Chương 10 : Đấu giá hội

Sau khi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi tối ,Thiên Mị vệ sinh cá nhân xong,đang định bước ra khỏi phòng đôi mắt vô tình nhìn vào rương Dạ Minh Châu đang được để ở góc giường mà cô vừa lấy ra từ không gian linh hồn không lâu trước đó,Thiên Mị suy nghĩ một chút, xuống lầu dùng bữa tối, thuận tiện gọi điện hỏi mẹ nguyên chủ địa điểm của hội quán đấu giá ở nơi này,cô cũng đang cần một số tiền, tiền của nguyên chủ tuy có rất nhiều nhưng là của mẹ nguyên chủ cấp cho, cô không có thói quen sài đồ này nọ của người khác,hôm vừa xuyên đến vì bất đất dĩ nên mới muốn dùng tới mua một thứ đồ cần thiết, nhưng cuối cùng đều không có dùng,vì đồ mà cô mua đều cho Phạm Huy Cường bá đạo trả

......

Một chiếc xe thể thao hết sức phong cách màu đỏ lửa cẩu thả xông vào tầm mắt của mọi người, rồi sau đó lại xảy ra một màn xém chút nữa đụng người đứng gần cổng hội quán đấu giá Bảo Các

" Không biết lái xe thì đừng lái xe, không có mắt sao" Nữ sinh xém chút nữa bị đụng rất phẫn nộ chửi rũa , nhưng khi cô ta nhìn người từ trong xe bước xuống mạnh mẽ mở hai mắt to ra nhìn sau đó khóe môi nhếch lên khinh thường " Tôi còn tưởng là ai hóa ra là hoa si thích bám người,phải nói cô cũng hay thiệt , tin tức thật nhanh nhạy,biết hôm nay Tuấn Khanh đến hội đấu giá cô liền đến đây, đúng là âm hồn không tan"

Mà lúc này xung quanh nghe vậy liền tập trung ánh mắt lại nơi này, càng ngày càng nhiều tầm mắt dừng ở trên người Thiên Mị, mà trong tầm mắt của mọi người, một người ăn mặc màu đen im lặng đứng ở nơi đó,khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh như hoa u lan, lạnh như sương băng, tóc dài màu đen tung bay trong gió , tầm mắt lướt qua nơi đâu cũng tản ra nhàn nhạt uy áp, cả người đứng ở nơi đó, giống như là vương giả quân lâm thiên hạ , làm người ta cảm thấy vô cùng kính sợ hoặc đó chỉ là ảo giác

Cảm giác thiếu nữ này có chút soái

Thiên Mị đưa đôi mắt nhìn nữ sinh rồi lại nhìn Lâm Tuấn Khanh bên cạnh,Lâm Tuấn Khanh cũng đưa đôi mắt lên nhìn cô im lặng không nói gì

"..." nữ sinh này nói đúng,thật đúng là âm hồn không tan

" Đừng chọc tôi, bằng không cô sẽ rất thảm!" câu nói lạnh như băng từ chính miệng Thiên Mị thốt ra, mang theo hơi thở khiếp người, lời của cô cũng không phải là uy hiếp, mà là có ý tốt cảnh cáo!

" Cô, cô…"sắc mặt nữ sinh có chút trắng bệch, ánh mắt lãnh khốc kia của Lăng Nguyệt Sương làm cho lòng cô ta cảm giác được có chút phát lạnh, lúc trước không ít lần đối mặt với Lăng Nguyệt Sương cô chưa từng cảm nhận được, trực giác nói cho cô biết rằng phải lui về phía sau, nhưng vì niềm kiêu hãnh không cho phép cô làm như vậy! " Lăng Nguyệt Sương cô cũng dám uy hiếp tôi, cô cho là cô giỏi hơn ai, hay chỉ biết cả ngày bám riết lấy đàn ông, ai nhìn mà không biết Tuấn Khanh không thích cô cô lại còn bám riết không chịu buông , cô như vậy người ta cũng sẽ không quan tâm đến cô, cô còn ở nơi này kiêu ngạo cái gì"

Thiên Mị "..." Con chó điên này đang nói gì vậy

Được rồi ,xử lý là được

" Bốp "

Nữ sinh chưa kịp thu lại vẻ mặt cười nhạo một tiếng bạt tay trong trẻo làm mọi người ở đây chấn kinh .

"Cô, cô dám đánh tôi, tôi, tôi…" Nữ sinh không thể tin nhìn Thiên Mị, ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào

Thiên Mị thu tay về, sắc mặt như trước lạnh như băng " Ngại quá trượt tay "

Nữ sinh "..."

