Khi hoàng hậu là xã hội đen

Tên fic: Khi hoàng hậu là xã hội đen
T/g: Fly 
Tình trạng: viết tới đâu post tới đó
Rating: hông có
Giới thiệu nhân vật: 

 Lý Nhã Thư: là 1 cô sinh viên xinh đẹp, hướng nội, ít nói chuyện với người khác.Cô học tại trường đại học Angel, chuyên môn của cô là ngoại ngữ. Thành tích luôn đứng đầu, chưa bao giờ tuột xuống hạng 2. Không ai rõ gia thế của cô, chỉ biết nhà cô hơi bị giàu ^^!
Tư liệu tuyệt mật của ss: Là tiểu thư của bang Hắc Long. Thật ra cô hông hướng nội xíu nào, đôi khi cô còn rất giống trẻ con ^^. Mà cô là 1 người "trong nóng ngoài lạnh", luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng thật ra lại rất quan tâm đến mọi người. Từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành 1 gangster*, hầu như tất cả các loại võ cô đều giỏi, sử dụng súng 1 cách thành thạo, ám khí cũng được cô sử dụng điêu luyện.

 Lý Minh Phong (39t): là papa của ss Nhã Thư. Đẹp dzai, phong độ, luôn là tâm điểm chú ý của chị em phụ nữ. Là thiên tài về vũ khí và cũng là bang chủ của Hắc Long. Ông thường xuyên phát minh ra những ám khí độc nhất vô nhị. Những ám khí đó đều được ss Nhã Thư sử dụng. Tính tình rất rất rất trẻ con, yêu thương ss Nhã Thư vô bờ bến, lúc nào cũng con iu à con iu ơi với ss Nhã Thư. Nói chung đây là 1 người cha tốt.
Hứa Tiểu Văn (38t): là mama của ss Nhã Thư. Xinh đẹp, hơi nghiêm và là tâm điểm chú ý của cánh đàn ông. Là chủ tịch 1 tập đoàn khá lớn. Thương yêu ss Nhã Thư, cũng là 1 người "trong nóng ngoài lạnh" như ss Nhã Thư nhưng cô hay cười hơn ss Nhã Thư.

 Lý Cảnh Vũ: là anh trai của ss Nhã Thư. Yêu thương em gái hết mực. Vẻ ngoài lạnh lùng của anh đã thu hút biết bao nhiêu cô gái. Chỉ đối xử tốt với 1 mình ss Nhã Thư, còn lại không quan tâm đến. Hiện đang đi du học tại Mỹ, chuyên môn cũng là ngoại ngữ. Từ nhỏ đã được huấn luyện giống như ss Nhã Thư, nhưng anh lại nhỉnh hơn 1 chút, tuy nhiên lúc nào cũng tỏ ra yếu kém hơn em gái. (iu em gái wa' mà ^^!)

 
- Ui da, mày làm gì dzậy. -ns2 ôm đầu xuýt xoa
- Mày chưa nghe wa "thành tích" của đám người muốn "cưa" nhỏ hả
- Thành tích gì. -ns2 ngơ ngác như cá thác lác =))
- Haiz, mày đúng là hông biết thiệt rồi. Nghe nè, tao nghe nói ai cua nhỏ đều nằm viện hết. Nhẹ thì 1 tuần nặng thì mấy tháng trời đó.
- Wow, fan nhỏ dzữ dzậy hả.
- Đâu phải fan. Nhỏ tự "động thủ" mà.
- Xời, mày nhìn coi, tướng nhỏ dzậy thì sao mà đánh người được. -ns2 nhún nhún vai
- Mày hông tin thôi. -ns1 thở dài
Người mà 2 tên ns1 và ns2 đang nói tới chính là Lý Nhã Thư. 1 cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Thân hình cao gầy, mái tóc dài đen mượt, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn đen láy, cái mũi nho nhò, đôi môi đỏ mọng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.Nhìn từ xa trong cô như tiên nữ giáng trần. Với thành tích luôn đứng đầu trường, cô luôn được thầy cô yêu quý. Tuy nhiên.....
- Mày nhát wá, coi tao nè. -ns2 tự tin sải bước
ns2 1 tay vuốt tóc, 1 tay vịn vai nhân ảnh đó, miệng cười toe toét:
- Chào em.
Nhân ảnh đó xoay lại, mỉm cười:
- Chào anh, có chuyện gì sao???
Giọng nói ngọt ngào + nụ cười với lực sát thương cực cao, ns2 chống đỡ không nổi ngã lăn ra đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Cô ngồi xuống lấy khăn giấy tính lau máu dùm ns2, ns2 chớp lấy cơ hội, nắm tay của cô
- Anh........ -hai hốc mắt cô đỏ lên
- Em...... -tưởng mình chinh phục được người đẹp, ns2 nhìn cô với ánh mắt trìu mến
- Anh....... -cô mím chắt môi như để ngăn dòng nước mắt
- Em.......... -ns2 siết chặt tay cô
Oa 1 cảnh tượng thật là lãng mạn. Thế nhưng cảnh tượng đó là do ns2 chảy máu mũi quá nhiều nên sinh ra hoang tưởng ^^!!!!
Sự thật: Thấy người ta đột nhiên ngã xuống trước mặt mình, lòng nghĩa hiệp không cho cô phủi tay bỏ đi. Thế là ngồi xuống lấy khăn giấy lau máu cho người ta. Nhưng không ngờ lại bị người ta nắm tay. Từ nhỏ đến lớn, cô đã ghét bị mấy tên con trai nắm tay nắm chân cho nên:
- Anh.......... -cô gằn giọng,2 mắt cô long sòng sọc nhìn ns2 vì người ta đang bị thương nên cô nhẫn nhịn
- Em......... -tên ns2 này vẫn ngu ngơ chưa biết gì
- Anh......... -cô mím môi nén giận
- Em.....- tên này vẫn chưa biêt sống chết
- Anh........Đi chết đi. -cô nhịn hết nổi, dứng dậy, đạp túi bụi dzô tên ns2. (ss đang mang giày cao gót nhớ)
Tên ns2 ôm đầu rên rỉ. Đạp đã, cô bước nhanh ra cổng trường, leo lên chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước cổng. Chiếc xe chỉ kịp để lại một đám khói trước cổng trường rồi lao vút trên đường. Ngồi trên xe, cô lầm bầm: "Tên điên chết tiệt, làm dơ giày của ta" ==''
Chiếc xe đừng lại trước một ngôi nhà theo phong cách cổ điển rất đẹp nhưng cô lại nói là ngôi nhà cổ lỗ xỉ mà không chịu bỏ tiền ra xây lại ==''
Cô đẩy cửa vào, 2 hàng người mặc vest đen cung kính cúi chào:
- Tiểu thư đã về.
- Ừ, các chú đi làm việc của mình đi -cô nhàn nhạt
Cô tính về phòng mình thì:
- Tiểu thư, ông bà chủ đang đợi trong nhà chính. -ông quản gia cung kính làm động tác mời
- Lão già keo kiệt và mẹ tôi về rồi à. -cô nhàn nhạt nhưng trong đáy mắt lại hiện lên những tia vui sướng
- Vâng.
- Đi thôi.
Cánh cửa bị "mở" ra 1 cách thô bạo (chị ý đá cửa ý mà ).
- Lão già keo kiệt, về rồi à. -cô khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nói.
- Con iuuuuuuuuuuuuu. Papa nhớ con wá à''''''''''''''''' . -ba cô dang 2 tay ra lao về phía cô
- Xê ra lão già. -cô né qua một bên
- Con.....Con nỡ lòng nào...... -ba cô tỏ vẻ ủy khuất
- Sao lại không nỡ. -nó nhún nhún vai
- Bà '''''''''''' xã~~~~~~~~~~~~~. -ông lao về phía 1 người phụ nữ đang nhàn nhã uống trà, tỏ vẻ ủy khuất ôm người ta. (Fly: ăn đậu hũ người ta kìa *cười gian* Pa Nhã Thư: *ngượng ngùng xầu hổ* hí hí, chỉ được cái nói đúng)
- Cha con 2 người bớt giỡn được rồi đó. Tập trung nào.
- Có chuyện gì sao mẹ.
- Viêm gia bắt đầu hành động rồi. Bên ấy muốn chiếm chiếc vòng cổ mà nhà mình mới tìm được ở làng Liên Hoa -mẹ cô cười
- Xì, có cái vòng cũ rích mà phải giành sao. -cô bĩu môi
- Đừng coi thường nó, chiếc vòng đó là vòng thiêng ở làng đó. Nghe nói nó có một sức mạnh bí ẩn rất lớn.
- Rồi sao, mẹ định kêu con bảo vệ cái vòng cũ rích đó sao.
- Ừ, mẹ không tin tưởng giao cho những người trong bang mình nên chỉ có thể giao cho con thôi. Huống chi con là người giỏi nhất trong bang mình.
- Haiz, con biết rồi. Chừng nào.
- Mai. -mẹ cô cười cười
- Ừm, mẹ dzô xin phép dzùm con nha. Mẹ đừng có kêu cái đám người trong bang mình nữa. Dzô xin phép mẹ biết đám người đó nói gì hông.
- Nói gì. -mẹ cô cười cười
- Mấy người đó nói là: "Hôm nay tiểu thư đi làm nhiệm vụ của bang Hắc Long, sẽ không đi học." Rồi xoay người đi về. Mẹ nghĩ coi, mấy người đó muốn quảng cáo nhà mình là xã hội đen à.
- Hahahaha, kệ mấy người đó đi con gái iu. Càng nhiều người biết càng tốt, cho khỏi ai đụng dzô con gái iu của papa. -ba cô ôm cô
- Xê ra lão già. Vậy đi. Con về phòng. Mai mẹ nhớ xin phép dzùm con. Pa thì chọn ra vài người tin tưởng được để đi chung với con.
- Được. Con nhớ ngủ sớm, ngày mai tốn sức lắm đó. -mẹ cô mỉm cười nhấp ngụm trà.
Cô về phòng làm bài, ăn cơm rồi đi ngủ chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai. Mà không biết vòng quay số phận đã bắt đầu.

Reng....reng.....reng....... Đồng hồ của cô phát ra tiếng kêu inh ỏi. Cô với tay tắt đồng hồ, vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Chừng vài phút, cô bật dậy như nhớ ra việc gì. Chạy vội vào phòng tắm làm vscn.
10p sau,
Một cô gái với mái tóc thắt bím sang 1 bên, chiếc áo màu hồng phấn hở vai và chiếc váy dài tới đùi màu trắng cùng với đôi giày cói cổ điển, thêm vài món trang sức làm cho cô trở nên dịu dàng nhưng không kém phần đáng yêu. Cô nhìn vào gương một lần nữa, mỉm cười hài lòng rồi xuống phòng ăn ăn sáng.
- Ngủ ngon không con gái. -mẹ cô dịu dàng mỉm cười (sao mama ss này cười wai' ta)
- Cũng bình thường thôi. -cô nhàn nhạt
- Con gái iuuuuuuuu, con hông muốn đi papa mama cũng hông ép con au. Hay là con ở nhà ikkkkkkkkk. -ba cô sụt sịt, tỏ vẻ đáng thương
- Không, con sẽ đi. Con muốn nhìn xem rốt cuộc cái vòng cũ rích đó có gì hay mà bên kia lại muốn giành với nhà mình. -cô mỉm cười, tỏ vẻ đắc thắng
- Mà con định ăn mặc như thế mà đi à. -mẹ cô ngạc nhiên
- Nhiêu đây cũng đủ rồi. Không cần nhiều. -cô nhàn nhạt nhấp ngụm trà
- Nhưng mà con không thấy nó sơ sài quá sao. -mẹ cô tỏ vẻ lo lắng
- Bà xã à, nhìn lại đi. Không tới nỗi gọi là sơ sài đâu. -ba cô tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng giọng có phần lém lỉnh
- Sao lại không sơ sài, em còn không thấy con nó đem theo món vũ khí nào hết kìa. -mẹ cô bực bội, đáy mắt hiện lên tia lo lắng
- Haiz, em thiệt là. Để anh nói cho nghe: Thấy vòng cổ của nó hông, là 1 băng đạn đó, dưới váy của nó em không thấy nó cộm lên sao, anh nghĩ ít nhiều gì cũng có chừng 2 khẩu .44 magnum và 1 con dao găm, nhẫn của nó hình như là phát minh của ba tuần trước, là 1 loại ám khí ấn 1 nút là có thể bắn ra chừng 1000 cây kim độc, bông tai của nó là thiết bị thu, phát tín hiệu. Papa nói đúng hông con gái. -ông mỉm cười tự tin
- Gần đúng thôi papa à, đôi giày con còn giấu bomb mini nữa. Nhưng đoán được tới đó không hổ danh là thiên tài vũ khí nhỉ papa. -ánh mắt cô hiện lên những tia vui vẻ trong khi đó thì mẹ cô há hốc mồm nhìn 2 cha con bàn về vũ khí.
Ăn sáng xong, nó leo lên 1 chiếc Mercedes S600 Guard. Chiếc xe phóng như bay. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước 1 con đường, hai bên đường cây cối um tùm, bầu trời âm u, quạ bay đầy trời báo hiệu 1 điềm không may sắp xảy đến. Cách đó xa xa có một cái cổng bắng tre, trên đó ghi: Làng Liên Hoa.
- Thưa tiểu thư, chúng ta đã tới. -một người đàn ông mặc vest đen cung kính mở cửa xe cho cô
- Ừm. Chúng ta phải cẩn thận. Có khi Viêm gia đã cho người mai phục ở đây. -ánh mắt sắc lạnh của cô lướt xung quanh
Khi đảm bảo không có gì khác thường, cô mới ra lệnh:
- Đi thôi. 4 người các anh theo tôi, số còn lại ở đây.
Cô tự tin sải bước đến cánh cổng. 4 người còn lại tuy cũng bước vào nhưng lại có phần run sợ trước cảnh tượng trước mắt. Bọn họ không hẹn mà cùng dựng tóc gáy khi từng đợt gió thổi qua. Họ cố gắng lê bước thật nhanh theo bóng dáng của cô. Cuối cùng, cánh cổng làng đã sừng sững trước mặt họ.
- Vào thôi. -cô nhàn nhạt ra lệnh.

