Chap 15: Giáng sinh ấm áp
Phần 15: Giáng sinh ấm áp
Ran chốt cửa phòng tắm rồi vội vã lột tug bộ đồ ngủ trên người với tốc độ nhanh nhất có thể. Trông cô gội đầu như thể đang có thù hằn với mớ tóc đen dài vậy, nhưng thực ra cô chỉ đang chiến đầu với mấy lọn tóc rối mà thôi.
Flashback:
“Merry Christmas,” hắn nói khẽ, tay trao cho cô gái gói quà xinh xắn chuẩn bị sẵn.
“Cám ơn cậu!” Ran nói nhanh, mấy ngón tay thon dài lén vuốt cho thẳng mấy chỗ tóc rối và xù do mới ngủ dậy. “Shinichi vào đi … đợi tớ một chút để tớ thay đồ nhé? Shinichi làm tớ ngạc nhiên quá … nhưng phải giữ yên lặng chút nghe, ba tớ đang ngủ say, mà cậu biết ông ấy lúc say xỉn sẽ thế nào rồi đấy!”
“Tớ biết rồi, Ran,” Shinichi mỉm cười, hắn đưa nhanh ngón trỏ lên môi trấn an cô gái, rồi ngồi xuống chiếc sofa gần đấy.
+_+
Ran chắc là đã lục tung cả tủ đồ của mình lên, cô thử ráp áo này với quần kia với váy nọ … có lẽ phải trên dưới chục lần, cuối cùng cũng chọn ra được 1 bộ gồm vớ đen dày, váy xếp ly đỏ và 1 chiếc áo len dày màu kem – một kiểu phục trang để ra phố giữa tiết trời mùa đông mà theo lời nhà “thiết kế thời trang nghiệp dư kiêm con nghiện shopping” Sonoko thì, cực ấm áp và cực yêu. Bước tiếp theo tất nhiên là túm lấy bộ đồ rồi lao nhanh vô phòng tắm.
Trong lúc chải và sấy khô mái tóc dài, cô mới để ý đến gói quà hồi nãy, hóa ra cô cũng tiện tay mang luôn vô phòng mình mà chưa kịp mở nó ra nữa! Chần chừ chưa quá 2 giây, Ran quyết định đặt máy sấy xuống một lúc rồi bắt đầu mở nó ra.
Vài phút sau (sau khi đã check cẩn thận từ đầu đến chân), Ran bước ra khỏi phòng tắm. Shinichi quay ra nhìn cô bạn hắn rồi không nén nổi một nụ cười mỉm gần như là bẽn lẽn, nguyên nhân là do thứ mà cô ấy đang đeo trên cổ.
Ran khẽ chạm vào sợi dây chuyền vàng xinh đẹp với một bông hoa lan màu đỏ được khắc khá tinh xảo trên đó. “Cám ơn Shinichi nhiều nhé. Đẹp quá.”
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà Ran,” hắn quay mặt đi hướng khác, nụ cười bối rối vẫn chưa rời gương mặt hắn. “Thế mà Shinichi cứ tưởng đâu … Ran cần giúp đỡ … để đeo nó lên cơ.” Hắn nói dứt lời là tự đỏ mặt liền, nhưng Ran có vẻ như không có đủ dũng khí như hắn để mà trêu chọc hắn vì cái sự bẽn lẽn đó. Gương mặt cô cũng đang chạy đua với mặt cậu bạn về độ đỏ bừng, y như màu của bông hoa lan trên sợi dây kia, cô gần như không cất lên được tiếng nào.
“Tớ cũng có một thứ cho Shinichi đấy,” cô quyết định lên tiếng dù còn hơi dè dặt. “Tớ, um, tính mang gửi cho bác Agasa để chuyện cho Shinichi,nhưng,um, ý Ran là, vì Shinichi ở đây rồi … nên Ran sẽ đi lấy nó luôn giờ …” cô lao nhanh về phòng mà trogn bụng tự rủa sao mà lại lắp bắp đúng lúc này được cơ chứ. Chỉ là Shinichi thôi mà, Chúa ơi! Sao mới sáng ngày ra con đã trở nên ngốc nghếch cà lăm thế này rồi chứ?
Chỉ là …ư?
“Merry Christmas,” cô quay trở lại rồi đặt vào tay hắn một chiếc khăn quàng cổ bằng len mềm màu xanh lơ. (Tối qua cô tự ép mình phải cố làm cho xong.)
