26. Hôn nhân ngọt ngào
"Mẹ ra ngoài lấy ít nước! - Bà Rawee nói nhanh rồi ra khỏi phòng bệnh.
Yoko chỉ im lặng, chậm rãi bước đến trước mặt Faye, lạnh nhạt nói:
"Chị tới đây làm gì?"
"Tôi đến thăm cha, cũng lâu rồi không gặp ông." - Faye từ tốn nói. - "Tối qua em ở lại nhà Alicha không có việc gì chứ?"
"Sao chị...?" - Cô muốn hỏi rồi bỗng vỡ lẽ. - "Là anh Teng nói đúng không? Cha tôi rất ổn, nếu không có việc gì nữa thì chị về đi!" - Câu từ tuy đã thay đổi nhưng nhiệt lượng chẳng tăng lên tí nào.
Faye không đáp vội, cô trầm ngâm nhìn Yoko một lát rồi lên tiếng:
"Tối nay đừng ngủ ở ngoài nữa. Tôi không yên tâm"
Cảnh cửa đã khép lại sau lưng nhưng tác động của lời nói vừa rồi vẫn còn đâu đó. Yoko khẽ nhắm mắt, hít sâu một cái, bước đến ngồi xuống cạnh giường.
"Đó là con dâu của cha... nhưng chỉ là bây giờ thôi, con quyết định ly hôn rồi, nếu chị ấy không chịu ký thì con sẽ tự nộp đơn." - Cô nhỏ nhẹ nói. - "Cha muốn biết lý do à? Cha đừng hiểu lầm nhé, con không phải vì bệnh của mình mà làm vậy đâu! Con là vì..."
"Yoko!" - Giọng bà Rawee vang lên làm cô giật mình. - "Con bị bệnh gì?"
"Chẳng có gì quan trọng cả." - Cô lảng tránh.
Bà bước về phía cô, nét mặt đầy vẻ lo sợ và quan tâm.
"Nói cho mẹ biết, con rốt cục bị bệnh gì? Là... là về mắt đúng không? Vậy nên lần trước con mới đến hỏi mẹ. Coi như mẹ xin con, nói cho mẹ biết đi Yoko!"
Cô đứng đó nhìn khuôn mặt người mà mình vẫn luôn mong mỏi suốt những ngày tháng tuổi thơ, tự hỏi có phải nên nói với bà. Cô không muốn, cô biết bà sẽ lo lắng cho mình, cũng sẽ vì vậy mà tự trách, nhưng đến lúc này đã chẳng còn có nhiều sự lựa chọn nữa.
"Đúng là mắt con gặp một chút vấn đề, nhưng chỉ cần ra nước ngoài điều trị thì sẽ không sao nữa." - Cô trả lời với gương mặt suy tư nhìn về phía cửa sổ, lời giải thích này chỉ theo hướng tích cực nhất mà thôi.
"Vậy sao con không đi ngay đi? Chữa trị càng sớm càng tốt mà." -Bà Rawee sốt ruột.
"Con biết! Nhưng việc ở đây con cần sắp xếp một chút." - "Cô xoay người lại, chần chừ nói. - "Mm... mẹ, dọn về nhà ở đi. Như vậy sẽ tiện chăm sóc cho cha, con cũng yên tâm hơn."
Không cần đến đề nghị của cô, chỉ riêng từ 'mẹ' được cất lên bà Rawee đã bật khóc, vì vui và cả vì xấu hổ. Bà biết mình nợ đứa con gái này rất nhiều, nợ nhiều nhất là về một gia đình hoàn chỉnh.
"Chỉ cần con chịu đi chữa bệnh, chuyện gì mẹ cũng đồng ý!" - Bà trả lời trong những giọt nước mắt, bà biết mình không xứng được đối đãi như vậy, nhưng bây giờ bất kể cô nói gì bà cũng sẽ nghe theo.
Yoko khẽ mỉm cười:
"Con sẽ báo với dì Mee và anh Teng. Sau khi kết hôn con đã không sống ở đó nữa, mẹ có việc gì cứ trực tiếp gọi cho con."
Bà Rawee gật đầu rồi lên tiếng hỏi:
"Yoko! Giữa con và Faye có phải có chuyện gì không? Lúc nãy hai đứa gặp nhau không khí rất tệ. Có phải vì vậy nên con mới muốn ly hôn?"
