Chap 20


Tưởng Vân Đạt đúng là hiệu suất làm việc hơn người, không đến mấy ngày sau, kịch bản bộ phim "Tình yêu tới" đã nằm trong tay Hyomin.

Boram nghe Hyomin kể lại tình huống không thể tưởng tượng được kia, rồi nhìn chằm chằm kịch bản,một hồi chảy nước miếng, một hồi nhíu mày, cứ như vậy nửa giờ, sau đó đứng dậy nhẫn nhịn nói: "Việc này, chị nghĩ cứ để Park tổng trở về quyết định đi!"

Hyomin hiểu rõ mâu thuẫn trong lòng Boram hiện tại.

Cả Boram và Hyomin đều hiểu rõ sức ảnh hưởng của Tưởng Vân Đạt trong giới giải trí lớn thế nào, nhận lời mời của ông ta rất có khả năng Hyomin sẽ có cơ hội thoát khỏi cái danh "Độc dược phòng bán vé", chân chính mà được xếp vào hàng minh tinh. Thế nhưng, cả hai người đều hiểu, nam chính của bộ phim này là Harm Eunjung, scandal giữa Hyomin và hắn rầm rộ một thời gian trong quá khứ, bây giờ mà hợp tác, sợ rằng rất khó có thể tránh khỏi lại trở thành tâm điểm bàn tán.

Nói thẳng ra là, Hyomin từ trước tới nay đều công khai là bạn gái của Park Jiyeon, cho dù chỉ là vì bát cơm, cũng không nên cố ý tạo scandal để lăng xê tên tuổi, cho nên...

Hyomin không cam lòng mà nhìn Boram gật đầu, nói: "Kỳ thực, em cũng nghĩ như vậy."

Về Park Jiyeon, từ sau ngày Hyomin uống rượu say, anh chưa hề xuất hiện trước mặt cô. Hyomin chỉ nghe nói anh đã đi công tác nước ngoài, cô cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, dù sao từ xưa tới nay anh cũng chưa bao giờ nói với cô lịch trình làm việc của mình, cô cũng đã quen với việc anh luôn xuất quỷ nhập thần.

Thời gian này Hyomin bỗng cảm thấy rất phiền não.

Hyomin mỗi ngày trước khi đi ngủ đều quen lôi kịch bản của Tưởng Vân Đạt ra đọc một chút, càng đọc càng thấy thú vị, càng đọc càng thấy ngứa ngáy tâm can. Nhưng trong lòng Hyomin hiểu rõ cơ hội rất xa vời, đành bất lực tự mình dỗ dành bản thân, diễn không được thì quay quảng cáo, dù sao cũng vẫn kiếm được tiền. (hic... khổ thân chị!)

Đáng tiếc, quay quảng cáo cũng không phải thực tốt. Cách đây nhiều năm, Hyomin đóng quảng cáo cho hãng dầu gội, thời gian cả clip quảng cáo chỉ một vài phút, thế nhưng Hyomin phải diễn từ thời cổ đại đến hiện đại, hóa trang mất vài giờ, lại còn bị treo bằng dây thép. Vài ngày sau khi quay xong, Hyomin không chỉ mệt mỏi, mà mình mẩy còn đầy vết thương, vô cùng thê thảm.

Hôm nay Hyomin thật không dễ dàng gì phải làm đi làm lại mới quay xong một quảng cáo, cô nhanh chóng về nhà, thầm muốn lên giường ngủ một giấc. Thế nhưng, cuộc sống hết lần này đến lần khác không chiều lòng người. Ngay lúc Hyomin ngủ say sưa, mơ kiếm được rất nhiều tiền thì chuông điện thoại reo vang.

Hyomin vùng vẫy từ trong chăn chui ra ngoài, hai mắt nhắm tịt từ từ lần mò tìm điện thoại, thật muốn chết mà "a lô" một tiếng!

Tức giận chính là, người gọi điện đến lại là một kẻ môi giới, hỏi Hyomin có hứng thú muỗn đầu tư vào wangpu (tên một trang web) hay không. Hyomin tức giận, nói "Không có hứng thú" rồi cúp điện thoại.

Một lúc sau, chuông điện thoại lại reo, Hyomin lấy chăn chùm đầu, lại nghe tiếng chuông điện thoại đòi mạng vang lên, rốt cuộc nhịn không được hất tung chăn đứng dậy nhấc điện thoại lên mắng xối xả.

"Anh có bệnh à, tôi nói tôi không có hứng thú, anh gọi nhiều vậy làm gì? Không biết người khác còn phải nghỉ ngơi sao? Tôi hiện tại không muốn đầu tư wangpu, tôi muốn kiện các anh, anh ở công ty nào, tên là gì? A lô, a lô... anh nói đi!"

Hyomin quát lên mấy tiếng, cho rằng đối phương đã sợ đến mức không dám nói lời nào, định cúp điện thoại thì bên kia truyền đến giọng một người đàn ông.

Park Jiyeon nói: "Là anh!"

Hyomin trong đầu "đinh" một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, lấy tay bịt mũi nói: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được!"

"Anh nhớ đây là số điện thoại bàn!" Park Jiyeon lạnh lùng nói.

"..." Hyomin nhất thời như một quả bóng xẹp xuống, khiêm nhường giải thích: "Kỳ thực, em còn chưa tỉnh ngủ..."

"Nghe đã biết!" Park Jiyeon nói.

Hyomin đỏ mặt, ủ rũ nói: "Em đang ngủ mà, đâu biết là anh gọi, còn tưởng là cái công ty gì gì kia vừa rồi lại gọi để mời đầu tư"

"Xem ra anh sai rồi! "

"Không không... anh thế nào mà sai được, là em... Không! Chính là cái công ty wangpu kia có lỗi! Hay là anh thuê luật sư tố cáo đi, điều tra xem là công ty của ai mà quấy nhiễu dân, sau đó kiện cho bọn họ phá sản!"

"Ý kiến này không tồi! Ngày mai anh bảo luật sư tiến hành." Park công tử tiếp tục nói.

Người này định làm thật.

"Em với anh hay nói giỡn thôi mà, là em sai được chưa?" Hyomin lúc đó chỉ muốn khóc: Park công tử à, Park đại thiếu à, ngài đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho em đi được không, tim của em thật là không thể chịu đựng nổi được cứ nhảy loạn xạ như thế được!

"Ồ, em định bồi thường anh thế nào đây?" Park Jiyeon hỏi.

Thật đúng là được voi đòi tiên mà. Hyomin không cam lòng nói: "EM - BÁN - THÂN - KHÔNG - BÁN - NGHỆ, anh có muốn bàn bạc không? " Hyomin cho rằng, giữa bọn họ hiện tại đang cách nhau một Thái Bình Dương, người này làm sao có đủ khả năng bay qua mà về ngay được.

Thế nhưng lập tức Hyomin phát hiện mình đã sai!

"Có thể" Hyomin nghe thấy Park Jiyeon không thèm đếm xỉa gì mà đáp ứng, ngay sau đó, chuông cửa đột ngột vang lên, anh nói: "Ra mở cửa nhanh!"

Cảm giác này là rất tinh tế, giống như khi người ta đang vui mừng vì đã nhảy vọt qua một hố, nhưng sau đó, lại phát hiện mình rơi vào hố phía sau lớn hơn.

Chết không toàn thây.

Chẳng hiểu sao trong đầu Hyomin hiện lên cái câu này. Nhất thời Hyomin hận không thể tự tát cho mình hai cái vào mồm: "cho ngươi chừa cái tội tùy tiện bắt điện thoại, cho ngươi chừa cái tội tùy tiện nói cái gì mà bán thân không bán nghệ!" Cuối cùng Hyomin vẫn phải từ trên giường đi xuống, ra mở cửa.

Quả nhiên Park Jiyeon đang đứng ngoài cửa. Hyomin vừa mở cửa ra, anh cũng không hề khách khí rất nhanh bước vào, thuận tiện đưa cho Hyomin một vật. Hyomin phản xạ rất nhanh đỡ lấy, sau đó liền nhìn thấy, mặt mũi tái nhợt, một bộ âu phục!

Trong tay anh xách theo một valy hành lý, hình như mới vừa xuống máy bay. Hyomin nghĩ, anh nhất định là ngại trở về quá muộn nên liền biến nhà cô thành quán trọ.

Hyomin tức giận, hận đến nỗi không thể tiến đến đá cho Park Jiyeon một cước. Trong lúc cô vừa mới quay về phía Park Jiyeon mà nghiến răng nghiến lợi, anh bỗng nhiên bỏ hành lý xuống hỏi: "Ăn cơm không?"

"Em ở đây hết mì ăn liền rồi" Hyomin nghiêm mặt nói.

"Không sao, anh có" Park Jiyeon xoay người, lấy một cái túi nilon giơ lên.

Hyomin lặng người. Đầy một túi mì ăn liền!

Đại boss Park Jiyeon của công ty giải trí Dino, quá nửa đêm đến nhà người ta ăn mì gói, chuyện này có nói ra cho người khác nghe cũng không ai tin, ngay cả chính bản thân Hyomin cũng chưa từng trải qua, đều nghĩ đây là một giấc mơ.

***

Rốt cuộc là anh điên rồi, hay chính là cô đang sinh ra ảo giác. Hyomin bắt đầu có chút đắn đo, cho đến lúc nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm vọng ra, mới xác định chắc chắn. Hyomin không khỏi giận dữ, hận đến nghiến răng nghiến lợi hành vi của Park Jiyeon, hận không thể lao vào, úp cả cái nồi vào mặt Park Jiyeon, khiến cho anh ta được lĩnh hội một chút bản lĩnh lợi hãi của cô.

Thế nhưng, Hyomin vẫn còn không đủ dũng cảm, không chỉ có vậy, cô ngay cả một chút gan dạ trên mặt cũng không có, ai biết được khi Park Jiyeon nổi giận, liền dùng biện pháp gì hành hạ cô, trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu được anh phá hủy.

Hyomin thở dài, đổ mì nấu chín vào bát, bưng ra ngoài.

Nhưng điều khiến cô không ngờ được chính là lúc đem bát mì ra ngoài, phòng tắm cũng mở cửa. Park Jiyeon nửa thân trên không mặc gì đi ra, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Hyomin thoáng chốc như hóa đá, nhìn Park Jiyeon vừa tắm rửa xong, cả người ướt sũng, vốn dĩ lúc đầu tóc tai gọn gàng nhưng hiện giờ toàn bộ đều rối bời, từng sợi vương trên trán, nước không ngừng chảy xuống, rơi trên vai, theo đường cong của cơ thể, chảy qua ngực, cơ bụng, chưa đến khăn tắm vây quanh bụng.

Nhất thời, Hyomin đầu óc trỗng rỗng, bát mì trong tay toan rơi xuống.

May mà Park Jiyeon nhanh lẹ, giúp Hyomin đỡ lấy mới không tạo ra thảm kịch. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà lúc này khoảng cách giữa bọn họ kéo gần lại, Hyomin thậm chí thấy rõ từng vết tích giọt nước chảy qua trên người Park Jiyeon, từ hông cho đến bụng dưới, một chút sẹo cũng không có, dùng từ hoàn mĩ để hình dung thật không khoa trương chút nào.

Thời khắc này, mặt Hyomin bỗng nhiên đỏ lên, hai má mơ hồ nóng ran, vô thức mà liếc mắt qua, lắp bắp nói: "Cái này.... mì... mì ăn được rồi!"

Đối phương thật lâu không có đáp lại, Hyomin bưng bát mì, cảm thấy mỏi tay, đành phải kiên trì chậm rãi quay mặt đi, sau đó liền phát hiện, từ nãy Park Jiyeon vẫn duy trì động tác, hai mắt mở to mà nhìn chằm chằm Hyomin.

Bốn mắt nhìn nhau, trống ngực đập thình thịch.

Lúc này, Hyomin mơ hồ hiểu ra tại sao Park Jiyeon muốn cô làm bạn gái, bởi vì chỉ có cô mới có thể tự chủ được bản thân, mới có thể không phá vỡ quy tắc. Thế nhưng, tự chủ cũng có giới hạn thôi! Nếu như Park Jiyeon dám thách thức cô, tin hay không tin, cô ngay lập tức có thể đọc ra một trăm lần các quy tắc bất thành văn.

Hyomin tay bưng bát mì đã run rẩy, sau đó, bát mì bị lấy đi.

Park Jiyeon xoay người, tự nhủ nói: "Chậm vậy, anh sắp chết đói rồi!"

Hyomin lúc nãy tim vẫn còn đập thình thịch, xuân tâm nhộn nhạo, hiện tại như bị hắt một gáo nước lạnh, buốt giá một trận.

Ông trời ơi! Đây chính là cầm thú, cầm thú a!

Lời nói là vậy, nhưng Hyomin cũng phải thừa nhận, hình dáng Park Jiyeon ăn mì thật dễ nhìn, rất ít có ai có thể ăn một bát mì một cách tao nhã như vậy, cho nên Hyomin ngồi một bên trên sô pha, vừa uống sữa, vừa liếc nhìn Park Jiyeon phía bên kia, trong lòng không ngừng âm thầm đọc thần chú: "Nghẹn chết đi, nghẹn chết đi, nghẹn chết đi...."

Sau đó, bi kịch xảy ra.

Do Hyomin quá nhập tâm đọc thần chú, bên kia Park Jiyeon còn chưa nghẹn, cô đã bị sặc sữa. Sữa bò thuận đường chảy vào trong khí quản, nước mắt cô trào ra, vất vả lắm mới thở bình thường lại. Hyomin mở mắt đã phát hiện Park Jiyeon đang nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

Hyomin lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, không phải là bị sặc sao, tốt vậy ư mà còn cười?

Anh còn dám cười!

Trong lúc Hyomin còn bi phẫn tột cùng, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, cô nhớ tới kịch bản của Tưởng Vân Đạt còn để trên giường.

Boram nói, nhận hay không nhận, còn phải đợi Park tổng quyết đinh. Lúc trước Hyomin còn khổ sở nghĩ không biết phải mở miệng thế nào, hiện giờ đúng là một cơ hội tốt, không bằng nhân lúc Park công tử ăn xong bát mì rồi đề cập đến?

Cô còn chưa nhấc mông, Park Jiyeon đã đã hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, lập tức cười nịnh nọt, lắc đầu nói: "Không có gì, cái kia... mì ăn ngon không?"

"Bình thường!" Park Jiyeon trả lời.

Hyomin chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Có muốn ăn thêm một bát nữa không?"

"Không cần!"

"Vậy hay là uống sữa .."

"Nói đi, muốn xin anh cái gì?" Park Jiyeon không nể tình mà cắt đứt lời Hyomin.

"Ha ha..." Hyomin cười gượng hai tiếng, "Kỳ thực không có gì, chỉ là

em vừa mới nhận được một kịch bản, Boram cũng cảm thấy không tồi, cho nên em muốn hỏi qua anh rốt cuộc có muốn tiếp nhận hay không?" Hyomin tận lực lấy Boram ra làm bia đỡ đạn.

Park Jiyeon chớp măt hỏi: "Ai?"

"Đạo diễn Tưởng"

Hyomin qua quýt trả lời như vậy cũng không giấu giếm được Park Jiyeon, anh nhíu mày, nói: "Tưởng Vân Đạt?"

Nhìn Park Jiyeon bộ dạng cau mày như vậy, Hyomin cũng biết việc này không phải trò đùa. Quả nhiên, Park công tử nói tiếp: "Bộ phim này không thể nhận, anh sẽ sắp xếp cho em một bộ phim khác"

Cự tuyệt như vậy thật là quá thẳng thắn, Hyomin vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Đạo diễn Tưởng rất có thành ý, đã gửi kịch bản đến cho em, hay là anh xem qua một chút?"

"Không cần!" Park Jiyeon nói, "Kịch bản của ông ta không thích hợp với em!"

"Anh còn chưa có xem qua, sao đã nói như vậy..."Hyomin cố sức đấu tranh.

Park Jiyeon không nhúc nhích, thái độ kiên quyết.

Nhưng mà vốn là một thanh niên thời đại mới có lý tưởng, có văn hóa, có nghị lực, Hyomin nếu đã quyết tâm nói ra, không có lý do gì mà không cố gắng một phen. Cơ hội tốt như vậy, cho dù là mặt dày mày dạn, Hyomin cũng phải dây dưa một hồi.

Nghĩ vậy, cô dứt khoát ngang ngược, đứng dậy đi đến bên cạnh Park Jiyeon, víu lấy tay anh làm nũng nói: "Anh để em nhận đi, chỉ một lần này thôi, chỉ cần anh đồng ý, em cái gì cũng làm!"

Thốt ra những lời này xong, Hyomin hoàn toàn hối hận, Park Jiyeon quay đầu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, lặp lại câu nói: "Cái gì cũng làm?"

Không khí bỗng nhiên tràn ngập mùi nguy hiểm, Hyomin cấp tốc buông tay Park Jiyeon, cười cười nói: "Kỳ thực cũng không phải..."

"Anh nhớ kỹ em có nói qua, bán thân không bán nghệ!" Park Jiyeon một lần nữa cắt ngang lời Hyomin, trong mắt lóe ra tia nguy hiểm, thân thể chậm rãi tiến gần Hyomin.

"Có sao? Em không nhớ..." Hyomin không khỏi khẩn trương đứng lên, vừa giả ngu vừa lùi lại phía sau, muốn đứng lên chạy trốn.

Nhưng mà cái mông còn chưa nhấc lên, thắt lưng đã bị tóm lấy. Park Jiyeon dễ dàng kéo Hyomin lại, đặt ở dưới thân.

Nhất thời, Hyomin cảm thấy mình như con thỏ trắng sắp bị sói ăn thịt, lúc nào cũng có thể bị cắn một miếng, toi mạng.

Hyomin cầu xin: "Anh đừng có đùa như vậy, vừa nãy em chỉ nói giỡn thôi"

"Nhưng anh không cảm thấy vậy." Park Jiyeon nhìn Hyomin như nhìn con mồi, giọng nói trầm thấp, "Nếu như em thực sự cái gì cũng chịu làm, anh không ngại suy nghĩ yêu cầu của em một chút"

"Không không không!" Hyomin liều mạng lắc đầu: "Em không muốn diễn, một chút cũng không..."

Những lời còn lại, Hyomin không còn cách nào nói tiếp.

Bởi vì, cô lại bị hôn.

Nhất thời, Hyomin mở to hai mắt, tay chân cứng nhắc, lạnh sống lưng, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Anh còn chưa có đánh răng! O_o

Vote đê, vote nhiều nhiều vô cho mình có hứng viết tiếp chớ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hyomin