tôi lảng tránh.
************************************************** ************************************************** **
Mọi thứ tự dưng ồn ào,hóa ra là lớp đang lên danh sách những ai biểu diễn văn nghệ.Thảo nào mà nhôn nhao hết cả lên,cái sự tò mò về danh sách đó không chỉ ở cả lớp mà còn có cả tôi,không biết năm nay ngoài thằng lớp trưởng thì ai sẽ là người nữa biểu diễn văn nghệ.Thằng lớp trưởng lên tiếng:
_ "Năm nay lớp ta phải có hai tiết mục văn nghệ để chào đón ngày thành lập trường,một tiết mục là do tôi đơn ca vậy còn một tiết mục nữa ai sẽ tham gia nào?"
Cả lớp lại xôn xao.Thằng lớp trưởng lại cất tiếng hỏi:
_ "Ai sẽ tham gia tiết mục thứ hai nào?"
Đến lúc này thì tiếng đùn đẩy nhau càng ồn ào lên.Chợt thằng Dương kéo tay tôi:
_ "Tao đăng ký hộ mày nhé.Lớp mình ngoài mày ra làm gì có thằng nào biết ca hát nữa đâu"
Vừa dứt lời nó đứng bật dậy định phát biểu ý kiến.Nhưng tôi vẫn kịp kéo tay nó xuống:
_ "Mày điên à,tao có biết gì mà biểu diễn,tao chỉ tập tý chút thôi chứ có phải là học hành tử tế để biểu diễn như thằng lớp trưởng đâu"
_ "Sao mày cứ phải tỏ ra là thằng kém cỏi hơn nó thế.Tao biết hồi trước mày có lý do để không thể hiện nhưng bây giờ mày chỉ còn 1 năm học chung lớp với tao,với cả lớp này thì sao mày không thử một lần đi."
_ "Nhưng mà tao,...tao không thích"
Nó thở dài:
_ "Vậy thì tùy mày,tao cũng chả nài nữa"
Chợt cả lớp rú lên.Hóa ra là có đứa đăng ký tham gia,tôi tiến đến bản danh sách thì thật bất ngờ.Cái tên Park Kim Anh đang nằm cạnh tên thằng lớp trưởng.Có nghĩa là tiết mục thứ hai sẽ là song ca giữa con bé đó và thằng lớp trưởng.Thảo nào vừa nãy tôi thấy thằng lớp trưởng cười toe toét,hóa ra là như thế.
Mà thôi kệ,tôi cũng chẳng quan tâm đến con bé đó nữa.Dù sao nó cũng là con gái mà,con gái đứa nào chả vậy.Nghĩ thế tôi càng ngẫm câu "Con trai yêu bằng mắt,con gái yêu bằng tai" của các cụ ngày xưa quả không sai chút nào.
Tiết toán bắt đầu,cái tiết mà tôi cảm thấy dường như tất cả các môn học khác đều được bắt đầu từ nó.Tôi có thể ngồi im như tượng,mắt căng ra,tai vểnh lên và tay thì cắm cúi viết ở mấy môn xã hội chứ cái môn này thì tuyệt nhiên không.Tôi chỉ thích đến tiết toán,nơi tôi có thể tìm thấy được cảm hứng học mỗi khi phải ngồi nghe và viết của mấy môn xã hội khô khan.Cũng có thể do mấy bà giáo dạy môn xã hội kém nên tôi không thấy hứng thú gì với văn sử địa gì hết trơn nhưng có lẽ lý do chính đó là tính tình của tôi quá cứng nhắc và khô khan,mà những ai khô khan thì chỉ thích hợp học toán.Đó là nhận xét của ông giáo dạy toán lớp tôi.
Như thường lệ cứ đến tiết toán thì cả lớp lại rút tập ra để giải bài tập ngay tại lớp.Cái đó đã thành quy luật.Thường mỗi khi thầy dạy toán bước vô lớp là ổng liền chép lên bảng 2 bài toán rồi bắt cả lớp làm bài ngay tại chỗ,sau đó là dòm vô sổ điểm gọi ngẫu nhiên 2 đứa lên nộp bài.Thằng nào chép hay làm được thì không sao chớ thằng nào vô phúc không làm đươc thì chỉ có đánh lô tô trong bụng khấn vái trời mong sao ông ấy không nhìn thấy tên mình trên quyển sổ đó.Hôm nay là hai bài về tính đạo hàm.Gì chứ cái thứ này tôi làm suốt ,chả khó khăn gì với tôi cả.Đang hí hoáy viết chợt thằng Dương quay đầu xuống :
_ " Làm nhanh lên rồi đưa tao chép nào.Tao sợ hôm nay bị rờ trúng lắm"
Tôi gật nhẹ đầu:
_ "Ờ,xong tao vất cho"
Vừa cúi xuống viết được vài dòng thì nó lại hối:
_ "Lè lẹ lên mày,tao giờ mới viết được cái đề bài à"
_ "Được rồi, tao sắp xong rồi"-Tôi khẽ nói-"Mà mày không bị gọi lên đâu mà sợ"
Thằng Dương hừ giọng:
_ "Xạo tổ,mày nói thế là ám tao đó"
_ "Thiệt mà.Dóc tao làm con mày".
Khi nói thế tôi đinh ninh là còn lâu thằng Dương mới bị gọi trúng.Thì cứ nghĩ mà xem gọi đứa đầu tiên thì tỷ lệ trúng là một phần bốn mươi chín.À không một phần năm mươi chứ,tôi quên béng mất lớp mới có thêm con bé đó.Đứa thứ hai mới là một phần bốn mươi chín.Gì chứ trúng nó với cái tỉ lệ thế thì còn lâu.Nghĩ vậy nên tôi mới liều nói câu đó.
Tôi không phải làm con thằng Dương thiệt.Đứa đầu tiên thầy gọi là con bé đó.Điều đó chả có gì bất ngờ lắm vì thầy giáo nào chả thế,hễ có đứa mới hay đứa nào tên "là lạ" một chút là y như rằng lên bảng ngay lập tức.Park Kim Anh thì chả lạ thì còn ai lạ hơn nữa.Cái bất ngờ ở đây lại là đứa thứ hai lên bảng.Đó là tôi.
Tôi thực sự bất ngờ trước hoàn cảnh đó.Không, phải nói là hết sức bất ngờ mới đúng.Làm thế quái nào mà cả tôi với nó cùng lên nộp bài cùng lúc cơ chứ.Cái tỉ lệ hai người cùng lên thế này trong toán học người ta gọi là xác suất,mà xác suất thì khác gì mấy trò may rủi đỏ đen.Đúng là thật khó giải thích.
Tôi cầm tờ giấy bước lên bảng trong tiếng cười sung sướng của thằng Dương:
_ " Do ăn ở thôi mà.Ai biểu mày cứ ám tao chi,giờ thì chết nhé,ha ha..."
Thằng quỷ sứ,rõ ràng là tôi an ủi nó cho nó bớt lo vậy mà nó cứ làm như tôi vừa ám nó lên bảng không bằng.Đúng là đồ "có phúc anh em cùng hưởng, có họa mình mày chịu"Giận thiệt.
Tôi bước lên bảng không quên đưa chân dẵm thằng Dương một cái khiến thằng này la rền trời.
Khi đi ngang qua bàn con bé bỗng thầy giáo kêu tôi:
_ " Trò cầm cả bài của bạn kia lên đi.Nam thì đánh số một vô cái ô kẻ còn nữ đánh số không."
Quay đầu lại tôi thấy con bé tỏ ra lúng túng khi đưa cho tôi bài.Chả hiểu nó lúng túng hay ngượng nghịu có phải do vừa nãy tôi lỡ tay chạm ngực nó không.Khẽ liếc mắt,tôi chợt nhận ra một điều. Bài của nó chỉ có giấy trắng.
Như vậy là sao ? Trong đầu tôi đặt rất nhiều câu hỏi nhưng tiếng giục nộp bài của thầy giáo đã nhanh chóng đưa tôi trở về thực tế.Thực tế là nếu đưa bài này cho thầy thì nó sẽ lãnh nguyên quả trứng.Mà mới vào lớp đã xơi điểm kém môn toán thì sau này khó mà gỡ điểm được.Ông thầy này mà đã chấm ai điểm kém lúc đầu thì về sau đứa bị điểm kém ấy chỉ có nước ca bài "Cho em một lần,một lần thôi".Thì điển hình là thằng Dương "dê" ấy thôi.Hồi năm lớp 11 nó bị xơi quả trứng ngay đầu năm,thế là mãi mãi sau này, cứ lúc nào đến tiết toán của ông ấy là nó lai nơm nớp.Đến là khổ.
Ấy vậy mà bây giờ có khi con bé đó phải chịu tình cảnh khổ sở đó.Tiếng thầy giáo lại hối:
_ "Nhanh lên trò,để thầy còn kịp chấm và dạy bài mới chứ"
Tôi chỉ kịp điền số không vào bài tôi và số một vào bài nó.
Chả biết lúc đó tôi suy nghĩ cái gì chứ bây giờ nghĩ lại thấy ngu ghê.Chữ tôi đẹp giống con gái thì không sao chớ chữ con bé đó mà cũng đẹp nốt thì chỉ có chết.Gì chứ tội dối thầy thì chỉ có nước nằm sổ và uống nước chè ở phòng giám hiệu.Mà lại còn tội lừa bạn nữa chứ.Người ta chả có câu gắn liền với nhau "dối thầy lừa bạn" ấy sao.Tôi đã lừa con bé đó,liệu nó có thắc mắc không nhỉ ?.
Mà chắc nó chả thắc mắc gì đâu.Ai chả thế,điểm thấp mới thắc mắc chứ điểm cao thì thắc mắc gì.Nó có băn khoăn thì cũng chỉ băn khoăn tý chút thôi.Nghĩ thế tôi cũng cảm thấy vơi chút tội lỗi.À không,đúng ra tôi thấy vui mừng thay nó.Ít nhất nó cũng sẽ không bị điểm kém như tôi. "Nếu một trong hai người có người phải bị điểm kém thì tôi xin nguyện người điểm kém là tôi".Hừ, tôi thấy câu này nghe hơi sến.Cứ như là nếu một trong hai người phải chết thì người phải chết là tôi ý.Mà có ai chết đâu
Ngồi học mà tôi cứ lo nơm nớp về cái sự "dối thầy lừa bạn" ấy.Nhưng cuối cùng cũng chả có vấn đề gì xảy ra cả.Không chết, cũng không phải lên văn phòng uống nước chè nhưng sự băn khoăn vẫn còn tồn tại trong tâm trí tôi.Chỉ có một bài kiểm tra được trả và người nhận là con bé đó.Vậy nó cầm bài của ai và bài thầy giáo giữ là của ai,điều đó chỉ có trời biết, đất biết,thầy biết và nó biết.