"Giữa con và chị ấy..." - Cô lưỡng lự vài giây. - "Chỉ là hôn nhân thương mại thôi, không có tình cảm. Chuyện ly hôn vốn chỉ là sớm muộn, nhưng con định qua kỳ nghỉ tết mới thông báo với ông nội. Con không muốn ông buồn."
"Nếu vậy thì sao nhất định phải là lúc này? Khi mà con bị bệnh." - Bà Rawee thắc mắc, bà tin rằng cuộc hôn nhân của con gái mình không thực tế như cô nói, bởi vì bà biết cô rất coi trọng tình cảm và cũng rất mạnh mẽ. Yoko đã tha thứ cho bà sau bao nhiêu tội lỗi, cô cũng có thể một mình gánh vác NineG, người như vậy sẽ không dễ dàng chấp nhận một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, cũng chẳng phá vỡ nó ngay lúc cần đến nhất.
"Chị ấy không yêu con" - Cô nói rành mạch rồi bước về phía cửa. - "Mẹ ở lại chăm sóc cha nhé. Con về trước."
*****
"Yoko!" - Tiếng gọi của Faye vang lên sau cánh cửa.
Cô nghe thấy thì chậm rãi bước xuống giường đến mở cửa phòng:
"Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai chúng ta phải đến nhà ông, nhưng tôi không biết phải mang theo gì. Em qua giúp tôi được không?"
Cô ôn hòa đề nghị và hết bảy phần đề nghị này là nói dối. Cô vốn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại muốn dựa vào sự chu đáo của em hơn. Thật ra mang theo gì không quan trọng, vì thứ cô muốn giữ bên mình nhất ngày mai sẽ cùng đi. Faye biết rõ đây là dịp tốt nhất để cả hai làm hòa, khi mà họ không cần phải chia phòng trong suốt mười ngày, và Yoko muốn ông nội có một kỳ nghỉ vui vẻ.
Đáp lại, Yoko chỉ khẽ gật đầu, bước sang phòng Faye, mở tủ quần áo bắt đầu chọn và sắp xếp trang phục, xong rồi thì chuyển sang những vật dụng cần thiết. Ngày mai đã nghỉ tết, nhắc đến việc ly hôn lúc này chỉ sợ lại có chuyện không hay.
"À... tôi muốn mang theo chúng nữa" - Faye nói, trên tay cô là mấy chiếc áo sơ mi trắng em mua, nhưng cô chưa bao giờ đụng đến, chỉ để mặc chúng trong ngăn tủ, thậm chí cô còn từng không buồn nhìn tới.
Yoko lướt mắt từ tay cô đến khuôn mặt, khẽ lắc đầu:
"Có lẽ không vừa đâu, vì lâu rồi"
"Được, vậy tôi thử xem!" - Faye từ tốn nói, chọn một chiếc sơ mi trong số đó, trực tiếp cởi bỏ lớp áo đang mặc, để lộ phần thân trên chỉ còn lại bra . Thấy cô như vậy, Yoko không đến nỗi ngượng ngùng nhưng cũng tránh ánh mắt đi.
"Thế nào?" - Giọng Faye hỏi làm Yoko chú ý, cô đã hoàn thành việc thay đồ. Yoko phát hiện phần cổ áo phía sau bị gấp lại, cô nhẹ nhàng đưa tay lên cân chỉnh, bất giác giống như choàng tay lên cổ Faye. Đến lúc xong việc thì Yoko nhận ra tay mình không thể rút về, bởi vì Faye đang giữ lấy.
"Chị?... buông tay ra!" - Yoko cố giằng tay mình lại nhưng Faye không có vẻ gì là nghe cô nói. Đôi mắt đẹp như tranh với ánh nhìn sâu thẳm của cô chỉ chăm chú hướng về Yoko.
Mắt Yoko không tốt về đêm, tuy có thể sinh hoạt như bình thường nhưng tầm nhìn đã thu hẹp lại rất nhiều. Có điều ngay giây phút này cô càng lúc càng nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt chị. Yoko phản đối, cô hiểu chị đang muốn làm gì.
"Buông..."
