Chương 8


            【 Từ góc nhìn của Nguy Lan bản truyện 】

Đêm qua tình hình thực tế kỳ thật là như thế này.

Triệu Vân Lan ôm máy tính ngồi ở trên giường mặt không chút thay đổi chơi game, miệng còn"Ừ a a" kêu.

Thẩm Nguy ở một bên xoa đầu nhìn y, thần tình bất đắc dĩ.

"Vân Lan, cứ phải như vậy sao?"

"Không thì sao đây? Chẳng lẽ chúng ta thực làm cho bọn hắn nghe sao?" Triệu Vân Lan nói, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ, điểm điểm má mình, "Hình như cũng không phải không thể nha. Đến hôn một cái?"

Giữa lúc này tiếng kêu kỳ dị của y cũng không dừng, tiếp tục cái gì mà "Chậm một chút " , "Đau quá" , "Tiểu Nguy" loạn thất bát tao kêu rần rần.

Thẩm Nguy đau đầu đè thái dương, còn nghe lời mà hôn y một chút, nhìn Triệu Vân Lan cười giống như mèo trộm được thịt.

Thẩm Nguy bên tai có chút đỏ lên, giống như vừa mới bị ác bá khi dễ đùa giỡn, đành phải không còn cách nào khác như tiểu nương tử tình trong như đã mặt ngoài còn e, ánh mắt ôn hòa lại dung túng.

Triệu Vân Lan nhìn thấy bộ dáng của hắn lại đột nhiên không vui:"Không được, ta mới không cần làm cho bọn hắn nghe."

"Vậy ngươi cũng không thể vẫn cứ thế. . . . . . kêu đi?"

Triệu Vân Lan"Hắc hắc" cười, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp:"Ta ghi âm lại, cho bọn hắn phóng một đêm."

Thẩm Nguy đột nhiên có chút đau lòng khó hiểu với vị Hắc Bào Sứ cách vách kia.

Bất quá. . . . . . Chính hắn cũng bị bức nghe hết một đêm.

Cho nên khi Triệu cục trưởng buổi sáng ngày hôm sau dùng một loại biểu tình mang theo ý "Các ngươi sao còn có tinh thần như vậy " đánh giá bọn họ, Thẩm Nguy chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.

Triệu cục trưởng từ chỗ mẹ Triệu trở về cả người đều vui vẻ lên, bá cổ Triệu Vân Lan hỏi y sao đến giờ này chỗ các ngươi còn chưa có người trốn việc.

Triệu Vân Lan đang chơi game, bị hắn đụng một chút sau liền xả hắn xuống khỏi người mình, xem xét bảng thời gian biểu dán bên góc phải bên dưới máy tính:"À, bọn họ cũng nên lượn rồi. Lát nữa Thẩm Nguy sẽ đón ta. Nếu ta không ở đây bọn họ đã sớm chạy."

Triệu cục trưởng từ đâu đó lấy ra cái kẹo mút nhét vào miệng, nói thẳng không có mắt nhìn.

Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái, từ ngăn kéo lôi ra một điếu thuốc, không đốt, chỉ đơn thuần cắn:"Tiểu thí hài."

Triệu cục trưởng thân mật cười:"Ta nhu thuận, ta không hút thuốc lá. Cẩn thận lão bà ngươi làm cho không xuống nổi giường."

Triệu Vân Lan:". . . . . . Hắc lão ca của ngươi đâu?"

Triệu cục trưởng:"Lại trốn trong thư viện, có thể là muốn tra cứu phương pháp trở về."

Triệu Vân Lan nhìn nhìn động tĩnh bốn phía, hướng hắn ngoắc ngoắc tay:"Ai, hỏi ngươi chuyện này chút."

"Nói."

"Ngươi có phải trúng ý Hắc lão ca nhà ngươi rồi không?"

Triệu cục trưởng hoảng sợ, ánh mắt chột dạ đảo loạn:"Ngươi nói bừa cái gì đấy, đừng vu cáo ta."

Triệu Vân Lan bĩu môi:"Ta nói cái gì ? Ngươi đây là tự mình chột dạ."

Mắt thấy hai người bọn họ sắp cãi nhau đến nơi, vừa lúc "Thẩm Nguy" từ thư viện đi ra, nhìn biểu tình của y thì biết không có tiến triển gì.

"Xem ra hai người các ngươi còn phải ở đây không ít thời gian." Triệu Vân Lan nhỏ giọng nói.

Triệu cục trưởng ngoài cười nhưng trong không cười liếc y một cái, đứng dậy đi qua chỗ "Thẩm Nguy":"Thế nào?"

"Thẩm Nguy" lắc đầu:"Ta không tìm được tư liệu gì liên quan."

Triệu Vân Lan từ sau máy tính thò đầu ra:"Có quan hệ với Tứ thánh khí không?"

"Hẳn là không có." "Thẩm Nguy" nói, "Hơn nữa hai chúng ta hẳn là đều đang ngủ mà tới."

Triệu Vân Lan gật gật đầu:"Ây, nói không chừng các ngươi ngày nào đó ngủ ngủ lại trở về đi, không cần lo lắng."

Triệu cục trưởng cũng không cảm thấy đây là chuyện không cần lo lắng, bởi vì hắn. . . . . . Cứ luôn cảm thấy chính mình đã quên chuyện gì, rất quan trọng.

Một loại tiềm thức sau khi đã trải qua sinh tử cùng ly biệt.