 Gió thổi từng đợt, từng đợt lành lạnh làm lá khô rụng xuống. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng quạ kêu tạo nên một khung cảnh thật quỷ dị. Cô vẫn sải bước đi vào mà không có chút sợ hãi nào. <Có ma đâu mà sợ, ở đây cũng khá cao, lạnh là đương nhiên, gió thổi thì lá khô phải rụng thôi chứ sao giờ. Nơi đây chắc cũng khá vắng và có nghĩa địa gần đây nên mới có quạ như thế.> Trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ như vậy. Còn đám vệ sĩ thì <Eo ơi, có khi nào ma nhảy ra hông ta T^T>.
Đi chừng vài trăm mét mới thấy một ngôi nhà nhỏ. Cô bước nhanh đến. Gõ cửa. Cốc...cốc...cốc....
Đáp trả lại tiếng gõ cửa chỉ là một sự im lặng. Cô tiếp tục gõ. Nhưng đáp trả lại vẫn chỉ là sự im lặng. Cô nhìn vào căn nhà qua chiếc cửa sổ, không có 1 bóng người.
- Đi thôi. Ngôi nhà này không có ai.
Đi sâu vào ngôi làng thêm 1 chút, những ngôi nhà bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Nhưng đáp lại những tiếng gõ cửa của cô vẫn chỉ là 1 sự im lặng. Một chuỗi im lặng kéo dài làm cô nghĩ Viêm gia đã đến sớm 1 bước. Còn đám vệ sĩ thì nghĩ <Trời ơi, có khi nào làng này bị nguyền hông trời T^T>.
Càng đi, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Những ngôi nhà đều không có một bóng người. Tuy không có dầu hiệu xô xát nhưng cũng không thể khẳng định người trong làng có bị người của Viêm gia giết hay không. Cô vẫn tiếp tục đi. Khi gần đến giữa làng thi đột nhiên nghe thấy có tiếng người. Cô ra hiệu cho bọn vệ sĩ dừng lại. Cô đứng lại, nghe thật kĩ, xác định là có người.
- Chuẩn bị, có thể là người của Viêm gia.
Cô nép vào những bức tường, lê từng bước, thật cẩn thận sợ gây ra tiếng động. Nhưng khi tiếp cận nơi phát ra tiếng động thì ...... Có rất nhiều người ở đó, trên mặt ai cũng nở nụ cười. Có tốp người đeo mặt nạ quỷ nhảy múa thành một vòng tròn, giữa vòng tròn là một cái bàn lớn, trên bàn có 1 chum rượu to, một chiếc lồng lớn, một lư hương và hai cây nến to đang cháy. Thấy không có gì nguy hiểm, cô bước ra. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại. Thấy cô, mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ sững lại chừng vài giây rồi đổ xô về phìa cô. đón tiếp rất nồng nhiệt. 1 lát sau, cô hỏi 1 người phụ nữ đứng gần mình tại sao những ngôi nhà trong thôn không có ai thì người phụ nữ đó trả lời:
- Hôm nay là lễ Tẩy uế nên tất cả mọi người đều phải tập trung ở đây để làm lễ. Khi những người mang mặt nạ múa xong thì lễ sẽ bắt đầu.
- Thế sao không khí trước làng lại vắng vẻ đến vậy?
- À, hôm nay chúng tôi phải làm cho làng trở nên xơ xác để quỷ thấy không có gì để lấy thì nó mới đi.
- Vậy còn những con quạ thì sao.
- Là chúng tôi thả, nó cũng là 1 phần của buổi lễ. Thả quạ coi như là thả những điềm xui xẻo của cả năm. Quạ bay đi hết cũng có nghĩa là những điềm xui xẻo sẽ được mang đi hết.
- Thì ra là vậy. Chị có thể chỉ cho tôi ai là trưởng làng không? Tôi có việc cần phải tìm ông ấy.
- À, ông ấy ở kia. - người phụ nữ chỉ về phía 1 ông lão đang chống gậy đứng giữa những người mang mặt nạ khi nãy- Nhưng mà bây giờ cô không thể tìm ông ấy được. Trong thời gian làm lễ, không ai được phép quấy rầy, đó là luật lệ của làng chúng tôi rồi. Mà cô tìm ông ấy có việc gì không????
- À, cũng không có việc gì. -cô ngồi bệt xuống dưới đất như những người khác.
Cô mải lo nhìn diễn biến buổi lễ nên quên mất 4 người vệ sĩ đang sẵn sàng chờ lệnh cô mà không dám nhúc nhích ^^!!!!! <Cô chủ ơiiiiiiiiiiii, chùng nào mới cho tụi tui nhúc nhích vậy nè T^T>

 1 lúc lâu sau, lễ cũng xong. Cô nhờ người phụ nữ lúc nãy đưa cô đến nhà của trưởng làng. Người phụ nữ tốt bụng ấy gật đầu rồi đưa cô đi. Đến trước nhà của trưởng làng, cô cảm ơn người phụ nữ đó rồi gõ cửa. Lần này, đáp lại tiếng gõ cửa của khô không phải là sự im lặng nữa mà là tiếng dép lẹp xẹp mỗi lúc 1 gần.
Cạch.....Cửa mở.
- Chào bác, cho cháu hỏi bác có phải là trưởng làng của làng Liên Hoa không ạ? -cô lễ phép chào
- Đúng vậy, nhìn cháu không phải là người trong làng. Cháu tìm ta có chuyện gì không?
- Mẹ cháu nhờ cháu đem chiếc vòng thiêng mà hôm trước bà đã đến hỏi mượn để nghiên cứu về ạ. ( đem về nghiên cứu là tỉ ý bịa đầy 3' con ạk )
- À à, ta nhớ rồi. Theo ta vào.
Cô bước vào, cánh cửa đóng sập lại. Trường làng nghiêm nghị nói với cô:
- Cháu phải hứa là sẽ không để người khác cướp đi chiếc vòng này. Chiếc vòng này là 1 bảo vật có linh tính. Nếu nó chấp nhận cháu thì cháu mới được đem nó đi, còn nếu nó không chấp nhận cháu thì..... -trưởng làng bỏ lửng câu nói
- Thì sao ạ????
- Người trong tộc thì chỉ bị hôn mê vài ngày. Nhưng người ngoại tộc thì...ta không chắc. -gương mặt ông lộ rõ sự bối rối
- Nếu vậy thì cũng phải có người thử đúng không. -cô cười hì hì- Đi thôi, để cháu xem chiếc vòng ấy như thế nào.
- Cháu muốn thế thật sao. -ông trưởng làng băn khoăn nhìn cô
- Có gì mà thật với không thật. Đi thôi. -cô mỉm cười
Ông trường làng không nói gì nữa, im lặng đứng dậy. Đưa cô vào 1 gian phòng sáng trưng. Giữa phòng là 1 cái bệ cao, trên đó có một cái hộp gấm màu đỏ. Ông trưởng làng bước đến bên chiếc hộp, mở chiếc hộp ra:
- Đây chính là chiếc vòng thiêng.
Chiếc vòng xanh ngọc, mặt ngọc trơn bóng, nhẵn nhụi, không hề có vết tích của thời gian trên chiếc vòng. Chiếc vòng được quấn bởi một sợi dây màu đỏ.
- Oa, chiếc vòng đẹp thật nha. -cô trầm trồ.
- Cháu gỡ sợi dây màu đỏ đó ra đi, nếu gỡ được mà cháu vẫn bình yên vô sự thì có nghĩa là nó đã chấp nhận cháu.Còn nếu không thì hậu quả cháu cũng biết rồi đấy.
Cô gật đầu, chầm chậm vươn tay ra. Đôi bàn tay chạm vào chiếc vòng, 1 tia mát lạnh truyền vào da thịt cô. Cô khẽ rùng mình rồi chầm chậm gỡ sợi dây màu đỏ ra. Từng vòng, từng vòng được gỡ từ từ. Trên trán của cô và trưởng làng đã lấm tấm mồ hôi (fly: còn hơn đi gỡ mìn nữa ^^!)
Đến vòng cuối cùng, ánh mắt cô có tia vui vẻ nhưng vẫn kiên nhẫn gỡ chầm chậm vòng cuối cùng của sợi dây. Vòng cuối cùng đã được gỡ ra. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ vui mừng, còn trưởng làng thi kinh ngạc không thôi nhưng cũng xen lẫn vui sướng vì cái cô nhóc này vẫn bình yên vô sự. Thấy 1 cô nhóc đáng yêu như vậy, trưởng làng cũng thấy tiếc nếu như cô có việc gì. (fly: cụ này cũng .... dữ )
- Hê hê, có vẻ như nó thích cháu này. -cô cười hề hề
- Đã lâu rồi không ai gỡ được sợi dây này khỏi nó, âu cũng là duyên phận. Thôi, cháu cứ giữ nó, mẹ cháu nghiên cứu xong thì cứ giữ ở đấy, không cần đem trả đâu. Nhưng cháu phải hứa với ta là không bao giờ để chiếc vòng này lọt vào tay người khác. -ông nghiêm nghị nhìn cô
- Vâng, cháu biết rồi. -cô nhẹ nhàng đặt lại chiếc vòng vào hộp gấm. Cẩn thận ôm vào lòng, chào trưởng làng rồi đi thật nhanh ra cổng. Khi đi đến giữa làng, cô sực nhớ ra.
- Các anh có thể ra đây được rồi. -cô nhẹ giọng
Đám vệ sĩ thở phào. Cố gắng cử động tay chân đã sớm cứng ngắc ^^! (fly: tội đám vệ sĩ này wa' ^^!)
- Về thôi. -cô nở nụ cười nhẹ <Những người này thú vị thật, nãy giờ vẫn đứng yên đợi lệnh, lúc đi vào thì run như cầy sấy nhưng vẫn cố gắng đi theo. Những người này đáng giữ lại, phải nói với papa tín nhiệm những người này hơn mới được>.
- Nhanh lên, có thể người của Viêm gia sẽ đuổi tới đấy.

 Chiếc xe bon bon trên đường. Những rặng cây xanh rì cứ thế lướt qua ô kính. Cô ngồi ngắm nhìn chiếc vòng, một chiếc vòng thật là đẹp. Cô vừa định ướm thử thì...
Kéttttttttttttttttttt.................... Chiếc xe phanh gấp. Cô vô tình đeo luôn chiếc vòng vào tay mình.
- Chuyện gì vậy. -cô vội đóng chiếc hộp lại, mắt liếc nhìn xung quanh
Một toán người chặn trước xe cô. Cô nghĩ thầm <Chắc là bọn Viêm gia rồi, hừ>
- Có chuyện gì vậy mấy anh. -cô bước ra, làn mi dày che giấu ánh nhìn khinh thường của cô
Toán người đó ngây ngất ngắm nhìn cô. Ánh nhìn của cô lướt qua toán người đó <Hừ, 1 lũ tép riu>
- Ô, người đẹp. Đưa cho bọn anh cái hộp em đã lấy ra đây. -1 tên tỉnh lại kịp thời
- Ô hay, hộp nào thế nhỉ. -cô chớp chớp đôi mắt bày ra vẻ mặt ngây thơ
- Chiếc hộp mà em lấy ỡ làng Liên Hoa ấy. -ánh mắt tên đó quét khắp người cô, nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng ( Fly: cha này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này =='' )
- À à, thì ra là nó. -cô vờ như chợt hiểu ra
- Đưa cho bọn anh nào.
- Nếu không đưa thì sao.
- Vậy thì..... -hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt háo sắc 1 lần nữa quét khắp người cô
- Haiz, sao mà phiền phức thế. Các anh, vào lấy cho hắn ta cái hộp đi. 1 lũ phiền phức. -cô hất tóc quay lại vào xe
- Cô...cô chủ.... -đám vệ sĩ nhìn cô
- Mau lên. -ánh mắt cô chợt sắc lạnh, làm cho đám vệ sĩ không lạnh mà run
- Vâ.....vâng.... -tuy không cam chịu nhưng bọn họ vẫn đem chiếc hộp ra và giao cho toán người đó.
Chiếc xe lại lăn bánh.
- Chạy nhanh lên. -cô ra lệnh
Tài xế nhanh chóng làm theo lời cô.
- Cô..cô chủ, tại sao lại làm theo lời tên đó
- Hắn chỉ đòi cái hộp thôi mà. -cô nhẹ nhàng mỉm cười, đưa bàn tay ra- Nhìn đi
Đám vệ sĩ lặng đi. <Cô chủ đúng là.....Haiz....>
- Chạy mau lên, ta không muốn chạm tay vào lũ tép riu đó.
Chiếc xe tiếp tục tăng tốc. Được 1 lúc sau, đằng sau cô có vài chiếc xe màu đen đuổi theo. Cô cười lạnh <Đuổi tới rồi sao>
- Chậm lại.
Tuy không hiểu tại sao nhưng tài xế vẫn làm theo lời cô. Những chiếc xe đó vượt lên, chặn xe cô. Cô lại bước ra
- Chuyện gì nữa vậy? -cô vờ nhăn nhó
- Cô em, cô dám lừa bọn anh sao
- Anh bảo tôi đưa chiếc hộp thì tôi đưa rồi còn đâu
Tên kia biết mình bị hố, nghiến răng
- Mau đưa chiếc vòng cho ta
- Ái chà, không được rồi. Mẹ em bảo phải đem nó về
Tên kia trừng mắt, nghiến răng kèn kẹt, gương mặt đỏ lên vì tức giận
- Lên. -hắn phất tay thét lớn
Toán người đó xông tới, người cầm dao, người cầm gậy v...v.... Cô cười lạnh <1 lũ tép riu haiz>
- Ái chà, dữ quá đi. Chúng ta cũng phải nghênh tiếp bọn họ chu đáo chứ nhỉ. -cô mỉm cười nhìn về phía bọn vệ sĩ ra hiệu.
Bọn vệ sĩ hiểu ý, bắt đầu xông vào. Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra thật nhanh, chẳng mấy chốc nơi đó thật hỗn độn.

 Đám vệ sĩ của cô không ai cầm súng, chỉ cầm 1 con dao, nhanh nhẹn tiến đến. Toán người kia vẻ mặt tự phụ, cười sằng sặc lao tới. Cảnh chém giết nhau thật hỗn loạn. Con dao của đám vệ sĩ đã sớm bị máu nhuộm đỏ thẫm, bộ vest đen của họ đã sớm thấm ướt mồ hôi. Còn toán người kia thật là thảm, kẻ nằm lăn lóc ôm tay, kẻ ôm chân, kẻ lê lết, kẻ nằm im bất động. Máu nhuộm đỏ cả 1 khoảng đất. Mắt thấy đám vệ sĩ đã xuống sức, cô lẳng lặng lấy bomb mini ra ném về phía xe của toán người kia.
Đùng........Lách tách.....lách tách........Những chiếc xe trở thành bó đuốc khổng lồ, đỏ rực.
Khung cảnh hoang tàn, gió rít từng cơn. Đám vệ sĩ đã dừng tay, toán người kia kinh ngạc nhìn cô. Cô nhàn nhạt phun ra 2 chữ
- Ấm quá!!!
Cô xoay người bước vào trong xe. Bỗng có 1 tên nhào tới nhắm ngay cổ cô mà đâm. Đám vệ sĩ của cô kinh ngạc, vội vã chạy tới nhưng vì xuông sức nên chạy tới không kịp. Tên kia tưởng đã có thể đâm chết cô, trên mặt nở ra nụ cười tàn nhẫn. Nhưng cây dao chưa kịp chạm tới cô thì "Đùng", 1 viên đạn xuyên qua đầu tên đó. Xác tên đó ngã phịch xuống đất, máu chảy lênh láng. Cô thì sắc mặt lạnh như băng, bàn tay trắng nõn cầm lấy khẩu .44 magnum, họng sún vẫn còn 1 làn khói nhàn nhạt tỏa ra. Ánh mắt lạnh lúng quét qua xác chết trước mắt, cô quay qua, cầm súng lên, nhắm thằng đến tên đang được đàn em vây quanh bảo vệ kia "Đùng" lại 1 tiếng súng nữa vang lên, tên đó ngã xuống. Toán người đó cả kinh, 2 mắt trơn ngược như đang nghĩ <1 đứa con gái như vậy mà có thể ra tay 9 xác và quyết đoán như thế sao?????>, còn đám vệ sĩ thì hôi ngạc nhiên 1 chút rồi trở lại bình thường. (Fly: mấy anh này biết khả năng của ss nhà taz nên z đó mừ)
- Đi thôi. -cô nhàn nhạt ra lệnh <Hừ, bọn tép riu. Nếu không đụng chạm tới ta có thể ta sẽ tha cho bọn họ 1 con đường sống. Nhưng tên lúc nãy dám đánh lén ta, nhất định không tha>
Cô lên xe, đám vệ sĩ cũng lẳng lặng lên xe theo. Toán người kia vẫn ngây ngốc nhìn cô, gương mặt mỗi tên lộ rõ vẻ kinh sợ. Cô cười nhàn nhạt phân phó:
- Đi.
Chiếc xe lăn bánh, cô mở cửa kính. Xoay người lại, ấn 1 cái nút trên chiếc nhẫn, hàng trăm cây kim độc lao vun vút về đám người kia. Chỉ nghe những tiếng á thống khổ, những tên đó gục xuống, máu tươi tràn ra khóe miệng, trên mặt vẫn là vẻ kinh sợ. Không 1 ai sống sót.... (fly: mình từng vít là 1000 cây nên hàng trăm cho chắc anh hiz hiz)