“Wa,” hắn thì thầm trong lúc nhẹ gỡ chiếc khăn ra – một chiếc khăn len đan khá cầu kì với 2 gam màu xanh, mà gam màu xanh đậm hơn được thiết kế chìm khá đẹp, ẩn hiện và nổi bật trên nền màu nhạt hơn. Hắn nhanh chóng nới bớt vài nút trên áo khoác rồi quàng chiếc khăn ấm quanh cổ, “Ấm thật đấy. Ran đan tay đó hả?”
“Ừm,” Ran thấy tim mình đập thình thình. “Cái chỗ họa tiết chìm đó … tớ tưởng phải mất vài năm mới làm xong ấy chứ …”
“Đẹp thật đấy,” Shinichi trầm trồ lúc cầm một vạt khăn lên coi rồi lại nhét sâu vào bên trong áo khoác. “Cám ơn Ran nhiều nghe. Ran có muốn đi ăn sáng cùng tớ không? Tớ khao, coi như xin lỗi vì dựng cậu dậy khỏi chăn ấm nệm êm ở cái giờ này …”
“Ừm được đấy,” Ran miệng nói tay quấn kĩ lưỡng chiếc khăn khác vào cổ. “Phải ghi giấy nhắn lại với ba …”
Ran cúi xuống bàn, tay viết tháu một tờ giấy nhớ, trog lúc xỏ vội chân vào đôi giày nâu. Lúc đặt bút xuống cô sửng sốt thấy Shinichi đang cầm sẵn áo khoác cho cô. Hai con người cứ thế mà mặt đỏ tưng bừng trong lúc người thì luồn 2 tay vào ống tay áo, người thì giữ áo rồi tiện tay hất nhẹ cho mớ tóc mềm của người kia chảy ra ngoài …
“Cám ơn Shinichi,” cô có cảm tưởng giọng nói của mình thuộc về ai đó khác mất rồi, mà nó cũng bật thành lời quá nhanh … nhưng cô rất sợ nếu mình nói to quá, hay chớp mắt mạnh quá thì Shinichi sẽ tan biến như trong một giấc mơ … “Hey, thế .. um, bao giờ cậu lại phải đi?”
“Sớm nhất là ngày mai,” hắn nhe răng. “Nên tụi mình có thể đi chơi lăng quăng cả ngày, mà nếu như có hệ thống báo động thì chắc tớ phải mượn nó để đề nghị với thiên hạ xem có ai có ý định giết người cướp của bắt cóc đánh bom … đại loại là phạm tội thì tốt nhất cứ đầu hàng luôn đi, cho tớ rảnh nợ …”
“Ôi, tài trinh thám của Shinichi chẳng đem lại tí lợi lộc nào cho chủ của nó cả!” Ran đùa trong lúc khép cửa ra vào căn hộ. Không hiểu tự lúc nào mà hai người bạn vốn thân thiết từ nhỏ bỗng thấy … bớt vô tư trong những câu chọc ghẹo như thế. Không nói ra nhưng cả hai đứa đều thấy có cái gì đó thật lạ, thật căng thẳng nhưng cũng thật êm và thật ngọt bao trùm lên bầu không khí xung quanh mình. Ran lén đưa mắt nhìn Shinichi trong lúc bước xuống phố, nhưng ánh mắt của cô ở lại lâu hơn trên gương mặt cậu bạn hơn là cô dự định, như thể cô lần đầu nhìn thấy Shinichi vậy. không phải là trước đây cô chưa từng thừa nhận Shinichi quan trọng đối với cô như thế nào, mà chỉ là … cô thấm thía được chiều sâu của tình cảm ấy hơn nhiều sau bao nhiêu thời gian xa cách với cậu ấy. Ngắm nhìn kĩ Shinichi bây giờ, cô không còn thấy đâu hình bóng cậu bạn thân nhí nhố và đôi lúc đáng ghét ngày nào nữa … cô đã đi một quãng đường không quá dài nhưng cũng đủ để nhận ra Shinichi trong mắt cô giờ đã là một ai đó thật khác, một người đàn ông đẹp trai, dũng cảm và cực kì thông minh …
Một người đàn ông mà cô đã dùng cả cuộc đời của mình để hiểu và tin tưởng, một người mà cô, hẳn không thể nào sống và bước tiếp nếu như bức họa tương lai vắng mặt anh ta.