"Yo" - Giọng Faye nghe như đang thì thầm lập tức khiến cô khựng lại. Giọng nói kia tiếp tục vang lên. - "Em thật sự rất đẹp"
Câu nói kết thúc bằng việc cô kéo tay em vòng qua eo mình. Faye cúi xuống, đặt bờ môi mình lên cánh môi hồng đào kia. Sự tiếp xúc này lập tức khiến Yoko nhận ra hậu quả của một tích tắc lơ là. Rồi cô quay mặt tránh sang, tức tối kéo tay lại, chỉ tiếc so với Faye thì sức lực này hoàn toàn không tương xứng.
"Buông ra mau! Chị có biết bản thân đang làm gì không?" - Động thủ không được nên Yoko phải chuyển sang động khẩu.
Faye nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô mà mỉm cười.
"Dĩ nhiên là biết." - Giọng cô vui vẻ. - "Nhưng em đâu cần phản ứng như vậy. Tôi hôn vợ mình thì có vấn đề gì?"
Từ 'vợ mình' làm Yoko xoay lại, nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên hay cảm động, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng đậm màu mỉa mai.
"Không có vấn đề? Vậy chị không thấy làm vậy là có lỗi với Apple của chị à?"
Tác động của câu nói không phải nhỏ, trong chốc lát khiến Faye nới lỏng tay, cô cũng nhờ vậy mà thoát khỏi vòng kìm kẹp.
"Vali vẫn còn chỗ trống, chị muốn mang gì thì tự lấy đi!" - Yoko nói nhanh rồi bước về phía cửa. Cô không vui, Apple vẫn là người chiến thắng, cho dù chị có nồng nhiệt với cô, chỉ cần nhắc đến cô ta thì mọi chuyện đâu lại vào đó. Nhưng trong tình thế bây giờ thì việc này cũng không phải không tốt, vì cô có thể dựa vào nó để ngăn bản thân sa lầy lần nữa. Tất cả những việc cần chuẩn bị đều đang ổn thỏa, nếu lúc này cô lạc lối thì bao nhiêu công sức đều sẽ hóa thành mây khói.
"Yoko" - Chị gọi khi cô vừa mở cửa phòng. - "Tôi không phải vì Apple mới để em đi... mà vì sắp tới chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian. Quyết định của em, tôi chắc chắn sẽ thay đổi được."
Yoko không đáp, cũng chẳng quay người, cứ như vậy bước ra ngoài đóng cánh cửa lại sau lưng, ngăn cách chị với thế giới của mình. Cô tin những gì chị nói, nhưng không thể cho phép bản thân chấp nhận. Chị có thật lòng hay không vốn chẳng còn quan trọng nữa, bởi dù thế nào cô cũng phải rời khỏi chị. Tỷ lệ chữa trị thành công của thiết bị phục hồi võng mạc chỉ mang tính tương đối, và không ai có thể đảm bảo mắt cô sẽ khỏe lại. Điều này đồng nghĩa với việc một kết cục tốt đẹp cho mối tình này chỉ là ảo tưởng viễn vông.
*****
Faye dừng xe lại, lịch thiệp bước xuống mở cửa bên ghế phụ cho Yoko. Cô cứ nhàn nhạt nói cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà, hành lý đã có người giúp việc mang lên lầu. Sau khi chào hỏi mọi người cô ra vườn ngồi với ông, vừa uống trà vừa trò chuyện.
"Ông nghe nói mẹ con đã quay về" - Ông nội nói. - "Ông rất vui khi con chịu tha thứ cho mẹ mình."
Yoko chậm rãi rót trà ra ly:
"Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ con, con biết cha sẽ vui khi con làm vậy."
"Ừ" - Ông nội gật đầu, nhận lấy ly trà cô mời.
"Ông cũng biết cha con vẫn chưa quên được mẹ con. Ông còn nhớ lúc hai đứa kết hôn ông nội con không đồng ý, mà cả ông cũng vậy... nhưng rồi cha con cứ kiên trì thuyết phục cho đến khi chúng ta gật đầu. Cũng may lúc đó ông suy nghĩ lại, nếu không đã chẳng có con rồi. Ông không tưởng tượng nổi không có Yo thì sẽ như thế nào. Đứa cháu ngoan ngoãn thế này ông biết phải tìm ở đâu."
Yoko khẽ nghiêng đầu cười tinh nghịch, trước mặt ông cô luôn là một đứa trẻ đáng yêu như thế. Nhưng sâu bên trong tim mình Yoko đang đau nhói, cô rất sợ, sợ một ngày nào đó ông biết việc cô vốn không phải con cháu họ Lertprasert, tình thân ông dành cho cô, nếu biến mất... cô sẽ chẳng còn gì cả. Chỉ là một đứa con hoang đi vay mượn thâm tình.