Trống tan học,mọi thứ như vỡ òa lên.Cái cảm giác khi tan học sau hơn 2 tháng trời mới được tái hiện trước mắt tôi.Lộn xộn như cái chợ vỡ với đủ thứ tiếng í ới.Từ những tiếng lạch cạch của khóa cặp đến cả những tiếng bàn ghế xô đẩy.Tất cả tạo nên một không khí chỉ có ở giờ tan trường của học sinh cấp ba.Có rất nhiều sự khác biệt giữa cảnh tan trường của học sinh với cảnh công chức đến giờ tan tầm.Hầu hết những công nhân viên chức đến giờ tan tầm là họ nhanh chóng trở về nhà để cơm nước cho gia đình hay làm những công việc mình còn giang giở.Còn cảnh tan trường của lớp tôi thì lại hoàn toàn khác.Hầu hết mọi đứa trong lớp đều không phải làm việc nhà vì thế nên những tiếng ý ới gọi nhau đi ăn kem của mấy đứa con gái hay những tiếng hẹn hò chơi bời của bọn con trai càng rôm rả.Tất nhiên chỉ là hầu hết thôi ,bởi vì còn có 2 người không đi ăn kem mà cũng không đi chơi.Đúng,chỉ có tôi và con bé đó.
Khi tôi đã chui vào được một cách khổ sở ở bên trong chiếc xe buýt thì cũng là lúc con bé đó tiến đến và chìa bài kiểm tra ban sáng ra:
_ "Tại sao bạn làm vậy"
Thực sự lúc con bé đó nói tôi rất bất ngờ,bất ngờ không phải vì lúc nó chìa tờ giấy ra mà bất ngờ vì giọng nó của nó.Rõ ràng nó đang rất tức giận thì phải,giọng nó như nghẹn lên.Tôi cảm giác rằng chỉ cần một câu nữa thôi là đôi mắt nâu kia sẽ đỏ hoe.Mà tôi, một con người khô khan thiếu tình cảm lại rất sợ nước mắt của con gái.Ba tôi đã nói một thằng đàn ông thì không bao giờ được phép làm người phụ nữ tổn thương và càng không bao giờ khiến họ phải khóc.Ấy thế mà bây giờ tôi lại đứng trước cái tình huống khó xử này,lại giữa bao nhiêu người trên xe với hàng chục con mắt đang đổ dồn vào tôi cứ như thể tôi vừa gây tổn thương đến nó vậy.Tổn thương nghiêm trọng là đằng khác ấy.Tôi ấp úng:
_ "Thực sự...thực sự.. tôi..."
Con bé hỏi dồn:
_ "Bạn cố ý làm như vậy đúng không ?"
_ " Tôi.. tôi không..."
_ "Bạn làm vậy có thể khiến mình vui sao ?"
Khi con bé đó nói đến câu này thì tôi thấy tôi đã thực sự lệch lạc khi đánh giá về con gái.Từ trước đến nay tôi cứ nghĩ con gái sẽ cảm thấy vui khi họ đạt được thành công trong mọi thứ kể cả bằng bất cứ cách nào cho dù đó là cách của họ hay bằng người khác.Nhưng tôi đã lầm,đứng trước tôi bây giờ là một đứa con gái cá tính nhưng hết sức dễ thương.Trông nó, tôi không hề nhận ra rằng nó đang giận hay trách móc mình mà chỉ thấy ở đó là sự lo lắng cho tôi,cho hành động dại dột của tôi có thể sẽ bị thầy quở trách.Tôi khẽ chạm vào ngón tay bé nhỏ của nó để nhận tờ giấy.Thực sự tôi rất muốn cầm hẳn bàn tay này và cất lên những câu xin lỗi thật tình cảm nhất nhưng không hiểu sao tôi không thể làm được.Cái tính cách khô khan trong người tôi là quá lớn,nó đã tạo nên một thằng con trai quá cứng nhắc như tôi.Có lẽ vì thế nên những gì tôi muốn nói lại cứ mất tiêu hết.
Cầm tờ giấy trong tay tôi khẽ nói:
_ " Chắc tôi đã ghi nhầm mã số đề.Cho tôi xin lỗi"
_ " Thực sự bạn ghi nhầm chứ? "-Con bé nhìn thẳng vào mắt tôi
Đôi mắt của con bé đó dường như đi thẳng vào trái tim tôi khiến tôi rất muốn nói lên sự thật nhưng cái tính cách lại một lần nữa chiến thắng con tim.Tôi ấp úng:
_ "Thực sự.. thực sự là như thế.Chỉ là nhầm lẫn thôi."
_ "Nhưng làm thế bạn sẽ bị điểm kém,bạn không sợ sao"
_ " Chẳng sao cả,tôi đã quen rồi.Bạn cứ coi như đó là bài của bạn đi,thầy giáo sẽ không biết đâu"
Giọng con bé bỗng vui hẳn lên:
_ "Mình đã đưa thầy bài này rồi.Đây là bài của bạn,và điểm mười này chính là của bạn chứ không phải của mình."
Tôi hết sức ngỡ ngàng:
_ "Vậy còn bài của bạn thì sao ?"
_ "Thầy giáo biết mình hồi ở bên trường cũ chưa được học dạng toán này nên sẽ đợi mình cho đến khi nào mình học xong dạng toán này mới gọi lại chữa.Vì vậy mình sẽ cố gắng " .Con bé khẽ cười:
Tôi đã hiểu con bé,thực sự nó là đứa con gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp.Tôi cũng mỉm cười:
_ "Dù vậy tôi cũng xin lỗi"
_ "Nếu bạn vẫn thấy có lỗi thì hôm nay bạn phải dẫn mình đi tìm một bộ quần áo mới nha.Thứ bảy này mình sẽ biểu diễn văn nghệ trong này thành lập trường đó"
Nhắc đến đó tôi mới nhớ._ " Vậy ý của bạn là muốn tôi dẫn đi tìm đồ hả ?"_Tôi hỏi
_ "Bạn có thể coi là như thế đi"
Tôi thấy sự việc đến với tôi đột ngột quá.Không, có lẽ là quá đột ngột mới đúng.Tôi mới quen con bé sáng nay thôi mà cứ như đã gặp nó đã lâu lắm rồi.Như vậy là nó muốn mình dẫn đi mua đồ. Một thằng con trai dẫn con gái đi mua đồ thì liệu có phải là nảy sinh tình cảm không nhỉ. Khó hiểu ghê.
Tôi ấp úng:
_ "Nhưng tôi ít khi đi mua đồ lắm nên không biết chỗ mua đồ tốt đâu.Với lại đi mua đồ con gái thì con trai như tôi đi cùng không có tiện lắm "
Trời đất, rõ ràng là tôi muốn đi cùng nó ghê gớm mà không hiểu sao tôi lại buột miệng nói cái câu xã giao kinh khủng. Bỏ xừ rồi, nó mà nói đồng ý quan điểm tôi đưa ra mà đi một mình thì toi, là coi như tôi mất một cơ hội ngàn vàng để đi chơi với con bé đó. Khỉ thật, tự dưng buột miệng nói ra
Tuy nhiên suy nghĩ của tôi nãy giờ hóa ra là vô nghĩa, dường như con bé không để ý đến thái độ đắn đo mà nãy giờ tôi đang cố tìm cách trả lời. Nó khẽ vuốt tóc:
_ " Có gì mà không tiện đâu, hồi trước ba mình vẫn dẫn mình đi mua đồ mà."
Trời đất, con bé này nó làm như tôi cũng như ba nó vậy. Chẳng nhẽ nó nghĩ rằng ba nó dẫn nó đi mua đồ thì không khác gì tôi dẫn nó đi mua đồ ư ?. Ngại chết đi được, cứ như là dẫn bạn gái đi mua đồ ấy.Mà được vậy đã tốt.
Con bé chìa chiếc điện thoại ra khẽ nói :
_ " Bạn cho minh xin số điện thoại được không ?"
Bây giờ tôi mới để ý cái điện thoại của con bé. Không, chính xác nó là cái máy nhắn tin. Cái này ở đây là hiếm lắm, vì bây giờ ai chả xài di động thậm chí cả học sinh trung học cũng dùng.Có một số trường cấm học sinh xài điện thoại di động và thật đen đủi khi trường tôi lại là một trong số trường đó.Mà họ cấm xài di động chứ có cấm xài máy nhắn tin đâu.
Mai mốt mình cũng phải kiếm cái máy nhắn tin mới được. Mai mốt là từ chỉ thời gian ở tương lai, mà tương lai thì định nghĩa không phải là hôm nay. Có nghĩa là hiện tại tôi không có cái máy nhắn tin, còn điện thoại di động thì tôi lại không có dùng. Không phải tôi là thằng khác người nhưng hồi mới học lớp 10 ba tôi có cho tôi một cái coi như là thưởng tôi được vào cái trường top ten này. Top ten ở cái gì chứ ở cái cấm đoán thì chắc là " no one" . Nào là cấm nhuộm tóc, cấm mặc quần bò đến trường , thôi thì đủ thứ cấm chứ riêng gì cấm mang điện thoại. Kể ra thì mang lén lút vào thì cũng không sao nhưng tôi không thích lắm.Dùng điện thoại mà cứ phải thập thò xuống ngăn bàn như thằng Dương để nhắn tin thì quả thực mất hết đi cái tự do. Tôi là tôi không có ham.
