Chương 11 (Hoàn chính văn)



【 Từ góc nhìn của Nguy Lan bản phim 】

"Ta còn tin chắc các ngươi ngủ một giấc sẽ trở về đi." Triệu Vân Lan cuối cùng nghe thấy người nọ đối diện tổng kết.

. . . . . . Cái trò gì chứ.

"Làm nhiễu loạn thời không tất có nhân quả này, các ngươi ở thế giới kia thân thể ngã xuống nên mới đi vào nơi này, nhưng thời không sẽ không tiếp tục loạn như vậy." "Triệu Vân Lan" rung đùi đắc ý đích giải thích, "Cho nên yên tâm đi, các ngươi khẳng định có thể trở về."

Triệu Vân Lan:". . . . . . Ngươi vừa mới cho ta xem mấy thứ kia ta còn nghĩ ngươi muốn nói đạo lý gì lớn cơ đấy."

Người nọ sâu kín:" Lời ta nói ngươi không nghe sao?"

Triệu Vân Lan:"Không nghe."

Hắn:"Ta giải thích ngắn gọn rõ ràng sáng tỏ cho ngươi như vậy ngươi nên cảm tạ ta."

Triệu Vân Lan:". . . . . ."

Được rồi.

"Tử tức là sinh."Vị đối diện kia lại thản nhiên nói một câu.

Triệu Vân Lan kỳ thật thấy rõ rồi, trở về hay không thể quay về cũng không phải quan trọng đến thế, dù sao bất kể thế nào, bọn họ ở thế giới nguyên bản đã chết rồi, đây là sự thật không thể xoay chuyển.

Dẫu có khổ sở đến mức khóc lên khóc xuống cũng không có ích gì, hơn nữa ——

Triệu Vân Lan cười đặc biệt sáng lạn, kịch hay nói thế nào nhỉ, tu thành chính quả?

Ai cũng không biết đi vào thế giới này là tốt hay xấu, nếu nói tốt, bọn họ ở thế giới kia đã chết rồi, nói là xấu, hắn cùng Thẩm Nguy lại về bên nhau.

Cho nên nói a, châm ngôn kia nói đúng là có lý, bất cứ việc gì cũng thật sự không có tuyệt đối.

Dù sao Triệu Vân Lan ở đây cũng vui vẻ, còn có thể cọ ăn uống nhà người ta, cớ gì không làm chứ.

Huống chi người bị cọ kia cũng là chính mình, liền cảm giác có chút kỳ diệu.

Đối diện người nọ nhìn thấy Triệu Vân Lan cười gian trá, liền cảm giác sau gáy mình lạnh vù vù, giống như bị hồ ly nhìn chằm chằm.

Vì thế y liền duỗi chân đá Triệu Vân Lan một cái:"Ngươi làm gì đó?"

Triệu Vân Lan"Hắc hắc" cười, lộ ra một hàng răng chỉnh tề trắng muốt.

Ở phòng bếp có người hô:"Vân Lan, lại đây bưng một chút." Triệu Vân Lan lên tiếng, quay về đạp người nọ đối diện một cước, đứng lên nhanh như chớp chạy tới.

"Triệu Vân Lan" vội vàng cùng bay qua:"Ngươi làm cái giề đó! Lão bà của ta gọi cũng không phải gọi ngươi!"

Triệu Vân Lan:"Hắc hắc, giống nhau giống nhau."

Người nọ lạnh mặt:"Giống nhau cái rắm."

Triệu Vân Lan:"Đừng nói thô tục."

Người nọ:"Đi đi, cục cưng ngoan ăn đường."

Hai Thẩm Nguy liếc nhau một cái, trong mắt đều là bình thản ấm áp sao cũng giấu không được.