Vì còn sớm nên thêm vài câu tán gẫu nữa rồi cả hai quyết định đánh một ván cờ. Khi thế trận đang ngang ngửa thì Faye một lần nữa đến tham quan.
"Lần này con có chắc không cần Faye nó giúp không?" - Ông nội vui vẻ hỏi.
Yoko vừa định đáp thì bị cướp lời, Faye mỉm cười nhìn cô, giọng điệu thay đổi cho thích hợp với tình hình.
"Em không cần từ chối đâu. Vì chị nhất định sẽ giúp, không để vợ mình bị ai ăn hiếp."
Hết đường thoái lui, Yoko cười nhẹ cho qua, Faye biết chắc cô sẽ không phản đối, sự hiện diện của ông nội chính là cơ hội cho cô gần gũi với em. Hơn nữa ông cũng có vẻ rất hài lòng khi hai người hòa thuận thế này.
"Chị nghĩ lên tượng sẽ hay hơn." - Faye nhắc nhở khi Yoko muốn dùng quân sĩ để phòng thủ. Yoko xoay sang nhìn cô một cái rồi làm theo. Thêm hai mươi phút nữa thì ván cờ bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, và người chiếm ưu thế là Yoko. Cô còn đang phải suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Faye đã có câu trả lời, chị áp sát đến nói nhỏ kế hoạch của mình vào tai cô. Ngoài chuyện tiếp thu thì Yoko nhận ra tư thế này quả thật quá kỳ cục, đặc biệt là khi da cô rất nhạy cảm.
"Hai đứa vẫn thường thế này à?" - Giọng bà nội vang lên làm Yoko vội đẩy Faye ra.
Ông nội hài hước nói:
"Faye nói sợ tôi ăn hiếp Yoko nên phải hỗ trợ kiểu này!"
"Thật sao? Hồi trẻ ông con chưa bao giờ đối xử ngọt ngào với bà như vậy đâu." - Bà nội nói cùng cái nháy mắt.
"Chị ấy chỉ giúp con đánh cờ thôi mà bà" - Yoko phân bua.
Bà nội vẫn tiếp tục trêu chọc, nói vui vẻ với ông:
"Hồi trước hình như ông chưa từng chỉ tôi đánh cờ thì phải?"
"Tôi thật là thiếu sót quá!" - Ông nội tặc lưỡi tiếc nuối rồi cả hai người cùng bật cười, nhưng không phải chỉ có hai người vui vẻ, khóe môi Faye cũng đang cong lên. Trong khi đó gương mặt Yoko đã chuyển sang màu đỏ. Tình huống này hoàn toàn không có trong dự tính và có lẽ những ngày tới cô còn phải đối mặt với nhiều trường hợp thế này nữa. Nghĩ đến đó Yoko chỉ biết thở dài.
*****
"Chào chị dâu!" - Fox Malisorn nở nụ cười chào hỏi thân thiết đến nỗi hoàn toàn không thể tin được.
Yoko mỉm cười đáp lại:
"Fox, lâu rồi không gặp! Dạo này cậu thế nào?"
"Tôi vẫn rất tốt, còn chị? Vẫn được chị họ yêu thương chứ? Tôi thật sự ngưỡng mộ hai người, ngọt ngào như vậy..." - Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô, cả hai đang đứng trên hành lang tầng hai sau giờ ăn tối.
"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nghĩ lại... cũng nhờ có cậu nên chúng tôi mới có thể thuận lợi kết hôn. Có phải tôi nên nói thêm một lời cảm ơn không?" - Yoko nói mỉa mai cùng ánh mắt sắc nhọn.
Nụ cười trên gương mặt Fox bỗng hóa đá, nhưng chỉ mấy giây sau thì lại một nụ cười khác xuất hiện, gia cố thêm sự niềm nở.
"Chị dâu! Công bằng mà nói chuyện này phần lớn là do công sức của chị. Chị thật sự làm tôi bất ngờ lắm. Không thể tin được là phía sau vẻ ngoài dịu dàng lương thiện này lại là một con người như vậy..."- Ánh mắt Fox hàm chứa đầy ẩn ý.