“Cậu nhận ra hắn ta quan trọng với cuộc đời cậu như thế nào khi mà hắn ta không còn ở bên cạnh cậu nữa ..”
“Cái đó hình như người ta gọi là « Tình yêu trong xa cách như ngọn lửa trong gió … gió thổi tắt những ngọn lửa yếu ớt và làm bùng lên những ngọn lửa lớn. Nghĩa là … tình yêu của mình là trường hợp thứ 2 sao?” Ran thầm nghĩ, 2 má cô lại hồng rực lên. “Bởi vì … thật sự mình không thể hình dung ra một tương lai không có Shinichi …”
Xxxxxxxx
Hai cô cậu bước tới công viên Beika cũng vừa kịp lúc tiệm café nhỏ cạnh đó bắt đầu làm việc, lúc đó đã là 8h sáng. Dù trên nhiều dãy phố dài đã lác đác bóng người qua lại nhưng hầu hết họ đều lặng lẽ vội vã với hành trình của riêng mình. Bởi vậy mà Shinichi, Ran và những bông tuyết trắng xốp rơi rơi dường như vẫn là 3 nhân vật duy nhất giữa con phố vắng vẻ im lìm.
“Chào hai bạn trẻ,” cô chủ tiệm café mỉm cười vẻ hài lòng trước cái cảnh Shinichi kéo cửa ra cho Ran bước vào trong quán. Cô gái cũng mỉm cười, thở phào mãn nguyện trước không khí ấm cúng thân thiện trong tiệm, cô nhẹ tháo đôi găng tay của mình ra – đôi găng tay mà Shinichi đã tặng cho cô 2 mùa Giáng sinh trước. “Merry Christmas. 2 bạn kiếm đồ ăn sáng hả? mau chọn chỗ ngồi đi, muốn ngồi đâu cũng được hết.”
Shinichi và Ran lén nhìn nhau sau khi người chủ tiệm đã quay lưng đi chuẩn bị đồ ăn và cà phê 2 đứa mới gọi. Bên ngoài cửa sổ, vài người vẫn hối hả đi lại trên phố dẫu còn thưa thớt.
“Shinichi quay về đây tớ vui lắm,” Ran nói mà mắt vẫn mải dõi theo hành trình của những bông tuyết đang rơi chầm chậm bên ngoài. “Shinichi vắng nhà lâu quá rồi có biết không? Tớ bắt đầu nghĩ đến chuyện liệu có bao giờ Shinichi trở về nữa không đó …”
“Tớ xin lỗi,” Shinichi nói. “Tớ cũng ước gì tớ không phải đi lâu ngày thế này, nhưng, ờ, Ran cũng biết rồi đấy …”
“Là vụ án đó đúng không?,” Ran thở dài. “Tớ biết mà. Lại là vụ án. Rốt cuộc là vụ án đó là thần thánh phương nào mà khiến SHINICHI phải mất nhiều thời gian đến thế để xử lí thế? Ý tớ là, bình thường vụ khó hiểu nhất cũng chỉ lấy đi của Shinichi đúng một tuần thôi, thế mà bây giờ đã là HAI NĂM rồi … chẳng lẽ Shinichi không thể tâm sự với tớ được sao ? »
« Tớ cũng ước gì tớ có thể kể lể cùng Ran, Ran à, tớ thề đấy, » giọng Shinichi nghe buồn bã và có chút gì đó không thoải mái lắm. « Nhưng … » hắn buộc phải ngừng câu chuyện lại một chút vì cô chủ tiệm cafe đã bưng đồ ăn sáng của hai đứa tới nơi.
« Xin lỗi để quý khách phải đợi lâu, » cô ta nói trong lúc đặt dĩa với ly từ trên khay xuống. « Chúc 2 bạn ngon miệng. Dừng lo, tôi sẽ trả lại riêng tư cho 2 người ngay thôi. » nói rồi với một cái nháy mắt tinh nghịch, cô gái đi dần về phía nhà bếp.
« Shinichi có định kể cho tớ nghe không đấy ? » Ran hỏi. « Hay là Shinichi định giấu giếm tớ suốt đời thế hả? »
« Ran à … » Shinichi cất tiếng khó nhọc, hắn nghĩ nát óc mà chưa tìm ra cách nào để kết thúc chủ đề đau đầu này, hắn ngập ngừng một lúc khá lâu rồi không hiểu sao tự nhiên chợt nhớ tới lời nói của chính hắn với Haibara.