Lúc ăn cơm "Thẩm Nguy" nói ra cách nhìn của hắn, làm Triệu Vân Lan rất là hưởng thụ, cảm thấy người làm công tác văn hoá chính là người làm công tác văn hoá: "Nhìn xem người ta một giáo viên sinh vật học giảng thật tốt, ngươi xem ngươi." Nói xong còn ở dưới bàn đá đá người nọ đối diện.

"Thẩm Nguy" dừng một chút, do dự một chút vẫn nói:"Thật ngại quá, ta là giáo viên tiếng Trung a."

Triệu Vân Lan á khẩu, miệng mở nửa ngày cũng chưa nói được một câu, thật lâu sau hắn mới ở trong tiếng cười của vị đối diện kia chợt ngượng ngùng nói:". . . . . . A, thầy Thẩm chính là lợi hại."

Thẩm Nguy cười mặt mày loan loan, đôi con ngươi giống như thu hết cả vào ánh sáng ấm áp. Triệu Vân Lan nghiêng đầu nhìn y, đột nhiên có chút sững sờ.

Trở về hay không, hình như thật sự không quan trọng.

"Thời không song song sẽ không luôn luôn mở ra, không biết trước kia có tiền lệ này hay không, nhưng các ngươi nhiều nhất ở nơi này ba ngày, nếu không nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn thời gian ảnh hưởng tới thế giới này. Mà loại hiện tượng này sẽ không xuất hiện."

Đây là nguyên văn "Thẩm Nguy" kia nói vừa rồi.

Triệu Vân Lan bắt đầu nghĩ, ở thế giới bên kia của chính mình Uông Chủy Tang Tán thế nào rồi? Chương Sư dùng thân phận mình sống thế nào? Hiện trạng Địa Tinh như thế nào?

Vừa nghĩ như vậy, thật là rất muốn nhìn thấy.

Dù sao nơi đó là nhà của mình a.

Triệu Vân Lan lắc đầu, cảm thấy chính mình quá đa cảm rồi, vùi đầu mấy ngụm và xong bát cơm.

"Ta sẽ nhớ ngươi." Triệu Vân Lan ngẩng đầu trịnh trọng nói với người đối diện.

Người nọ sửng sốt:"Làm chi a, hôm nay mới là ngày thứ hai, ai biết có thể trở về hay không."

"Nếu lỡ ra thì sao, đừng đến lúc đó ngay cả lời cáo biệt cũng không có."

"Được rồi, không có gì để nói hết, ta nghĩ cái gì ngươi đều hiểu, vậy chúc các ngươi hạnh phúc đi." "Triệu Vân Lan" đứng lên, cách cái bàn dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Ai không đúng a." Triệu Vân Lan đột nhiên phản ứng lại, "Vì sao xác định là ba ngày như vậy?"

Thẩm Nguy lên tiếng :"Ta ở thư viện tra được ."

"Nói thì như thế, thời gian có thể tự nó lấy ba ngày làm kì hạn để tẩy trừ, hai người các ngươi ở thế giới này cho dù là dị vật, cũng coi như là nặn lại thân thể, tương đương với thời gian ba ngày là trục xuất các ngươi về nước vậy. Giống như thân thể của con người, sẽ định kỳ tự động rửa sạch dị vật. Mà thời gian của kỳ hạn tẩy trừ là ba ngày. Từ đâu đến sẽ để ngươi quay về đó." "Triệu Vân Lan" tiếp tục thông tục giải thích.

Triệu Vân Lan gật gật đầu, hiểu được .

Trước khi về phòng Triệu Vân Lan ôm vị kia một cái thật to, vốn đang nghĩ cũng ôm "Thẩm Nguy" một cái, bị vị kia mạnh mẽ ngăn cản. Vì thế hắn cọ cọ mũi, cười nói:"Được rồi, nếu ngày mai còn có thể gặp nhau, vậy ra ngoài dạo chút đi! Không gặp nữa ta cũng sẽ nhớ các ngươi."

"Làm cảm động quá, ta cũng có chút khổ sở rồi."