Đó là lý do mà tôi đã từ chối món quà của ba nhân cái sự kiện trọng đại ấy, để bây giờ hối hận thì cũng quá muộn.Thôi kệ, không có lúc này thì lúc khác có.Tôi lắc đầu
_ " Tôi không xài điện thoại.Trường mình cấm mang điện thoại mà "
_ " Vậy à? Mình không biết.Thế nếu mình muốn liên lạc với bạn thì làm cách nào? "
Ờ nhỉ, chẳng nhẽ cho con bé số điện thoại nhà tôi à ? Cái này thì không được, nó mà gọi điện đến thì ba má tôi hiểu lầm chết.Đang phân vân nghĩ cách thì con bé đột nhiên hỏi:
_ "Vậy... vậy bạn có hay lên mạng không?"
Tưởng gì chứ lên mạng thì tôi lên suốt, nhưng toàn là đọc báo chí không à, chả có bao giờ chat chít gì hết trơn.Hầu như chỉ có đứa em gái tôi là khoái mấy thứ đó.Nhưng dù gì thì tôi cũng có cái " nick " để mà xài.Tôi liền ghi " nick" của mình lên mẩu giấy rồi đưa cho con bé:
_ " Của tôi đó. "
Con bé vừa kịp nhét mẩu giấy vô cặp thì cũng là lúc nó xuống xe.Lẫn trong tiếng còi là giọng nói dễ thương của nó:
_ "Vây hẹn bạn sau nhé".
Cuối cùng thì cũng về đến nhà,như vậy tổng cộng là mất hơn ba mươi phút là khoảng thời gian mà tôi đi từ trường đến nhà.Con bé thì xuống trước tôi khoảng hai ,ba phút thôi, điều đó có nghĩa là nhà tôi cách nhà con bé chừng vài trăm mét.Điều này làm tôi thấy hay quá xá.Chính vì cái vui đó mà tôi không giấu được nụ cười trước đứa em gái đang ngồi ở phòng tôi.Nó thắc mắc liền:
_ " Bộ anh được điểm cao sao mà vui thế "
Nhỏ Thơ thực ra không phải là em ruột của tôi.Nó là con của chú Xuân cùng công ty với ba tôi.Do chú ấy mất vợ sớm nên nó ở với tôi khi còn bé xíu để má tôi chăm sóc.Lâu ngày thành quen, ba má tôi coi nó như con gái của mình,thậm chí còn cưng nó hơn cả tôi, cái gì cũng chiều nó hết.Nó cũng vậy, cũng coi ba má tôi như người thân của mình nhưng thật khó hiểu khi nó lai không coi tôi như anh trai ruột của nó.Nó đã từng tuyên bố xanh rờn:
_ " Em bây giờ coi anh là anh ruột nhưng sau này em sẽ không coi anh là anh ruột đâu "
Mới đầu tôi cứ tưởng mình làm gì có lỗi với nó hay là làm nó ấm ức nhưng sau này tôi mới hiểu được cái sâu xa trong câu nói đó.Đó là khi nó thi vào trường tôi
Trường tôi là một trong những trường "top ten".Sở dĩ nói là "một trong những" vì còn phải đến hai ba trường khác được coi là "đỉnh" nhất. Chẳng hạn như trường Hoàng Diệu, đó là ngôi trường mà hầu hết những đứa được coi là "thần đồng",là thông minh xuất chúng đều mơ ước được ngồi học ở đó.Vì thế cả nhà rất ngạc nhiên khi thấy nhỏ Thơ thi vào trường tôi.Từ hồi cấp một nó đã nổi tiếng là thông minh học giỏi nhất trường, điều đó khiến ba má tôi rất tự hào với mọi người.Ai ai cũng chắc mẩm con bé sẽ khoác trên mình chiếc váy đồng phục của trường Hoàng Diệu.Thế mà đùng một cái con bé nộp đơn xin thi vào trường tôi.Cái quyết định của con bé có lẽ tôi là người bất ngờ nhất, bất ngờ khi nó từ bỏ ước mơ được học một ngôi trường danh tiếng ,phù hợp với sức học của nó mà lại chọn trường tôi, một ngôi trường có điều kiện học tập yếu hơn nhiều so với trường Hoàng Diệu.Tôi không nhớ tôi ba má đã hỏi nó bao nhiêu lần lý do vì sao nó không thi vào trường Hoàng Diệu mà lại chọn thi vào trường của tôi, chỉ nhớ mỗi câu trả lời duy nhât của nó : " Con yêu anh hai "
Thực sự khi nghe câu đó tôi không hình dung được ba má tôi sẽ như thế nào, chỉ biết tôi lúc ấy sốc nặng.Sốc vì một đứa con gái mới 15 tuổi đầu mà mình coi như em gái suốt gần chục năm qua lại thốt lên một câu nghe mà giật mình.Chú Xuân cũng biết chuyện đó nhưng chỉ cười xuề xòa khi nghe ba tôi nói lại:
_ "Có gì đâu anh ơi, nó mới 15 tuổi đầu biết chi mấy chuyện yêu đương nhăng nhít.Chắc con bé chỉ thích thôi.Mới lại nó yêu thằng cu nhà anh cũng tốt chứ sao.Em với anh lại chả thành thông gia sau này"
Nghe chú Xuân nói vậy thì ba má tôi lại có hai quan điểm khác nhau.Má tôi thì rất muốn nhỏ Thơ sau này làm con dâu trong nhà.Thì người mẹ nào chả thế, thấy đứa nào ngoan ngoãn lại thông minh xinh đẹp thì ai chả mong nó làm dâu trong nhà,huống hồ nhỏ Thơ sống với mà tôi từ bé, thế nào nó chả tỉ tê nói chuyện với má về tình cảm của nó đối với tôi.
Ba tôi thì lại khác.Ba tôi lại coi Thơ như đứa con gái ruột của mình.Có nghĩa Thơ luôn là đứa em gái bé nhỏ của tôi trong mắt ba. Trong mắt của ba, hình ảnh tôi cõng nhỏ Thơ hồi bé đi chơi khắp vườn đã in sâu vào trái tim ấm áp của ông. Hồi nhỏ Thơ dọn đến nhà, ông đã đích thân dẫn tôi và nhỏ Thơ đi chơi sở thú. Có thể ai cũng cho đó là điều bình thường, nhưng đối với tôi đó là điều thật đặc biệt.Từ trước đến giờ ba tôi chưa bao giờ dẫn tôi đi chơi, kể cả là những ngày nghỉ với gia đình.Những chuyến nghỉ hè chỉ có má tôi và tôi, điều đó thật buồn tẻ.Hồi bé, khi nhìn bạn bè tôi luôn được sự quan tâm của cả ba và má chúng tôi đã rất buồn và nghĩ liệu ba mình có thương yêu và quan tâm đến mình không.Nhưng sau này lớn lên tôi đã dần dần hiểu rằng tình cảm của ba dành cho tôi là rất lớn, nó không thể hiện bằng lời mà nó thể hiện qua ánh mắt trìu mến của ba tôi mỗi khi tôi có những niềm vui trong cuộc sống.Tôi tự hiểu rằng,ba sống rất nội tâm,ông vất đi làm kiếm tiền chính là sự quan tâm đến tôi và má.
Chính vì vậy ba tôi đã rất vui khi chú Xuân nhờ ba má tôi chăm sóc nhỏ Thơ. Có thêm nhỏ Thơ, căn nhà của gia đình tôi trở nên ấm cúng hơn,vui vẻ hơn. Ba tôi đã bỏ ra hẳn một ngày đi làm để tự tay sơn lại phòng cho Thơ, đích thân đóng cái giá sách cho Thơ khi con bé bắt đầu vào lớp một. Tôi biết ông sống rất tình cảm nhưng một thằng con trai khô khan như tôi không bao giờ có thể hiểu hết được tấm lòng của ông.Còn nhỏ Thơ thì khác.Thơ biết lúc nào ba tôi vui, lúc nào ba tôi buồn.Con bé luôn biết cách làm cho ba tôi vui.Kết quả học tập của con bé luôn là niềm tự hào của ông, điều mà tôi khó có thể mang lại cho ông được. Ba tôi luôn muốn thấy hình ảnh một người anh như tôi đứng cạnh kèm em gái học, thế nhưng sự thật lại không như ông mong muốn.Sự thật là chính nhỏ Thơ mới là người đứng còn tôi lại là người ngồi
Nhỏ Thơ học một biết mười còn tôi thì học mười chưa chắc đã biết được một.Nói thế có hơi quá nhưng quả thật sức học của tôi chỉ đáng xách dép cho con bé. Lúc đầu khi bị ba má so sánh với con bé tôi có hơi tự ái chút ít nhưng dần dà rồi quen riết. Cũng nhờ con bé mà tôi học khá hơn hăn trước kia.Thì cứ thử nghĩ mà xem, có đứa em gái lúc nào cũng vác bài kiểm tra toàn chín với mười thì làm sao ông anh của nó có thể chỉ toàn năm với sáu.Hồi đó, cứ mỗi khi tới ngày kiểm tra giữa hay hết học kỳ là hai anh em tôi đều "thức khuya dậy sớm".À không, nói đúng ra thì chỉ có con bé "thức khuya dậy sớm", còn tôi thì chỉ có "dậy sớm" cùng con bé chứ không "thức khuya" được như nó.Đơn giản là tôi đi học buổi sáng nên phải ngủ đúng giờ, đúng giấc.Như thường lệ ,con bé học xong liền đánh thức tôi dạy rồi lăn đùng ra giường của tôi mà ngủ một mạch cho đến lúc tôi đi học về, để rồi lại đến lượt tôi đánh thức con bé đi học.Cái vòng luẩn quẩn đó cứ tiếp diễn cho đến khi ba tôi bắt gặp.Ông la con bé phung phí sức khỏe rồi trách móc tôi không biết bảo em. Lần nào ba trách tôi con bé cũng đều nhận hết lỗi về mình rồi lại giở chiêu bài ôm choàng lấy cổ ba tôi lấy lòng.Thế là ông hết giận ngay.