« Làm ơn hãy công bằng với tớ. chỉ một lần thôi cũng được.. »
« Mình đúng là kẻ đạo đức giả mà, » hắn thầm rủa chính mình. Hắn khẽ thở dài nhưng vẫn không quên đảo mắt nhìn kĩ xung quanh, đến khi chắc chắn không có ai khác trogn tiệm ngoài hắn và Ran hắn mới chịu nói tiếp. « Vụ đó … nó THẬT SỰ phức tạp rối rắm, hơn bất cứ vụ nào mà tớ từng gặp phải, bởi vậy tớ mới phải tốn nhiều thời gian như thế nào. Chưa kể nó còn đòi hỏi mai danh ẩn tích kĩ lưỡng nữa. Tớ thậm chí còn chưa hình dung hết nó sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu người nữa, nhưng … nói chung hướng điều tra của tớ khá tích cực, tớ nhất định sẽ khép lại vụ án này. Với lại, tớ … đã lún quá sâu rồi, tớ không thể nào bỏ ngang giữa chừng mà quay về được. »
« Lún quá sâu à ? » Ran chiếu tướng hắn với ánh mắt đầy lo lắng. « Shinichi … không phải Shinichi đang gặp nguy hiểm đấy chứ ? »
« Không đâu ! » hắn nói nhanh, QUÁ nhanh là đằng khác. Ran nhìn hắn, vẫn chưa hết vẻ nghi ngờ và băn khoăn. « Tớ sẽ ổn cả thôi. Tớ thận trọng lắm mà, Ran biết rồi đấy. Ran à, đừng có lo cho tớ. Tớ … rất ổn mà. »
« THẬT SỰ không có gì đáng lo chứ Shinichi ? » đôi mắt Ran vẫn chưa vơi ánh âu lo.
« Không có mà, » Shinichi vội lắc đầu. « Đương nhiên là không có gì rồi. »
« Nhưng … » Ran khuấy chầm chậm tách cà phê trước khi ngước lên nhìn sâu vào mắt hắn. « Nếu có thì Shinichi có nói cho tớ biết không ? »
« Tớ … » Shinichi cố tránh ánh nhìn của cô bạn thân, dù hắn biết thừa trốn tránh đôi mắt của người khác đồng nghĩa với việc thừa nhận mình đang nói dối. « Tớ không muốn Ran phải lo lắng. Tớ thề là không cần thiết phải lo lắng mà. Ran à … xin hãy tin vào tớ thôi là được, nha ? Liệu Ran VẪN CÒN có thể … tin tưởng tớ được không Ran ? » hắn không hiểu tại sao mình lại có thể nói cái cụm « vẫn còn » ở đây, nhưng hắn … thật lòng mà nói hắn thấy lo. Hắn từng khó chịu vô cùng với Haibara vì cô bé cứ khư khư giấu hắn sự thật tày trời … đối với Ran chuyện đó còn tệ hơn nữa, ít nhất hắn cũng biết sơ sơ bí mật của Haibara, còn Ran thì … không có một hình dung nào hết về cái việc hắn đang làm và đang giấu diếm cô …
« Tớ luôn luôn tin tưởng Shinichi mà, » cô mỉm cười dịu dàng trước khi quay lại với món đồ ăn sáng. Cô nói thêm với hắn, sau khi nuốt trôi vài miếng thức ăn, « Shinichi chưa từng làm bất cứ điều gì khiến tớ thôi tin tưởng vào Shinichi cả. »
Shinichi cố nặn ra một nụ cười méo xệch. Hắn gặm miếng bánh mà lòng cực kì bất an.
« Giá mà Ran biết được … cậu sẽ làm gì hả Ran ? »
Xxxxxxxx
« Ôi, nhìn kìa ! » Ran đang đi bỗng đứng sững lại, cô khều nhẹ tay Shinichi để nhắc hắn dừng lại cùng chiêm ngưỡng cảnh tượng đó với mình.
