Chương 7


【 Từ góc nhìn của Nguy Lan bản phim 】

Triệu Vân Lan thề đây là lần đầu tiên mình cùng một nam nhân ngủ chung giường, càng muốn chết chính là chỉ có một cái chăn, làm cho hắn cảm thấy vị bên ngoài kia khẳng định là cố ý.

Cố tình mình đối với Thẩm Nguy lại có chút ý nghĩ không đồng dạng, lúc trước còn đỡ, cái gì huynh hữu đệ cung, hiện tại đã không thể có cách nào hoàn toàn tâm vô tạp niệm thật sự là hảo huynh đệ cùng nhau ngủ.

Hắn ngoan ngoãn nằm yên, đắp chăn đến ngực, nhắm mắt lại nhanh nhẹn nói với Thẩm Nguy một câu"Ngủ ngon" , mà bắt đầu bắt buộc chính mình ngủ.

. . . . . . Đương nhiên, cho dù hắn có công năng thần kỳ một giây là ngủ, cũng không phải nói ngủ là có thể ngủ được.

Cả người bị bao phủ trong hơi thở một người khác, hơi thở kia vương vấn chút vị cam nhàn nhạt của sữa tắm, có hơi quá mức ngọt, quả thực ngọt ngấy đến nỗi đầu hắn không quay sang nổi.

Sau đó hắn chợt nghe thấy cách vách truyền đến chút động tĩnh không quá văn minh. Hắn lặng im hai giây, nhẹ nhàng giương mắt ngắm Thẩm Nguy, phát hiện lỗ tai vị này đã sớm hồng rực. Dưới vầng sáng mỏng manh của ngọn đèn đầu giường, thế nhưng thật là dễ nhìn không nói nên lời.

Hai người cách vách kia tuyệt đối là cố ý.

Hôm nay nếu trợn mắt đến hừng đông thì đòi mạng rồi.

Suy nghĩ kỳ dị của Triệu Vân Lan bắt đầu bay ra bên ngoài, cùng tiếng vang kỳ dị của hai người cách vách, tự hỏi vạn nhất chính mình một đêm không ngủ ngày mai đeo cặp mắt gấu mèo đi gặp mẹ thì làm sao bây giờ? Sau đó chính mình tiều tụy các loại có thể bị cho là giận dỗi với Thẩm Nguy cảm tình không tốt hay không?

Nếu thực như vậy hắn sẽ bị vị cách vách kia đánh cho một trận đi! Nhưng này cũng là hai người kia tự mình chuốc lấy a!

Sau đó. . . . . . Sau đó vẻ mặt u buồn Triệu cục trưởng liền ngủ mất.

Nhưng dù hắn đang ngủ, Hắc Bào Sứ đại nhân thính lực vô cùng tốt mặt mũi lại mỏng thì lại ngủ không được.

Y mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng xấu hổ lại nghĩ muốn bịt chặt lổ tai chính mình.

Thẩm Nguy hơi hơi nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm dung nhan Triệu Vân Lan đang ngủ, bộ dáng hắn thản nhiên lại an bình, yên ả cùng thỏa mãn trong mắt tưởng chừng muốn tràn ra. Liền như vậy sau một lúc lâu, Thẩm Nguy quả thực có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Y rốt cục không nhịn được, động thân mình dán sát vào Triệu Vân Lan, cách quá gần thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của hắn phả trên mặt mình.

Y ở trên môi Triệu Vân Lan nhẹ nhàng mà chạm một chút, chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã buông, y nhắm mắt lại, giống như từ trong tiếp xúc ngắn gọn như vậy chiếm được an ủi thật lớn. *

Y tựa như đạt được thỏa mãn thật lớn, giống đứa trẻ ăn vụng được kẹo, mím nhẹ môi cười nhẹ với người ngủ say đối diện, sau lưng âm thanh gì đó hoàn toàn không để ý nữa, thiên thượng nhân gian, trong mắt y chỉ còn lại có người trước mặt này.

"Ngủ ngon, Vân Lan." Y nhẹ giọng nói, vươn tay dịch góc chăn cho Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan vẫn luôn ngủ không sâu, mặc kệ ở nơi nào cũng vậy. Cho nên khi Thẩm Nguy vừa tới gần hắn hắn liền tỉnh, từ từ nhắm hai mắt nghe xem y muốn làm gì.

Một khắc kia Thẩm Nguy hôn lên môi hắn, trong đầu hắn đột nhiên trống rỗng. Trong lòng sợi tóc treo ngàn quân* nháy mắt tới rồi cực hạn.

*quân: đơn vị đo lường thời xưa, 1 quân = 30 cân

Hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, làm bộ như đang ngủ say trở mình, chừa lại cái lưng cho Thẩm Nguy.