Chính vì vậy nên phòng của tôi con bé cũng thường xuyên "chiếm đóng".Thậm chí đến cái thói quen đọc báo trên mạng của tôi cũng phải nhường chỗ cho việc làm bài tập trên mạng của con bé.Tất cả vì đứa em ham học thôi, nhưng có lẽ hôm nay thì phải nhờ con bé nhường chút thời gian bên cái máy tính cho tôi
Nghĩ vậy tôi lên tiếng nhờ vả nó luôn:
_ " Nè Thơ , em có thể cho anh lên mạng chút xíu được không ? "
Đúng là giọng lưỡi con người khi có việc cần nhờ vả có khác.Một thằng tính khô khan, văn chưa bao giờ vượt qua mức sáu phẩy như tôi lại có thể nói được câu ngọt xớt như thế.Bình thường ở nhà họa chăng được đôi ba lần tôi gọi được con bé được tiếng em, còn đâu toàn là trống không cả. Má tôi góp ý suốt nhưng có lẽ tôi không quen với việc xưng anh em ngọt ngào với con bé.Biết làm sao được khi mà" cha mẹ sinh con trời sinh tính".Chính nhờ có lý do này mà lần nào khi má tôi góp ý về cách ăn nói tôi đều vịn cớ vào đó mà thoát được
Chắc nhận ra sự kỳ lạ trong cách ăn nói của tôi hôm nay, con bé khẽ cười:
_ " Anh hai hôm nay lạ nghen, có chuyện gì vui phải không, kể cho em nghe đi."
Tôi làm mặt tỉnh bơ:
_ "Có gì mà lạ. Mà em đang ngồi học à ? "
_ "Dạ, nhưng em xong rồi.Anh hai dùng đi."
Nói đoạn con bé đứng dậy với tay lấy mấy cuốn tập trên bàn rồi sang phòng nó. Kể cũng lạ, rõ ràng phòng nó ba tôi cũng lắp cho hẳn một dàn máy vi tính còn ngon lành hơn hẳn cái máy của tôi.Ấy thế mà con bé lại toàn sang phòng tôi dùng máy với cái lý do không thể buồn cười hơn,đó là ngồi ở phòng tôi dễ tập trung học. Con bé có tập trung học được hay không thì tôi không biết chứ chủ nhân của căn phòng này là tôi đây lại chả có hứng thú gì đối với việc học hành hết trơn.Chắc phong thủy của cái phòng này hợp với con bé hơn là chủ nhân của nó.
Vứt cái cặp xuống giường, tôi lao ngay vào cái máy tính.Bật " nick "của tôi lên và đợi con bé có cái tên kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp.Tôi căng mắt ra nhưng vẫn chưa thấy ai nhắn tin lại cho tôi cả.Có lẽ con nhỏ Kim Anh này quên chăng. Tôi khẽ di con chuột lướt "web" nhân lúc chờ đợi, tin thời sự, tin thể thao...thôi thì đủ thứ để đọc.Chà, đội Mu của tôi hòa với "gã nhà giàu" Chelsea và thần tượng Park Ji Sung của tôi là người duy nhất của Mu ghi bàn.Đang say sưa đọc báo chợt có cái gì đó lạnh buốt ở bên má .Giật mình quay lại, hóa ra nhỏ Thơ đang áp ly nước cam lên má tôi:
_ "Anh hai uống đi cho đỡ khát"
_ "Ủa ? Sao chưa xuống ăn cơm trước rồi đi học" _ Tôi ngạc nhiên.
_ "Tại ba đang có khách.Mà hình như ổng là người nước ngoài hay sao ý.
Tôi tròn mắt:
_ "Người nước ngoài cơ à ? Sao biết."
Con bé lắc lắc ly nước cam rồi đưa cho tôi:
_ "Em đoán thế, tại thấy ông ý dẫn theo một chị phiên dịch trông xinh lắm.
Tôi lắc đầu cười:
_ "Chà lần đầu tiên anh thấy em khen có người xinh đấy, thế có xinh hơn em không?"
_ "Anh này, anh làm như em ghen tỵ với người ta không bằng" _ Thơ đỏ mặt đấm nhẹ vào lưng tôi
_ "Vậy bộ tý nữa nhà mình ăn cơm với họ hả? "
Con bé bẻ lại chiếc cổ áo của tôi rồi trả lời:
_ "Hình như là thế.Má vừa kêu em lên gọi anh xuống ăn cơm cùng đó." _ Nói đoạn con bé kéo tay tôi đi.
_ "Từ từ, gì mà kéo ghế thế.Đi ăn cơm chứ có phải đi ăn cướp đâu mà." _ Tôi hừ giọng
Thơ chun mũi:
_ " Không kéo anh có khi anh ngủ quên bữa mất.Mà anh xuống ngó xem chị phiên dịch đó.Xinh lắm, mà còn trông còn trẻ lắm nha."
Tôi nheo mắt:
_ "Bộ em thần tượng rồi hay sao mà cứ khen hoài vậy".
"Thần tượng gì đâu anh hai, tại em ngó chị ấy xinh quá nên khen chứ bộ ".
Chà , nghe con bé nói tôi cũng hơi tò mò chút.Nhẹ nhàng bước xuống phòng khách, tôi khẽ ngó ra bên phía chiếc ghế xa lông, nơi mà người khách của ba đang ngồi nhâm nhi ly rượu.Trông phong thái của ông ấy rõ ràng là một người có chức hoặc địa vị cao.Thì cứ nhìn cái cách ông ấy ngồi uống ly rượu là có thể biết ngay.Hai chân vắt lên nhau, bàn tay kẹp ly rượu chỉ bằng ngón giữa và ngón trỏ. Đây đúng là cách uống rượu của các doanh nhân trí thức, hết sức lịch thiệp và khoan thai khác hẳn với mấy ông bảo vệ trường tôi, những người mà hễ có rượu là họ cầm cả chai tu ừng ực rồi khà một cái rõ to như thể ta đây uống rượu cũng coi như nước lã.
Đang miên man suy nghĩ chợt có tiếng con gái ở sát sau lưng tôi:
_ "Xin lỗi. Anh làm ơn cho em hỏi chỗ rửa tay ở đâu ạ"
Trời đất, cái giọng nói này sao nghe quen dữ vậy.Rõ ràng tôi đã nghe nó rất nhiều lần trong ngày hôm nay, cái giọng nói dễ thương không thể lẫn đi đâu được của một đứa con gái có cái tên kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp,Park Kim Anh.Đúng là con bé ấy rồi.
Sự bất ngờ hiện rõ lên mặt tôi và cả con bé.Chắc chắn là bất ngờ rồi, mới sáng hôm nay tôi mới quen được con bé mà cứ như đã gặp từ lâu.Tuy nhiên trước mặt tôi bây giờ không phải là một con bé mặc chiếc áo trắng đồng phục nữa mà là một cô bé với cái váy xếp ly màu xanh da trời.Nhìn thế này chả trách con nhỏ Thơ tưởng lầm là người lớn
hesman184 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
_ Ủa ? Nhà bạn ở đây hả ? - Con bé ngạc nhiên
_ "Đúng vậy , đây là nhà tôi. Nhưng sao bạn ....."
Có lẽ con bé hiểu tôi định hỏi về vấn đề gì nên khi tôi chưa kịp hỏi hết câu nó đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc.:
_ " Thực ra,... thực ra lúc buổi trưa mình có định nhắn lại với bạn.Nhưng...nhưng lúc đó chú phiên dịch của ba mình đột nhiên xin nghỉ phép nên...."
_ " Nên chị mới phải thay chú ấy làm người phiên dịch bất đắc dĩ chứ gì ." _ Nhỏ Thơ đột nhiên lên tiếng.
Giật mình quay lại tôi mới nhận ra nhỏ Thơ đã ở đằng sau tôi lúc nào.Con nhỏ này hiểu nhanh vấn đề thiệt, chả bù cho tôi, khi nghe nhỏ Kim Anh giải thích tôi vẫn còn ù ù cạc cạc chưa hiểu đầu cua tai nheo gì hết trơn thế mà con bé này chỉ nghe mỗi câu là nó hiểu ngay vấn đề.
Tôi quay qua nhỏ Kim Anh :
_ " Thiệt vậy hả ? Thế có nghĩa người đang ngồi phòng khách kia là ba của bạn ?"
_ " Đúng vậy. Đó là ba mình.Ba con mình mới chuyển sang đây khi má mình mất." _ Con bé nói với giọng buồn buồn.
Tôi im lặng một chút rồi ngập ngừng:
_ " Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện của bạn"
Không khí tự dưng im lặng hẳn.Rồi con bé khẽ lắc mái tóc hướng mắt về phía nhỏ Thơ
_ " Thôi, không sao đâu.Mà kia là em gái bạn hả ?"
Tôi gật đầu rồi giới thiệu.:
_ " Đây là em gái tôi, nó học dưới bọn mình 1 lớp."
