Chương 4


【 Từ góc nhìn của Nguy Lan bản truyện 】

Triệu Vân Lan đang cùng vị đối diện tán gẫu tới thời điểm vừa mới quen biết Thẩm Nguy như thế nào, vị kia nói hắn trở lại một vạn năm trước lúc đó thấy Hắc tiểu ca, đó là các loại nhu thuận, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu, lúc cho y ăn kẹo hắn nhìn mà tâm đều nhanh tan chảy.

Triệu Vân Lan nghe vậy cười cười:" Vị kia nhà ta khi đó cũng không ngoan như vậy. Lần đầu tiên gặp là ở trước mặt ta ăn sống u súc. Một tiểu mỹ nhân nhi, mặt không chút thay đổi ngồi trong nước ăn." Hắn là nghìn trượng lệ khí sinh ra, người đại sát vô hồn, từ dưới đáy hoàng tuyền mà đến. . . . . . Tiểu quỷ vương, đâu có thể nào dịu ngoan như vậy? Bất quá những lời này Triệu Vân Lan đều không nói, chỉ là thản nhiên bồi thêm một câu, nếu hắn khi đó mà ngoan như vậy thì tốt rồi.

Hết thảy của hết thảy đều là quá khứ, hiện tại ái nhân ở ngay bên cạnh mình, tất cả đều là hình ảnh tốt đẹp như vậy. Không tất yếu liều mạng níu giữ chặt suy nghĩ lúc trước như thế nào. Cho dù lại đến một lần, y nên thế nào vẫn sẽ thế ấy.

Triệu cục trưởng biết u súc là cái cái gì, tự mình âm thầm vặn vẹo não bổ một chút, bất giác da gà không ngừng nổi lên khắp nơi, cũng không chú ý tới người đối diện kia trong nháy mắt giật mình ngốc lăng.

"Bất quá hắn khi đó thích ta, tặng ta ba mươi sáu chiếc răng cửa lớn của u súc làm thành vòng cổ." Y nhịn không được nở nụ cười, ôn nhu đong đầy trong mắt, Thẩm Nguy nghiêng đầu nhìn y cong cong hàng mày.

Lại nói tiếp, không biết vị Hắc Bào Sứ trước mặt này đã thân thiết được gì nhà hắn chưa mà ngủ liền một vạn năm, bản thân chính là thật sự từng thân thiết với thụy mĩ nam. Y nhớ tới bản thân khi đó còn vẽ một an thần phù trên mu bàn tay cho Thẩm Nguy, lại đáng tiếc người nọ là giả bộ ngủ.

Triệu cục trưởng tự giác nghiêng đầu qua, không nhìn đến hành vi của hai người đối diện chói mù mắt, đường nhìn vừa lúc cùng chạm vào ánh mắt của người bên cạnh mình.

Hắn nhớ tới lúc trước lần đầu tiên gặp Thẩm Nguy ở Long Thành, ánh mắt mà hắn từ cửa sổ xuống nhìn xuống chạm phải, cùng giờ phút này rất giống. Hắn không được tự nhiên khụ một tiếng, chuyển đầu hướng một bên khác.

Vì thế hắn vừa lúc thấy thập thò ở cạnh cửa mấy nhân vật.

Triệu Vân Lan theo ánh mắt hắn nhìn qua, trông thấy mấy vị thành viên của Cục điều tra đặc biệt đang cố gắng biến chính mình giống như Đại Khánh thu thành một khối cầu.

"Đều cút qua đây. Một đám đều làm gì đó? Có phải Đại Khánh gọi tới hay không?"

Mấy người đã xem diễn một đoạn thời gian xám xịt đứng ở đối diện nghe giáo huấn, Lâm Tĩnh tay cầm một túi đồ vật này nọ ném cho Chúc Hồng, lần lần phật châu trên tay:"A di đà Phật, lãnh đạo, sắc dục huân tâm là không đúng đâu."

Triệu Vân Lan cách khoảng không đạp hắn một cước:"Thúi lắm cái thứ sắc dục huân tâm."

Bộ dáng của y làm cho người đối diện âm thầm cảm thán, hóa ra thời điểm bình thường bản thân dạy dỗ người khác là như vậy, đủ đẹp trai.

"Lâm Tĩnh bên các ngươi sao lại tin Phật ?" Triệu cục trưởng cẩn thận dòm dòm, "Còn béo hơn người bên chúng ta không ít."

"Giả hòa thượng mỗi ngày ăn thịt có thể không mập lên sao. Hắn là hậu đại của Đạt Ma."

Triệu cục trưởng:". . . . . . Lâm Tĩnh bên chúng ta là nhà khoa học, thờ phụng chủ nghĩa khoa học."

Triệu Vân Lan:"Ai dô Lâm Tĩnh, ngươi còn tiến quân lĩnh vực khoa học kỹ thuật a."

Lâm Tĩnh siêu nể tình cổ động:"A di đà Phật. Lợi hại lợi hại."

"Vậy các ngươi có phải không cho Lão Sở ăn no hay không a? Ngươi xem xem gầy thế này." Hắn nhìn về phía Sở Thứ Chi ở một bên.