Lâm Tuấn Khanh "..."

Mọi người "...."

Ai tin ???

Ai sẽ tin

Ma quỷ mới tin cô

" Hai người nháo loạn đã đủ chưa!" Lâm Tuấn Khanh trầm mặt nhìn nữ sinh nói" Lâm Linh em nói ít lại chút "

" Tuấn Khanh, là cô ta lái xe xém đụng vào em trước " Lâm Linh cắn môi uất ức nói

" Đụng cô rồi sao? ???...Cô nói là xém, xém tức là chưa đụng,chưa thì ...nổi điên cái gì,nếu không tôi đưa cô đi bệnh viện khám lại đầu thế nào, không chừng lúc nãy bị tôi dọa làm cho đầu cô sắp hỏng chăng"

Lâm Linh ?? Cái tên này....có chút quen

Đúng rồi ...cái tên Lâm Linh này không phải là em họ hàng xa của Lâm Tuấn Khanh sao,là nữ phụ phản diện mạnh thứ hai trong cuốn tiểu thuyết np máu chó này,vì yêu sinh hận tìm đủ mọi cách hãm hại nữ chính, thậm chí có không ít lần khiến nữ chính muốn mất hơn nữa cái mạng, nhưng cuối cùng thì cô ta vẫn là phản diện cũng chỉ là đá kê chân cho nữ chính mà thôi,lại nói kết cục của nữ sinh này cũng có chút bi thãm,bị chính tay người mình yêu ném xuống biển làm mồi cho cá ,quả thật nữ phản diện này có chút đáng thương

Thiên Mị chậc chậc cảm thán lại nhìn vẻ mặt như muốn khóc của Lâm Linh thì không thú vị quay đầu bước vào bên trong hội trường đấu giá

Thôi nể tình cô là một người dám yêu dám hận bản tôn bỏ qua cho cô

" Cô...cô Lăng Nguyệt Sương cô cô..giỏi thì đứng lại đó cho tôi" Lâm Linh tức giận thét chói tai

Thiên Mị "..."

Chó điên này nghĩ mình là ai,kêu bản tôn đứng lại bản tôn liền đứng sao

Bản tôn sẽ không đứng,cho cô tức chết

Lâm Tuấn Khanh khó chịu nhìn bóng lưng Thiên Mị. Ngày xưa nếu Lăng Nguyệt Sương xuất hiện ở trước mặt anh điều thứ nhất là bám víu anh, Nhưng từ khi cô té ngã cầu thang? Liền là một biểu tình không quen biết như vậy ,cô ấy quả thật là thích Phạm Huy Cường thật rồi sao ? Trong lòng Lâm Tuấn Khanh bực bội một trận, lại cũng không biết nên làm gì, liền thu hồi ánh mắt bước theo vào

" Tuấn Khanh chậm chút chờ em với " Lâm Linh cắn môi đuổi theo

....

Thiên Mị đi vào đại sảnh hỏi một người nhân viên tiếp tân ở đây, nói có vật muốn bán đấu giá. Nữ nhân viên dẫn đường, Thiên Mị đi xuống tầng ngầm. Đi tới căn phòng, nữ nhân viên gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa mời Thiên Mị

Thiên Mị bước vào, nhìn thấy phía sau cái bàn là một người đàn ông trung niên, đang đeo bao tay giám định một cái bình bằng sứ

Cảm giác được Thiên Mị bước vào, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, hỏi: " Vị Tiểu thư muốn bán đấu giá vật gì "

Thiên Mị đưa ra một cái hộp, mở ra bên trong là viên Dạ Minh Châu to tròn sáng bóng lấp lánh

Người đàn ông trung niên cầm lấy, nghiên cứu nửa ngày có chút không xác định được: "Đây là?"

" Dạ Minh Châu "

" Dạ Minh Châu" Người đàn ông trung niên kinh hô một tiếng, sau đó rất nhanh liền trấn định trở lại, đứng dậy đưa Dạ Minh Châu lên gần ánh đèn sau khi nhìn thấy khối Dạ Minh Châu này cho dù ở gần ánh đèn sáng lóa, vẫn tỏa ra ánh hào quang yếu ớt, hơn nữa tràn đầy sự êm dịu, so với viên Dạ Minh Châu trong truyền thuyết thật là quá giống nhau

" Tiểu thư vui lòng đợi một chút,tôi gọi người giám định khác tới, tôi không am hiểu lắm về Dạ Minh Châu" Người đàn ông trung niên nói xong bước ra ngoài gọi một nhân viên đang đứng gần cửa nói gì đó, xong quay lại ngồi chỗ củ chăm chú nhìn Dạ Minh Châu

Chốc lát sau, một ông lão thần thái sáng láng đi tới.bên cạnh ông ta còn có vài người ,hình như đều là người bên bộ phận giám định đồ cổ

" Quách đại sư, vị tiểu thư này đưa ra một viên Dạ Minh Châu đến, muốn đấu giá " Người đàn ông trung niên đứng dậy nói.