Chiếc xe lướt trên đường, bỏ lại phía sau 1 khung cảnh hoang tàn....Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt thanh tú, diễm lệ của cô. Đôi môi mấp máy đang hát theo 1 giai điệu nào đó. Hồn nhiên, vô tư cứ như việc cô giết người chưa từng xảy ra. Có lẽ cô đã quá quen với việc giết người này....
Đến nhà, chiếc xe dừng lại. Đám vệ sĩ cung kính mở cửa cho cô:
- Thưa tiểu thư, về đến rồi ạ.
- Ừm. -cô lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh- Các anh cũng đi nghỉ đi. Hôm nay vất vả rồi. -cô nở nụ cười yếu ớt rồi xoay người đi vào trong nhà
Thấy cô về, cha cô khóc ròng:
- Bảo bối của papa, con làm papa lo chết mất. -ông sụt sùi (Fly: =='' )
- Nín đi lão già, già rồi mà cứ thích khóc. -cô bĩu môi nhưng ánh mắt lại hiền hòa hơn bao giờ hết <cái lão già này, mình mà bị thương không biết đến cỡ nào nữa đây>, cô nhẹ lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên
- Papa lo cho con chứ bộ. Con gái yêu của papa không sao chứ. -ông lo lắng
- Không có gì mà. Mà mẹ đâu rồi papa.
- Công ty đột nhiên có chuyện. Mẹ con đi xử lý rồi.
- À, vậy con đi tắm đây. -cô mỉm cười
Ngồi trong bồn tắm, cô ngắm nhìn chiếc vòng trên tay mình. Từ lúc chiều đến giờ đã mấy lần cô muốn tháo nó ra nhưng lần nào cũng thào không được.
- Tại sao lại không tháo ra được nhỉ. Haizzz, lát hỏi mẹ vậy.
Cô đứng lên, quấn mái tóc dài đen nhánh vào chiếc khăn bông, mặc quần áo vào. Gió khẽ lùa qua khe cửa sổ, cô rùng mình, vươn tay đóng cửa sổ lại, hong khô tóc rồi xuống nhà ăn cơm. Lúc này mẹ cô đã về.
- Lấy vòng về rồi sao con gái. -bà mỉm cười
- Dạ. -cô gật đầu
- Lúc nãy con tìm mẹ có gì không? -bà lo lắng hỏi
- Con tháo chiếc vòng ra không được. -cô ảo não giơ tay ra trước mặt mẹ cô
- Hả, sao kì vậy. Để mẹ xem nào. -bà tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại rồi lắc đầu
- Con bó tay. Thử tháo ra cả buổi chiều rồi, tháo không ra
- Để mẹ nghiên cứu, trường làng nói bao giờ chúng ta phải trả -mẹ cô ngẩng đầu lên nhìn cô
- Ông ấy nói nhà mình cứ giữ. nhưng không được để ai cướp mất.
- Ừm, mẹ biết rồi. Thôi mình ăn cơm, chắc con cũng mệt rồi nhỉ. -mẹ cô mỉm cười kéo cô ngồi xuống
- Mẹ à, đám người bên Viêm gia bị con xử hết rồi, mẹ cho người tới dọn dẹp đi. Mắc công ngày mai báo chí ầm ĩ nữa.
- Mẹ biết rồi.
Suốt bữa ăn cô im lặng suy nghĩ, còn papa mama cô thì huyên thuyên không ngừng. Ăn xong, cô làm bài tập 1 chút rồi leo lên giường. Cô giơ tay lên, ngắm nhìn chiếc vòng. <Thật kì lạ, tại sao mi lại chọn đi theo ta. Tại sao ta lại không tháo ngươi ra được......> Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu cô rồi cô ngủ lúc nào không hay....Một khoảng trời tối đen như mực, ánh trăng lấp ló sau những đám mây rọi những ánh sáng yếu ớt lên gương mặt tựa thiên tiên (Fly: chỗ này sử dụng từ VN hông hay nên fly sử dụng từ này nhớ )
Cô đứng trong 1 nơi nào đó tối đen, không một ánh sáng. Cô mặc một chiêc váy trắng dài tới đầu gối tìm kiếm lối ra. Bỗng, một tia ánh sáng xanh ngọc le lói, dịu dàng đậu trên cao. Cô vươn tay chạm vào ánh sáng đó. Ánh sáng đó lan tỏa dần, nó phủ lên cánh tay cô rồi từ từ bao bọc lấy người cô rồi rồi cùng cô biến mất.....

 - Ưm. -cô uể oải vươn tay. Theo thói quen, cô sờ sờ xung quanh tìm chiếc đồng hồ. Nhưng sờ mãi chẳng thấy, cô vội mở mắt ra. Đập vào mắt cô là 1 cảnh tượng quái lạ. <Đây....Đây không phải phòng ta....Ch..chuyện gì thế nhỉ> Cô run sợ nhìn xung quanh. Cô đang nằm ở 1 bãi cỏ xanh mướt, rất êm. Ánh mặt trời dịu dàng lướt qua vạn vật, cành lá đung đưa theo gió, chim ríu rít trên cành. Cô ngơ ngác nhìn cung quanh. <Oa, khung cảnh thật là đẹp nha. Chắc mình đang mơ nữa rồi> Cô dụi dụi mắt, cảnh vật vẫn vậy. Cô tự bẹo má mình <Ui da, đau thật. Vậy đây không phải là mơ rồi....Rô...rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra> Cô hoang mang, cố suy nghĩ kĩ lại <Hôm qua rõ ràng mình còn ở nhà mà ta, không có chuyện gì xảy ra cả mà, không có gì khác lạ xảy ra hôm qua>. Cô ngẫm nghĩ 1 hồi <Khoan đã, hình như hôm qua mình mơ 1 giấc mơ rất lạ, một ánh sáng bao bọc lấy mình rồi...rồi chuyện gì nữa nhỉ>
- Đến đó là hết rồi. Không cần cố sức. -một giọng nói trong trẻo, thánh thót nhưng lạ hoắc vang lên
- À, à. Cám ơn. -cô vừa nói xong, chợt sững lại. -Ai...ai đó.
- Là ta đây. Đồ bã đậu
Cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra được người nào
- Ng...ngươi mau ra đây.
- Ta vốn trên người ngươi thì làm sao mà ra. -người nói có chút bực mình
Cô lắc lắc cái đầu không hiểu
- Là sao?
- Cái đồ bã đậu, nhìn tay ngươi xem, là ta đó. -giọng nói mất kiên nhẫn vang lên
- À, ừm tay ta sao. -cô đưa tay lên nhìn, không thấy gì khác ngoài chiếc vòng màu xanh lá- Ta chẳng thấy ngươi, rốt cục ngươi là ai. (Fly: thông minh lâu năm h ngu ngu )
- Ta chính là chiếc vòng trên tay người đó. Đồ bã đậu. Không biết lúc đó ta có chọn sai người không nữa. Thật là hối hận. Chọn ai không chọn tự nhiên vướng phải 1 nha đầu ngu ngốc. -giọng nói hậm hực
Cô há hốc mồm <Vòng....vòng tay làm sao biết nói...>
- Ta không phải vòng tay thường thì dĩ nhiên là biết nói rồi.
- Ngư....ngươi còn biết đọc suy nghĩ của người khác sao. -cô kinh ngạc
- Ta chỉ biết suy nghĩ của ngươi thôi. -cô có thể tưởng tượng người phát ngôn đang nhún nhún vai
- Được rồi, được rồi. Ngươi là 1 cái vòng tay kì lạ, biết nói chuyện, biết đọc ý nghĩ của ta. -cô tự nói với mình để lấy lại bình tĩnh- Ngươi có biết nơi đây là đâu không?
- Không rõ, ta chỉ đưa ngươi về Vân Lăng Quốc thôi, còn địa điểm ngươi đang ở thì....Ai mà biết. (Fly: =='')
-Ặc.
Người và vòng nói chuyện 1 hồi mới biết được hóa ra chiếc vòng này là chiếc vòng được lưu truyền qua hàng nghìn thế kỉ. Chiếc vòng này vốn là của mẹ của vị hoàng đế hiện tại. Vì bà bị người ta hại nên khi lên Thiên đình, bà cầu xin Ngọc Hoàng tìm người giúp bà bảo vệ đứa con của mình. Ngọc Hoàng động lòng trước tấm lòng của bà nên đồng ý. Phái 1 tinh linh nhập vào trong chiếc vòng để giúp bà. Và dĩ nhiên, người được chọn là cô. Và cô được 1 vé xuyên đến nơi đây. Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Im lnag85 1 lúc lâu cô mở miệng hỏi
- Haiz, đại khái ta cũng hiểu được rồi. Người thân của ta như thế nào? Làm sao để bảo vệ tên hoàng đế này đây? Khi hoàn thành nhiệm vụ, ta được trở về chứ?
- Người thân của ngươi vẫn ổn. Nhưng còn 2 vần đề kia thì ta không biết. Vì lúc Ngọc Hoàng nói thì ta buồn ngủ quá nên.....Hì hì, chắc ngươi hiểu ý ta mà.
Bỗng....
- Ai đó. -một giọng nam trầm thấp truyền đến

 Một nam tử trung niên mặc bộ áo màu huyết dụ đi đến.
- Ngươi là ai?
- Ta? Ta là ta. Hắc hắc. -cô cười cười
- Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai mà dám xâm nhập vào vườn thuốc của ta. -nam tử nhíu nhíu đôi mày rậm hỏi cô
- Ngươi hỏi ta là ai, tại sao ngươi lại không nói ngươi là ai. -cô nhướn mày
- Ngươi không biết ta là ai sao? -nam tử nhìn cô với 1 ánh mắt kì lạ
- Ngươi là ai mà ta phải biết.
- Hahaha, ta chính là ta. -nam tử cười như không cười nhìn cô
- Ách, ngươi ăn cắp bản quyền của ta. -cô rống lên (fly: xuyên 1 cái tỷ í trở về nguyên hình rùi =='')
- Ăn cắp bản quyền?
- Ách, không phải, là ngươi bắt chước ta. -cô giậm giậm chân bĩu môi
- Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu. -nam tử đi đến
- Ngươi...ngươi qua đây làm cái gì. -nam tử tiến mấy bước, cô lùi mấy bước
- Ta không làm gì ngươi. Đứng lại cho ta xem nào.
- .... -cô bỗng có 1 cảm giác an toàn <Chắc tên này sẽ không hại ta, dù gì ta cũng biết võ. Tên này mà dám làm gì ta, ta cho hắn không thể sinh con. Hắc hắc>
<Ngọc Nhi: Ngươi thật là âm hiểm> <Hắc hắc, mặc ta> (Fly: ngọc nhi là chiếc vòng nhaz ghi chiếc vòng thấy kì wa' nên thôi vít Ngọc Nhi vậy )
- Hưm, tiểu nha đầu, ngươi thật là đẹp nha. Thế nào, muốn làm đồ đệ ta không. -nam tử cười cười
- Không. -cô nhún nhún vai
- Tại sao? -nam tử ý cười càng đậm
- Ta không biết ngươi là ai, lỡ ngươi đem ta bán vào kĩ viện thì sao. Rất có thể nha.
- Ách, tiểu nha đầu, ngươi thật là ...... Haiz, ai bảo ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Nhịn ngươi vậy. Ta là Đệ nhất thần y Lãnh Ngạo, thế nào, chịu theo ta học chứ.
- Thần y? Ngươi lấy gì chứng minh.
- Ta cũng không biết. -nam tử nhún nhún vai (Fly: =='' Cha này già r mà còn điên thí sợ)
<Ngọc Nhi: hắm đúng là thần y đấy, ngươi cứ theo học, có thể sẽ giúp ích> <Thật sao? Vậy thì được>
- Haiz, thôi được. Ta đồng ý. Thấy 1 lão tử như ngươi năn nỉ cũng không phải phép, ta đành làm đồ đệ của ngươi vậy. (Fly: taz pó chíu vs tỉ này rùi =='')
- Ngươ..ngươi.......Aizzzz, thật là tức chết ta mà. -nam tử lắc lắc đầu
- Hắc hắc, ai bảo ngươi nhìn trúng ta. -cô ôm bụng cười
- Hừ, xú nha đầu, mau theo ta đi vào. Ở ngoài này bị phong hàn ta không có dư thuốc mà chữa cho ngươi.
- Ai nha, sư phụ a. Mới ngày đầu ngươi đã đối xử với ta như vậy sau này ta làm sao dám bái ngươi làm sư phụ a. -cô nũng nịu, chớp chớp đôi mắt to ngân ngấn nước. (Fly: tỉ này cũng gớm wa' =='')
- Không nói nhiều với ngươi, mau theo ta vào.

Cô nối gót theo Lãnh Ngạo đi vào 1 gian nhà mộc mạc. Mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí tạo cho người ta một cảm giác thật yên bình.
- Nha đầu. Ngươi tên là gì?
- Ta? -cô tự chỉ vào mình
- Ừm, không lẽ ta cứ gọi ngươi là nha đầu sao.
- Ta là Lý Nhã Thư.
- Ưm, tên đẹp nhỉ.
Bỗng nhiên......Rầm....Cánh cửa được "mở" ra hết sức "nhẹ nhàng" (Fly: giống như ss nhà taz ở mí chap đầu ý, đạp cửa mà vào )
- Lão Đại. Ngươi mau ra đây. -một người mặc bộ áo màu đen trông thật uy nghiêm nóng nảy bước vào
- A.....Lão Tam. Hôm nay có chuyện gì mà ngươi lại ghé qua tệ xá của ta a. -Lãnh Ngạo nịnh nọt, gương mặt cười hết cỡ
- Dẹp gương mặt đó vào đi. Ngươi cũng biết là nó không có tác dụng với bọn ta mà. -một giọng nói ấm áp truyền vào, một nam nhân mặc bộ áo màu xanh nhạt tay cầm một thanh nhuyễn kiếm bước vào
- A..Lão Nhị. Ngươi cũng tới sao.
Cô đứng ngây ngốc ở đó nhìn 3 tên nam tử đang diễn trò. <Ê Ngọc Nhi, có khi nào ngươi nhận lầm người không, tên này làm sao mà ;à thần y được.> <Ngọc Nhi: Ta không sai. Chỉ có điều ta không biết có chính xác hay không thôi. -Ngọc Nhi trầm ngâm 1 hồi rồi trả lời> (Fly: =='' Ngọc Nhi nhà ta trả lới như không trả lời)
Bỗng nam tử áo xanh liếc mắt sang cô.
- Lão Đại, đây là..... -nam tử áo xanh nhíu mày
- Là đồ đệ của ta, ngươi thấy sao. Đẹp quá chứ hả. Hắc hắc hắc. -Lãnh Ngạo chống nạnh hất hàm cười hăng hắc
Gân xanh trên đầu 2 nam tử kia nổi lên.....Bốp bốp bốp....Đầu Lãnh Ngạo "được tô điểm" thêm vài cục u ^^!
- 2 ngươi có cần phải vậy không. Ta chỉ đùa thôi mà. -Lãnh Ngạo bĩu môi
(Fly: sao taz thấy mấy lão này già rồi mà teen dzữ z taz)
Nam tử áo xanh liếc mắt 1 cái. Lãnh Ngạo biết điều im bặt, không dám phát ra tiếng động. Gương mặt xịu xuống, nhìn cô với ánh mắt cún con. Còn nam tử mặc áo đen lúc nãy thì đứng yên 1 chỗ quan sát động tĩnh.
- Vị tiểu cô nương này xin hỏi danh tính của ngươi là gì?
- Ta tên Lý Nhã Thư. Nhã trong phong nhã, Thư trong thư thái.
- A, một cái tên thật hay. -nam tử áo xanh cười nhẹ, nhã nhặn hỏi tiếp- Xin hỏi tiểu cô nương có phải bị lão huynh ta ép làm đồ đệ hay không. Nếu bị ép cứ nói với bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngươi rời khỏi tên ngốc này. -nam tử vẫn cười nhưng trên đầu hình như lại tỏa ra sát khí.
- À không..không. Ta nguyện ý làm đồ đệ hắn mà. -cô mỉm cười
Lãnh Ngạo đôi mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười. Nam tử áo đen hơi nhíu mày 1 tý. Nam tử áo xanh lại hỏi tiếp:
- Xin hỏi gia đình ngươi có biết ngươi bái tên ngốc này làm sư phụ không. -nam tử vừa nói vừa chỉ tay về phía Lãnh Ngạo.
- A, gia đình ta.... đã.....đã không còn ai nữa. -cô tỏ vẻ đáng thương
- A, ta....ta xin lỗi vì nhắc lại chuyện buồn. -nam tử áo xanh bối rối
- Không sao, dù gì ngài cũng không cố ý. -cô mỉm cười
- A....nha đầu. Lúc nãy sao ngươi không có hiền như vậy a....Ta bị ngươi chọc cho sắp thổ huyết luôn a. -Lãnh Ngạo bĩu môi nhìn cô
- Lão chết tiệt, ngươi im mồm cho ta. -cô 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào mặt Lãnh Ngạo quát.
2 nam tử mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên không thôi. Cô bất chợt quay lại, thấy 2 nam tử nghệch mặt ra, cười hăng hắc
- Hắc hắc, xin lỗi 2 vị. Đã thất lễ. <Haiz, vở kịch này đáng lẽ đã hoàn hảo nếu như lão chết tiệt đó không nhiều chuyện> <Ngọc Nhi: Ta càng ngày càng thấy chọn ngươi là 1 sự lựa chọn không sai nha. Thích ứng hoàn cảnh rất nhanh nga.> <Xì, là do ta thích coi phim cổ trang với mấy cái tiểu thuyết ngôn tình thôi a>

