Chương 10
【 Từ góc nhìn của Nguy Lan bản truyện 】
Triệu Vân Lan một bên lật sách trong tay, một bên thuận miệng hỏi hắn:"Ngươi với vị kia nhà ngươi cái gì mà sinh mệnh cộng hưởng là làm sao được?"
Triệu cục trưởng phút chốc liền ngồi thẳng một chút:"Này thực đáng giận! Cực kỳ đáng giận!"
Triệu Vân Lan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn cảm giác buồn cười:"Sao lại nói vậy?"
"Y cho ta uống máu của y." Triệu cục trưởng nghiến răng nghiến lợi nói, thấy động tác trên tay Triệu Vân Lan bỗng dưng ngừng một chút, trang giấy mỏng manh bị y niết đến nhăn, "Ta lúc trước có một lần bị thánh khí ảnh hưởng mù tạm thời, lúc ấy vừa mới khôi phục thị lực, nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy y đang cắt cổ tay mình. Y ngay lúc đó sắc mặt tái nhợt không chịu nổi, còn cố mà chống đỡ cười với ta. Lúc sau liền. . . . . ."
"Hắn cho ta uống, là tâm đầu huyết của hắn." Triệu Vân Lan đột nhiên mở miệng, y hạ lông mi thành một đường sắc bén mà lạnh như băng, trên mặt lại ẩn giấu một chút cảm xúc, "Hắn nói ngay cả hồn phách đều là màu đen, duy độc tâm đầu sạch sẽ một chút dành để đặt ta."
"Xem ra bất kể là Thẩm Nguy nào, cũng đều hỗn đản như nhau a." Y nói.
Triệu cục trưởng khàn khàn, không biết nên tiếp lời cái gì, chính là cẩn thận ngẫm lại lời y nói cũng có đạo lý, người nào đó quả thật hỗn đản. Rõ ràng đã như vậy còn muốn cười, cho rằng mình có thể gánh vác hết thảy.
Quả thực thúi lắm.
Triệu Vân Lan nhìn bóng dáng trong trù phòng kia cong cong khóe mắt:"Dù sao. . . . . . đã qua đi."
Triệu cục trưởng thấy y như vậy liền nhịn không được nhanh chóng nói sang chuyện khác, biết bọn họ bên này ngày tháng lúc trước cũng không thoải mái lắm:"Ai, Tứ thánh khí bên các ngươi này có một không cùng tên với cái của chúng ta."
Triệu Vân Lan nhắm mắt, khi mở mắt bên trong đã không có cảm xúc gì:"Ừ, cái nào?"
"Các ngươi bên này gọi là Luân Hồi Quỹ, chúng ta gọi là Trường Sinh Quỹ, chính là có thể dùng nó đem tuổi thọ của mình chia cho một người khác, Thẩm Nguy lúc trước chính là dùng nó đem sinh mệnh năng lượng của y chia cho ta."
"Trường Sinh. . . . . ." Triệu Vân Lan nhẹ nhàng thuật lại một chút, "Trấn Hồn Đăng thì sao? Trấn Hồn Đăng bên các ngươi là như thế nào có?"
"Tứ thánh khí bên chúng ta đều là Ma Quy cùng Phù Du, à, cũng chính là người của vạn năm trước dùng mảnh nhỏ của thiên thạch chế tạo ra. Ta lúc trước không phải nói với ngươi thiên thạch đâm vào Hải Tinh sao. Lúc ta xuyên về vạn năm trước Trấn Hồn Đăng đã có rồi."
"Trấn Hồn Đăng chỗ chúng ta là ta. . . . . . cũng chính là Côn Lôn dùng thân thể làm ra."
Triệu cục trưởng không hợp thời "A" một tiếng:"Cao siêu như vậy a."
"Ma Quy Phù Du. . . . . . Phục Hy Nữ Oa. . . . . . hai bên khẳng định có liên hệ gì đó." Triệu Vân Lan không tự giác mà cắn môi, nhíu nhíu mày, "Rốt cuộc là cái gì nhỉ. . . . . . Trấn Hồn Đăng. . . . . ."
"Lúc trước ngươi nói ngươi lấy thân châm Trấn Hồn Đăng? Kia Quách Trường Thành đâu?" Triệu Vân Lan mạnh mẽ ngẩng đầu.
"Hắn? Hắn vẫn tốt a. . . . . . liên quan gì đến hắn?"
"Quách Trường Thành chính là bấc đèn Trấn Hồn! Ngươi đồ ngu ngốc." Triệu Vân Lan gọi điện thoại kêu Quách Trường Thành đến, "Tiểu Quách, tới nhà ta một chút."
Triệu cục trưởng:". . . . . ."
"Làm sao vậy sếp Triệu?" Quách Trường Thành vốn thành thành thật thật ở nhà làm báo cáo, không biết mình vì sao đột nhiên bị kêu đến, nghĩ là lãnh đạo có việc gì gấp, chưa tới mười phút đã chạy đến.
Sau đó hắn phong trần mệt mỏi liền thấy Triệu Vân Lan rút ra một lá bùa rất tinh xảo, "Bộp" một cái, không nghiêng không lệch dán thẳng lên mi tâm Triệu cục trưởng: "Đây là Thỉnh Thiên Nhãn phù."
Triệu cục trưởng bất ngờ không kịp đề phòng trở thành cái thây khô, nhất thời chỉ cảm thấy tấm phù giữa trán chỉ toát ra một cỗ lạnh như băng nói không nên lời, giống như có sức nặng, thoáng cái gõ vào mi tâm hắn, hắn thấy hoa mắt, thế giới trước mắt lập tức xảy ra biến hóa. . . . . . Nhưng mà đến tột cùng biến hóa ở chỗ nào, hắn lại nói không nên lời. *
Hắn vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy cả người Quách Trường Thành bao phủ trong một tầng bạch quang kỳ dị, một khắc kia, hắn có loại ảo giác, giống như cả người Quách Trường Thành làm thành một ngọn lửa lớn.
Triệu Vân Lan hướng Quách Trường Thành khoát tay, sau đó bóc lá bùa trên mặt Triệu cục trưởng đi:"Không có việc gì rồi, ngươi làm việc của ngươi đi thôi."
Quách Trường Thành không rõ cho nên gật gật đầu, xoay người muốn đi, bị Triệu Vân Lan gọi lại:" Gọi ngươi đi một chuyến như vậy cũng ngượng ngùng, ở lại ăn cơm?"
Quách Trường Thành bị đám người trong Cục điều tra đặc biệt mưa dầm thấm đất quen rồi, phản xạ có điều kiện mà mãnh liệt lắc đầu:"Không không không, không cần, mợ tôi đã nấu cơm xong rồi."
"Ai nha, kia lại càng ngượng ngùng." Triệu Vân Lan tiếp tục xua tay, "Đi đi đi đi."
Triệu cục trưởng:"Tiểu Quách, đáng thương."
"Đừng đáng thương người ta nữa, đáng thương đáng thương chính ngươi đi." Triệu Vân Lan nói, "Biết bạch quang vừa rồi trên người hắn là cái gì không?"
". . . . . . là công đức ngươi nói trước đó?"
Triệu Vân Lan:"Phải. Hắn là một người không có mắt âm dương, nhưng có thể nhìn thấu chân thật, không có tiếng tăm gì, lại mang theo đại công đức trời giáng. Bấc đèn của Trấn Hồn Đăng, kỳ thật chính là tâm đầu huyết."
Triệu cục trưởng:". . . . . . Không đúng, người ở thế giới các ngươi, tâm đầu huyết đều dũng mạnh như vậy sao?"
Triệu Vân Lan không phản ứng hắn, tự nói:"Ngọn lửa trên người hắn đó, là có thể châm Trấn Hồn Đăng."
Triệu cục trưởng:". . . . . . Ý của ngươi là ta chết lỗ vốn rồi?"
Triệu Vân Lan nhún vai:"Ta cũng không nói như vậy."
Triệu cục trưởng:". . . . . ."
Triệu Vân Lan đem sách vừa mới lật đến gì đó chỉ cho hắn xem:
Cái gì là trường cửu?
Vì sao phải có thiện ác cùng thị phi?
Sinh là gì? Tử lại là gì? *
Tử tức là sinh.
【TBC】
Lời tác giả: * là nguyên văn ~
Vốn chuẩn bị chương sau là kết thúc, bắt đầu từ góc nhìn của phim thì sẽ chấm dứt bằng góc nhìn của phim, nhưng ta thấy lấy tiến độ này của ta hình như chương sau viết không xong những gì muốn viết ah ( '-ωก̀ )
Lời editor: Lại hóng truyện như hóng phim. Cảm giác au này mới là mẹ ruột, còn biên kịch chính là mẹ kế
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top