"Ngủ ngon." Hắn nghĩ.

Ánh mặt trời sáng rõ, Triệu Vân Lan vừa mở mắt liền đụng phải ánh mắt Thẩm Nguy sáng rõ, cái loại biểu tình ôn nhu dị thường này, làm cho Triệu Vân Lan cảm thấy y giống như mắt cũng không nháy nhìn mình đã rất lâu.

". . . . . . Chào buổi sáng." Hắn dừng một chút, làm bộ như còn ngủ mơ hồ bò dậy, "Ta ngủ không thành thật, không biết như thế nào lại lăn vào trong lòng ngươi."

Thẩm Nguy nheo nheo khóe mắt, lộ ra một nụ cười ôn hòa với hắn, cũng ngồi dậy theo:"Không sao."

Không khí đột nhiên có chút xấu hổ lên, vẫn là tiếng đập cửa bên ngoài đánh gãy không khí này, làm Triệu Vân Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, người bên ngoài kia hỏi bọn họ đã dậy chưa.

"Dậy rồi! Ngay đây!" Triệu Vân Lan hô trở về, lại quay đầu nhìn Thẩm Nguy, "Ai rửa mặt trước?"

Thẩm Nguy nhấp miệng:"Ngươi đi đi, ta dùng bên ngoài."

Thời điểm Thẩm Nguy đi ra cửa phòng nghe được "Triệu Vân Lan" kia đang nói nhỏ:"Ngươi cảm thấy ngày hôm qua như vậy có hữu dụng hay không a?"

. . . . . . Hữu dụng, tối thiểu chính mình không làm sao ngủ nổi.

Lúc ăn điểm tâm Triệu Vân Lan hỏi người nọ đối diện:"Ngươi bình thường đi làm cũng thảnh thảnh thơi thơi như vậy?"

Người nọ đương nhiên gật đầu một cái:"Đúng vậy, không thì sao?"

Triệu Vân Lan:"Ngươi cục trưởng này có thể đừng mỗi ngày quá xa hoa lãng phí như vậy hay không?"

Người nọ:"Ta nguyện ý a."

Triệu Vân Lan:". . . . . ."

Sau đó Triệu Vân Lan liền thấy người nọ mang theo biểu tình đê tiện hề hề mà hỏi hắn:"Tối hôm qua ngủ thế nào a?"

Triệu Vân Lan nghiến răng nghiến lợi:"Ngươi nói xem?"

Người nọ thần tình vô tội:"Ta chính là muốn hỏi một chút ngươi ngủ có quen giường hay không."

Hai Thẩm Nguy trên mặt đều lộ vẻ bất đắc dĩ cười, nhìn thoáng qua nhau, từ trong mắt lẫn nhau đọc ra tâm chiếu bất tuyên (hiểu ngầm).

Số 9 đường Đại học, Triệu Vân Lan lần mò về sau có nên cũng tìm chỗ như vậy địa phương chuyển nhà mới cho Cục điều tra đặc biệt hay không. So với nơi này số đường 4 Quang Minh bọn hắn quả thực giống như là nhà nghèo.

Thời điểm Các thành viên Cục điều tra đặc biệt trước chín giờ khoan thai rề rà đến, liền thấy hai Triệu cục trưởng đồng loạt ghé vào trước máy tính không biết đang nhìn cái gì, Sở Thứ Chi đi qua nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ cư nhiên đang đua nhau dò mìn.

Sở Thứ Chi:". . . . . ."

Cố tình hai người này còn đang ghét bỏ đối phương, một người nói ta bảo ngươi bấm chỗ này ngươi không bấm, dẫm lên mìn rồi, rặt một bộ dạng đắc chí, người kia lập tức bắn trở về nói thúi lắm, ngươi không phát hiện chỗ ngươi nói vừa rồi cũng có mìn sao.

Sở Thứ Chi cảm thấy cần thiết phải đánh gãy bọn họ một chút:"Thầy Thẩm đâu?"

"Triệu Vân Lan" ngẩng đầu nhìn liếc hắn một cái:"Lão bà của ta đi dạy học. Nga, Thẩm Nguy kia hiện tại ở thư viện."

Sở Thứ Chi: ta một năm chỉ có thể vào một lần nhưng y vừa đến đã có thể vào dù xem như là thầy Thẩm lòng ta cũng thấy bất bình áh. (lão Sở tức đến nỗi nghĩ liền cả câu không thèm ngắt dấu =))))))

Kỳ thật Triệu Vân Lan trong lòng thực khẩn trương, giữa trưa sẽ đi gặp mẹ, hắn cũng nói không rõ chính mình là tâm tình gì.