2 tên nam tử kia mặt vẫn nghệch ra, mỗi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác nhau, nam tử áo đen thì nhìn cô với ánh mắt "thú lạ xổng chuồng", nam tử áo xanh thì nhìn cô với ánh mắt dò xét.
- Ngươi thật khác những nha đầu khác nga. -sau 1 hồi im lặng, nam tử áo đen thốt ra 1 câu
- Ta cũng có tóc, có đầu, có mình, có tay có chân như người ta thì làm sao mà khác a. -cô híp híp đôi mắt to che miệng cười khúc khích
- Ngươi thật cổ quái. -nam nhân áo xanh lên tiếng
- Hắc hắc, đồ đệ của ta dĩ nhiên phải thế rồi. Giống người thì không phải đồ đệ của ta. -Lãnh Ngạo hai tay chống hông, hất mặt lên trời cười hắc hắc
- Lão chết tiệt, ngươi cũng chả giống ai đâu. -cô bĩu môi
Bỗng, 1 toán người mặc bộ trang phục màu đen che kín hết cả người, tay lăm lăm cầm cây đao sáng choang xông vào.
- Tam Tinh. Hôm nay các ngươi nạp mạng đi. -một người hét lớn rồi cả toán người xông lên
- Lão Nhị, Lão Tam, phiền các ngươi a. Ta và đồ đệ ta né sang 1 bên cho các ngươi a. -Lãnh Ngạo kéo cô lui vào 1 góc, bỏ lại 2 nam tử kia trừng mắt nhìn hắn mà tay thì không ngừng đỡ những nhát kiếm loạn xạ trên không trung.
- Hắc hắc, đồ đệ a, không sao đâu. 2 lão đó là đệ nhất của đệ nhất a. -Lãnh Ngạo vuốt vuốt bộ râu của mình gật gà gật gù.
Thấy tình thế không ổn, 2 tên làm dấu với nhau lao sang đối phó với Lãnh Ngạo. 2 thanh kiếm sáng choang chưa kịp đụng đến tóc của Lãnh Ngạo, 2 tên hắc y nhân kia đã lãnh đòn của Nhã Thư. Đòn Judo cho tên thứ 1, đôi chân thon dài nhanh chóng đá văng tên còn lại. 2 tên hắc y nhân nhìn cô không hiểu vì sao mình bị ngã. Cả đám người đang đánh nhau kia cũng kinh ngạc nhìn cô. Lãnh Ngạo thì khỏi nó, mắt sáng rực ngưỡng mộ (Fly: có ai cho taz bít ông nội này có bị chập mạch hông.......36t mà cứ như con nít)
Thấy mọi người đang nhìn mình, cô gãi đầu cười
- Hắc hắc, các vị sao lại nhìn ta a.
2 tên nam tử kia chớp lấy thời cơ, đánh toán người kia ôm mông mà chạy (Fly: ta bít ta dùng từ ngữ hơi thô tục tí, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại có cụm từ này là đúng nhất thôi)
- Hưm........Ngươi thật là khác lạ. Võ công lúc nãy ngươi sử dụng là gì? -nam tử áo xanh nhíu mày nhìn cô nghi hoặc
- A, cái đó gọi là Judo, còn ta đá hắn 1 cước đó gọi là Karate.
- Ta chưa bao giờ nghe qua loại võ công này. -nam tử áo đen lắc lắc đầu ngẫm nghĩ
- Tiểu cô nương, xin thứ lỗi. -nam tử áo xanh không biết từ lúc nào trên tay đã cầm 1 thanh trúc nhỏ lao tới, tay hắn múa những đường tuyệt đẹp, lúc thanh trúc nhỏ uốn lượn luốn lách, lúc thì cứng cáp như có thể xuyên qua bất kì vật gì. Lúc nhu lúc cương, thật là một kiếm pháp hoàn hảo. Cô né trái né phải, tiện tay cầm lấy thanh gỗ gần đó làm kiếm để chống đỡ. Chừng 1 khắc sau, thanh gỗ rơi xuống, thanh trúc nhỏ đã kề bên chiếc cổ trắng nõn của cô.
- Ta thua.
Nam tử áo đen sắc mặt kì lạ, đột nhiên phóng đến 1 chiếc lá tốc độ kinh người, cô vội né sang 1 bên, vừa định mắng thì chừng 10 chiếc lá khác đã bay tới. Cô tránh bên này, né bên kia, chiếc lá cuối cùng sượt qua cánh tay trơn mềm của cô.
- 2 ngươi làm gì thế hả. Dám ăn hiếp đồ đệ của ta à. -Lãnh Ngạo chứng kiến xong 1 màn ấn tượng, làm ra vẻ "sư tử mẹ bảo vệ sư tử con"
- Không không, ta chỉ........ -cả 2 nam tử lắc lắc đầu

 - Ách, ngươi muốn làm đồ đệ của ta không. -2 nam tử cùng lúc nói
- Hả. -cô mỡ to mắt nhìn 2 nam nhân kia
- Oa, ta không chịu nha. Tiểu nha đầu này là của ta, các ngươi không được cướp a. -Lãnh Ngạo hóa thân thành con Koala bám lên cô
- Không được, 1 nhân tài như vậy không thể để nó mục nát trong tay ngươi được. -nam tử áo xanh lên tiếng
- Khả năng né tránh của nha đầu này rất tốt, nếu được ta tôi luyện chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất sát thủ sau ta. -nam tử áo đen nhìn cô
- Oa, ta không chịu a. Nha đầu này là của ta a. Các ngươi tìm người khác đi. thiều gì người muốn làm đồ đệ của các ngươi. Tại sao lại giành với ta a. -Lãnh Ngạo ủy khuất rống lên
- Không được, lão đại a. Ngươi tìm người khác đi. Ta nhận tiểu cô nương này lam đồ đệ của ta. -nam tử áo xanh
- Ách, hai ngươi không thèm để ý đến ta à. Ta cũng muốn nha đầu này làm đồ đệ ta a. -nam tử áo đen
- A, xin hỏi quý danh của 2 vị đây là gì? -cô xen vào "chiến tranh thế giới thứ 3"
Cả 3 nam tử trừng mắt nhìn cô như không thể tin được.
- Ai nha đồ đệ a, ta ít khi rời khỏi cốc nên ngươi không biết ta cũng không có gì lạ a. Nhưng còn 2 tên ôn thần này mà ngươi cũng không biết sao. -Lãnh Ngạo nhìn cô kinh ngạc
- Ngươi thật sữ không biết? -nam tử áo đen nhíu mày
- Ta là Lãng Phong, đệ nhất kiếm khách tại Vân Lăng Quốc. Là lão nhị trong Tam Tinh. -nam tử áo xanh nhã nhặn tự giới thiệu
- Hừm, ta là Dạ Mặc, đệ nhất sát thủ, lão tam của Tam Tinh. -nam tử áo đen giọng nói có chút không kiên nhẫn giới thiệu bản thân
- Còn ta thì ngươi biết rồi. Ta là lão đại của 2 cái tên ôn thần này đây.
- Phốc, ngươi mà là lão đại á. Ta thấy ngươi làm lão tam hợp hơn nha.
- Đồ đệ thối, ngươi làm ta tức chết a.........
- Hắc hắc hắc. -cô ôm bụng cười
- Này, giới thiệu cũng giới thiệu rồi, ngươi có nên qua đây bái sư không a. -Dạ Mặc không kiên nhẫn lên tiếng
- Oa, ta vẫn chưa có cho phép a. Nha đầu này là của ta a. -Lãnh Ngạo 1 lần nữa bám lấy cô
- 2 ngươi ngưng ngay cho ta. Tiểu cô nương này ta sẽ nhận. -Lãng Phong bóp trán
- Oa, ta không chịu a, nha đầu này là ta tìm thấy trước a. -Lãnh Ngạo giãy nãy
- Thôi thôi, 3 lão nhân các ngươi im lặng đi. Sao các ngươi không ai hỏi ta muốn hay không muốn a. -cô bĩu môi
- A, đúng nha đúng nha. Tiểu nha dau268 này đã đồng ý làm đồ đệ ta rồi nha. Các ngươi căn bản không ép được người ta a. -Lãnh Ngạo đắc chí vênh mặt lên
2 nam tử kia sắc mặt đen lại.
- Bất quá ta muốn học hết cả 3 nha. Các ngươi chịu dạy ta không a.
2 nam tử kia nhíu mày suy nghĩ, vẻ đắc chí trên mặt Lãnh Ngạo biến đâu mất, xoay lại nhìn cô.
- Ai nha đồ đệ a, ngươi nỡ lòng nào bán đứng sư phụ a.
- Ta đồng ý dạy cho ngươi. -Lãng Phong đắn đo 1 hồi rồi lên tiếng
- Ta cũng vậy. -Dạ Mặc không muốn mất 1 đồ đệ tài năng như vậy nên cắn răng chịu đựng
- Đồ nhi Lý Nhã Thư xin ra mắt 3 vị sư phụ a. -cô tủm tỉm cười hành lễ.

 2 năm sau khi Nhã Thư nhận Tam Tinh làm sư phụ:

- Đồ nhi a, ngươi lại chạy đi đâu rồi a. -Lãnh Ngạo vừa chạy vừa hô
- A, sư phụ a. Ở bên này a. -cô vẫy vẫy tay hô lớn, ngồi vắt vẻo trên cây
- Ngươi làm gì ở đó vậy. -Lãnh Ngạo nhăn mặt, day day thái dương
- Ta đang hái táo a. -cô giơ lên 1 giỏ táo đầy
- Ngươi xuống đây cho ta. -Lãnh Ngạo rống lên
- Ai nha, ngươi làm gì gấp vậy. Xuống thì xuống. -cô bĩu môi nhẹ nhàng đáp xuống
- Ngươi nha, ta thật không biết ngươi có phải nữ nhi không a. Suốt ngày leo trèo, lỡ có bất trắc thì thế nào a.
- Ai nha, ta được 3 người các ngươi dạy nga. Ta không bao giờ té được a. Hơn nữa, nếu có bất trắc thì đã có ngươi rồi, thiên hạ đệ nhất thần y ở đây không lẽ không cứu được ta sao. -cô ôm tay của Lãnh Ngạo cọ cọ mặt làm nũng
- Ai, ta thật hết cách với ngươi. Vào thôi, Lão nhị và Lão tam đang đợi ngươi nha.
- A, hôm nay thế nào cả 2 đều đến đây a.
- Ta không biết. Ngươi ra xem xem.
Cô chỉ nhún nhẹ 1 cái đã bay lên cao. Thoáng chốc đã về đến gian nhà gỗ của Lãnh Ngạo. Thấy 2 bóng dáng quen thuộc bên trong, cô nhẹ nhàng lấy 2 phiến lá, bắn vào bên trong, sau đó bẻ 1 nhánh trúc bay vào trong nhà. 2 nhân ảnh bên trong đã sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, nhẹ nhàng lấy tay kẹp lại phiến lá.
- Đồ nhi a, ngươi không cần lúc nào cũng đón tiếp sư phụ bằng cái này a. -Lãng Phong cườ cười
- Ngươi nga, đi vào đàng hoàng không được sao. -Dạ Mặc rống lên
- Hắc hắc, nhị vị sư phụ a. Dù gì các ngươi cũng đỡ được a, cần gì phải như vậy a.
- Hừ, nhận ngươi làm đồ đệ là sai lầm lớn nhất của ta a. -Dạ Mặc bĩu môi
- Nga, ta cũng đang hối hận đã dạy cho nó Vô ảnh kiếm pháp nga. Cáng ngày càng bất trị. -Lãng Phong khẽ lắc đầu
- Đồ nhi a~~~~~, ngươi nhanh quá a, ta thật sự chạy không kịp a. -Lãnh Ngạo từ bên ngoài uể oải bước vào
- Hắc hắc, các ngươi hối hận thì cũng đã muộn rồi a. Mà sao hôm nay 2 người lạ đến đây a. Có việc gì sao?
- Ta đang muốn cho ngươi vào làm sát thủ ở Dạ Vũ Lâu a. -Dạ Mặc
- Nga, không được a, ta còn định cho nó làm 1 đại hiệp a. -Lãng Phong
- Nga, không được, không được. Nha đầu này phải làm 1 thần y a. -Lãnh Ngạo
- Không được, nha đầu này phải làm sát thủ.
- Không, làm thần y.
- Làm sát thủ,
- Làm thần y.
-....
Lãng Phong im lặng nhìn cô, mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn thế nào a đồ nhi
- Nga, ta a. -cô suy nghĩ 1 chút
Lãnh Ngạo va Dạ Mặc cũng đã dừng cuộc chiến, nhìn cô
- A, ta biết rồi. Ta sẽ thành lập 1 tổ chức, không phân chính tà, chỉ cần có ngân lượng, việc gì cũng được, rồi lấy ngân lượng thu được giúp đỡ dân chúng a. Tuy nhiên, cũng phải có 1 số quy định. Nếu là ám sát thì ám sát người tốt ta sẽ không nhận, nhưng nếu ám sát tham quan hay người xấu thì ta sẽ nhận, chữa bệnh thì không phân biệt tốt xấu gì cũng chữa nhưng phải làm được 1 điều kiện của chúng ta. Các ngươi nghĩ sao
Cả 3 nam tử im lặng nhìn cô một hồi lâu
- Chủ ý này cũng không tồi. -Lãng Phong gật gù
- Để ta phái vài sát thủ tham gia tổ chức này. -Dạ Mặc ánh mắt hiện lên 1 tia tán thưởng
- Nga, cũng không tồi. -Lãnh Ngạo
- Hắc hắc, vậy gọi tổ chức này là Huyết Phong đi. À mà các ngươi không được để lộ ta là đồ đệ của các ngươi a, sẽ có nhiều phiên 2 toái.
- Cũng được, vậy đi. Ngươi dự định lập tổ chức này bắng cách nào a. -Lãng Phong
- Nga, ta sẽ xây 1 Trà Lâu, ai muốn gặp ta thì phải để lại 1 phong thư ghi lại địa điểm gặp mặt, nếu ta quyết định đi thì sẽ hối âm, không đi thì sẽ không hối âm.

 --------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau, một trà lâu mọc lên trong kinh thành. Không khí trong trà lâu yên tĩnh, bên trong có những nhánh trúc xanh xanh đang đung đưa, bàn ghế gỗ được lau sạch bóng không một hạt bụi. Trà lâu còn có các gian riêng biệt, mỗi một gian đều có cách bày trí khác nhau. Có gian thì trang trí thực uy phong, gian thì trang trí thật yểu điệu,.....Trà lâu này tên chỉ có 1 chữ Tĩnh. Và tất nhiên, trà lâu này chính là nơi liên lạc của Huyết Phong. Bất kể ai có yêu cầu gì, chỉ cần được hồi âm thì chắc chắn sẽ hoàn thành.
- Nga, trà lâu đã hoạt động rồi, ai sẽ là người quản lý nó đây. -Lãng Phong cười như không cười nhìn Lãnh Ngạo
- Lão nhị a, không cần nhìn ta nga. Ta không làm a. -Lãnh Ngạo lắc đầu nguầy nguậy
- Ngươi không làm chứ ai làm. Bọn ta ai cũng có việc phải làm nga. Chỉ có ngươi là rảnh rỗi nhất nga. -Dạ Mặc
- Ách, không phải còn đồ đệ của chúng ta sao. -Lãnh Ngạo chột dạ
- Sư phụ a, đồ nhi phải cải trang điều tra nga. Sao mà có thời gian bồi sư phụ quản lý trà lâu a. -cô ra vẻ tiếc nuối vỗ vỗ vai Lãnh Ngạo
- Ách, ta thực phải làm sao. -Lãnh Ngạo khóc không ra nước mắt (Fly: lão này làm biếng gớm =='')
- Hắc hắc, dĩ nhiên rồi a. -cô đắc ý cười
- Còn ngươi, khi đi làm nhiệm vụ nhớ dịch dung nga. -Dạ Mặc nhắc nhở
- Ta thấy không cần, khi làm nhiệm vụ cứ như vậy mà đi a. Còn khi điều tra hay bình thường dịch dung mới là hay nhất a. -cô
- Tại sao? -Lãng Phong nhíu mày nhìn cô
- Ai nha, khi làm nhiệm vụ nhỡ bị ngất rồi bị người ta phát hiện thì sao a. Lúc bình thường thì sẽ không ai cảnh giác, nhiều người như vậy ai lại đi để ý 1 nữ tử tầm thường chứ. -cô đắc chí giải thích
- Ra là vậy. Ngươi suy nghĩ thật sâu xa a. Xem ra ta đã không nhận nhầm đồ đệ a-Lãng Phong cười cười nhìn cô
- Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi a. -cô chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to
Vài tháng sau,
- Nghe nói lâu chủ Huyết Phong lại diệt được 1 tên tham quan nữa nga. -người A nói
- Ách, triều đình không truy bắt sao. -người B
- Dĩ nhiên là có a, nhưng các vị quan binh đều mắt nhắm mắt mở cho qua nga. Tại vì Huyết Phong chỉ diệt ác nhân thôi a. -người A
- Thật sao. Vậy vị lâu chủ ấy là người như thế nào a?? -người C chen miệng vào
- Nghe nói vị lâu chủ ấy là 1 nữ tử võ công cao cường. Mỗi khi hành sự đều mặc 1 thân bạch y. -người A
Ở một bên, 1 nữ tử tầm thường gương mặt tròn tròn, đôi mắt không tròn cũng không to, đôi môi hồng hồng, làn da hơi ngăm đang chăm chú nghe những người này nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng khóe miệng khẽ nhếch lên. <Aiz, nhớ ngày đầu đi làm nhiệm vụ, ta mặc bạch y thật sự là dọa 3 vị sư phụ hoảng sợ a, hắc hắc> (Fly: đoán được là ai chưa nào hắc hắc )
---------Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ:----------------
- Đồ nhi, ngươi như thế nào lại mặc bạch y a. -Lãnh Ngạo kinh ngạc nhìn cô
- Bạch y có gì không tốt a. -làm mi dày khẽ động <Lúc trước ta vẫn mặc áo trắng và áo sáng màu đi làm nhiệm vụ nga>
- Ngươi có chủ ý gì? -Dạ Mặc nhướn mi nhìn cô
- Ai quy định cứ sát thủ thì phải mặc hắc y a. Nhiều người hắc y quá, giờ ta mặc bạch y để phân biệt với bọn họ a. Hơn nữa, ăn mặc như vậy càng ấn tượng. Mà cáng ấn tượng thì sẽ có càng nhiều người biết đến. Mà càng nhiều người biết đến thì các ngươi cũng biết rồi a. Sẽ có càng nhiều ngân lượng nga. -mắt cô sáng rực
- Ngươi thật là ....một con quỷ ham tiền. -Lãng Phong lắc đầu
- Hắc hắc, ta không ham tiền a. Ta chỉ là muốn có nhiều ngân lượng để giúp dân nghèo thôi a. -cô ra vẻ ủy khuất, chớp chớp đôi mắt to
- Aiz, thật là. Ngươi đi đi. Nhớ cẩn thận a. -Dạ Mặc
- Các vị sư phụ ta đi đây hì hì.
Cô nhún nhẹ 1 cái, nhân ảnh đã biến mất.
-----------Kết thúc hồi tưởng--------------------------