Sau bữa sáng, hai người bạn thận bằng một giao ước ngầm không lời đã tự động chuyển sang những đề tài buôn dưa lê khác vui vẻ và bớt căng thẳng hơn. Cho tới lúc đi ngang qua công viên Beika thì cả hai đang nhắc tới những kỉ niệm thời thơ ấu rồi. Hai đứa cứ thế mà ôn lại chuyện đã chạm trán người thanh niên kì lạ là fan của Arsene Lupin trong thư viện ban đêm hồi lớp 1 như thế nào, rồi cảnh bình minh đẹp ra sao. Tuyết lúc này theo chiều dài kí ức của đôi bạn cũng ngừng rơi, màu trắng tinh khiết và êm dịu đó trải dài mênh mông trước mặt họ y như một tấm vải vẽ khổng lồ đang căng ra trong lúc mặt trời buổi sớm mai đang nhả những tia nắng của sắc vàng óng và sắc cam thay cho màu vẽ …
Tuyết không còn rơi nữa nhưng tiết trời vẫn khá lạnh giá, gió vẫn không ngừng cái điệp khúc vi vu và cái sắc bén như dao cạo mỗi lần quét nhanh và gọn vào gương mặt người ta. Ran khẽ rùng mình trước lưỡi dao vô hình ấy nhưng cô cũng không có nhiều thời gian cho cái việc rùng mình hay xuýt xoa, bởi bất thình lình Shinichi đã quàng tay qua vai cô và kéo nhẹ người cô về phía cạu ta để san sẻ chút hơi ấm. Mà không thể chối là cô bỗng thấy thời tiết đột ngột tăng lên mấy độ C thật – nguyên nhân thật sự là do hơi ấm từ cơ thể cao lớn của Shinichi, hay là do độ đỏ bừng vì ngượng ngùng của cơ thể cô, thì chúng ta không cần thiết phải bàn đến ở đây. Hai người bạn thân một nam một nữ cứ thế mà bước đi chầm chậm, mỗi người chìm vào dòng suy nghĩ riêng nhưng có một thứ mà chắc chắn cả hai cùng cảm nhận được,đó là cái ranh giới “tình bạn” giữa những người bạn tốt lâu năm đang mờ nhòe dần đi, thế rồi một thứ tình cảm gì đó khác, nồng nàn mà e ấp, tinh khôi đang hé mở và vươn cao như thể cái sự thay đổi đó nó tự nhiên hơn bất cứ quy luật tự nhiên nào trong thế giới này… mà cả hai cô cậu chẳng ai thấy phiền lòng lấy một giây để chung tay vun đắp cho nó nở hoa khoe sắc …
Ran không thể nhớ nổi lần gần đây nhất cô thấy hạnh phúc như vậy là từ bao giờ.
Cô thậm chí không dám lắc đầu thật mạnh bởi cái cảm giác cô đang trải qua thật tuyệt biết bao, đẹp và hoàn hảo tựa như một giấc mơ cô đã ấp ủ từ lâu lắm. Shinichi đang ở bên cạnh cô, và sẽ ở cạnh cô cả ngày – trong lúc đó ai mà biết được có rắc rối gì sẽ xảy ra nhỉ.
“Ừm, có thể sẽ có ai đó bị sát hại,” Ran nghĩ thầm. “Khả năng này dễ xảy ra lắm chứ … nhắc mới nhớ, trước kia năm lần bảy lượt đều có chuyện như vậy cả …” cô cố xua cái ý nghĩ tối tăm đó ra khỏi đầu. “Ran ơi Ran à … mi đừng có nghĩ những điều xui xẻo vậy chứ … kẻo chuyện đen đủi lại xảy ra thật cho coi … cứ mặc kệ ông Trời đi … cứ tận hưởng những giây phút này đi khi cậu ấy vẫn còn ở đây bên cạnh mi. Rồi cậu ấy sẽ lại ra đi, đúng không? Lại ra đi và bỏ minh lại …”
Nghĩ tới đó, bất giác cô nhích người gần chút nữa về phía Shinichi, như thể để đoan chắc cậu ta vẫn chưa biến mất vậy.