_ " Em gái bạn xinh quá" - Con bé khẽ cười
Nghe con bé nói thế tôi nghĩ lại trước đó đúng một năm, khi nhỏ Thơ vừa khai giảng xong là chạy tót vào lớp tôi với lý do không thể buồn cười hơn đó là con bé ngại bị săm soi.Thế là con bé chạy vô lớp tôi rồi cứ thế ngồi gần 2 tiết học với tôi báo hại tôi bị bọn trong lớp hiểu nhầm là cưa cẩm được con bé lớp mười .Tôi vẫn còn nhớ khi đó nhỏ Thơ ngồi cạnh tôi tiết đầu, gần như phải đến năm chục con mắt đổ dồn về phía tôi ngồi.À nếu tính thêm cặp mắt của bà giáo thì con số ấy là năm mươi mốt.Tuy nhiên có chút may mắn là do lớp tôi khá đông cộng thêm trí nhớ sút kém của mình nên bà giáo chỉ hơi mang máng là hình như cạnh tôi không hề có một đứa con gái nào cả.Nhưng cái mang máng ấy lại làm tôi lo nơm nớp.Cứ thi thoảng bà ấy lại quay xuống hỏi một câu để kiểm tra.Mà cái câu kiểm tra của bà ấy nào có phải dễ, nó là cái câu mà khi bà ấy hỏi cả lớp tôi đứa nào đứa nấy cắm mặt vào quyển sách như thể ta đây đang tập trung nghiên cứu học hành đến nỗi không để ý gì đến sự đời và điển hình là cái câu hỏi tầm thường của bà .Nhìn mặt đứa nào cũng như thằng học sinh đang quay bài , một mắt thì nhìn cuốn sách, mắt còn lại thì len lén nhìn giáo viên.Hiểm một nỗi bà ấy biết thừa những thằng như thế, bà ấy chỉ ngạc nhiên tại sao có một đứa con gái ngồi cạnh thằng đang len lén như tôi lại không hề chớp mắt một chút, cứ như thể thách thức câu hỏi của bà .Lúc ấy tôi cũng kịp để ý cái ánh mắt bà ấy nhìn nhỏ Thơ và thầm nghĩ bụng " thôi thế là toi, con bé này ngốc thiệt tự dưng chuốc và vào thân".Mà chả biết có gọi là " chuốc vạ vào thân không" chỉ biết khi bà ấy hỏi con bé :
" Một dây đàn dài 60cm phát ra một âm có tần số 100hz.Quan sát dây đàn người ta thấy có 4 nút gồm cả 2 nút ở 2 đầu dây và 3 bụng.Em tính thử xem vận tốc truyền sóng trên dây là bao nhiêu "
Má ơi, nghe mà rùng mình lạnh hết xương sống.Cái bài toán này hình như mãi đến lớp lớp mười hai tôi mới được học ấy thế mà bà ấy vác luôn cái bài ấy hỏi bọn học sinh lớp mười một như chúng tôi, cả cái bọn lớp tôi còn đang "cắm mắt, vểnh tai, im thin thít" thì nói chi đến con bé vừa bước chân vào lớp mười như nhỏ Thơ. Ấy thế mà con bé trả lời cái rụp:
_ " Bốn mươi mét trên giây"
Trời ơi con bé này ngốc ơi là ngốc, nếu không biết thì cứ nói đại con số đi cũng được đằng này bê nguyên cả cái giá trị của nó là" mét trên giây".Tôi khẽ giật giật tay con bé:
_ " Ê, không biết thì cứ giả bộ làm ngơ đi ,mấy bà ở trường cấp ba này này khó tính lắm, không như mấy bà giáo của em hồi cấp hai đâu."
Bài này em đọc từ lâu rồi - Con bé chun mũi :
Thằng Dương ở bên trên nghe thấy vậy liền quay xuống trầm trồ :
_ " Trời ơi em giỏi quá ta, chả bù với thằng anh ...
Tôi lừ mắt nhìn nó:
_ " Ngày mai coi như mày nghỉ chép nghen "
_ " Ấy , tao đùa chút thôi mà.Gì mà nóng tính dữ vậy.Mà mày....
Nó chưa kịp nói hết câu thì bà giáo đã lừ lừ tiến lại gần.Dường như cảm thấy được " sát khí ", thằng Dương quay phắt lên cầm quyển sách giả như mình đang chăm chú nghiên cứu.Nhưng có vẻ bà ấy cũng chẳng quan tâm gì đến thằng học trò nghịch ngợm đang giả vờ giả vịt này.Bà tiến tời gần chỗ nhỏ Thơ, vừa đi vừa khẽ gõ gõ chiếc thước vào lòng bàn tay của mình rồi hỏi :
_ " Em tên gì ? "
Con bé lúng túng đưa mắt nhìn sang tôi .Tôi hiêu nó đang rất khó xử .Chưa nghĩ ra cách gì thì đột nhiên thằng Dương đứng bật dậy :
_ Dạ thưa cô, em ấy tên là Thơ ạ
Bà giáo tỏ vẻ ngạc nhiên :
_ " Em ấy ? "
Trời ạ cái thằng chết dẫm này , sao lại nói ngu ghê.Nói nó là em tôi thì việc lên văn phòng uống nước chè là điều xảy ra ngay lập tức.Nghĩ vậy tôi liền ra dấu hiệu với thằng Dương .Dường như hiểu được tôi định nói gì ,thằng Dương lật đật thanh minh lại với bà giáo:
_ " À không, ý em là... ý em là bạn ấy tên là Thơ"
_ " Lần sau trò ăn nói cho cẩn thận, bạn bè mà cứ xưng anh em như thế là không được đâu."
Nghe đến đây tôi chợt phì cười.Thật oan cho thằng Dương "dê" bị bà giáo hiêu lầm là nó có ý trêu chọc nhỏ Thơ.Mà cũng đúng thôi, từ hồi nó hay sang nhà tôi chơi nó toàn kêu nhỏ Thơ là em ngọt xớt.Lúc nào nó sang nhà tôi chơi cũng lấy cớ hỏi bài rồi bắt chuyện với con bé.Mà hên cho thằng này là tính con bé cũng hiền, phải như đứa khác chắc nó thèm vào mà bắt chuyện.Ai đời đi hỏi bài mà cứ nói chuyện tào lao không đâu.Mang tiếng là hỏi bài nhưng không bao giờ nó tập trung vào việc đó.Mỗi khi nó sang nhà tôi chơi thì việc đầu tiên là nó hỏi Thơ có ở nhà không, nếu bảo không thì nó chìa quả bóng rủ tôi đi đá, còn nếu bảo có thì y như rằng nó rút cuốn tập ra
Nhà tôi cũng khá rộng , cả khoảng vườn lát gạch với những khóm hoa hồng do đích tay nhỏ Thơ trồng.Có một dạo chỗ đó là nơi tôi tập sút bóng suốt, nhưng kể từ cái hôm tôi bắt gặp con bé nâng niu từng đoá hoa bị gãy do những cú sút của tôi thì tôi hiểu mình không được làm tổn thương những bông hoa đó nữa
Ở khu vườn đó còn có 1 chiếc xích đu khá cũ kỹ, đó là tác phẩm của ba tôi cách đây chục năm nhân dịp sinh nhật nhỏ Thơ.Tôi còn nhớ khi đó đôi mắt của nó long lanh lên khi nhìn chiếc xích đu và cũng chính đôi mắt đó khẽ đỏ khi nhìn thấy chiếc áo ướt đẫm mồ hôi và dính đầy sơn của ba.Nó là một đứa con gái rất nhạy cảm
Cũng chính vì do nó quá nhạy cảm nên vô tình chiếc xích đu là hiện vật " chỉ được ngắm chứ không được dùng" Con bé sợ làm hỏng chiếc xích đu đó nên từ hồi chiếc xích đu bị đứt xích con bé đã bỏ thói quen ngồi trên đó ngắm vườn hoa.Mặc dù ba tôi đã sửa và bảo con bé yên tâm nhưng nó vẫn sợ nếu làm đứt lần nữa ba tôi sẽ lại phải đổ mồ hôi vì nó.Một con bé chỉ nghĩ đến người khác như nó khiến tôi luôn cảm thấy mình mắc nợ nó một cái gì đó rất lớn mà không thể giải thích được
_ "Thơ à - Tôi lên tiếng
_ "Dạ .Anh hai có chuyện gì ?"- Con bé vừa đi vừa cột mái tóc lên cao
_ "Em nghe nè, bây giờ căn nhà đó không phải của chúng ta, nhưng anh hứa anh sẽ giành lại bằng được nó, anh hứa em sẽ cùng anh ngồi trên chiếc xích đu này ngắm hoa.Anh hứa sẽ không phụ lòng ba em đâu"
_ " Em tin anh hai mà, anh hai là người em tin có thể làm được mọi việc khó nhất trên đời này.
***************************************
Tôi đã bắt đầu tập cảm thấy hứng thú cho việc học hơn.Những bài tập khó trước đây tôi thường bỏ qua thì bây giờ tôi đã có hứng thú để giải.Quả thật không khó như hồi trước tôi đã nghĩ, muốn làm được chỉ cần định hướng lối đi của bài giải và lần lượt giải từng mắc xích rất nhỏ trong bài là có thể giải ra đáp án.Mỗi khi gặp mắc xích khó cởi tôi lại nghĩ về chiếc xích đu trong khu vườn nhà , nó càng làm quyết tâm của tôi lên cao hơn.
Cứ thế, đã hơn 2 tuần trôi qua, cũng là lúc tôi cảm thấy mình tiến bộ hẳn lên.Những bài trên lớp tôi có thể giải ra một cách nhanh chóng hơn bất cứ ai trong lớp kể cả con bé đó.Tôi hiểu điều kiện để có thể nắm giữ 8 % cổ phần còn lại của bác Năm chính là sự phấn đấu của tôi, bác không tin tôi vì bác hiểu số phận của công ty chính là nắm ở 8% cổ phần đó. Nếu them 8% cổ phần đó mà vào tay người không có khả năng thì cũng chỉ là làm cho công ty sớm phá sản.Tôi hiểu bác đề ra điều kiện để có thể nắm giữ 8 % cổ phần đó là điểm số của tôi phải đứng đầu toàn trường chính là sự thử thách khả năng của tôi., vì thế tôi lại càng phải cố gắng.
Từng ngày trôi qua, vậy là chỉ còn 3 ngày nữa là kỳ thi chọn học sinh giỏi nhất sẽ diễn ra.Cuộc thi này ở trường tôi là cuộc thi có chất lượng và rất được sự chú ý của các trường khác.Mỗi năm chỉ có 1 lần dành cho khối lớp 12, so với mấy trường như trường Hoàng Diệu thì trường tôi có thời gian chuẩn bị ít hơn nhưng chính vì vậy mà sự khốc liệt và cạnh tranh hơn hẳn Hoàng Diệu.Việc chỉ chọn ra đúng 1 người trong số hơn 2000 người tham dự đủ biết tính cạnh tranh thế nào.Người đứng đầu sẽ có được tấm bằng do nhà trường cấp.