Sau khi Tĩnh dần dần ổn định, cô vung tiền mở thêm tửu lâu, rồi nhúng tay vào lĩnh vực hàng hải, vải vóc cô cũng không tha. Hầu như tất cả các lĩnh vực có thể kiếm ra tiền cô đều nhúng tay vào. Chẳng bao lâu, ngân lượng mà cô có nhiều đến nổi có thể đè sập cả tòa thành. Nhưng những điều này cô không cho 3 vị sư phụ của mình biết. Hiện tại, trong 1 ngôi nhà nhỏ, 1 nữ tử dung mạo bình thường đang chống cằm nói chuyện 1 mình
- Ai, thật nhàm chán a!!!!!!! -cô than thở
<Ngọc Nhi: ngươi lại có việc gì>
- Tiền thật là dễ kiếm a. Ngươi xem, bây giờ ta có bỏ mặc cái đống tửu lâu, tiệm bán vải, hàng hải..... thì tiền có xài đến chết cũng chưa hết nga. -cô ảo não đáp
<Ngọc Nhi: ngươi còn muốn gì nữa>
- Ai nha, ta thực nhàm chán a. Không có việc gì làm hết a!!!!!
<Ngọc Nhi: ngươi còn việc nha>
- Việc gì?
<Ngọc Nhi: ngươi còn phải bảo hộ cho hoàng đế nga>
- Ách, việc đó hả, sau này hẵng tính. Ta còn chưa chơi cho đã nha
<Ngọc Nhi: ngươi còn muốn đến bao giờ> -Ngọc Nhi bừng bừng lửa giận quát
- Ách, Ngọc Nhi a, đừng tức giận mà.
<Ngọc Nhi: hừ...>
- Ai, thôi được rồi, tối nay ta sẽ thám thính hoàng cung 1 chút vậy. Nếu phát hiện có ai gây khó dễ cho tên tiểu tử thối ấy ta sẽ ra tay. Được chưa Ngọc Nhi đại nhân. -cô bất đắc dĩ hạ giọng
<Ngọc Nhi: tạm được, bây giờ ngươi mau chóng ra chợ a. Chưa thấy ai bán trang sức như ngươi. 5 ngày hết 3 ngày nằm vật trong nhà>
- Hắc hắc, ra chợ phơi nằng sẽ đen nga. -cô ủy khuất
<Ngọc Nhi:.....>
- Aiz, được rồi, ta đi đây. Ngươi còn hơn cả mẹ của ta. -cô bĩu môi
Ai, thật không thể tưởng tượng 1 người thuộc hàng giàu nhất kinh thành như cô lại phải ở trong 1 căn nhà nhỏ trong khu người nghèo, mỗi ngày đều phải vác giỏ đi bán trang sức ngoài chợ. Cô thất tha thất thểu lê bước ra vị trì quen thuộc. Những món trang sức của cô đa số là làm từ trúc và gỗ, do chính cô tự tay làm nên. Từng món đều được cô tận dụng thời gian rảnh rỗi mày mò mà ra. Những món trang sức mang hơi hướm hiện đại của cô đã thu hút rất nhiều khách hàng. Các tiểu thư khuê các cũng không nhịn được mà cũng tới xếp hàng từ sáng sớm để xem hàng. Giữa trưa, cô rảo bước về nhà. Đi được giữa đường, cô va phải 1 nam nhân. Nam nhân anh tuấn thoạt nhìn lãnh khốc, cao ngạo, đôi mắt đen sâu thẳm trong suốt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mái tóc bồng bềnh theo làn gió mà phất phơ giữa không trung. Người hầu đi cạnh nam nhân không khỏi nhíu mày, kiêu ngạo mắng chửi:
- Ngươi không có mắt à, va phải chủ tử nhà ta. Còn không mau tạ tội. -giọng nói của tên này the thé thật khó nghe
- Ta làm gì phải tạ tội. Cũng không phải ta đụng phải hắn nha. Là hắn đụng phải ta a. -cô bĩu môi phản bác
- Phạm...-tên người hầu chưa kịp nói hết câu đã bị nam nhân bịt miệng. (Fly: pác này muốn nói phạm thượng đấy ạ ^^)
- Vị cô nương này, thật có lỗi. Tại hạ quản giáo hạ nhân thật không nghiêm. Mong cô nương tha lỗi. -nam nhân mỉm cười không nhanh không chậm nói lời xin lỗi
- Aiz, ta cũng không có việc gì. Ngươi về mà dạy lại hạ nhân của ngươi đi. -cô nhìn tên người hầu bị bịt miệng đến sắp không thở nổi, trong lòng không khỏi cười lớn
Đợi cô đi khỏi, nam nhân buông tay ra, liếc tên người hầu 1 cái
- Ngươi có biết suýt chút nữa là bại lộ rồi không.
- Nô...nô tài có tội, mong hoàng...ý công tử thứ lỗi.
- Hừ, tha cho ngươi 1 lần.
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, 1 nhân ảnh máu trắng lao vun vút trên nóc nhà. Cô nhẹ nhàng nhún chân 1 cái, phóng vào bên trong hoàng cung. Cô thăm dò từng nơi, không có điểm nào khả nghi. Cô nhẹ nhàng đáp xuống 1 rừng trúc nằm gần 1 cung điện hoang vắng.
- Ngọc Nhi a, không có gì lạ hết nha. Ta đi được chưa.
<Ngọc Nhi: thực sự sao?>
- Thực, không phải ngươi luôn ở bên người ta sao, sao còn hỏi mấy câu như vậy.
<Ngọc Nhi:....>
- Ngươi lại im lặng rồi, haiz -khẽ thở dài 1 tiếng, cô định về nhà thì.....
- Ai đó. -một giọng nói trầm thấp khá quen thuộc vang lên

 Tâm trạng đang không vui, đột nhiên nghe được 1 giọng nói, gương mặt cô liền cứng lại, gương mặt lạnh băng, không 1 độ ấm. Xoay người lại, 1 nhân ảnh màu trắng lọt vào đôi mắt đen láy của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:
- Tử. -<Tên này sao thấy quen quen nha>
- Hừ, ngươi là thích khách? -giọng nói của nam nhân có chút trào phúng
- Không. -lạnh lùng buông lại 1 chữ, cô nhún nhẹ 1 cái, bay đi
Nam nhân kia sử dụng khinh công đuổi theo. 2 bóng trắng lao vun vút trên nóc cac' tòa cung điện. Khẽ hừ lạnh, cô phóng 1 vật vào nam nhân đằng sau.
Vụt 1 cái, nam nhân chụp lại được. <Nam nhân: Kì quái, chỉ là 1 chiếc lá, sao lại có thể lao nhanh và chính xác như ám khí được chứ.>
2 nhân ảnh tiếp tục rượt đuổi nhau, cô không ngừng phóng những chiếc lá bén nhọn về phía nhân ảnh phía sau, nam nhân không ngừng chuyển động thân mình nè trành những đòn công kích hết sức chuẩn xác đó.
<Kì quái, trong cung có 1 cao thủ như thế này sao>
<Nam nhân: Cao thủ, thực sự là 1 cao thủ. 1 nữ tử có thể có võ công cao thế này sao.>
Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng. Nhưng ai cũng cảm thấy hưng phần khó tả
<Thú vị, hắc hắc>
<Nam nhân: Hừm, thú vị>
Cả 2 tăng tốc, nam nhân phía sau đột nhiên phóng 1 chiếc ngân châm về phía trước, ngân châm mỏng như sợi chỉ. Không nghĩ đến hắn sẽ phóng ám khí, hơi bất ngờ, cô khẽ nhếch người 1 chút né được ám khí. Nhưng ám khí vụt qua mặt cô, làm rơi mảnh lụa treo trên mặt. Cô xoay người lại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Đồng tử nam nhân lóe lên 1 tia kinh ngạc, nhưng vụt đi rất nhanh.
<Biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà hắc hắc> (Fly: vâng, từ ngày e tạo ra chị e đã nghĩ đến rồi ạ, NT: Ngươi cút cho ta, hiếm có cơ hội tự sướng 1 chút mà ngươi đã giành rồi. Grừ....*1 cước đá văng Fly*, Fly: oa oa oa, ngươi khi dễ ta *bù lu bù loa*)
- Hẹn ngươi khi khác. -cô khẽ mấp máy
Vụt 1 cái, không thấy nhân ảnh màu trắng diễm lệ kia nữa, trên nóc điện chỉ còn lại 1 chiếc bóng dừng lại. Nam nhân dùng ánh mắt xa xăm, cẩn thận ghi nhớ hương thảo dược phảng phất còn sót lại trong không khí và cả gương mặt lạnh lùng nhưng tuyệt mĩ lúc nãy. Hắn lục tìm mọi ngóc ngách, cố tìm mảnh lụa giai nhân đánh rơi, (Fly: không phải là ngươi phóng châm về phía người ta sao, sao lại thành đánh rơi a, NN: *liếc mắt 1 cái* bị châm của ta làm nàng rớt khăn thì sao, nó rơi xuống nghĩa là đánh rơi. Ngươi có ý kiến sao, Fly: ....>
Ở 1 nơi nào đó, 1 nhân ảnh màu trắng lướt nhanh, trên môi nở 1 nụ cười

Sáng sớm, cô ra chợ, bày tất cả những món hàng mình có. Cô ngồi bó gối đợi khách. Gió khẽ thổi qua, mái tóc dài đen nhánh của cô bay bay. 1 cỗ mùi hương xộc vào mũi của 1 nam nhân đang đi tới. Nam nhân kia vội nhìn quanh tìm kiếm người có hương thơm mà hắn ngửi qua 1 lần không thể nào quên. Cô ngồi bó gối, nghiêng đầu sang 1 bên. Nam nhân kia đi ngang qua, tìm kiếm xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cô. Cô ngẩng mặt lên, 2 ánh mắt chạm nhau. Cả 2 cùng chìm trong ánh mắt của nhau.
<Ai da, tên này....quen quen nha. A, hình như là tối hôm qua....>
- Thiếu gia, đi thôi. -một giọng nói the thé hơi quen thuộc vang lên kéo cả 2 trở về thực tại. Nam nhân cất bước đi.
<Ách, tên chết tiệt sáng hôm qua **** mình đây mà. Hơ, hình như nam nhân này cũng là nam nhân sáng hôm qua thì phải. Nam nhân này có thân phận như thế nào nhỉ?!?! >
<Nam nhân: Kì lạ, sao ta lại cảm thấy nữ nhân này có điểm giống nữ nhân tối qua>
- Tiểu Lý Tử, điều tra nữ tử đó cho ta. Ta muốn biết tất cả những gì liên quan đến nàng. -không nhịn được tò mò về cô, hắn thấp giọng ra lệnh cho tên phát ra giọng nói the thé lúc nãy
- Vâng, hoàng...ách thiếu gia. -nhận được cái liếc mắt không chút độ ấm, Tiểu LÝ Tử vội sửa ngay cách xưng hô
Nam nhân tiếp tục tiêu sái bước đi. Mỗi bước đi đều trở thành tâm điểm của mọi người, các tiểu thư khuê các thỉ đỏ mặt vụng trộm ngắm nghía, có người còn vờ ngã trước mặt hắn.....
<Xì, cổ đại cũng có mấy trò này nữa à.> -cô hừ lạnh
Nam nhân khom người, đỡ vị tiểu thư vừa "ngã" xuống.
- Tạ công tử đã đỡ tiểu nữ. -gương mặt vị tiểu thư đỏ hồng nhìn hắn
- Không có gì. -hắn nhàn nhạt trả lời rồi đi tiếp
Cô ngồi đó, không hiểu vì sao thấy hơi khó chịu, trừng mắt nhìn vị tiểu thư kia. Vị tiểu thư kia nghe nói là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, sắc đẹp của nàng được tôn là đệ nhất thiên hạ, là con của Thừa tướng, tên là Thượng Quan Sở Vi. Thượng Quan Sở Vi còn chìm đắm trong cảm giác khi được tên nam nhân kia đỡ, ánh mắt mơ màng, gương mặt đỏ hồng làm nam nhân nào nhìn vào cũng muốn chảy nước miếng. (Fly: í ẹ, mý cha này ở dơ wa' T^T)
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay lại có người theo dõi cô. Cô hừ lạnh, vờ như không biết, vẫn hoạt động như thường ngày.
<Hừ, bọn dở hơi.>
Sanhg1 ra chợ thu thập tin tức, trưa lại dịch dung thành 1 người khác đi xem xét mấy cái sản nghiệp mà cô cho là nhàm chán kia, chiều tối lại dịch dung thành 1 khuôn mặt khác bước vào Tĩnh.
Hoàng cung,
- Bẩm hoàng thượng, vị cô nương kia tên là Nhã Thư. Mồ côi cha mẹ, hiện đang ở trong 1 ngôi nhà nhỏ trong thành. Nàng thường ra chợ bày bán trang sức để mưu sinh. -1 nam tử áo đen cung kính chắp tay báo cáo
- Tốt. Nàng có bằng hữu không?
- Không rõ. Nhưng thường xuyên thấy 2 nữ tử khác bước vào nhà rồi không bước ra nữa. Bọn họ ra vào có giờ giấc rõ ràng. Sáng thì Nhã Thư cô nương sẽ bước ra, trưa thì 1 vị cô nương khác, chiều tối lại 1 vị cô nương khác vị cô nương này đi đến sáng mới vào nhà.
- 2 vị cô nương đó là ai, họ đi những nơi nào.
<Hoàng thượng: kì quái, nàng chỉ ra ngoài vào buổi sáng thôi ư????>
- Thưa, thần không biết, Hoàng thượng chỉ hạ lệnh cho thần đi điều tra Nhã Thư cô nương thôi mà. -tên nam nhân mặc áo đen ngu ngơ
Trên trán Hoàng thượng như có gân xanh nổi lên
- Ngươi đi điều tra cả 2 vị cô nương kia cho ta. -hoàng thượng 1 cước đá vào nam nhân kia
Ở Tĩnh, 1 người nào đó nảy mũi suốt đêm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Bẩm hoàng thượng, thần đã điều tra 2 vị cô nương kia, 1 người là thương nhân giàu có nhất kinh thành, 1 người thường xuyên vào Tĩnh thì không xác định được danh tính.
- 2 người kia có quan hệ như thế nào với nàng?
- Bẩm, thần cũng không điều tra được nốt.
- Lui ra đi.
1 nhân ảnh màu đen vụt đi, thoáng chốc trong thư phòng chỉ còn 1 nhân ảnh mặc long bào ngồi chễm chệ.
<hoàng thượng: lạ thật, không hiểu tại sao ta lại muốn biết nhiều hơn về nàng. Thú vị chăng?!?!?!....Có thể...>
--------------------------------
Tại 1 gian nhà nhỏ trong kinh thành,
- Hừ, không biết tên chết tiệt nào suốt ngày theo dõi ta. Muốn biết gì ta đã cố tình cho hắn biết rồi mà. -cô chống cằm bực bội lầm bầm
<Ngọc Nhi: ngươi ngốc à, tại sao lại cho họ biết tung tích của mình. Nhỡ lộ thì sao>
- Sao lộ được, mỗi lần đi ta đã dịch dung rồi nga. Mỗi khuôn mặt ta lại có 1 lai lịch khác nhau a.
<Ngọc Nhi: được, được...Ngươi giỏi nhất được chưa>
- Hừm, mà sao bọn chúng vẫn chưa chịu đi a. Bọn dở hơi. Aiz, không quản nữa, ta ngủ đây.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt. Hắc y nhân trên nóc nhà vội phóng về hoàng cung.
- Vẫn không có tiến triển gì thưa hoàng thượng.
- Lui.
<hoàng thượng: kì quái, 1 cô nương lại có thể ru rú trong nhà không đi mua hàng sao?!?!?!>
Suy ngẫm mãi không hiểu,
<hoàng thượng: Aiz, mệt quá, không nghĩ nữa, mai đi gặp nàng vậy>

