Chương 2


【Từ góc nhìn của Nguy Lan bản truyện 】

"Không phải đâu." Triệu Vân Lan lặng lẽ kề tai Thẩm Nguy nói nhỏ, tự cho là nhỏ tiếng mà nói, "Ngươi xem xem ánh mắt Thẩm Nguy kia nhìn Triệu Vân Lan rõ ràng không đúng, tuy rằng không biết hai người bọn họ là ai, nhưng Triệu Vân Lan này nếu là ta thì thật sự rất vô dụng, thế này mà còn không ăn được."

Thẩm Nguy bị y làm cho tai đỏ bừng, ngượng ngùng trước mặt người ngoài như vậy, nhẹ nhàng đẩy cánh tay y:"Ngươi thôi đi. Trước tiên hỏi rõ ràng sao lại thế này quan trọng hơn."

Hai bên nhân mã ngồi cùng nhau nói chuyện đã lâu, mà lẫn nhau luôn luôn có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu kết nối, địch ý theo thói quen bùng ra khi mới vừa gặp mặt đã bất giác tiêu tán.

Triệu Vân Lan như có chút đăm chiêu gật gật đầu:"Nga, cho nên có thể nói là, các ngươi đại khái ở thế giới song song với chúng ta."

Trảm Hồn Sứ đại nhân kiến thức rất nhiều, nhưng chuyện quái lạ bực này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nhìn chằm chằm hai người đối diện không biết suy nghĩ gì.

Triệu Vân Lan có thể gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, một người còn có thể diễn cả vở kịch, huống chi đối diện còn có một "y" khác, hai người này tụ cùng chỗ là không được rồi, buông xuống đề phòng vừa nãy, rất nhanh như một bầy chim ở đó líu ríu.

"Ngươi không thể cạo râu đi sao, lôi thôi chết được." Triệu Vân Lan nhìn chằm chằm mặt người đối diện, đột nhiên nhớ tới những ngày lôi thôi của chính mình trước khi đụng vào Thẩm Nguy, quả thực lòng còn sợ hãi, " Thẩm Nguy nhà ngươi không ghét bỏ ngươi sao?"

Vị đối diện kia hôm nay đã là lần thứ hai bị người ta hỏi Thẩm Nguy vì sao không ghét bỏ hắn, hoài nghi nhân sinh trên đường hắn rẽ mấy vòng rồi, hoàn toàn không để ý hai chữ "nhà ngươi" kia, lấy giò đụng đụng người bên cạnh:"Ai, râu này của ta thật sự lôi thôi?"

"Thẩm Nguy" kia có thể là ở trước mặt người ngoài hơi có chút chật vật, đẩy kính mắt mới hồi đáp:"Không lôi thôi, thật thích hợp với ngươi."

Triệu Vân Lan không nhịn xuống một cái là thiếu chút nữa cười ra, lúc trước có vài ngày y bận đến nỗi không cạo râu, làm Thẩm Nguy nhìn mà khó chịu, cuối cùng thật sự nhẫn không nổi còn tự mình động thủ cạo đi cho y.

Này chẳng lẽ chính là chênh lệch giữa lão bà cùng huynh đệ? Y sờ sờ cái cằm trơn nhẵn của mình, nhìn hai người đối diện kia nghiền ngẫm.

Hai vị Thẩm giáo sư tao nhã lại tâm tư thâm hậu gom chung một chỗ, nhìn chằm chằm đối phương thật lâu sau, đồng thời hướng đối phương vươn tay:"Xin chào." Sau đó cùng nở nụ cười.

Bọn họ vốn không quen biết, lại như có một sợi dây vô hình nối bọn họ với nhau, thân thiết trong đó khó có thể nói bằng lời, này đã không đơn giản chỉ là lẫn nhau ở một thế giới khác như vậy.

"Triệu Vân Lan" cảm thán một chút:"Hắc lão ca chính là hắc lão ca, cả hai đều không khác biệt lắm."

Triệu Vân Lan bên này nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì rất kỳ diệu :"Hắc lão ca? Trò đùa gì thế?"

"Y không phải Hắc Bào Sứ sao? Gọi như vậy rõ ràng thân cận hơn a, ngươi chẳng lẽ không gọi như vậy?"

Cái này Triệu Vân Lan thật sự không nín được, cái này cùng cái gì a.

"Ta không gọi hắn là Hắc lão ca, ta gọi hắn là bảo bối nhi." Triệu Vân Lan vẻ đương nhiên nói, một cỗ cảm giác ưu việt không biết vì sao tự nhiên sinh ra, "Ai bảo bối nhi, ngươi nói cho hắn biết ngươi là gì đi."

Thẩm Nguy thật sự là bị y chọc ghẹo đến sợ, thần tình không quan tâm hơn thua: "Trảm Hồn Sứ."

"Triệu Vân Lan" trầm mặc hai giây, bên này sao ngay cả xưng hô cũng uy phong hơn bọn họ thế?

Triệu Vân Lan yên lặng đánh giá:"Này xưng hô thực quê mùa, một cỗ ý vị bột mì thật lớn."