Người này thoạt nhìn cùng Lâm Tĩnh niên kỉ không sai biệt lắm, phi thường phi thường gầy, gầy đến hai má đều tóp vào, cơ hồ một bộ dáng hình tiêu cốt lập (gầy như que củi), khiến ngũ quan gã có vẻ phá lệ sắc bén *, Lâm Tĩnh bên cạnh so với gã quả thực có vẻ béo phì luôn rồi.

Triệu Vân Lan vung tay một cái:"Vị này chính là Thi Vương, nha, ngàn năm đó. Lại nói ngươi nhìn quanh nhìn quanh bốn phía xem hoàn cảnh không khí Cục điều tra đặc biệt của chúng ta, xa hoa như vậy sẽ để công nhân đói bụng sao?"

Triệu cục trưởng:". . . . . . Sở Thứ Chi bên chúng ta kia là Địa Tinh Nhân, biết thao túng khôi lỗi búp bê. Còn đặc biệt cường tráng."

Triệu Vân Lan vui sướng khi người gặp họa:"Ai Lão Sở, ngoại trừ dáng vóc hai người các ngươi cũng kém không nhiều lắm.

Thi Vương tỏ vẻ không muốn chấp nhặt với y.

Triệu Vân Lan đột nhiên nhớ tới cái gì, dưới bàn đưa chân đá đá người đối diện:"Đúng rồi, ngươi lại không có Trấn Hồn tiên, bình thường đánh quái bắt Địa Tinh nhân chỉ trông vào súng lục nhỏ của ngươi? Đánh nhau được sao?"

Người đối diện xấu hổ trầm mặc nói cho y đáp án.

Triệu Vân Lan:"Ngay cả đánh nhau cũng không được, làm ăn cái gì không biết. Tìm thời gian ta dạy cho ngươi hai chiêu, không thể cứ để nhi tức phụ (vợ nhỏ=)))) của ngươi bảo hộ ngươi a, có còn là nam nhân không."

"Thẩm Nguy" đối diện nháy mắt lỗ taiđỏ bừng.

Sau đó Triệu cục trưởng giống như mở đại hội bình luận gật gật đầu, tự động bỏ qua câu kế tiếp của y, tiếp tục bình luận:"Tiểu Quách. . . . . . Nhưng thật ra giống nhau đấy. Tiểu Quách bên các ngươi trên người cũng có bạch năng lượng sao?"

Sở Thứ Chi yên lặng tiếp miệng:"Bạch năng lượng, đối lập với hắc năng lượng của các ngươi sao?"

"Đại khái là chỉ công đức bên chúng ta này." Triệu Vân Lan nói, "Trên người nó thật sự rất dày."

"Ta vẫn muốn hỏi." Triệu cục trưởng nói, "Các ngươi hoàn cảnh làm công hủ bại như vậy, sẽ không bị Hải Tinh Giám tra xét sao?"

Triệu Vân Lan hàn huyên cùng hắn lâu như vậy, đã bắt đầu có thể tự động phiên dịch gì đó bên kia thành bên này của mình:"Đó là thượng cấp của các ngươi? Thượng cấp chúng ta không quản được nhiều như vậy."

Sau đó y đã nghĩ đến căn nhà hoa viên lớn càng hủ bại kia của mình:"Aiz nói đến, hai người các ngươi đêm nay ở đâu? Ta thấy các ngươi một chốc cũng không trở về được, đêm nay đến nhà đôi ta ở?"

"Phòng nhỏ của ngươi thật có thể ở được bốn người?" Triệu cục trưởng không chú ý tới "đôi ta" , "Nếu không ngươi với vị kia của ngươi ở nhà hắn, ta cùng Thẩm Nguy đến nhà ngươi? Dù sao cũng ở đối diện, không sợ phiền toái."

Một đám người cảm giác mình get được cái gì rồi.

Vị này nhìn thấy sắc mặt mọi người bốn phía rõ ràng không đúng, hỏi lại một câu:"Sao vậy? Hai người các ngươi hóa ra không phải hàng xóm?"

Triệu Vân Lan sâu kín nói tiếp:"Ai dô, hảo huynh đệ hóa ra còn là hảo hàng xóm ah. Ta đoán đoán, có phải Thẩm Nguy là sau đó dọn qua hay không?"

Đối diện vị Hắc Bào Sứ kia: ". . . . . ."

Thẩm Nguy vươn tay ra sau lưng y vỗ một chút.

"Kia được rồi, đêm nay đôi ta ở cùng với các ngươi." Triệu cục trưởng cũng hào phóng, sảng khoái đáp ứng, "Bất quá thực sự ở được?"

Triệu Vân Lan"Hắc hắc" cười hai tiếng:"Nhà của chúng ta, còn hủ bại hơn chỗ này."

Triệu cục trưởng:". . . . . . Có tiền thật tốt."

【TBC】

Lời tác giả: * điểm điểm này là nguyên văn.

Bốn người muốn ở chung rồi! ( uy ) hì hì hi

Hôm nay có thể sẽ rớt đến canh hai


Lời editor: Cười muốn ngã lăn =)))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top