KHI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU 2
Đúng năm giờ sáng chúng tôi đã có mặt ở trường để tập trung lên ô tô, nói chung toàn là con nhà khá giả nên cái xe được thuê trông cũng đẹp và sang.Ngoài chiếc xe khách Hyundai chở chúng tôi thì mấy ông vệ sĩ của những thằng công tử lẫn tiểu thư trong lớp cũng thuê hẳn dăm ba con Mec bóng loáng đi theo sau hộ tống. Chả biết chúng nó thấy thích hay không chứ tôi thì chả khoái chút nào. Cảm giác đi chơi mà cứ có người theo dõi giám sát thật là khó chịu. Tối hôm qua chả biết ba má tôi chọn quần áo thế nào mà trong hành lý của tôi toàn là áo vest và sơ my.Cũng may mà sáng sớm hôm nay nhỏ Thơ kiếm cho tôi 1 chiếc áo phông trông khá đẹp chứ không có lẽ tôi cũng chả để ý trong valy của mình toàn bộ vest và sơ my.Với chiếc quần Jeen cộng cái áo phông trông tôi chắc cũng ổn. Nói gì thì nói đi cắm trại mà ba má lại nhét vô toàn áo dự lễ thế kia chắc tôi chả dám đi cùng bọn bạn.Tôi mang theo 1 chiếc đồng hồ đeo tay có gắn la bàn, cái đồng hồ này lâu lắm tôi mới mang theo trong người, nó là của chú Xuân tặng tôi hồi tôi mới vào lớp 10.Trông thì cũ cũ thế thôi nhưng nếu ai biết được nó được đặt làm bên tít Thụy Sĩ thì chắc họ cũng phải trầm trồ khen ngợi trước độ bền của nó.
Tôi đợi được hơn 10 phút thì thằng Dương mới đến.Nó có nhiệm vụ mang thức ăn mà hôm qua ba tôi đã nhờ ba nó mua dùm cho hai chúng tôi ,còn tôi có nhiệm vụ mang mấy thứ lặt vặt khác như dao, mở hộp..và vài chiếc chăn, một ít thuốc chống rắn , muỗi ....Vừa đến nơi nó đã thở hồng hộc như vừa phải trải qua bài thi chạy cự ly dài ấy.Thằng này hôm nay mặc hẳn bộ quần áo mới mà nhỏ Thơ tặng nó nhân sinh nhật.Nó nói với tôi, nó mặc thế này cũng coi như có nhỏ Thơ đi theo mang lại may mắn.Tôi hừ giọng:
-" Mày làm như con bé phù hộ cho mày à. Ăn với chả nói "
-" Hề hề, nói thế thôi chứ tao đâu có ý đó.Mà con bé Kim Anh đâu, tao tưởng nó đến rồi chứ"
-" Kệ, tao không quan tâm, tao với nó chả có quan hệ gì cả."
Thằng Dương khoác balo lên vai rồi rút ra phong kẹo đưa tôi:
-" Sao thế, tao tưởng bọn mày đi chung với nhau mà.À hay anh chị đang giận nhau, nếu thế thì để tao hòa giải cho "
-" Vớ vẩn, đối với nó tao chả là gì cả .Vì thế mày đừng hiểu nhầm là nó thích tao.Chỉ là nó đối với ai cũng như thế cả thôi nên tao hiểu nhầm "_ Nói xong tôi nhấc chiếc valy rồi bước lên ô tô.Thằng Dương thấy thế cũng lật đật leo lên.
Chỉ còn 20 phút nữa xe sẽ khởi hành, nhưng con bé vẫn chưa đến.Có vẻ thấy được sự bồn chồn của tôi thằng Dương kéo chiếc cửa kính ra rồi đẩy tôi về phía sát ô kính:
_ " Nàng của mày đến rồi kìa, nhưng theo tao mày chả cần nhìn ra đâu "
Tôi quay đầu nhìn ra.Con bé đang đi cùng thằng lớp trưởng
Tôi lắc mạnh cổ như để giãn gân cốt.Cả đêm qua nằm trên giường nhưng hầu như tôi không hề chợp mắt được chút nào hết trơn.Một phần là sự háo hức từ cuộc đi chơi này một phần cũng là vì trưa hôm qua tôi ngủ suốt từ lúc ăn cơm đến tận bốn giờ chiều.Chỉ mãi đến khi nhỏ Thơ đi học về và con bé khều tôi dậy tôi mới lồm cồm bò ra khỏi giường.
Con bé chìa cái áo ra trước mặt tôi :
- Của anh nè!
Tôi dụi mắt tỉnh ngủ:
- Gì vậy Thơ ?
Con bé dang chiếc áo ướm vào người tôi cứ như tôi là một siêu mẫu và đang được nhà thiết kế là nó đích thân thử áo vậy:
- Chết rồi , em cứ nghĩ cái áo này vừa , không ngờ hơi bé so với anh hai.!
Tôi nhíu mày nhìn chiếc áo :
- Em mua chi vậy ?
- Chứ anh định đi chơi mà lại định mặc sơ my à ?
Tôi cười phá lên:
- Trời đất, anh thiếu gì áo mặc sao phải mặc áo sơ my.Coi nè!
Nói đoạn như để chứng minh sự nhiều áo đó tôi nhảy phóc xuống giường và mở cái tủ đồ ra chắc mẩm những cái áo mà hồi má tôi mua vẫn còn trong đó.Không ngờ vừa mở tủ ra xem thì con bé đã la lên:
- Ý, anh tính mặc mấy bộ đồ kia đi chơi hả ?
- Chả mặc cái này thì mặc cái nào ?
Con bé với tay lấy đại một chiếc áo rồi nói :
- Không được đâu anh hai , đây là đồ để đi chơi ngoài đường thôi, chả ai đi chơi cắm trại lại mặc đồ này.
Như thể để chứng minh lời nói của nó đúng ,con bé liền cầm cái áo nó mua lên so sánh:
- Anh xem nè, cái áo này chất vải nhẹ hơn và mỏng hơn nên nó thấm mồ hôi rất tốt.Còn mấy cái áo kia của anh mặc dù trông nó đẹp nhưng cũng chính vì để đẹp nên người ta may rất dày, vận động ít không sao chứ vận động nhiều là ra mồ hôi nhanh lắm !
Tôi ngó lại hai cái áo rồi phẩy tay :
- Ôi dào, quan trọng gì. Áo nào chả được !
Con bé lắc đầu :
- Đâu được anh hai.Anh hai mà đổ mồ hôi không thấm đựoc nhỡ gặp lạnh chút là dính cảm lạnh liền à. Anh không thấy các nhà khoa học bảo khi vận động mạnh không nên tắm ngay còn gì !
- Vẽ .Con trai sợ chi mấy cái vụ lẻ tẻ đó !
Nói xong tôi phi xuống tầng , nhưng vừa bước cạnh cái cửa thì đã thoáng nghe tiếng hưng hức của con bé.Chết rồi , trên đời tôi sợ nhất là con gái khóc, mà sao tiếng khóc của con gái nó có tần số gì mà nghe đau lòng quá trời. Bà giáo dạy vật lý đã giảng mỗi âm thanh mang một tần số nhất định sẽ chuyển đến tai người và não người sẽ phân tích để phận biệt các âm thanh khác nhau rồi nhận định đó là âm thanh gì. Âm thanh nào có thể không phân biệt được chớ cái âm thanh này tôi cảm thấy rõ mồn một, chỉ vài tiếng khe khẽ mà sao tôi nghe thấy áy náy quá trời. Tôi tiến lại gần con bé cầm cái áo mặc luôn vô người rồi cười làm lành:
- Kể ra mặc cái này cũng thoải mái ghê ha !
Lúc đó tôi mới thấy con bé nhoẻn miệng cười :
- Anh hai mặc áo ngược rồi kìa !
********************************
Xe chạy được tầm bốn mươi phút thì tôi tỉnh giấc.Mắt nhắm mắt mở tôi tự nhủ xe gì mà đi xóc quá trời, làm tôi ê hết cả mông .Nhìn sang bên thằng Dương thấy nó vẫn " say giấc nồng " trong tư thế không thể buồn cười hơn.Cái tay thì nắm chặt nửa ổ bánh mỳ còn miệng thì mở to ngáp lấy ngáp để như thể nuốt hết không khí của người khác.Chắc hẳn thằng này vừa nãy ngủ quên.Thỉnh thoảng tay nó giật giật do xe đi xóc mạnh làm rơi vụn bánh mỳ xuống đầu tóc nó .Nom tóc nó giờ lấm tấm vụn bánh mỳ y như tóc của nhỏ Thơ mỗi khi đi qua cây hoa sữa ở vườn nhà tôi .Chả là cây hoa sữa nhà tôi có vòm lá rất to, hễ có gió là nó rớt những nhị hoa li ti xuống đầu ai đi qua liền. Mà chỗ đó là nơi con bé Thơ hay ngồi học nên mỗi khi con bé gấp sách vở là lại đi liền động tác lắc lắc mái tóc trông đáng yêu vô cùng.
Tôi kéo tóc thằng Dương phảy dùm vụn bánh mỳ chợt thằng này la giãy nảy:
- Ái da , đứa nào giật tóc tao vậy !
Tôi nhoẻn miệng cười :
- Đứa này nè , mày vừa ăn vừa ngủ để vụn bánh rơi đầy tóc tao phủi hộ chứ có làm gì mà mày la dữ vậy !
Thằng Dương lúc này mới giật mình đưa tay lên phủi tóc :
- Ủa, tao ngủ từ lúc nào vậy cà. Mà sắp đến nơi chưa mày ?
- Mày ngủ lúc nào thì tao biết sao được.Tao cũng vừa thức dậy chứ.Thiệt là, xe xiếc gì mà xóc quá trời.
Thằng Dưong gật gù phụ hoạ:
- Tao thấy đi xe buýt còn đỡ xóc hơn. Mang tiếng là thuê xe xịn mà sao cái xe này đi vừa chậm vừa xóc vậy.
Tôi chưa kịp trả lời thì đằng sau đã có tiếng trả lời thay tôi :
- Bọn mình vừa đi vào khu đường xấu nên xóc là phải thôi.Hai bạn ăn bánh cùng mình nhé !
Thì ra là con bé Park Kim Anh. Chả hiểu con bé ngồi sau bọn tôi từ lúc nào.Rõ rang lúc lên xe nó ngồi tít trên đầu xe cùng thằng lớp trưởng mà sao giờ đã lui tít ra đằng sau chỗ chúng tôi.
Thằng Dương chả phải đợi con bé mời lần thứ hai , nó nhanh chóng với tay chụp lấy gói bánh mà con bé đang chìa ra. Nhìn những chiếc bánh khá là lạ mắt.Tôi đã từng ăn nhiều loại bánh nhưng có thể nói loại bánh này từ bé đến giờ tôi mới thấy.Tôi chắc mẩm đây là loại bánh mới.