Chờ tới giữa trưa rồi, hắn gọi Thẩm Nguy muốn đi, cầm địa chỉ người nọ cho hắn, trong lòng bàn tay tất cả đều là một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn hỏi người nọ:"Ngươi muốn ở đây làm gì?"

"Làm gì?" Người nọ lắc lắc chân, "Còn có thể làm gì, lăn lộn hết giờ làm sau đó chờ lão bà ta tới đón ah."

Triệu Vân Lan nghĩ thầm, thật không biết người này rõ ràng nằm dưới còn muốn sính miệng tiện nghi cái gì.

Chờ hắn tới trước cửa nhà cha mẹ rồi, trong lòng còn đang suy nghĩ người kia có phải trải qua cuộc sống quá mức dễ chịu rồi không.

Cửa là cửa xếp kéo kiểu quạt giấy, hắn nâng tay gõ cửa, trong lòng toát ra một cỗ chột dạ không rõ từ đâu mà đến.

Thời điểm mẹ Triệu mở cửa ngẩn người, nâng kính mắt một chút:"Tới rồi."

Triệu Vân Lan liền lôi kéo Thẩm Nguy đi vào, quả thực sắp đi thành cùng tay cùng chân luôn, vẫn là Thẩm Nguy so với hắn còn khẩn trương hơn lại cố khắc chế mà thấp giọng nhắc nhở hắn thả lỏng chút.

Triệu Vân Lan câu nệ ngồi trên sô pha nhìn mẹ Triệu, đồng thời trộm đánh giá bà.

Mẹ Triệu bảo dưỡng phi thường tốt, tóc thật dài búi sau đầu, lộ ra cần cổ cao, sườn mặt ôn nhu tú lệ, có vẻ bà không cười cũng mang ba phần ý cười, trên sống mũi mang một bộ kính mắt không khung. *

Trí nhớ của Triệu Vân Lan về mẫu thân kỳ thật chỉ dừng ở trước khi mình mười tuổi, mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy khuôn mặt này cùng khuôn mặt trong trí nhớ không khác mấy, trong lòng nổi lên một tia thỏa mãn.

Lúc mẹ Triệu rót nước cho Thẩm Nguy y theo thói quen trả về một câu:"Cám ơn dì." Mới làm cho Triệu Vân Lan cảm thấy không đúng, lặng lẽ đụng y một chút.

Mẹ Triệu cười cười, ngồi xuống đối diện bọn họ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:"Hai đứa không phải Vân Lan cùng Tiểu Thẩm đi?"

Triệu Vân Lan ách ách, thong thả gật đầu.

"Ta là mẹ, biết rõ con mình là cái dạng gì." Mẹ Triệu có chút cảm thán nói, "Nó vào nhà cho tới bây giờ chưa từng gõ cửa."

Triệu Vân Lan yên lặng ở trong lòng rủa người nọ.

"Hơn nữa. . . . . . Tiểu Thẩm đã sớm sửa miệng gọi ta là mẹ." Mẹ Triệu lộ ra một nụ cười thông tình đạt lý, "Cho nên xảy ra chuyện gì rồi?"

Triệu Vân Lan thở dài, chỉ có thể đem tất cả sự tình đều nhất nhất công đạo với mẹ Triệu.

Chợt vừa thấy, tựa như cái loại dịu dàng xinh đẹp thời trước, tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, trên người có loại ý vị nói không nên lời. . . . . . Đại khái đôi khi, đối với thẩm mỹ chọn người bầu bạn, cha con trong lúc đó luôn có một chút giống nhau. *

Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, suy nghĩ bỏ chạy tới trên người Thẩm Nguy.

Mẹ Triệu do dự một chút, đi đến bên Triệu Vân Lan sờ sờ đầu hắn, biết chính mình không cần phải nói cái gì, đứa nhỏ này hiện tại hoàn toàn có thể tự mình suy nghĩ thông suốt:"Ở lại ăn một bữa cơm đi?"

Lúc ăn cơm mẹ Triệu còn kinh ngạc vu hắn cùng Thẩm Nguy cư nhiên không phải một đôi tình nhân:"Lúc trước Vân Lan nói với ta, còn nói cái gì hao tổn tâm cơ hơn nửa năm, vừa dỗ vừa lừa, cái gì mà nông thôn bao vây thành thị, phát động quần chúng rộng khắp, thủ đoạn ba mươi sáu kế loạn thất bát tao đều dùng tới ."

Triệu Vân Lan nghĩ thầm, kia y rõ ràng chính là sắc đảm bao thiên.

Chờ đến lúc rời đi, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy thoải mái, trở lại Cục điều tra đặc biệt thấy khuôn mặt giống mình kia như đúc cũng thấy dễ coi vô cùng.

【TBC】

Lời tác giả: * da da nguyên văn ~

Lời editor: Hiểu con không ai bằng mẹ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top