Xxxxxxx
“Hey, đường phố dần sáng đèn kìa.” Shinichi vẫy tay gọi Ran tới gần hắn – cô gái đnag mải săm soi cảnh Tokyo qua kính viễn vọng. Cô cười khúc khích rồi nhanh chóng chuyển sao “waa” ngưỡng mộ toàn cảnh đồ sộ của một đô thị hoành tráng từ trên tháp Toto. Các con phố giờ đã đầy nhóc những người tấp nập, bây giờ đã là 9h sáng rồi mà, kì lạ ở một chỗ sao hắn và Ran nhìn đâu cũng thấy đôi cặp cả. Hai đứa LẠI được dịp đỏ bừng cả mặt rồi lén nhìn nhau, vài phút trước khi một cặp vợ chồng già đi ngang qua công viên nhìn thấy cả hai cô cậu, rồi khẽ buông 1 câu “thật là một cặp đẹp đôi, mình nhỉ?”. Cái đó chẳng có gì lạ, bởi cho tới lúc đó cánh tay của Shinichi vẫn quàng nhẹ qua bờ vai Ran, thêm nữa hai đứa ĐANG đi chơi với nhau vào Giáng sinh … bất cứ ai cũng sẽ nghĩ ngay đến khả năng rất tự nhiên đó mà thôi.
“Mình và Ran là … một đôi huh? » hắn thầm nghĩ trong lúc lặng lẽ ngắm nhìn cô bạn đang thử zoom ống kính để quan sát cái gì đó bên dưới. “Nếu như mình vẫn bên cạnh cô ấy như ngày xưa … nếu như cái ngày hôm đó mình không gặp tai nạn oái oăm … LIỆU mình CÓ THỂ ở ngay đây với cô ấy như lúc này không nhỉ?”
Đó là một câu hỏi thú vị đúng không? Cuộc đời hắn đã thay đổi hoàn toàn từ cái ngày định mệnh đó, thế giới xung quanh hắn buộc phải đổi thay, nhưng nếu không thì liệu bây giờ liệu bao nhiêu người đã phải bỏ mạng? liệu FBI sẽ đi được tới đâu, rồi bao nhiêu con người sẽ phải chịu khổ? Liệu đến bao giờ hắn mới tham gia vào trận chiến với Tổ chức? “Tổ chức quạ đen đó đã nhúng tay vào không biết bao nhiêu vụ đen tối … với tính cách và lối đi của mình thì mình trước sau cũng sẽ đụng độ chúng thôi, chỉ là sớm hay muộn … nhưng giả sử nếu có chạm trán bằng cách đó thì liệu chúng có còn chỉ đầu độc mình thôi không? Nếu có như vậy thì liệu mình có thu đủ dũng cảm để thổ lộ với Ran tình cảm sâu kín của mình hay không … hay là tụi mình vẫn mãi chỉ dừng lại ở mức “bạn bè”? có lẽ … ông Trời đã bắt cuộc đời của mìnhphải rung chuyển và xáo trộn vài chỗ để mình kịp nhận ra cái gì nên thay đổi thì hãy dũng cảm mà bắt tay vào thay đổi nó đi … để cả hai đều có được hạnh phúc …”
“Shinichi coi nè, đằng đó là trường Tiểu học của tụi mình hồi trước nè!” Ran nói. “Conan học ở đó đó Shinichi … Tớ cá là ngôi trường chẳng có gì thay đổi lắm đâu …”
“Không đâu Ran, không hẳn thế đâu,” hắn nghĩ thầm trong lúc bước từ phía máy bán nước tự động cạnh thang cuốn tới gần cô bạn đang thiếu cảnh giác (với nhất cử nhất động của hắn). Ran nói những lời đó làm hắn chạnh lòng về chuyện hắn luôn ước cuộc đời hắn quay lại cái trật tự trước kia, nhưng đồng thời hắn cũng chợt nhớ tới cuộc trò chuyện từ lâu lâu lắm liên quan đến người đàn ông trẻ tuổi trong thư viện ban đêm. “Người đó chắc hẳn là Kuroba Toichi. Ông ta lúc đó chắc là đang thách thức ba mình … hay là đang chất vấn ba minh?” suy nghĩ của hắn đang đến đoạn khớp hai chi tiết – vụ mà hắn đang theo đuổi và vụ của KID – làm một. “Chừng nào mình trở lại với thân phận Conan mình phải để mắt tới cái tên Kuroba Kaito đó mới được. mình ghét cái ý nghĩ phải hợp tác với một tên tội phạm, nhưng ba mình có nói … nếu ba mình nói đúng thì … hắn cũng giống như mình thôi, cuộc đời cũng bị hủy hoại bởi bàn tay tội ác của Tổ chức. Hắn ta rất có thể trở thành đồng minh có giá trị trong vụ này. Và nếu vậy thì mình sẽ có đủ sức mạnh để hủy diệt chúng … để đòi lại món nợ cuộc đời này …”
Hắn bật cười nho nhỏ trước khi nhón những bước nhỏ tới gần Ran. Cô nàng đang zoom cái gì đó bên dưới mặt rất chăm chú, hoàn toàn không để ý gì hắn đang đến gần.