Như thể khẳng định phỏng đoán của tôi là chính xác, con bé rút từ balo của nó ra thêm gói bánh nữa dúi vào tay tôi:
- Hai bạn ăn nữa đi , bánh kiểu Hàn Quốc đấy ,mình làm nhiều lắm !
- Ý ! Sao mà gói của nó to hơn của tui vậy ? - Tiếng thằng Dương oang oang.
Tôi hừ giọng:
- Hơn cái con khỉ . Mày thích thì cầm cả đi nè !
Nói đoạn tôi vất gói bánh vô lòng thằng Dương mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Quả thực lúc đó tôi không giận thằng Dương mà là giận con bé . Tôi giận nó mấy bữa nay vô tình quá , nó không biết là mỗi khi nó cười với thằng lớp trưởng là tôi lại " ruột đau như cắt , nước mắt đầm đìa ".À không có "nước mắt đầm đìa" nhưng đúng là có đau nhói trong lòng thiệt. Tôi giận nó nhưng không biết trút lên đâu đánh trút hết lên đầu thằng bạn " hiền ".Ở đời xưa nay vẫn vậy, " giận cá chém thớt " là chuyện xảy ra như cơm bữa nhưng cái kiểu " hận tình đe bạn " như tôi chắc là duy nhất quá. Tôi cũng chả còn nhớ cái câu "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây " và thái độ của " Kẻ trồng cây "đang đứng kế bên.Thứ nhất là do tôi cóc phải là "đứa ăn quả" mà "đứa ăn quả " là thằng Dương, không những thế nó lại là đứa "ăn hai quả " .Thì đấy hết gói nhỏ đến gói to đều đang hiện diện trên tay nó chứ đâu. Thằng này rõ tham lam, ít nhất nó cũng phải khách sáo mà... trả lại tôi chứ, đằng này nó chẳng hề tỏ vẻ hối hận mà còn hớn hở nhận cái gói bánh tôi vất qua như thể nó bắt được trái bóng của siêu sao Ronaldinho đá lên sân vận động vậy . Nó cười :
- Chê hả mày. Mày cho thì tao nhận nghen !
Tôi tự nhủ cái ngốc của mình . Trên đời này thiếu gì cách để giận mà tôi lại chọn cách " cả giận mất khôn " hay chính xác là " Cả giận mất ăn " này . Nhưng trời không phụ người tốt , trong cái rủi lại có cái may , chả hiểu con bé có hiểu là tôi vất gói bánh do giận nó không hay nó nghĩ tôi vất gói bánh cho thằng Dương chỉ đơn giản là tôi không thích ăn loại bánh đó.Con bé liền mở cái túi lấy ra một cái bánh kem to ơi là to, so với hai gói bánh kia thì cái bánh này còn bự gấp bội. Nó chìa cái bánh ra trước mặt tôi nhoẻn cười .Trong khoảnh khắc đó tôi thấy nụ cười này dễ thương hết biết , bao giận hờn trong tôi tự dưng tan biến . Tôi ngồi như trời trồng như thể Romeo bị nụ cười và đôi mắt của Juliet mê hoặc . Cái răng khểnh sao mà đáng yêu quá ,lại thêm đôi môi với màu son phớt hồng càng tô điểm thêm nét đẹp kiểu Hàn Quốc của nó.Thấy tôi có vẻ sững người , con bé ấp úng đỏ mặt :
- Xin lỗi .... Hôm qua mình có cắn thử một miếng vì... vì lần đầu tiên mình làm thử không biết có ngon hay không ngon.
Tôi sướng điên người. Tức là nếu tôi cắn vô chỗ bị khuyết kia thì cũng chính là " nụ hôn gián tiếp " Tôi mê mẩn suy nghĩ vì điều đó mà quên rằng mình vẫn đang ngồi " chết cứng"
Con bé càng làm tôi thấy khoái chí khi nó tưởng tôi chê ít :
- Mình... mình chỉ làm một cái thôi nên .. nên bạn thông cảm nhé !
Nó nói thế khác gì cái bánh nó tặng tôi là " của độc" là " hàng hiếm khó tìm ".Tôi quay mắt sang thằng Dương đang há hốc miệng vì ngạc nhiên như muốn khoe với nó " Mày thấy chưa, cái của nó cho tao là độc nhất vô nhị chứ đâu nhan nhản như cái mày đang cầm "
Tôi cố tình làm mặt lạnh khi cầm cái bánh mà con bé dúi vô như thể muốn nói cho nó biết là tôi đây chả thèm ăn , chẳng qua cầm gọi là phép lịch sự thôi . Nhưng mặt lạnh có đến mấy chứ trước cái bánh ngon ơi là ngon lại thêm có con bé đang bên cạnh thì có thánh cũng chả chịu được mãi nói gì đến tôi . Cứ nghĩ đến cảnh tượng con bé làm riêng một cái bánh tặng cho tôi thì tôi không khỏi sung sướng nghĩ đến cảnh một người vợ làm bánh cho chồng ăn như mấy cái phim Hàn quốc vẫn chiếu trên truyền hình.Bất giác nghĩ đến điều đó tôi khẽ mỉm cười
Thực ra tôi cười khẽ thôi , nhưng cái cười đó không thoát khỏi ánh mắt đang long lanh lên vẻ xấu hổ của nó . Tôi nghĩ thầm trong bụng không biết nó có nhìn được cái viễn cảnh đang hiện lên trong đầu tôi không hay là nó xấu hổ vì nghĩ tôi cười vì cái hình khuyết trên cái bánh nó đang cầm .
Nếu bây giờ có ông Tiên xuất hiện thì tôi chỉ ước một điều, một điều vô cùng nhỏ bé là hãy làm thời gian ngưng đọng lại để tôi có thể ngắm mãi khuôn mặt dễ thương của con bé.
Nhưng tôi tin chắc rằng ông Tiên chỉ xuất hiện ở các câu truyện cổ tích thôi , còn cái người đang vỗ lên vai tôi chắc chắn không phải là ông Tiên.Thì cứ nghĩ mà xem ,làm gì có ông Tiên nào mà lại rút con dao huơ huơ đòi ... chia bánh cơ chứ. Những suy nghĩ lãng mạng của tôi ngay tức khắc bị " Vùi hoa dập liễu " bởi thằng Dương. Nom nó có nụ cười gian không thể tả xiết. Nó biết tỏng là tôi rất thích ăn bánh kem và hiện giờ tôi chần chừ chưa nhận cái bánh chẳng qua chỉ là tôi đang ngại .Nó ve vẩy con dao :
- Cắt ra hén . Cái bánh bự vậy mình mày ăn sao hết .
Tôi cười như mếu :
- Ừ , mày cắt đi !
Con bé nhanh nhẹn :
- Để mình !
Nói đoạn nó đặt chiếc bánh lên cái balo của tôi rồi nhanh chóng cắt ra làm hai phần .Tôi tò mò:
- Sao lại chia làm hai ?
- Thì bạn một nửa còn Dương một nửa chứ sao !
Tôi gãi đầu :
- Vậy chứ Kim Anh không ăn sao ?
Tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi kêu tên nó . Điều này làm tôi tự dưng thấy hơi kỳ kỳ làm sao ấy.Con bé nhoẻn miệng cười :
- Mình nếm thử rồi .
Tôi nhăn mặt :
- Nếm thử là nếm thử còn thưởng thức là thưởng thức chớ . Kim Anh không ăn tôi cũng không ăn !
Con bé hốt hoảng :
- Vậy mình ăn . Nhưng mình chỉ ăn chút xíu thôi nha !
Tôi trợn mắt
- Kim Anh ăn chút xíu thì tôi cũng ăn chút xíu à nghen !
Con bé lại cười :
- Vậy mình ăn thêm chút !
- Thêm chút thì tôi cũng thêm chút !
Cứ thế hai đứa thêm chút , thêm chút rút cục tôi và Kim Anh mỗi ăn một nửa phần của tôi.Và dĩ nhiên tôi đòi ăn phần đã bị khuyết. Lúc đầu con bé đòi nằng nặc ăn cái chỗ "đã bị nếm thử "đó nhưng tôi đã nhanh chóng chọn ngay phần khuyết đó bỏ tọt vô miệng .Rồi chợt nhận ra con bé đang đứng, tôi đẩy thằng Dương ra phía cửa sổ xe :
- Ngồi xích ra coi mày !
Thằng Dương nhăn nhó ngồi xích sang phải:
- Trời đánh còn tránh miếng ăn , suýt nữa mày làm tao rớt miếng bánh nè !
Tôi nhe răng cười rồi nhanh chóng kéo Kim Anh ngồi xuống cạnh tôi :
- Kim Anh ngồi xuống đây đi, đứng đó mỏi chân lắm à !
Thế là ba chúng tôi cùng ăn ngon lành chiếc bánh.Tôi nhận xét Kim Anh là con bé ăn uống rất thanh tao. Nó ăn theo kiểu thưởng thức " trà đạo " chứ không ăn theo kiểu" cục súc thô lỗ" như thằng Dương.Trong khi thằng Dương đã giải quyết xong nửa cái bánh to bự thì con bé mới ăn chưa đến phân nửa phần của nó. Thằng Dương giục :
- Hai bạn ăn lè lẹ lên , tui có trò này hay lắm !
Con bé tủm tỉm:
- Mình ăn chậm lắm !
- Thì ráng nhanh lên ! - Thằng Dương sốt ruột
Tôi hừ giọng :
- Ăn bánh chứ có phải nuốt bánh đâu mà mày cứ sồn sồn lên vậy !
- Vậy chớ lúc nãy mày ăn bánh mày có nuốt không ?
Tôi liếm môi ấp úng:
- Ờ thì... có !
- Vậy còn trách tao chi ! - Thằng Dương cười
Tôi cũng chỉ biết cười theo nó.Thực ra tôi cười vì tôi cảm thấy vui khi thấy con bé cũng đang khúc khích cười trước những câu chuyện bông đùa của chúng tôi. Ngồi cạnh con bé tôi thấy thơm ơi là thơm., càng ngửi càng thấy dễ chịu.Tuy nhiên tôi cũng chỉ dám ngửi và thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm con bé . Nhìn con bé cắn miếng bánh , tôi chỉ uớc gì mình làm miếng bánh đó để được con bé cắn . Ý nghĩ đó loé lên chợt làm tôi xấu hổ.