"Triệu Vân Lan" bên kia không vui nói :"Ai ai ai, người ta tốt xấu cũng là anh hùng của Địa tinh, đừng nói người ta như vậy, xem Tiểu Nguy của chúng ta mặt lạnh rồi."

"Thẩm Nguy" : ". . . . . ."

Triệu Vân Lan:". . . . . . Địa tinh lại là cái trò gì thế?" Y đột nhiên phát hiện này cũng thật kỳ diệu, gần đây nhàn rỗi đến miệng cũng nhạt rồi, ông trời lại ném cho y hai việc vui lớn như vậy, làm cho y cả người đều có chút phấn khởi.

Thẩm Nguy đè đầu y lại, xin lỗi cười cười với hai người đối diện.

"À, cho nên ngươi là Hải tinh nhân, y là Địa tinh nhân." Triệu Vân Lan vỗ tay một cái, "Hiểu rồi. Các ngươi bên kia quá mạnh mẽ."

Sau đó y lại bắt đầu kề tai Thẩm Nguy nói nhỏ:"Để ta tóm tắt một chút, địa tinh đụng hải tinh." Còn cố ý ở chữ "đụng" kia nhấn mạnh xuống.

Kỳ thật Thẩm Nguy nào thính lực cũng rất tốt, bên kia tự nhiên cũng nghe thấy Triệu Vân Lan đang nói cái gì, liếc mắt nhìn y, không mở miệng.

Triệu Vân Lan đột nhiên nhớ tới đến một sự kiện:"Thời điểm mới vừa gặp mặt ngươi sao lại gọi ta là Côn Luân? Vị bên cạnh ngươi kia mới đúng không phải sao?"

"Triệu Vân Lan" bên kia nghe thấy lời này cũng không xong, vừa rồi còn thảnh thảnh thơi thơi trêu mèo, lúc này ngay cả thân mình cũng ngồi thẳng chút:"Ngươi chính là cái người bị tráng hán nông thôn nào đó bổ hai búa chém chết Côn Luân quân kia?!"

Triệu Vân Lan đang uống trà, một miệng trà phun ra thiếu chút nữa phun thẳng vào mặt người đối diện, giọng y nói ra đều có chút phá âm :"Ngươi nói cái gì??"

Trảm Hồn Sứ đại nhân mặt mày nhăn đến mức có thể kẹp ruồi:"Côn Luân là thần, sao có thể bị phàm nhân chém chết?"

". . . . . . Cái kịch gì vậy? Thần?" Triệu cục trưởng ở thế giới kia tin tưởng vững chắc chủ nghĩa duy vật vẫn tin tưởng khoa học, " Năng lượng của Tứ thánh khí làm ta xuyên tới một vạn năm trước, vì không để thời gian bị hỗn loạn, ta thay thế cái vị Côn Luân quân bị người chém chết kia, sau đó lại gặp phải y."

Hắn chỉ chỉ người bên cạnh, "Tên của y là ta đặt cho đó." Nói xong còn thanh thanh cổ họng tiếp, "Thế gian này sơn hải tương liên, nguy nguy cao sơn miên tuyên bất tuyệt. . . . . . Ai, kỳ thật ta lúc ấy chính là sợ y về sau không tên Thẩm Nguy, mới ngay lúc đó sửa lại tên của Hắc tiểu ca."

Hố nhiều lắm, Triệu Vân Lan đã không muốn đánh giá gì nữa."Làm sao còn biến thành một vạn năm, ai, Thẩm Nguy kia không chỉ không ăn được, thời gian chờ đợi sao còn biến thành gấp đôi."

Thẩm Nguy vỗ y một chút.

"Chúng ta bên này, Côn Luân quân, vẫn là người thật. Không phải giả, bản nhân sinh ra từ lúc hồng hoang doãn thủy, là sơn hồn của Côn Luân sơn. Như ngươi thấy, ta là thần." Triệu Vân Lan liền nhịn không được nổi lên chút tâm tư chọc ghẹo, nhìn thấy biểu tình hai người đối diện liền cảm thấy buồn cười.

Hắc Bào Sứ kia còn đỡ, thấy nhiều chuyện rồi, trên mặt không có biến hóa gì quá lớn, nhưng Triệu cục trưởng kia phòng khiếp sợ còn rõ ràng viết trên mặt .

"Cho nên ngươi chính là nhân vật khi Bàn Cổ khai thiên địa đó?" Triệu Vân Lan nghe thấy hắn hỏi.

"Ừ, không khác biệt lắm, Côn Luân sơn là do một búa của Bàn Cổ bổ ra mà thành, có thể nói ta kế thừa chính là di chí của Bàn Cổ."

Triệu cục trưởng chán ngắt mở miệng:". . . . . . A, vậy ngươi sống lâu như vậy a, còn hoạt bát như vậy thật sự là khó được."

Hắc miêu Đại Khánh ở một bên bình tĩnh liếm móng vuốt, nhìn như gợn sóng không sợ mà mở miệng:"Nội dung kịch hai bên khác biệt cũng không phải một chút nửa điểm a."

Chúc Hồng đứng xem đã nhanh chóng hỗn loạn trong gió.

【TBC】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top