 Trời nắng nóng, cô ngồi vắt vẻo trên cây đại thụ gần nhà. Nhìn 1 đám tiểu hài tử tụm lại bàn tán, đùa giỡn. Bất giác đôi môi đỏ mỏng khẽ cong lên thành 1 nụ cười. Cô đặc biệt thích tiểu hài tử. Có lẽ do trước đây tiếp xúc với quá nhiều những mảng tối trong xã hội nên khi nhìn thấy những tiểu hài tử ngây ngô, trong sáng như 1 tờ giấy trắng cô lại cảm thấy yêu thương.
Bỗng....Một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, cả đám tiểu hài tử chạy tán loạn, chỉ có 1 nữ hài run run đứng đó. Nhìn thấy nữ hài trước mắt gặp nguy, cọ không suy nghĩ gì, vận khinh công bay xuống cứu nữ hài kia. Được người khác cứu sống, nữ hài kia quá sợ hãi, oa oa khóc
- oa oa oa...Cám...cám...ơn tỷ tỷ.
- Nào, không khóc, khóc là rất xấu xí nga. -cô nở 1 nụ cười ôn nhu
- Ưm..ta không khóc... -nữ hài nghe lời, gương mặt phấn nộn phình ra cố gắng nhịn khóc làm cô muốn phì cười
- Nương của ngươi đâu, ta đem ngươi đến chỗ nương ngươi. -cô ôn nhu vỗ vỗ đầu nữ hài
- Nương? Ta không có nương. -nữ hài cụp mắt xuống, bộ dạng giống con cún nhỏ bị bỏ rơi
- A, vậy nhà ngươi đâu, ta mang ngươi về. -mặt cô thoáng 1 tia bối rối
- Không muốn, không muốn về. -nữ hài lắc mạnh cái đầu nhỏ nhắn
- Sao thế, có nhà sao lại không về a.
Nữ hài không nói gì chỉ lắc đầu, bây giờ cô mới nhìn kĩ nữ hài, tay chân đều có những vết xanh tím. Tuy mới gặp không lâu nhưng đồi với tiểu nữ hài này cọ lại nảy sinh hảo cảm.
- Là ai đánh ngươi thế này. -cô kinh ngạc mở to mắt
Nữ hài tiếp tục im lặng. Từ xa một người đàn ông,1 tay vác gậy, 1 tay cầm bình rượu miệng hét lớn
- Tiểu tiện nhân, ngươi chạy đâu rồi.
Nữ hài sợ run lên. Nhìn người đàn ông kia như vậy cô đã hiểu vết xanh tím kia từ đâu mà ra. Ôn nhu vỗ vỗ đầu nữ hài trấn an, gương mặt lạnh đi, dắt nữ hài đi về phía trước.
- Tiêu tiện nhân, ngươi đây rồi. Xem ta về nhà thế nào hảo hảo giáo huấn ngươi. - người đàn ông thô lỗ vươn tay ra, miệng quát lớn
Cô chặn lại tay hắn.
- Ngươi làm gì, buông ta ra -hắn giật mạnh tay ra nhưng vẫn không ăn thua gì
- Là ngươi đánh nữ hài này. -đôi mắt cô trở nên lạnh lùng
- Đúng thì sao, ngươi không có tư cách quản chuyện nhà chúng ta. Nó là hài tử của ta, ta có quyền giáo huấn nó.
- Ngươi giáo huấn bằng cách này sao. -nàng giơ tay nữ hài lên cười lạnh- Ngươi xứng đáng làm phụ thân nữ hài này sao
- Liên quan gì tới tiện nhân ngươi. Cút cho ta
- Ngươi dám mắng ta. -ánh mắt cô đỏ ngầu
- Thì sao, ngươi bất quá cũng chỉ là 1 tiện nhân không có giáo dưỡng
Chát.... Cô tát vào mặt hắn
- Cái tát này ta đánh giúp nữ hài này
Chát....
- Cái này ta đánh do ngươi dám phỉ báng ta
Chát....
- Cái này ta đánh vì ngươi dám đánh 1 tiểu hài tử tay không tấc sắt
Tiếng "Chát...chát...chát" vang lên liên tục làm người ta rợn người. 1 lúc sau, cô buông hắn ra, hắn vô lực ngã xuống.
- Ngươi không xứng làm phụ thân của nữ hài này. Ta sẽ mang nó đi. -cô quay sang nói vời nữ hài- Tỷ tỷ sẽ mang ngươi về nhà, nhận ngươi làm muội muội, chịu không?
Nữ hài liều mạng gật đầu, cô mỉm cười ôn nhu dắt tay nữ hài đi về.
Hết thảy những hành động của cô đều rơi vào đôi mắt của 1 người. Đôi mắt hắn lóe lên một tia quỷ dị. Khóe miệng nhếch lên thành 1 nụ cười.

 - Tiểu muội muội, muội tên gì a. -cô mỉm cười hỏi
- Muội tên Mặc Đình. -nữ hài ngoan ngoãn trả lời, trên gương mặt lộ ra vẻ vui sướng
- Ta họ Lý, tên Nhã Thư, sau này muội cũng sẽ họ Lý. Chịu không?
- Chịu. -nữ hài nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ
Nhìn những vết xanh tím trên tay chân nữ hài, cô cảm thấy chạnh lòng. Một người cha có thể đối đãi vối con ruột mình như thế sao. May mà papa cô không như người này, lúc nào papa cũng yêu thương cô. Nhắc đến mới nhớ, khongt biết mọi người ở nhà như thế nào nhỉ?
Cô nhợt nhạt mỉm cười, đáy mắt có chút cô đơn.
- Mặc Đình, tại sao phụ thân của muội lại gọi muội là tiểu tiện nhân, lại còn đánh muội như vậy nữa? -cô thắc mắc
- Muội cũng không biết, chỉ biết sau khi nương sinh muội ra, mọi người đều nói ta không phải con của phụ thân. Phụ thân muội không tin, lấy chén nước ra thử máu với muội. Máu không hòa vào nhau nên phụ thân muội liền mắng ****, đánh nương của muội. Nương của muội vì quá đau lòng nên đã tự sát. -hốc mắt nữ hài phiếm hồng
- Ai, chuyện này chỉ trách muội có mệnh khổ thôi. Hôm nay, gặp được ta, ta sẽ cố hết sức thay nương của muội cho muội 1 cuộc sống tự tại vậy. -cô ôn như vỗ nhẹ đầu Mặc Đình
Nữ hài không nói gì, đôi mắt long lanh nhìn cô, miệng nhỏ nở 1 nụ cười tươi như hoa.
Tại hoàng cung.....
<Không ngờ hôm nay ra ngoài lại thu được nhiều thứ có ích như vậy. Không uồng công khi nàng phi thân xuống ta đã lo lắng như vậy hahaha...Mà nàng chỉ là 1 người bình thường sao lại có võ công ?!?!?! A ha, chắc nàng sợ bị ức hiếp nên đi học một số công phu mèo 3 chân đây mà. Ta quá thông minh...>
...có 1 kẻ đang tự kỉ (Fly: =='' xin thưa pà con, chap này ca hoàng đế of chúng ta bấn loạn ạk, à mà ca a, võ công ss ấy mà mèo 3 chân chắc giang hồ hông có võ nào là võ chân chính wa'... HT: Lúc đó ta chưa biết chứ bộ, mà sao ngươi dám viết suy nghĩ của ta ra hả *cầm dao từ từ đi lại* Fly: =='' *dzọt trước )

 Trà lâu Tĩnh,
- Sư phụ a, ra đây!!!!!!!!! -cô hét lên
- Đây đây đây, có chuyện gì. -Lãnh Ngạo xoa xoa cái lỗ tai bước ra
- Mặc Đình, chào sư phụ của tỷ nào. -cô mỉm cười ôn nhu
- Chào thúc thúc. -Mặc Đình ngoan ngoãn khoanh tay cúi người chào
- Ai nha, dễ thương quá. Ngươi kiếm ở đâu ra vậy. -Lãnh Ngạo reo lên, ôm chầm Mặc Đình
- Ta cứu nó từ tay cha nó. Buông nó ra a. -cô vừa nói vừa gỡ Lãnh Ngạo ra khỏi Mặc Đình
- Đồ đệ a, ngươi thật ích kỉ nga, ta muốn ôm nó tí xíu cũng không được.
- Ai ai ai, vào chuyện chính. Sau này sẽ có lúc ta nhờ Mặc Đình tới đưa tin, cho nên ngươi giới thiệu Mặc Đình với mọi người thôi.
- À. Đi theo ta. -Lãnh Ngạo đưa 2 người vào trong
- Mà này, ngươi suốt ngày đeo cái miếng da giả đó không thấy mệt sao, đây là nhà ngươi, ngươi có thể gỡ ra chứ. -Lãnh Ngạo càu nhàu
- Rồi, rồi, ngươi thật là niều chuyện a sư phụ.
Mặc Đình nghe không hiểu gì cả, chỉ thấy tỷ tỷ của mình gỡ 1 cái miếng da trên mặt. Không còn thấy vị tỷ tỷ dung mạo bình thường kia nữa, mà thay vào đó là 1 trang tuyệt sắc. Nói cô là đệ nhất mĩ nữ kinh thành có chút ủy khuất cho cô. (Fly: taz quăng boom đây, pà con né nào....) Mặc Đình kinh ngạc nhìn cô
- Ngốc, muốn học không? Tỷ sẽ dạy ngươi. -cô mỉm cười xoa xoa đầu Mặc Đình.
- Thật sao.
- Thật, tỷ có gạt ngươi bao giờ chưa?
- Hì hì.
Lãnh Ngạo không nói gì tiếp tục dẫn đường. Đi qua dãy hành lang ngoằn nghoèo, hắn dừng lại trước 1 bức tường, mò mẫm. Ầm 1 cái, dưới sàn hiện ra 1 cái hố hình vuông, khá rộng. Lãnh Ngạo nhảy xuống, cô m6 theo Mặc Đình nhảy xuống theo.
Phía dưới sáng rực. Lãnh Ngạo vỗ tay 2 cái. Chừng 20 người mặc hắc y nhảy ra. Mặc Đình bị dọa cho hết hồn. Cô nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Mặc Đình, mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu Mặc Đình trấn an.
- Bái kiến lâu chủ. -đám hắc y nhân cúi gập người chào.
- Miễn. -cô phất tay- Hôm nay ta dắt theo tiểu muội của ta đến, hi vọng khi nàng gặp chuyện gì, các ngươi đối đãi với nàng như với ta. -ánh mắt sắc bén đảo qua hắc y nhân 1 lượt, đanh giọng- Được chứ?
- Lâu chủ có lệnh, bọn thuộc hạ không dám trái.
- Được rồi, các ngươi đi nghỉ đi. -cô phất tay
Đám hắc y nhân vụt 1 cái biến mất.
- Mặc Đình à, tỷ nói cho ngươi nghe 1 bí mật a. Ngươi phải hứa là không được nói cho ai nha.
- Vâng.
- Tỷ là lâu chủ của nơi này, cũng chính là chủ nhân của Huyết Phong.
- Oa, Huyết Phong là gì vậy tỷ???
- Đồ đệ a, ngươi nhặt được 1 cái tiểu cô nương thật thú vị a. -Lãnh Ngạo cười cười
- Muội không cần biết nhiều, chỉ cần biết khi bị ai bắt nạt thì cứ chạy đến đây. Sẽ không ai dám bắt nạt muội nữa a. -cô mỉm cười
- Oh, muội hiểu rồi. -Mặc Đình gật gật đầu

Một ngày mới lại bắt đầu, cô và Mặc Đình chuẩn bị ra chợ. Cô dặn dò Mặc Đình nhớ phải chú ý tới những chuyện mà người ta bàn tán với nhau còn mình thì lo kiếm tiền. (Fly: ss ui, hùi trước ss cũng có nghèo đâu mà sao ham tiền dzữ z =='' , NT: Kệ taz, tiền ai mà hok ham há há há)
1 lớn 1 nhỏ cùng nhau làm việc. Bỗng 1 đám quan sai tới, đi phía sau đám quan sai đó là phụ thân của Mặc Đình
- Phải cô gái này không? -quan sai hỏi hắn
- Dạ phải đại nhân. -hắn khúm núm
- Có chuyện gì? -cô lạnh giọng, Mặc Đình run lên nép vào cô
- Ngươi dụ dỗ con gái của Mặc Hán, theo ta về nha môn.
- Ai nha, Mặc Đình muội a, ta có dụ dỗ muội không a. -cô làm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Mặc Đình đang run rầy nép phía sau mình
- Tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội, muội không muốn ở cùng ông ta nữa. -Mặc Đình run run
- Yên tâm, không sao cả. -cô ôn nhu vỗ vỗ đầu Mặc Đình rồi quay sang nói với quan sai- Ta tự đi tới nha môn, không cần các ngươi gông ta lại nga.
- Đi. -quan sai lạnh giọng
Cô chậm rãi bước theo quan sai, Mặc Đình nắm tay cô run run nhìn phụ thân của nó. Người trên đường xì xào bàn tán. Lẫn trong đám người đó có 1 nam tử mặc 1 bộ quần áo màu trắng, ánh mắt nheo lại nhìn cô.....
Tại nha môn.....
Một nam tử tung niên mập mạp ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ, kế bên là sư gia, 2 bên là quan sai. Không khí uy nghiêm, không 1 ai hó hé.
(Xì, quan gì chứ, nhìn là biết tên này chuyên ăn hối lộ)
Cô ngạo nghễ đứng nhìn viên quan mập ú.
- To gan, còn không mau quỳ xuống. -viên quan cầm miếng gỗ trên bàn gõ mạnh 1 cái
- Ta không có tội thì sao phải quỳ. -cô bĩu môi
Mặc Hán nhìn cô cười lạnh, Mặc Đình sợ hãi nhìn cô.
- To gan, ngươi dám không coi bổn quan ra gì. Người đâu, đánh 50 hèo cho ta.
- Các ngươi chạm vào ta thì coi chửng đấy. Vương đại nhân, chắc ngươi cũng còn muốn giữ cái nón quan của mình chứ. -cô cười lạnh
- Ngươi có ý gì? -viên quan chột dạ nhìn cô
- Ý gì chắc ngài cũng rõ. -cô híp mắt lại
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Lại đây, ta nói ngươi nghe. -cô vẫy vẫy
- Sư gia. -viên quan kia hét lên
- Dạ. -sư gia hiểu ý vội chạy đến bên cô
Mặc Hán thấy vậy, mặt tái xanh. Lẫn trong đám người, vẫn là nam tử áo trắng kia.
(HT: Cứ tưởng nàng sẽ cần ta giúp, không ngờ....)
Sư gia nghe xong, xanh mặt, vội chạy đến bên viên quan bẩm báo. Viên quan nghe xong, nở nụ cười nịnh nọt
- Lý tiểu thư, vừa rồi bổn quan vô lễ, mong tiểu thư lượng thứ. -viên quan cúi gập người\
- Không sao, không sao. -cô phất tay
- Vương đại nhân, vậy còn tiểu nhân? -Mặc Hàn
- Lý tiểu thư không thể nào dụ dỗ con gái ngươi được. Chắc chắc là con gái ngươi đi theo nàng. Ngươi không thể trách nàng được.
- Vương...vương đại nhân.....
- Lý tiểu thư, mời.
- Đi thôi Mặc Đình. -cô mỉm cười ôn nhu