Trước khi Triệu Vân Lan đóng cửa, nghe được thanh âm vị kia nho nhỏ nói thầm với người bên cạnh.

Đúng vậy!

Cáo biệt với chính mình của thế giới kia! Sau đó trở lại thế giới của chính mình.

Triệu Vân Lan đột nhiên nâng mặt Thẩm Nguy hôn một tiếng vang dội. Hắn nhìn Thẩm Nguy nháy mắt từ mặt đến cổ đỏ rần, liền cảm thấy dị thường đáng yêu, quả thực muốn hiện tại làm y luôn. Nhưng nghĩ lại tiếng kêu cách vách đêm qua của vị kia, liền cảm thấy vẫn nên quên đi, phòng này cách âm quá kém, về nhà nói sau.

Sau đó Triệu Vân Lan ở trong lòng yên lặng xem thường vị kia cư nhiên là nằm dưới một chút, liền tiếp tục cùng Thẩm Nguy đắp chăn thuần khiết mà ngủ.

Cái gì cũng không xảy ra.

Lúc Triệu Vân Lan tỉnh lại nhìn chằm chằm trần nhà người nọ hai giây, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn còn một ngày. Thế giới này của bọn họ rất thần kỳ .

Thẩm Nguy hôn lổ tai hắn, có hơi ngứa, Triệu Vân Lan nhìn qua phát hiện ánh mắt Thẩm Nguy còn có chút mơ hồ.

Ngày hôm đó trôi qua, thật sự dễ chịu.

Hắn thở dài một hơi.

Xem như là ngày cuối cùng ở thế giới này, hai vị làm chủ nhân dẫn Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy đi dạo chung quanh, còn la ca ăn uống ở quán ven đường, cứ như vậy dễ chịu vui vẻ trải qua một ngày.

Cáo biệt không có gì thương cảm như đêm qua cũng không làm một lần nữa, song phương bình tĩnh chúc nhau ngủ ngon, Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy bình tĩnh ôm nhau mà ngủ.

Tạm biệt.

Ta của thế giới kia.

Về nhà .

Sinh giải khả dĩ tử, tử khả dĩ sinh. Sinh nhi bất khả dữ tử, tử nhi bất khả phục sinh giả, giai phi tình chi chí dã.

(Câu trên trích từ lời tựa của vở kịch "Mẫu đơn đình", nằm trong cụm này: 情不知所起, 一往而深, 生者可以死, 死可以生. 生而不可与死, 死而不可复生者, 皆非情之至也.Tình không biết từ đâu đến, càng ngày càng sâu, người sống có thể vì tình mà chết, cũng có thể vì tình mà sống. Người mà sống không thể cùng chết, chết mà không thể sống lại, đều không phải người cực độ tình cảm.)

【END】

Lời tác giả:

Kết thúc rồi! Bắt đầu bằng góc nhìn của phim thì kết thúc bằng góc nhìn của phim. Suy nghĩ thật lâu, ta còn nghĩ muốn lấy"Về nhà " này làm một câu kết thúc. Ở thế giới trong sách xem như bọn họ là một hồi lữ hành, đi đến bao xa vẫn phải trở lại thế giới của chính mình.

Còn có hai phiên ngoại cuộc sống hằng ngày của hai đôi bọn họ, là chuyện xưa của ngày chờ đợi trở về.

Sau đó đại khái còn có thể viết một chuyện xưa về song phương hai bên sau này sau khi Nguy Lan bản phim trở về nữa.

Phiên ngoại gặp lại nhé

Lời editor:

Đọc hết đoạn đầu của lời tác giả, ta thiếu chút nữa khóc sập màn hình, nếu như bọn họ trở về bên phim, thực sự chết đi, vậy chẳng phải mấy ngày hạnh phúc kia càng như giấc mộng đau lòng sao?

May mà tác giả còn nhân từ cho phiên ngoại. Hy vọng đến cuối cùng toàn gia, sách lẫn phim, đều có được HE hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top