Đôi mắt Yoko nheo lại, giọng cô lạnh như băng:
"Ý cậu là gì?"
"Chị..."
"Yoko!" - Tiếng gọi của Faye làm gián đoạn cuộc trò chuyện, cô nhận ra không khí căng thẳng lúc này.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, em chỉ hỏi thăm chị dâu vài câu thôi." - Fox gật nhẹ đầu rồi bước xuống cầu thang. Yoko thấy vậy cũng chẳng giải thích gì nữa, quay người bước vào phòng.
"Fox đã nói gì với em?" - Faye hỏi sau khi đóng cửa lại.
Yoko định lảng tránh câu hỏi nhưng từ ngữ lại thay đổi sau một giây.
"Cậu ấy nói rất ngưỡng mộ chúng ta, vì cuộc hôn nhân này rất 'ngọt ngào" - Cô cứ tưởng câu nói sẽ làm chị khó chịu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Faye chỉ bình thản bước từng bước về phía cô.
"Sao Fox lại biết nhỉ? Tôi đang nghĩ phải ngọt ngào với em như thế nào đây."
Nhìn ánh mắt mờ ám của chị, Yoko cứ như vậy mà bước lùi lại, nhưng rồi con đường phía sau bị chặn, cô va phải bức tường, đành áp lưng lên đó.
"Tôi không cần! Chị đi ra đi!" - Cô lớn tiếng.
"Mặt em đỏ hết cả rồi! Tôi còn chưa bảo mình muốn làm gì mà." - Khuôn mặt Faye đầy nét cười, cô chống tay cạnh hai vai Yoko, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện. - "Em nói xem em phản ứng thế này nghĩa là gì?"
"Faye! Con có trong phòng không? Ông bảo con xuống nhà." - Giọng bà nội xuyên qua cánh cửa, xóa tan bầu không khí ám muội trong phòng. Faye tặc lưỡi, nghiêng đầu một cái rồi bước đi. Yoko còn chưa kịp vui mừng lại nghe giọng Faye.
"Đừng có chạy mất đó. Lát nữa tôi sẽ quay lại."
Cùng với âm thanh cánh cửa đóng lại là tiếng thở phào của cô. Yoko không tin chị sẽ làm chuyện gì quá đáng ở đây, nhưng rồi cô nhớ ra cả hai đã ký tên vào giấy chứng nhận kết hôn, và những chuyện cô nghĩ là quá đáng hoàn toàn hợp pháp trong trường hợp này. "Mình phải làm sao đây?" Yoko cắn môi than thở.
Và cách mà cô nghĩ ra chính là đi ngủ thật sớm để tránh mặt chị. Yoko làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi leo lên ghế sopha cố gắng ngủ thật nhanh. Mối quan hệ này sớm phải kết thúc. Cô chẳng cần nó tiến triển thêm gì nữa.
Faye về phòng đã hơn mười một giờ tối sau khi cô kết thúc cuộc họp nội bộ với ông, cha cùng phía chú út về những kế hoạch đã và sắp thực hiện của Amata. Nhìn Yoko ngủ trên ghế, cô khẽ mỉm cười rồi bỏ vào toilet, đến lúc quay ra, Faye đi thẳng đến chỗ em và...
"Chị làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!" - Yoko lớn tiếng phản đối khi phát hiện bản thân bị nhấc bổng.
"Nếu chị làm vậy em sẽ ngã từ độ cao trên một mét rưỡi." - Cô thản nhiên nói. - "Và phòng chúng ta dùng chung một bức tường với phòng ông." - Kết thúc câu là lúc Faye đặt em lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, tung chăn lên đắp lại cho cả hai. Cô cũng chẳng mang theo chiếc gối trên ghế mà thay vào đó là để em gối đầu trên tay mình, ôm trọn lấy.
"Buông ra đi!" - Yoko không thôi màn phản kháng, tư thế này thật sự quá thân mật.
"Yo" - Giọng Faye lại quay về chế độ thủ thỉ. - "Chị lạnh."
Vòng tay cô siết chặt hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu em, kéo em áp sát vào lòng mình. Yoko đã ngừng chuyện vùng vẫy nhưng người cô cứng nhắc, phải hơn nửa tiếng sau cơ thể đó mới từ từ thả lỏng, cô ngủ thiếp đi trên tay Faye. Trong giấc mơ đêm nay, liệu chị có bước về phía cô?
-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top