Mỗi khi hắn nhìn thấy hết thảy trước mắt, nhìn thấy"Thẩm Nguy" , cứ luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, như là thiếu đi một thứ gì đó.

Tất cả yêu mà không được, tình thâm bi thiết, sinh ly tử biệt, dường như hết thảy đều tụ lại cùng nhau.

Thẩm Nguy tan lớp tới đón Triệu Vân Lan về nhà, Triệu cục trưởng lâm thời chạy tới thư viện rút mấy quyển sách, thiếu chút nữa đã quên ghi lại, vẫn là Tang Tán cứng rắn kéo hắn trở lại ký đích danh.

Về tới trong nhà"Thẩm Nguy" chủ động nói:"Hôm nay để ta nấu cơm đi."

Triệu Vân Lan đáp một tiếng, nhìn lão bà nhà mình đi theo làm trợ thủ cho y.

Triệu cục trưởng vốn cũng muốn đi theo, lại bị Triệu Vân Lan gọi trở về:"Ai ai ai quay về, không thấy người ta hai người nói chuyện riêng sao? Thiêm loạn cái gì."

Triệu cục trưởng mặt ngu:"Không đúng, hai người bọn họ có cái gì hay mà nói?"

Triệu Vân Lan vẻ mặt thần bí cười:"Ngươi đoán."

". . . . . . Không nháo với ngươi, ta nói đứng đắn đấy." Triệu cục trưởng đột nhiên nghiêm chỉnh, ngồi vào bên cạnh Triệu Vân Lan, "Ta cứ cảm giác ta quên chút gì đó. Chính là về ta cùng Thẩm Nguy."

"Đã quên cùng Thẩm Nguy nói chuyện yêu đương?" Triệu Vân Lan nói xong đang muốn bật cười, nhìn biểu tình của hắn là thật sự nghiêm túc mới thu liễm chút, "Như thế nào?"

Triệu cục trưởng cau mày:"Chính là. . . . . . Rất kỳ quái, luôn luôn có loại cảm giác ta cùng Thẩm Nguy ở thế giới nguyên gốc đã có kết cục rồi."

"Sao lại có loại cảm giác này? Có thể nào các ngươi là bởi vì ở bên kia đã chết mới chạy tới bên này?"

". . . . . . Ta thật sự cảm giác là thế."

Hắn có thể nhớ Dạ Tôn phá trụ trời, có thể nhớ chính mình xuyên về một vạn năm trước thay thế Côn Luân quân, có thể nhớ Hải Tinh bị xâm chiếm, nhân loại, á thú, thậm chí Địa Tinh nhân liên thủ. . . . . .

Vượt qua một hồi tai nạn.

Triệu cục trưởng môi thoáng chốc biến trắng bệch, lời nói ra có chút run rẩy: "Thẩm Nguy đã chết. . . . . . Ta, ta lấy thân đốt Trấn Hồn Đăng, sau đó Thẩm Nguy cùng ta cáo biệt, nói cuối cùng sẽ có ngày gặp lại. . . . . ."

Hắn nhớ tới tràng đại chiến kia, nhớ tới. . . . . . từng bị Triệu Vân Lan phun tào, lại được "Thẩm Nguy" xem như bảo bối cất giữ - giấy gói kẹo.

Nói cái gì đã quên, chỉ cần hơi chút nhớ lại, có thể nhớ tới những chuyện đó tựa như đã trải qua khắc sâu trong xương cốt.

"Thẩm Nguy" không biết khi nào thì từ phòng bếp đi ra, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn hắn, sắc mặt đồng dạng tái nhợt.

Hắn mạnh mẽ kéo khóe miệng cười cười:"Đó đều là tưởng tượng của ta đi, không phải nói ta phải chết đi sống lại đời đời kiếp kiếp chịu nổi khổ thiêu đốt sao, làm sao có thể chạy tới bên này?"

"Thẩm Nguy" thanh âm có chút khàn:"Ta không biết vì sao có thể đột nhiên nhớ tới. Nhưng từ một khắc ở trong thế giới nay mở mắt ra, ta có thể cảm thấy thiếu chút trí nhớ."

Thẩm Nguy nhẹ giọng nói:"Cho nên y mới một mực trốn trong thư viện tìm đọc sách cổ."

"Cũng không có gì, bên kia chết rồi thì chết, chúng ta không phải ở bên này là sống sao. Không nghĩ nhiều như vậy." Triệu cục trưởng đột nhiên lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm, "Thẩm Nguy, ngươi nói không sai, người mà ta tưởng niệm cuối cùng cũng sẽ gặp lại."

"Thẩm Nguy" nhìn thấy hắn bộ dáng này không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tràn ngập chua sót mà "Ừ" một tiếng.

Triệu Vân Lan biết cần phải cho bọn họ thời gian tự mình điều chỉnh, kéo Thẩm Nguy lặng lẽ trở về phòng.

Không sao cả, bất kể là Triệu Vân Lan nào, đều có một tâm tư rộng rãi mà sáng sủa.

【TBC】

Lời tác giả: Gõ ta mặc kệ! Ta sẽ buông tha ý nghĩ nguyên lai của là ta tiếp nối cùng đại kết cục! Ta phải phát đường 🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬💓

Bọn họ ở thế giới khác nhất định hảo hảo 💗

Lời editor: Bất kể thế giới nào, chỉ cần Nguy Lan của phim có thể hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top