 Trong 1 gian nhà sach sẽ, cô ngồi nhàn nhã uống trà, Mặc Đình đứng ở 1 bên. Viên quan và sư gia đứng khúm núm chắp tay
- Lý tiểu thư xin thứ lỗi, hạ quan có mắt không tròng fa94 mạo phạm Lý tiểu thư.
- Không có gì, chẳng qua là không có ai muốn mua cái nón quan của ngươi thôi. -cô nhàn nhạt nói
Viên quan kia từng giọt mồ hôi như hạt gạo thi nhau rơi xuống.
- A, vậy tên Mặc Hàn kia tiểu thư muốn xử lý thế nào? Hạ quan chắc chắn sẽ giúp tiểu thư làm chủ. -hắn lảng sang chuyện khác
- Ta đây cần ngươi làm chủ sao. -cô trừng mắt liếc hắn
(Hừ, tên tham quan này thật là .....)
- A, hạ quan xin lỗi, Lý tiểu thư thần thông quảng đại, sao lại cần hạ quan làm chủ chứ, ha ha. -hắn nâng tay áo lau mồ hôi
- Hừ, ta tự có cách giáo huấn hắn, bất quá.... -cô kéo dài
- Tiểu thư có gì căn dặn?
- Ngươi không được nhúng tay vào, ta muốn làm như thế nào là việc của ta, hắn đến nha môn thì cứ đuổi hắn, hắn bước vào nha môn 1 bước thì cái nón quan của ngươi....ta không đảm bảo nha.
- Vâng...hạ quan đã hiểu.
Lúc hắn ngước lên đã không thấy ai. chỉ còn lại hương thảo dược thoang thoảng trong gian phòng.
---------------------------------------
- Tỷ tỷ a, như vậy không sao chứ, hắn biết thân phận của tỷ rồi nga.
- He he, ta nói cho muội biết. Khi ta nói cho 2 tên đó biết ta đã dùng châm tẩm độc phóng vào 2 tên đó rồi. Là ta mới phát minh đó nha. Châm này khi chạm vào da người sẽ tự động tan ra. -cô đắc ý cười cười
- Oa, tỷ thực là cao thủ a.
- Hắc hắc, chứ sao. A, muội muội a, ngươi nga, ngươi nhớ lúc nào cũng mang bao tay bằng da giả ta làm a, kẻo sau này dùng độc lại bị độc hại nga.
- Dạ, tỷ tỷ. -Mặc Đình cười ấm áp, xưa nay không có ai quan tâm nó như vậy
- Được, hôm nay tỷ tỷ ngươi dẫn ngươi đi ăn gà quay. Hắc hắc.
1 lớn 1 bé dắt tay nhau hướng thẳng đến tửu lâu của nàng mà ăn. (Fly: tiết kiệm gớm, đi của nhà mình ăn lun kìa, NT: Xí, ngươi chưa nghe qua câu "Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn sao, Fly: =='' )

Cả 2 ăn uống no nê, dắt tay nhau ra về. Cô và Mặc Đình cùng nhau ca hát. Bỗng, cô khựng lại
- Mặc Đình à, muội về nhà trước đi. Tỷ có việc. Về nhà nhớ khóa chặt cửa nhé.
- Dạ. -Mặc Đình ngoan ngoan nghe lời, vội chạy về nhà
Cô thong thả rảo bước đến 1 ngôi miều hoang.
- Các hạ có thể hiện thân rồi đấy. -cô lạnh giọng
- A, bị phát hiện rồi sao, ta cứ tưởng còn giấu được thêm 1 lúc nga. -1 nam tử mặc bộ áo màu trắng từ đâu bay xuống
- Nga, ngươi chẳng phải là chủ tử của tên mồm rộng hôm kia sao. -cô mỉa mai
- Ai nha, cô nương thật thù dai nha. Bất quá ta thích. Chúng ta có thể làm quen chứ? (Fly: thứ lỗi choa taz, câu này taz ho bít vít sao choa hay )
- Công tử, ngươi quá khách khí rồi, ta chẳng qua chỉ là 1 cái dân nữ bình thường thôi, làm sao dám trèo cao làm quen cùng công tử a. -cô làm ra bộ mặt hiền lành
- Ai, cô nương, tại hạ thật lòng muốn làm quen với cô nương a. Chi bằng chúng ta kết hảo hữu vậy.
- Công tử thứ lỗi, ta chỉ là 1 thường dân, thực không xứng làm bạn của công tử.
- Xứng hay không xứng là do ý nghĩ của mỗi người. Dựa trên khì phách của cô nương khi nãy, thực hơn hẳn những tên nam tử bình thường.
- Công tử quá khen, bất quá đó chỉ là lừa người ta mà thôi. -cô mỉm cười yếu ớt
- Thật không?
- Dĩ nhiên là thật.
- Là giả hay thật ta đều muốn làm hảo hữu với cô nương nha.
(Hừ, tên này lỳ wa' đi ~~~~~~~, haiz đành theo lời hắn a, không thôi lỗ tai của ta hư mất)
(Triệt Hy: Hắc hắc, nàng càng không thích kết bạn với ta, ta càng muốn làm bạn vời nàng)
- Vậy xon theo ý công tử. Xin hỏi tên công tử là gì để tiện cho dân nữ xưng hô.
(Hừ, tên chết tiệt, coi sau này ta chỉnh ngươi thế nào)
- Tại hạ họ Triệt, tên Hy. Xin hỏi quý danh của cô nương?
(Triệt Hy: Hắc hắc, nàng còn không chịu thua)
- Ta họ Lý, tên Nhã Thư.
- A, Nhã Thư a, tên của ngươi thực hay nha. -hắn cười đến vô lại
- Triệt công tử quá khen. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ta xn phép về trước. -cô vội tìm cớ
- Ai, nhanh như vậy sao. Đành vậy, Lý cô nương, tại hạ xin phép cáo từ.
Nói rồi hắn phi thân đâu mất. Cô thong thả rảo bước đi về nhà.

 Cô vừa đi vừa nhếch môi cười lạnh.
(Hừ, tên chết tiệt, bảo về mà vẫn cứ theo đuôi mình)
Cô vẫn đi thong thả về nhà. Hôm nay cô quyết định không đi đâu cả, vì còn cái tên ôn thần chờ ngoài cửa. Cô hăm hở giành làm đồ ăn với Mặc Đình, tuy nhiên.......Đồ ăn bưng ra toàn là đen thui, cháy khét, cái thì nhầm từ muối thành đường.... (Fly: haiz, con gái con đứa như dzậy ai thèm lấy chứ *bĩu môi khinh bỉ*, Triệt Hy: kệ nàng, như dzậy ta mới có cửa chứ *cười sung sướng*)
Mặc Đình kinh ngạc nhìn cô
(Mặc Đình: Ai nha, tỷ tỷ vẫn là con người nga, cứ tưởng cái gì tỷ cũng giỏi hết chứ )
Cô gãi gãi đầu cười trừ
- Hì hì, Mặc Đình a, muội....Aiz, chúng ta cùng đi ăn thôi. -cô kéo Mặc Đình chạy ra cửa
- Ai, tỷ tỷ a. Trong nhà vẫn còn đồ ăn, để muội làm là được rồi.
- Nhưng như vậy thực ủy khuất muội nha.
- Hì, tỷ chịu nhận muội là muội muội là tốt lắm rồi, chỉ là nấu cơm thôi thì làm sao ủy khất muội được a.
- Thực không sao chứ?
- Ai da, tỷ cứ ngồi ngoài này đợi ăn đi. Muội rất nhanh sẽ ra. -Mặc Đình ấn cô ngồi xuống bàn
- Ưm, vậy muội cẩn thận nhé, coi chừng bỏng nga.
- Ưm, muội biết rồi. -Mặc Đình mỉm cười ấm áp
Bên trong nhà, tiếng cười đùa ấm áp không ngừng vọng ra, bên ngoài có 1 tên nam tử chịu lạnh đứng trên nóc nhà.
Hoàng cung....
- Ai, hoàng thượng a, người làm sao mà giờ này mới về a. -1 giọng nói the thé đặc trưng của thái giám truyền vào tai
- Tiểu Lý Tử, mau chuẩn bị nước ấm cho ta. Ta muốn đi tắm. -hắn nhàn nhạt ra lệnh
(Triệt Hy: Haiz, hôm nay ta mới biết nỗi khổ của những ám vệ trong cung)
Ngồi trong bồn tắm, hắn miên man suy nghĩ
(Triệt Hy: Kì lạ, lúc ta theo dõi nàng từ tửu lâu, nàng lại phát hiện ra ngay, nhưng khi ta theo dõi nàng đến lúc về nhà nàng tại sao nàng lại không phát hiện gì cả????? Rốt cuộc nàng có võ công cao cường hay chỉ là cái công phu mèo 3 chân ?!?!?!?!)
Hắn mang 1 bụng nghi vấn mà đi ngủ.

 Tại 1 căn nhà nhỏ đâu đó trong thành.....
- Hừ, con nha đầu chết tiệt, làm ta bị đánh mấy chục hèo....hừ hừ hừ....ái da, hic hic....Ta thề ta sẽ trả thù ngươi. Mà làm thế nào đây nhỉ.....À há, lần này ngươi chết chắc nhá nha đầu- ánh mắt hắn sắc lẻm, lâu lâu lại nhíu mày xuýt xoa cái mông tội nhiệp của mình, miệng lẩm bẩm nguyền rủa Nhã Thư (Fly: hắc hắc, choa đáng, cái tật ik phá ngta hã )
Tại 1 căn nhà nhỏ nào đó....
- Ắt xì ''''''''''''''. -cô hắt hơi 1 cái rõ to
- Ai nha tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, có cần đến đại phu không? -Mặc Đình lo lắng
- Hì hì, không sao đâu. Chỉ là đột nhiên ngứa mũi thôi. -cô cười
(Hừ, tên chết tiệt nào đang rủa ta thế hở.....)
(Ngọc Nhi: Đáng đời ngươi, ai bảo ngươi gây thù chuốc oán)
(Ai nha Ngọc Nhi, lâu rồi thấy thấy ngươi nói chuyện với ta nga)
(Ngọc Nhi: Ta lên cung đinh hỏi thăm về nhiệm vụ của ngươi đây.)
(Sao, sao, người ở trên ấy nói ta phải làm thế nào a)
(Ngọc Nhi: Bọn họ nói, hoàng đế này chỉ có 1 kiếp nạn, qua khỏi kiếp nạn này thì hắn sẽ không sao.)
(Thật hả, vậy kiếp nạn đó là gì a, để ta mau mau làm rồi trở về nữa nha)
(Ngọc Nhi: Thiên cơ bất khả lộ, đến thời khắc ngươi thực hiện nhiệm vụ, ngươi khắc biết)
(..... Ngọc Nhi, ngươi ích kỉ quá à, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.)
(Ngọc Nhi.....) (Fly: lắc đầu bó tay)
- Tỷ, tỉnh, làm sao mà tỷ ngồi thất thần vậy hả?
- A, cái gì....Ta không sao. Thôi, đi ngủ. Trời cũng không còn sớm nữa. -cô xoa xoa đầu Mặc Đình
- Ưm. -Mặc Đình ngoan ngoãn leo lên giường
Trong chớp mắt, cô đã thay bộ áo trắng tinh của mình, cũng đã bóc miếng da trên mặt ra.
- Tỷ đi đây, ngủ ngoan nhé. - cô nháy mắt tinh nghịch với Mặc Đỉnh
- Ừm. Tỷ thượng lộ bình an. -Mặc Đình nói xong rúc gương mặt bầu bĩnh đáng yêu vào trong chăn, gương mặt đã trở nên hồng hồng
Đáy mắt tràn đầy ý cười, cô xoay người 1 cái đã nhanh chóng lao ra màn đêm. 1 cái bóng trắng lướt nhanh, gió thoang thoảng thổi mang theo một cỗ mùi hương thảo dược dễ chịu.
Ánh nắng nhẹ nhàng lách vào khe cửa, chiếu vào gương mặt tinh xảo của cô, khiến cô nhíu mày, tay quờ quạng hòng che đi ánh nắng đang chiếu vào. Cạch, của phòng mở ra
- Tỷ, dậy rửa mặt nào. Mặt trời lên cao rồi đó nha. -Mặc Đình bưng chậu nước cùng chiếc khăn vào
- Ưm, tỷ muốn ngủ thêm nữa nha. -cô trở mình lẩm bẩm
- Tỷ, không lẽ hôm nay ngươi không muốn mở tiệm sao. -Mặc Đình cố sức kéo cái chăn khỏi người cô
- Ưm, không mở. Tỷ muốn ngủ........
- Tỷ không dậy thì muội sẽ không nấu đồ ăn cho tỷ nữa. -Mặc Đình buông chăn ra, bĩu môi
- A, đừng mà muội muội thân yêu của ta. Muội biết ta thích nhất ăn đồ ăn muội làm nga. -cô bật dậy, ôm lấy cánh tay của Mặc Đình dụi dụi mặt mình vào như 1 con mèo nhỏ
- Vậy thỉ tỷ mau dậy đi, hôm nay đã trễ lắm rồi nha.
- Ừm ừm, tỷ dậy, tỷ dậy. -cô luống cuống nhảy xuống giường, tuy nhiên......
Thực ra không phải người nào tập võ cũng sẽ tránh được hết những tình hình ngớ ngẩn, ví dụ là Nhã Thư, cô quên kéo chăn xuống, lại hấp tấp nhảy xuống giường, kết quả là.....té đập mặt xuống sàn......(Fly: =='' )
- A ui, đau quá....Í, hình như có cái gì đang chảy....Á, a a a a a. Máu, oa oa oa. Ta chảy máu mũi a a a a a a a a. Trời ơi còn đâu gương mặt xinh tươi như hoa của ta nữa a a a a.
Mặc Đình chứng kiến 1 màn này, nín cười đến gương mặt đỏ như trái cà chua, quên mất chạy đi lấy thuốc cầm máu cho vị tỷ tỷ đáng kính của mình ()
Trễ hơn 1 chút, gương mặt cọ xám xịt ngồi trước bàn ăn, Mặc Đỉnh áy náy xin lỗi cô:
- Xin lỗi tỷ, ta quên không chạy đi lấy thuốc.
- Không sao, lát nữa ta chạy sang bên sư phụ ta bảo hắn cho ít thuốc, trong 3 ngày, à không, trong 2 ngày mà cái mũi ta chưa khỏi thì ta cho hắn khỏi làm thần y, ma y gì hết á.
(Mặc Đình: cầu cho sư phụ bình an)
Ở Tĩnh, người nào đó hắt hơi mãi (Fly: hí hí hí)
Vì người nào đó không tiện ra ngoài với cái gương mặt bị như vậy nên đành nhờ Mặc Đình 1 mình chạy đến Tĩnh bảo tên sư phụ đó cho ít thuốc. Dĩ nhiên, người nào đó nín cười đưa bao thuốc cho Mặc Đình....Tuy nhiên, nàng đợi mãi mà không thấy Mặc Đình vế, lo lắng trở thành bất an....Đột nhiên, một chiếc phi tiêu phóng vào, trên đó còn đính 1 lá thư, trên thư nói rằng: " Muốn cứu người thỉ hãy đi 1 mình ra Tử Lâm Trúc"
Nàng nhíu mày suy nghĩ, là ai thế, dám cả gan ra tay với Mặc Đình....Tử Lâm Trúc là 1 khu rừng rất đẹp, nhưng ẩn trong đó lại có rất nhiều sơn tặc. Không cần suy nghĩ nhiều, cô đã phóng như bay ra khỏi cửa. Mặc cho gương mặt của mình dọa người đến nhường nào.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Tử Lâm Trúc.....
Cô "hạ cánh" xuống 1 bãi đất khá trống trải. Hét lên:
- Tên nào bắt Mặc Đình, ra đây cho ta.
Tức thì, chừng chục tên từ trên trời lao xuống.
- Là các ngươi sao? -cô hừ lạnh
- Cô nương, chúng ta là hên Lý Nhã Thư chứ không phải ngươi. Ngươi mau về đi.
- Con mẹ nó, ta chính là Lý Nhã Thư, các ngươi bắt muội muội ta đi đâu rồi. -cô hét vào mặt bọn chúng
(Hừ, ta đây đang bực mình vụ cái mũi mà còn gặp chuyện này. Hôm nay bà đây đại khai sát giới hà hà hà hà hà)
(Ngọc Nhi: giận cá chém thớt à.)
(Kệ ta)
(Ngọc Nhi: ....)
- Cô nương, gương mặt của ngươi rõ ràng không phải là Lý Nhã Thư.
- Các ngươi chưa nghe qua thuật dịch dung sao. -cô bĩu môi hừ lạnh
- Thuật dịch dung? -đám người mở to mắt ra nhìn cô, ngạc nhiên
- Khoan. đại ca. Hình như nhỏ này có gì đó hơi quen quen. -1 tên torng đám người đó lên tiếng
- Ừ, đệ cũng thấy vậy.
- Đừng có nói nhiều, mau giao Mặc Đình ra đây. Nếu không ta không đảm bảo các ngươi có thể thấy trăng đêm nay.
- A!!!! Đệ nhớ ra rồi. Là nha đầu trong nhà của Lãnh Ngạo, hôm đó chính nó làm chúng ta ám sát thất bại.
- À há, đúng rồi đại ca, đúng là nha đầu này.
Mỗi người 1 câu, ồn ào không thể tả
- Im hết cho ta. Ta từng gặp các ngươi hay sao? A, hay là các ngươi là đám thích khách ngu ngốc, dở hơi hôm đó. Ái chà, kẻ nào lại kém cỏi đến nỗi gọi các ngươi đến lấy mạng ta a.
- Sao ngươi biết bọn ta muốn lấy mạng ngươi? -tên được gọi là đại ca trừng to mắt ngạc nhiên
- Ngu ngốc, dựa theo giọng điệu của các ngươi, cộng thêm việc các ngươi ám sát 3 sư phụ của ta thất bại là biết rồi. -cô bĩu môi
- Hừ, đã vậy thì....lên.... -hắn hét 1 tiếng cả đám người vây lấy 4 phía, tấn công loạn xạ vào cô
Cô nhẹ nhàng lách mình, rút ra thanh nhuyễn kiếm giắt trên lưng, nhẹ nhàng "múa" vài động tác. Chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, đã nghe tiếng la thất thanh.
- A a a a, tay của ta a a a a..... -1 tên trong đám đó
Rồi lại nghe 3 tiếng Phịch... phịch... phịch.... lên tiếp nhau. Đám người đổ mồ hôi lạnh, nhìn về phía phát ra tiếng động kia, đã thấy 3 người chiến hữu lúc nãy của mình bây giờ đã trở thành 1 cái thi thể. Cô cầm thanh nhuyễn kiếm đẫm máu, đưa lên miệng liếm 1 cái. Mấy tên kia lạnh cả người. Cô ném ánh mắt sắc lẻm về phía đám người kia:
- Đụng tới người nhà ta, cũng có nghĩa là đụng tới ta. Chịu chết đi.
Nói rồi, cô chưởng 1 chưởng vào cây trúc gần đó. Lá rơi rụng lả tả. Mấy tên kia tưởng cô chưởng hụt, buông lời trêu chọc:
- Tiểu nha đầu, chỉ với kiếm pháp của ngươi, không đấu lại được bọn ta đâu.
Cô chỉ nhếch môi cười lạnh, dùng nội lực đẩy những chiếc lá lao vun vút đến bọn cướp. Bọn cướp cả kinh, vội lách mình tránh. Nhưng vẫn không tránh khỏi. Từng chiếc lá cứa vào da thịt bọn chúng làm chúng kêu la thất thanh. Mặc Hàn đang núp vào 1 tảng đá không khỏi cả kinh, không dám thở mạnh, càng không dám di chuyển, chỉ mong cho cô mau mau rời khỏi đây.
Nhìn thấy những tên sát thủ kêu la đau đớn, cô nhếch môi cười. Nụ cười của cô thật diễm lệ, nhưng nó lại băng lãnh đến người ta phải sợ. Cô vẫn chưa muốn giết bọn hắn, cô còn muốn bọn hắn đau đớn, đau đớn đến chết đi sống lại. Như chợt nhận ra điều gì, cô chưởng 1 chưởng về phía tảng đá gần đó. 1 nhân ảnh hiện lên, cô không khỏi cười lạnh. Mặc Hàn bây giờ chỉ biết run run, cầu xin tha thứ:
- Lý tiểu thư, là ta có mắt không tròng, xin người tha thứ cho ta. -hắn dập đầu xuống
- Hừ, chính ngươi đã đối xử không tốt với Mặc Đình, bây giờ ta đưa Mặc Đình về, đối đãi với nó như thân nhân của ta. Cớ sao ngươ còn đến phá rối. Bình sinh ta ghét nht6a1 là những kẻ như ngươi, có lần này làm sao đảm bảo sẽ không có lần sau. Đến con gái ngươi ngươi còn có thể bắt cóc để dẫn dụ ta ra, thì sau này ngươi còn có thể làm được chuyện tán tận lương tâm đến thế nào nữa.
- Lý tiểu thư. là ta sai, là ta đã sai, mong người tha cho ta 1 mạng.
- Đi chết đi. -cô vung 1 sợi dây thừng, sợi dây thừng như có linh hồn, quấn quanh cổ hắn, vừa đủ để hắn không thể thở nổi nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn phải chết. Cô nắm sợi dây, lôi hắn đi. Đám sát thủ cũng bị cô trói lại, bắt đi.