Chợt thằng Dương rút ra bộ bài .Nó hớn hở khoe:
- Tôi biết làm ảo thuật đó. Hai bạn xem không ?
- Ảo thuật ? - Tôi tò mò
- Ừ , ảo thuật ! - Thằng Dương gật đầu
- Xạo mày đi, chỉ được cái nói dóc !
- Dóc tao làm con mày à ! - Thằng Dương hùng hổ
Tôi nheo mắt :
- Vậy làm tao xem !
- Tập trung vào nghen , đừng có mà ngó lơ chỗ khác để rồi mất dịp thưởng thức tài nghệ của thiên tài như tao à !
Tôi sốt ruột :
- Làm đi, câu giờ hoài !
Thằng Dương xoè bộ bài ra phía trươc cho tôi và Kim Anh xem :
- Kim Anh chỉ đại một cây đi !
Thấy con bé có vẻ phân vân tôi liền chỉ tay vô con " át bích ":
- Chọn thử con này đi !
Con bé mau mắn chỉ cây tôi nhắc:
- Vậy lấy cây này hén !
Thấy tôi gật đầu, thằng Dương lên tiếng :
- Vậy là chọn cây thứ 5 phải không ?
Cả tôi và con bé cùng "Ừ " lên một tiếng .Thằng Dưong liền rút ra con bài đó rồi nhét vô giữa tập bài . Nó đập đập bộ bài xuống rồi hấp háy mắt :
- Giờ mày và Kim Anh có tin là tao có thể rút ra cây đó ở giữâ bộ bài này không ?
Tôi liếm môi :
- Thì lấy ra tao mới tin được chớ !
Thằng Dương chem. tay vào không khí :
- Rồi mày sẽ phải tin !
Nói đoạn nó làm bộ úm xì bùa lên bộ bài . Nhìn mặt nó giả bộ bắt chước mấy ông ảo thụât vẫn hay làm trên phim thật tức cười. Trông đăm chiêu dữ .
Con bài nó rút lên trúng phóc . Tôi không khỏi tấm tắc khen thằng này giỏi thiệt. Hoá ra bấy lâu nay nó " tầm sư học đạo "ở đâu mà tôi không hề biết. Chắc tôi phải nịnh nọt nó khi nào rảnh truyền nghề cho tôi mới được.Gì chứ học mấy cái trò này về dạy cho nhỏ Thơ là con bé thích mê luôn, tôi biết nhỏ Thơ là đứa rất khoái mấy trò này. Tôi tò mò :
- Nhưng mày làm thế nào mà tài vậy !
Dương chưa kịp trả lời tôi thì đột nhiên thằng lớp trưởng cười phá lên :
- Ha ha ! Trò trẻ con
Thằng Dương bật dậy thu nắm đấm :
- Mày nói gì ? Ngon nói lại tao xem !
Chợt thấy tình hình có vẻ căng thẳng , tôi liền kéo Dương xuống và kêu nó bình tĩnh. Thực ra tôi biết lý do gì mà Dương ghét thằng lớp trưởng đến vậy. Nghe ba tôi kể lại thì hồi đó ba thằng Dương chính là trưởng phòng thiết kế trong công ty của gia đình thằng lớp trưởng. Ba thằng Dương và chú Xuân chính là hai người có đầu óc sang tạo vào loại nhất nhì trong thành phố khi ấy . Chũ Xuân thì làm cho ba tôi còn ba thằng Dương thì làm cho ba thằng lớp trưởng. Những mẫu sản phẩm mới và độc đáo của hai người luôn được hai công ty thi nhau giới thiệu , quảng bá . Chú Xuân đã từng nói tài năng sáng tạo của ba thằng Dương so với chú ấy quả là một chin một mười.,không ai hơn kém ai cái gì. Phải nói rằng công ty ba thằng lớp trưởng trụ được một thời gian dài cũng là do công lao của ba thằng Dương.Tuy nhiên khi sự nghiệp của ba thằng Dương đang vươn cao thì đột nhiên ông ấy bị tai nạn. Trong lúc thiết kế mẫu mã mới ông đã sơ ý để chiếc máy cưa cắt lìa 3 ngón tay. Đối với nhà thiết kế sản phẩm thì đây quả là tai nạn nghiêm trọng, nó đã cướp đi đôi tay tài hoa của một người được coi là bậc thầy về thiết kế. Ba thằng Dương rất buồn về điều đó, nhưng điều làm ông buồn hơn cả là cách mà công ty ba thằng lớp trưởng " vắt chanh bỏ vỏ "đối với ông ấy. Khi ông nằm trong bệnh viện , công ty không những không đến an ủi động viên mà thay vào đó họ đã tụ tập bàn đến kế hoạch sa thải ông. Họ cho rằng những thiết kế của ông bây giờ không còn giá trị để làm thành sản phẩm nữa nên họ đã tự bàn bạc và đưa ra quyết định cho ông nghỉ việc. Hành động này đã xát muối vào vết thương long của ba thằng Dương. Ông run lên vì uất hận. Hoá ra bấy lâu nay những cống hiến của ông cho công ty hoàn toàn bị họ phủ nhận và khinh rẻ .Người ta nói nỗi uất hận sẽ biến đau thương thành sức mạnh quả không sai. Tai nạn chỉ cướp ông đôi tay nhưng trí óc của ông thì hoàn toàn mạnh mẽ. Ông đã chứng mình mình là người "tàn nhưng không phế" bằng việc nộp đơn xin vào làm trong công ty của ba tôi để báo thù . Khi đó ba tôi rất ngạc nhiên , ba tôi không tin một con người đã khiến chú Xuân phải thốt lên hai chữ thiên tài lại bị đối xử như thế ở công ty kia. Khi nghe ba thằng Dương kể lại câu chuyện vì sao ông ấy đến công ty của ba tôi, ba tôi đã khóc. Ba tôi ôm chầm lấy ông ấy và nói với ông ấy rằng hãy luôn coi ba tôi và chú Xuân như những người anh em thân thiết và cũng hãy coi công ty này là gia đình của chính mình, hãy quên chuyện trả thù mà hãy nghĩ đến chuyện làm sao để mang cái tài năng của mình lâm ra các sản phẩm giúp đỡ cho những người nghèo
Sau này cứ mỗi khi nhắc đến chuyện cũ , mọi người trong công ty luôn đùa rằng ba tôi có được hai người như chú Xuân và ba thằng Dương giúp như Lưu Bị được Ngoạ Long lẫn Phượng Sồ phò tá thì nghiệp nào chả thành..
Quả như lời tiên đoán của mọi người. Từ hồi ba thằng Dương về công ty của ba tôi, công ty của ba tôi như hổ thêm cánh.Sự sang tạo của chú Xuân và ba thằng Dương làm công ty của ba tôi phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thời gian trôi qua, ba thằng Dương cũng đã quên đi việc trả thù công ty cũ, ông dồn hết tâm trí vào việc sáng tạo , làm ra những sản phẩm mới lạ giúp ích cho đời.Bây giờ đối với ông sáng tạo chính là niềm vui là nguồn sống của ông khi ông bắt đầu lớn tuổi.
Ba thằng Dương đã không còn hận công ty cũ nhưng thằng Dương thì khác. Nó căm thù những ai ở công ty cũ và nó căm thù chính người đã ký quyết định cho thôi việc ba nó.
. Đó không phải ai xa lạ , người đó chính là bác ruột nó và cũng là ba thằng lớp trưởng. Điều đó cũng có nghĩa thằng lớp trưởng chính là anh họ Dương .
Thực ra lúc đầu tôi không hề biết về bí mật đó. Nhưng tình cờ tôi nhìn thấy một bức ảnh đã cũ nát nằm trong đáy cặp thằng Dương. Bức ảnh chụp cảnh một ông già đang ôm ba đứa trẻ tuy đã mờ nhưng tôi vẫn nhận ra đứa bé đứng bên phải ông già chính là thằng Dương hồi nhỏ . Nhưng ảnh của hai đứa còn lại tôi hoàn toàn không thể nhận ra . Theo lời Dương nói với tôi thì Dương chính là con một, vậy còn hai đứa trẻ kia là ai ? Câu hỏi này chắc tôi sẽ không bao giờ trả lời được cho đến một ngày.
Thằng Dương tình cờ vào máy tình của tôi và nó phát hiện ra bức ảnh của nó đã được chụp lại cẩn thận trong đó . Nó thở dài rồi thả người xuống giường đánh phịch :
- Mày biết hết rồi à ?
Tôi ấp úng :
- Thực ra... thực ra tao chỉ tò mò thôi. Tao muốn biết hai đứa bé còn lại trong ảnh là ai và ông già trong ảnh là gì đối với mày !
- Đó là ông nội tao , còn cái đứa bé bên trái thì mày cũng biết nó đấy !
Tôi ngạc nhiên :
- Ý mày là ...?
- Đúng , nó là anh họ tao tức là thằng Lý lớp trưởng hiện giờ của tao với mày.
- Vậy ra mày và nó là hai anh em . Hèn chi hai đứa đều mang họ Mạc .
Nói đoạn tôi thấy mình ngốc thật .Tại sao trước đây tôi ko nghĩ ra thực ra họ của hai đứa đều mang họ Mạc. Tôi lẩm bẩm hai cái tên Mạc Cao Dương , Mạc Cao Lý.Trời ơi hoá ra thế , vậy mà trước đây tôi hoàn toàn không để ý.Ngốc ơi là ngốc .
Chợt nhớ ra còn một đứa con gái trong ảnh, tôi lên tiếng :
- Thế còn con bé này . Nó chắc là chị thằng Lý ?
Thằng Dương lắc đầu :
- Không, nó là em họ của bọn tao.Má nó là em của ba tao và ba thằng Lý. Nhưng ..
- Nhưng sao ? - Tôi tò mò
- Nhưng đã hơn chục năm nay tao không gặp lại hai mẹ con nó nữa .
Tôi càng ngạc nhiên :
- Sao lại không gặp ? Bộ họ đi đâu xa lắm hả ?
Dương ngậm ngùi :
- Nghe ba tao nói thì hai mẹ con nó đã bị mất tích từ hồi tao còn bé xíu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top