Nhưng rồi cô cũng phải để ý đến hắn thôi, vì hắn không chờ thêm lấy một giây chọi nhẹ lon Coca vào bên má của cô. Vẫn như ngày nào, cô lại giật mình la lên rồi nhìn chằm chằm vào mặt hắn với đôi mắt mở to vì bất ngờ. thế rồi cô nhoẻn cười rồi giật nhẹ lon nước trên tay hắn.
“Đâu phải lần đầu Shinichi chơi cái trò đó thế mà tớ vẫn giật mình mới lạ, kì thật!” cô cười. “Chẳng thay đổi chút nào hết.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời … bản tính của đàn ông là thích quậy phá mà, dù là ở độ tuổi nào.” hắn cũng nhe răng cười thay cho cái gật đầu, rồi nghĩ bụng “cứ nhìn Kuroba Toichi kia thì biết …”
Ran cầm lon Coca theo kiểu mà hầu hết các cô gái đều phản ứng mỗi khi một chai sâm banh được mở: cô dang tay hết cỡ về phia trước rồi bật nắp ra, mặt thì quay đi hướng khác, nhưng lon nước đó hẳn bị xóc tương đối bởi trò đùa của Shinichi, nên hậu quả nhỡn tiền là nước từ lon phụt ra tung tóe trúng người Shinichi, còn cô thì gần như chẳng trúng giọt nào cả. màn lắp bắp của Shinichi khiến cô không nhịn được cười. Hắn gạt nhanh nước đọng trên mặt hắn rồi RẤT TÌNH CỜ phụt lon nước còn lại trên tay hắn qua chỗ Ran. Cô gái giật mình những cuối cùng vẫn bật cười giòn giã, tràng cười vui vẻ mà hắn tham gia ngay sau đó. Hắn không thể không cười cùng cô gái được. Hắn thích nhìn cô ấy cười, thật hạnh phúc và thật thoải mái. Đúng ra thì từ trước tới giờ hắn luôn luôn có tâm nguyện như vậy. Tiếng cười vô tư và vui vẻ ấy, hắn đã nhớ biết bao từ cái ngày hắn phải vào vai Conan
…
“Tiếc thật, lạnh thế này thì chúng mình không xem được cảnh đài phun nước và cầu vồng rồi,” cô gái cười khúc khích. “Cạn ly nào!”
“Cạn ly,” Shinichi nói, hắn cụng nhẹ lon nước vô lon của cô bạn gái, rồi hai đứa tập trung vào chỗ nước giải khát đó trong khoảng vài giây. Ran hạ lon nước xuống trước rồi quay lại với cặp kính viễn vọng, cô khẽ phụng phịu khi nhớ ra thời gian trong vé sắp hết.
“Ôi, phải rồi tớ suýt quên!” cô chợt la lên. “Lúc nhìn qua kính tớ thấy có quảng cáo phim nhé, tên là Sunset Snow (Tuyết hoàng hôn) – sẽ chiếu ở rạp Toto ngay dưới đây thôi! Tụi mình tới đó coi phim nghe – tớ có nghe nói phim được nhiều người khen lắm đó …”
Shinichi bật nắp điện thoại di động của hắn lên xem giờ. “Mình nên nhảo chân lên chút,” hắn nhận xét nhanh. “Suất chiếu tiếp theo sẽ sau 15 phút nữa đấy.”
“Thật à?” Ran la to, cô nắm lấy bàn tay hắn rồi kéo nhanh hắn chạy về phía cầu thang máy. “Thế thì tụi mình lẹ lên đi thôi..”
Shinichi mất thăng bằng một chút, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nắm chặt tay cô bạn gái cùng chạy về phía cầu thang. Cô bạn hắn tự nhiên đỏ cả mặt, cõ lẽ vì nhận ra cô đang nắm chặt tay hắn, hắn vội mỉm cười bẽn lẽn rồi xiết nhẹ tay cô gái để trấn an. Gương mặt xinh xắn của cô gái bừng sáng một nụ cười – một nụ cười đẹp, rất đẹp – trong lúc cô xiết lại bàn tay hắn.
Đương nhiên cô sẽ không buông ra với bất cứ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top