 1 chậu nước muối được tạt thẳng vào đám người đang ngất đi vì đau. Một trận đau đớn truyền đến, đám người rên rỉ
- Tỉnh? -thanh âm sắc lạnh của cọ vang lên
- Ngươi mau thả ta ra. -hắn giãy dụa nhưng càng giãy càng đau
- Ngu ngốc, đó là sợi dây gai, các ngươi cứ giãy tùy thích. -cô nhếch môi cười lạnh
Đám người đó bàng hoàng, nhìn lại sợi dây đang trói mình, sợi dây chi chít gai, những cái gai nhọn hoắt đâm thủng da thịt họ.
- Sao thế, sao không giãy nữa. -cô bước lại 1 chiếc ghế dựa lớn, chống cằm nhìn bọn họ, cười lạnh
- Ngươi...ngươi không sợ sẽ không được gặp lại Mặc Đình sao? -Mặc Hàn
- A, phải rồi, còn Mặc Đình nữa. -cô ngạc nhiên thốt lên
- Vậy còn không mau thả ta ra. -Mặc Hàn cười lạnh
- À, ngươi không cần lo. Mặc Đình ta đã cứu ra từ lâu.
------------Trước đó----------------
- Hừ, chỉ có nhiêu đây mà ngất rồi sao. -cô hừ lạnh
Cô phát tín hiệu ra, chẳng mấy chốc, đã có 1 toán người áo đen cung kính cúi người chào cô:
- Lâu chủ, xin phân phó.
- Mau đi điều tra Mặc Đình ở đâu rồi đưa về Tĩnh. Còn nữa, mau đem đám này xuống tầng hầm. (Fly: Tầng hầm là chỗ mà ss ý dẫn Mặc Đình xuống trong mấy chap trước á hì hì)
- Dạ.
--------------------------------------
- Ngươi...ngươi...rốt cuộc ngươi là ai? -Mặc Hàn
- Huyết Phong. -cô bâng quơ trả lời hắn
Cả đám người rùng mình. Huyết Phong, một cái tên mà tất cả bọn chúng đều biết, một người có thể dễ dàng bóp chết bọn chúng.
- Từ ngày ta đến nơi này cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ áp dụng cực hình cho ai cả. Hôm nay, các ngươi sẽ là người đầu tiên. -cô nở 1 nụ cười quỷ dị, tàn nhẫn
Đám người kia run lên.....
- Xin...xin tha cho chúng tôi. Tất cả là do hắn, là hắn đã sai khiến chúng tôi.
- Các ngươi không biết sao, chưa có ai ngoài thân nhân của ta biết thân phận của ta mà còn sống đâu. -cô cười lạnh
Cô vỗ tay 2 cái. 2 người mặc áo đen đem một cái vạc màu đen thật lớn đi ra.
- Ai muốn thử trước nào. -cô đảo mắt hết 1 lượt
Không ai dám lên tiếng...
- Vậy.....Ngươi đi. -cô chỉ về 1 tên trong số đó
Tức thì, 2 người mặc áo đen khi nãy vác tên đó lên. Hắn run sợ nhìn về phía cô.
- Các ngươi có gan bắt cóc thân nhân của ta, thì phải có gan lĩnh hậu quả. -cô mỉm cười, nhưng giọng nói lại không có tí hơi ấm nào
2 người mặc áo đen thả hắn vào cái vạc. Hắn la hét, giãy dụa.....Cô nhìn hắn, cười lạnh.....Trong vạc có thật nhiều con bò cạp, lại có rắn, rết...v....v.... Những con vật đó trườn bò, cắn hắn...Hắn hét thất thanh....Cho đến khi hắn ngất thì cô mới cho người lôi hắn ra....Cứ thế lần lượt từng người, từng người một.....2 tên áo đen giúp cô thực thi hình phạt cũng phải rùng mình. Âm thầm thề sẽ không bao giờ dám phản bội cô.
Tới lượt Mặc Hàn, cô phất tay cho qua....Hắn tưởng cô tha cho hắn, mừng rơn...Cô chỉ cười lạnh, không thèm nhìn tới hắn....
Những tên kia vì quá đau đớn mà ngất đi. Cả thân hình huyết nhục mơ hồ....Dùng nước muối tạt vào chúng, chúng rên rỉ, tỉnh lại....Cô cho người cột tay chân chúng vào 1 tấm bảng....Ra lệnh cho 1 người mặc áo đen, cầm cây đao cắt từ từ từng ngón tay, ngón chân, rồi lại cả cánh tay....Tấm bảng vương đầy máu, tên đó chết vì quá đau đớn.....
- Đem cho chó ăn. -cô phất tay
Từng người, từng người 1 bị hành hình.....Mặc Hàn đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc hắn đã chọc vào nhân vật gì thế này.....
Rất nhanh, cả toán sát thủ đều chết trong sự đau đớn tột cùng, tấm bảng vẫn còn vương đầy máu, cây đao vẫn cỏn thấm đẫm máu. Cả căn phòng bốc mùi tanh tưởi của máu thịt....

Cô quay sang nhìn Mặc Hàn. Mặt hắn bây giờ xanh như tàu lá, run rẩy. Cô mỉm cười:
- Sao thế,lúc nãy ngươi hùng hổ lắm mà.
- Ngươi...ngươi không phải là con người. Ngươi là ma nữ....Mau..mau thả ta ra...-hắn la hét
- Ha ha...Ma nữ ư...Ta thích cái danh đó.... -cô cười lạnh
- Thả ta ra......Ta làm ma cũng không tha cho mi..... -hắn hét lớn
(Ngọc Nhi: ta.... ngươi thấy có hơi quá tay không?) (Fly: thía này mà hơi, hok bít rất thì sao nữa =='')
(Tự làm tự chịu)
(Ngọc Nhi: ...)
- Trói hắn lên cây cột. -cô lạnh giọng
2 người mặc áo đen rất nhanh đã trói chặt hắn. Cô cầm một cây roi dài, tẩm nước muối, đánh mạnh vào người hắn
Chát....
- Cái này là do ngươi đã bắt cóc Mặc Đình.
Chát....
- Cái này là do ngươi mắng ta là yêu nữ.
Chát.....
- Cái này ta đánh vì ngươi dám mắng ta tiện nhân
Chát.....Chát....Chát.....
Tiếng roi quất vào da thịt kêu chan chát nghe rợn người. Thân thể Mặc Hàn giờ đây đã bê bết máu, ngoài la hét hắn cũng chẳng thể làm gì hơn....Do ngọn roi được tẩm nước muối nên cái đau mà hắn phải chịu đau hơn bình thường gấp trăm lần.
Đánh hả dạ, cô ném roi sang 1 bên.
- Lấy mật ong đến cho ta. -cô ra lệnh
1 lọ mật nhanh chóng được đưa đến. Cô đổ nguyên lọ mật lên người Mặc Hàn.
- Đem hắn cột ngoài sân. Đem treo tổ ong lên người hắn.
Ngoài sân, nắng cháy da cháy thịt. Những con ong đua nhau chích lên người hắn. Chưa kể kiến cũng thi nhau bò lên mà cắn. Hắn kêu la thảm thiết, nhưng chẳng mấy chốc, hắn cũng chẳng còn sức mà kêu la...
- Đem cái vạc lúc nãy lại đây. Điểm á huyệt và huyệt đạo của hắn. Ta muốn hắn đau đớn cùng cực mà không được la hét. -đáy mắt cô hiện lên những tia tàn nhẫn
- Tỉ. -Mặc Đình đột nhiên xuất hiện, đáy mắt lộ vẻ đau thương
Cô kinh ngạc quay người sang. Mặc Đình quỳ sụp xuống:
- Tỉ, xin tỉ hãy tha cho hắn 1 mạng. Nể tình hắn có ơn sinh thành với muội, tha cho hắn 1 lần này có được không? -Mặc Đình nài xin
- Nhưng...nhưng hắn đã đối xử với muội như vậy....
- Cái đó chỉ có thể trách muội mệnh khổ. Nhưng bây giờ đã có tỉ rồi, muội cảm thấy thực hạnh phúc. Xin tỉ, tha cho hắn có được không?
- Ta....ta..... -cô nhìn sang người bị hành hạ đến ngất xỉu, máu me bê bết kia- Thôi được rồi. Ta tha cho hắn 1 mạng. Hắn mà động tới ta 1 lần nữa thì đừng trách tại sao ta không nương tay.
Cô phất tay áo bỏ đi. Mặc Đình kinh kỉ ngước lên nhìn cô. Hối thúc những người mặc áo đen mau đem Mặc Hàn xuống. Cô xoay người lại.
- Mặc kệ hắn đi. Không chết được. Mau lên trên, ta cùng muội ăn điểm tâm.
- Dạ. -Mặc Đình vui vẻ nghe lời, xoay lại nhìn Mặc Hàn 1 cái rồi đi tiếp...
---------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày nữa lại trôi qua, Triệt Hy đang vùi đầu vào phê duyệt tấu chương. Hắn cố gắng tập trung vào nhưng vẫn không thể. Hắn cứ mơ màng nhớ đến dung nhan tuyệt mĩ hôm ấy. Làm áo trắng tinh khiết, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo như nước, và một cỗ mùi hương thảo dược thoang thoảng cứ chập chờn trong đầu Triệt Hy. Hắc lắc lắc dầu cho thanh tỉnh, nhưng mủi hương thảo dược cư xộc vào mũi.
(Triệt Hy: Quái, sao lại ngửi thấy mùi hương đó vậy nhỉ. Ai, chắc mệt quá rồi, đi hoa viên vậy)
Hắn gấp tấu chương lại đi ra hoa viên. Một cái bóng trắng nho nhỏ từ phía ngoài nhẹ nhàng lách vào.
(Phù, cuối cùng hắn cũng đi ra)
(Ngọc Nhi: Ngươi vào đây làm gì nha)
(Ai nha, ta đi tìm coi tên nào gây bất lợi cho hắn để diệt luôn cho xong chứ gì, không lẻ ngươi muốn ta cả đời ở đây)
(Ngọc Nhi: Ta đã nói rồi, khi nào đến lúc, ngươi khắc biết)
(Ai, ta muốn càng nhanh càng tốt nha, thà cố hết sức còn hơn ngồi chờ mà không làm gì)
(Ngọc Nhi: Ngươi thực là ....)
Thân ảnh nhỏ nhắn bận rộn lục lọi. Bỗng từ bên ngoài, một nhân ảnh màu vàng đi vào. Nghe tiếng động, cô ngẩn người nhìn hắn. Hắn cũng ngẩn ngơ nhìn thân ảnh màu trắng diễm lệ trong thư phòng.
(Ách, chết rồi, không để ý tới hắn a~~~~~)
(Triệt Hy: Là nàng, là nàng....đúng là nàng rồi)
Cô vội thi triển khinh công lao ra khỏi thư phòng, Triệt Hy nháy mắt tỉnh lại cũng thi triển khinh công mà đuổi theo. Trong bóng đêm, 2 nhân ảnh 1 trắng 1 vàng chơi trò rượt đuổi nhau.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: