Khi đối tượng của ngươi muốn ôm kiểu Vân Tịch (hạ)
Đoàn Nghệ Tuyền thông qua Tôn Nhuế biết được sự tình ôm theo kiểu Vân Tịch, nhìn video nàng quay cho Tiếu Tiền cùng hai người Lạc Chương, mà hâm mộ dữ dội với bọn họ.
"Cậu cũng có thể để Tăng Oa ôm cậu a" Tôn Nhuế làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Không đúng, em ấy ôm không nổi cậu ha ha ha ha ha."
"Tôn Nhuế!" Đoàn Nghệ Tuyền buồn bực đánh Tôn Nhuế, hai người cãi nhau ầm ĩ thành một đoàn.
Buổi tối, sau khi kết thúc một ngày tập luyện Đoàn Nghệ Tuyền trở lại phòng, mở đèn ra, trong phòng trống rỗng, Pudding đang bò ở trên giường ló ra cái đầu, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
"Còn chưa có trở về sao......"
Công ty lâm thời đem người đi phát sóng trực tiếp, vừa đúng lúc Lưu Tăng Diễm cùng Lưu Thiến Thiến có thời gian, tính cả cách vách kiêm nhiệm H đội Nông Diễm Bình cũng cùng đem đi, bắt đầu từ 2 giờ chiều đến hiện tại còn không thấy bóng người.
Đoàn Nghệ Tuyền kêu cơm hộp, muốn chờ Lưu Tăng Diễm trở về cùng nhau ăn, nhàm chán lướt di động, một lần rồi lại một lần xoa xoa lông hài tử nhà mình.
Chờ đến thời điểm Lưu Tăng Diễm trở về, Đoàn Nghệ Tuyền đã đi ngủ, Pudding nằm ở trên người cô, một người một mèo ngủ đến thực yên ổn.
Dù đã thả nhẹ bước chân, âm thanh đóng cửa vẫn đánh thức người đang ngủ không an ổn, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ ngẩng đầu nhìn người ở trước mặt.
"Ngô... Em trở về rồi à?"
"Ân."
Lưu Tăng Diễm đáp lời, thay dép lê xong liền leo lên giường ôm Đoàn Nghệ Tuyền, nàng từ bên ngoài trở về mang theo một cổ khí lạnh xộc vào cổ cô, khiến cô không khỏi run lên một cái, hướng trong lòng ngực Tăng Oa mà rút vào.
"Em có đói đói bụng không a? Chị có kêu cơm hộp, tiếc là trời lạnh......... Chờ một lát đem nó hâm nóng lại liền có thể ăn."
"Không cần, em có không muốn ăn."
Lưu Tăng Diễm lắc lắc đầu, nàng xác thật không có tâm tình ăn cơm. Cường độ công tác cao, phát sóng trực tiếp liên tục không ngừng nghỉ từ 2 giờ đến 9 giờ, hiện tại trong bụng trống trơn ngược lại cảm thấy không có đói bụng, chỉ là không muốn nói chuyện.
Công ty quá ác độc
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi không che đậy được trong mắt Lưu Tăng Diễm, Đoàn Nghệ Tuyền có chút không đành lòng, sờ sờ lên khuôn mặt nàng, lại gầy đi một ít.
"Vậy em ngủ đi."
"Được, nhưng mà trước khi ngủ em cần phải làm việc này trước."
"Chuyện gì?"
Đoàn Nghệ Tuyền nghi hoặc nghiêng đầu.
Giây tiếp theo, cô liền bị người khiêng lên, thế giới trước mắt cô đều đảo lộn.
"Em tính làm gì?"
Lưu Tăng Diễm không trả lời, khiêng Đoàn Nghệ Tuyền đến một cái sân trống trải, không sai, lại là cái địa phương quen thuộc.
"Em nghe hết những gì chị với Tôn Nhuế nói rồi, không phải chị muốn cái ôm theo kiểu Vân Tịch sao? Thỏa mãn chị, đến đây đi."
"Chính là em không phải rất mệt sao? Nếu không thì chờ lần sau đi........."
"Chị nhanh lên, sớm một chút làm xong có thể sớm một chút kết thúc, em buồn ngủ muốn chết."
Đoàn Nghệ Tuyền gật gật đầu, hít sâu một hơi, làm tốt công tác chuẩn bị hướng Lưu Tăng Diễm tăng tốc chạy tới, nàng đã sẵn sàng đỡ lấy cô.
"Hự" nhảy dựng lên.
Đừng nhìn Lưu Tăng Diễm tay chân mảnh khảnh, sức lực bế người nhưng không nhỏ, vững vàng ôm lấy cô, nhẹ bước dẫm nát lên ánh trăng, thẳng một đường trở về phòng.
Sau đó, động tác ngồi xổm về phía trước, liền mang theo người ở trên mình cùng nhau lảo đảo ngã xuống giường.
Oa: Chân em tê rồi, nghỉ một lát đi.
Đoàn Nghệ Tuyền đứng dậy, đặt lên môi Lưu Tăng Diễm một nụ hôn.
"Ngủ ngon, Diễm Diễm bảo bối."
"Tăng Oa sức lực không nhỏ nha, em ấy tối hôm qua liền bế chị một đường trở về phòng."
Không biết như thế nào truyền ra cái đề tài thảo luận sức lực ai hơn, vừa vặn đội trưởng đi ngang qua nghe được, vừa nghe có người nói đội trưởng phu nhân nhà mình sức lực yếu, vội vàng nhảy ra phản bác nói.
"Tối hôm qua? Hai người các người nửa đêm không ngủ còn chạy đi ra ngoài?"
"Chính là Ngũ Chiết tiền bối cùng KIKI tiền bối ôm theo kiểu Vân Tịch, chị cùng Tăng Oa cũng tới thử, em ấy có thể ôm chị một đường trở lại phòng."
"Oa nga! Đội trưởng phu nhân đại mãnh -!"
"Quá ngọt!" Này là thanh âm của Khuẩn Cô.
Ninh Kha sau khi nghe mọi người nói chuyện xong như có điều suy tư trầm ngâm gật đầu. Hai ngày trước cô chọc Vũ Tư sinh khí, đã qua hai ngày nàng không để ý đến cô, có lẽ có thể thông qua cái này đền bù một chút.
Sau khi tổng duyệt xong, Ninh Kha ngăn Trần Vũ Tư đang chuẩn bị về phòng, nắm lấy cổ tay nàng đem nàng đưa đến một gian phòng nhỏ sau hậu trường, sau đó không nói một lời liền đóng cửa.
Đang dựa cửa, cô đột nhiên vươn tay.
"Làm gì?"
"Ôm một cái."
"Gì?" Trần Vũ Tư cho rằng chính mình nghe lầm, sẽ không đi, thẳng nam còn có một ngày làm nũng cầu ôm một cái?
Qua hai ngày nàng đã sớm không còn sinh khí với cô nữa, vẫn luôn không để ý tới cô chỉ vì muốn cho cô minh bạch chính mình sai ở chổ nào, nếu là để cho thẳng nam lên tiếng thật sự sẽ đem lão bà bỏ chạy mất.
Ninh Kha lúc này tựa như một đại cẩu cẩu làm sai chọc chủ nhân sinh khí, buông xuống mặt mày, thần sắc có chút cô đơn.
Trần Vũ Tư đi đến trước mặt Ninh Kha cuối xuống ôm cô, lại bị đẩy ra, Ninh Kha nhìn nàng một cách khó hiểu.
"Chị ôm em làm gì?"
"Không phải em nói muốn ôm sao?"
"Em không phải nói loại ôm này, em nói là kiểu ôm Vân Tịch!"
"Hả?"
Trần Vũ Tư nghi hoặc nhăn mày lại, nàng mấy ngày này thật sự như đang sử dụng mạng 2G vậy, nhất thời không biết đến dụng ý ôm theo kiểu Vân Tịch.
Ninh Kha liền đem sự tình cái ôm theo kiểu Vân Tịch phát sinh ở sân bay mấy ngày nay cùng với sự tình của Đoàn Nghệ Tuyền kia nói một lần, Trần Vũ Tư chợt hiểu ra.
"Em là muốn chị ôm em đúng không?."
"Không phải, là em ôm chị, em nghĩ ôm chị liền sẽ không như vậy sinh khí."
"Em........ Đúng là ngốc tử." Trần Vũ Tư thở dài, sờ sờ đầu Ninh Kha, "Chị đã sớm không sinh khí."
"Chị không sinh khí em cũng muốn ôm chị, tới ôm."
Trần Vũ Tư đi đến góc tường, bước từng bước chân hướng về phía trước, không dám chạy quá nhanh sợ lúc nhảy lên, lực của cú nhảy sẽ thương tổn đến Ninh Kha.
Hưu ~
Ninh Kha biểu tình có chút hoang mang, ôm chính mình lão bà xoay vài vòng rồi mới buông ra, do dự vài lần muốn mở miệng nhưng lời nói nghẹn ở trong cổ họng nói không nên lời.
"Em muốn nói cái gì sao?" Vũ Tư chú ý tới sự khác thường của cô, hỏi.
Ninh Kha do dự một hồi, lắc lắc đầu.
"Em là muốn nói, chị thật đẹp."
".........."
"Em chọc chị khiến chị sinh khí, chị có thể trực tiếp nói ra, em sẽ sửa, không cần không để ý tới em được không?"
"Ngô.......... Ôm một cái."
Trần Vũ Tư đem đầu chôn ở trên bả vai Ninh Kha, đôi tay quàng qua cổ cô.
Ninh Kha nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, xoắn một sợi tóc quấn quanh ở đầu ngón tay.
Tận hưởng sự yên tĩnh sau khi hiểu lầm được giải toả.
Nhìn chằm chằm sương mù phảng phất từ nồi lẩu hồi lâu, Vương Thu Như đôi mắt chớp cũng không chớp mắt, dường như đang nhìn sương mù nhưng kỳ thật ánh mắt lặng yên dừng trên người người ngồi đối diện, suy nghĩ hỗn loạn.
Thời gian trôi qua mau a, đã một năm trôi qua, lúc ấy mới tiến vào đoàn vẫn là bạn cùng phòng, tuy nói hiện tại cũng là bạn cùng phòng nhưng rõ ràng đơn độc, ít có thời gian ở bên nhau, trừ bỏ đoạn thời gian đi tuyển tú kia mang đến một đoạn ngăn cách, còn có chính là giới hạn tuổi tác đi.
Những lời nàng nói ra trên công diễn sinh nhật của Do Miểu không phải là giả, nàng thật sự cảm thấy Do Miểu giống lão phụ thân của nàng. Cảm giác thật an tâm, phảng phất chỉ cần có cô hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng, không cần phải lo lắng vấn đề gì cả, cô đều sẽ thay nàng xử lý tốt.
Người như vậy thường thường trên lưng sẽ gánh rất nhiều trách nhiệm.
Nàng bắt đầu tự mình nghĩ lại, có phải nàng đã quá ít để ý đến cô? Trước đây còn không có để ý tới, chờ đến khi trên công diễn sinh nhật Do Miểu, Tiểu Bành kể về cuộc sống hằng ngày của cô cùng Do Miểu, nàng mới bừng tỉnh phát hiện, nguyên lai khoảng cách giữa hai người các nàng lại xa tới như vậy.
Người bạn tốt bên cạnh nàng đã thay đổi, cũng không có lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, chỉ có nàng một người trong căng phòng trống vắng, bước tiếp theo có phải hay không nên đường ai nấy đi?
Suy nghĩ đến xuất thần, một đôi tay bao trùm lên đôi mắt nàng, che khuất tầm mắt nàng, cũng để nàng từ trong suy nghĩ hỗn loạn khôi phục lại ý thức.
"Ài, tiểu hài tử tỉnh tỉnh, đừng có ở nơi này ngủ chứ."
Thấy ánh mắt trống rỗng của người kia khôi phục lại, Do Miểu thở phào nhẹ nhỏm, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.
Vừa rồi Thu Như ánh mắt thẳng lăng nhìn cô chằm chằm, xác thật trong lòng cô có điểm kinh hãi, nhìn vẻ mặt của tiểu hài tử bi thương không nói nên lời, cô có chút không đành lòng nhìn nàng tiếp tục như vậy, liền kéo nàng trở về.
"Chị có lấy cho em một chén thịt, em nếu không mau ăn sẽ lạnh mất."
Do Miểu đem chén của mình đẩy qua, "Nếu không đủ chị nơi này còn, từ từ ăn không cần sốt ruột."
Thực tri kỷ a, người như vậy sao nàng có thể từ bỏ nhường cho người khác đây chứ?
"Do Miểu."
Vương Thu Như đột nhiên mở miệng, ngẩn đầu lên đôi mắt thẳng tắp nhìn cô.
Do Miểu buông chiếc đũa xuống, cô cảm giác được Thu Như có tâm sự, hơn nữa
Còn có lời muốn nói với cô.
"Chuyện gì?"
Sau một hồi quan sát, Vương Thu Như cúi đầu, từng chút một ăn thịt trong chén.
"Không có gì."
Do Miểu nhìn nàng, đột nhiên trong nháy mắt cô có cảm giác nàng đã trưởng thành, trong mắt cũng nhiều hơn vài phần cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
Không nói nên lời.
"Cảm ơn chị đưa em đi ăn cơm, Do Miểu."
Sau khi ăn xong liền đi tản bộ ở trên phố, Vương Thu Như cuối đầu nhìn mũi chân chính mình, thình lình nói một câu.
"Về sau chị nếu là không vui vẻ có thể tới tìm em, em dẫn chị đi chơi thật nhiều nơi khiến chị vui vẻ, chị liền sẽ không có thời gian tức giận."
Do Miểu vẫn luôn mẫn cảm, có thể lập tức nhìn thấu nàng tâm tình không vui, sau đó an ủi nàng.
"Ân. "
Liền đơn giản một câu trả lời, kết thúc đề tài hơi xấu hổ này.
Gần đến trung tâm, Vương Thu Như bước chân nhanh hơn, đêm nay gió thật sự rất lớn, gió lạnh gào thét thổi qua bên tai nàng, hai tay xoa xoa đặt vào túi, nhưng vẫn không ngăn cản được cổ lãnh ý kia.
"Thu Như."
Phía sau truyền đến thanh âm khiến nàng dừng lại bước.
"Em vẫn luôn là bằng hữu đầu tiên mà chị gặp khi tiến vào đoàn, cũng là bạn cùng phòng của chị."
"Tuy rằng ngày thường chị không nói ra, nhưng em thực sự rất quan trọng với chị. Tương lai sau này chị vẫn luôn ở bên cạnh em, em đừng không vui, có được không?"
Nước mắt không kìm được liền trào ra, dần dần làm mờ tầm mắt.
"Em quay đầu lại."
Vương Thu Như nghe lời quay người lại, liền nhìn thấy Do Miểu đứng ở phía sau nàng, khoảng cách đó vừa đủ đến trong lòng ngực cô.
"Có đôi khi không cần xem mặt ngoài, em cũng nên quay đầu lại nhìn xem."
"Chị vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi ."
Gió ở Thượng Hải thật sự rất lớn, bàn tay lạnh lẽo được Do Miểu nắm lấy đặt ở trong túi.
Lòng bàn tay tiếp xúc ấm áp lan tràn đến tận đáy lòng.
" Do Miểu em cũng muốn được ôm theo kiểu Vân Tịch!"
"Được, ngươi muốn chơi cái gì chị đều sẽ bồi em."
"Còn muốn xoay vòng vòng!"
"Được ~"
Lúc trở vể ở trên hành lang gặp được Bành Gia Mẫn nữa đêm không ngủ được đi dạo xung quanh, ba người ở trên hành lang nhìn nhau một lúc.
Hai cặp mắt vô tình nhìn nhau ~
Vì sao trầm mặc làm cho lẫn nhau kiên định hơn~
Kỳ quái, vì cái gì cảm giác được giọng nói này văng vẳng bên tai đây?
Diêm Minh Quân cầm di động đi ngang qua ba người, bên trong còn đang phát một đoạn mv phiên bản không thể nói.
"Oa, tình bạn của ba người làm tớ có chút hoang mang, ba người các ngươi cứ tiếp tục không cần để ý đến tớ."
Cho nên nói Khuẩn Cô tối như vậy còn cầm di động như những con bướm đêm lang thang khắp nơi làm gì.
"Em trước trở về." Vương Thu Như rút ra tay, vẫy vẫy hướng về phòng.
" Do Miểu, em cũng muốn ôm một cái, có được không?"
Tam Thủy: Chị rất bận
"Đến đây"
Không có chạy đi lấy đà, một lần liền nhảy lên được, khả năng bật nhảy thật tốt.
Vỗ vỗ Do Miểu, không nói chuyện nhưng lại giống như cái gì cũng đều nói.
"Em định làm gì?"
"Tìm Kona"
Khuẩn Cô không biết từ nơi nào bay ra, "Ngọt! Bành Khấu TTL!"
...........
Thẩm Tiểu Ái đen mặt đi lại đây.
"Diêm Minh Quân!"
Theo sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Khuẩn Cô
"A! Em sai rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top