" Dạ Minh Châu?! Mau đưa tôi xem!"

Quách đại sư nhận cái hộp,mở ra, một khối Dạ Minh Châu to tròn lóng lánh xuất hiện trước mặt lão. 

Quách đại sư đeo găng tay vào thật cẩn thận lấy ra viên Dạ Minh Châu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu, như là có thể nhìn ra hoa vậy.nghiên cứu một hồi, sau đó mới nói: " Dạ Minh Châu này...  ! Vị tiểu thư này, sao ngài có được viên Dạ Minh Châu này?"

"Trong lúc vô tình có được."Thiên Mị tùy ý nhún vai, "Thế nào, Bảo Các còn muốn quản lai lịch của vật phẩm bán đấu giá?"

Biết được lời nói của mình có chút không thích hợp, Quách đại sư nói: "Tôi sinh thời còn có thể nhìn thấy viên Dạ Minh Châu to đẹp như vậy, thật sự không uổng kiếp này. Cảm ơn ngài.Chúng tôi quy định cho ngài giá sàn 500 triệu nhân dân tệ, phí thủ tục bán đấu giá của Bảo Các chúng tôi là 3%, điểm này tiểu thư thấy thế nào?"

Thiên Mị nghe giá có chút hoảng, không ngờ đồ vật cô tùy tiện bỏ vào lại đáng giá như vậy, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần gật đầu mở miệng " Tôi muốn đấu giá trong hôm nay"

" Hôm nay đấu giá? ..Vị tiểu thư này có nhanh quá không vậy, hội đấu giá chúng tôi từng tháng đều tổ chức một buổi đấu giá lớn, trước đó chúng tôi cũng sẽ phải làm rất nhiều công tác tuyên truyền, đến lúc đó lại phải nói giá cả so với ngày thường phải hoàn toàn bán được giá cao hơn, hơn nữa nếu là hôm nay bán đấu giá, thời gian chỉ còn một giờ gấp rút như vậy, bán đấu giá,giá bán được chắc chắn sẽ rất thấp, ngài sẽ tổn thất rất nhiều"Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc, bán đấu giá cũng phải có nhiều kiến thức, nhất là vật phẩm đấu giá có giá trị cao, giai đoạn tuyên truyền trước rất là quan trọng, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy có người muốn trong một giờ bán đấu giá vật phẩm có giá trị trên 500 triệu, thế này cũng quá không đem tiền thành tiền mà, với kinh nghiệm phân tích của ông, hôm nay đấu giá thu vào sẽ tổn thất vài trăm ngàn trở lên!

"...." Lằng nhằng như vậy

" Ngay hôm nay!"Thiên Mị kiên trì khẩu khí lạnh nhạt, ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu như nơi này không được vậy đổi qua nơi khác

Quách đại sư kỳ thật vẫn dùng ánh mắt quan sát kĩ Thiên Mị, ông rất hiếu kỳ thiếu nữ này rốt cuộc có thân phận gì, nhìn một bộ dáng mười mấy tuổi lại có thể có viên Dạ Minh Châu lớn như vậy, là thiên kim gia tộc giàu có nào hay là con cháu cán bộ cấp cao? Viên Dạ Minh Châu này là lén mang từ nhà ra hay là người khác đưa cho cô làm lễ vật? Cô tại sao lại muốn nhanh chóng bán nó đi? Trong lòng ông có rất nhiều nghi vấn, nhưng không phải điều ông nên hỏi, suy xét một lúc sau, liền gật đầu nói tên giám định sư bên cạnh

" Nhanh đi báo cho người phụ trách đem vật phẩm cuối cùng đêm nay đổi thành Dạ Minh Châu "sau đó ông lấy ra một cái thẻ tín dụng ra

" Trong đây có 500 triệu , sau khi bán đấu giá, chúng tôi sẽ lấy phí thủ tục sau,sau một giờ nữa sẽ đấu giá, "

" Kế tiếp nếu ngài không có gì an bài, có thể mua sắm ngay trong hội quán, ăn uống nghỉ ngơi một hồi, tôi sẽ bảo người sắp xếp một chút, ngài xem thế nào?" Nhận thấy thời gian vẫn còn sớm, Quách đại sư đề xuất nói.

" Không cần, tôi tùy tiện đi được rồi "









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top