Chap 51: Chưa bao giờ hối hận

Gi­ang Mạc Viễn nghe lời của cô sau nhàn nhạt nhếch môi, "Có thể nói anh thật đúng là nghĩ ép em, ở nhà yên bề tốt hơn ở bên ngoài xuất đầu lộ diện."

"Vậy anh còn đưa xe cho em?" Không biết sao, tâm tình của cô cảm thấy nhẹ nhõm. Loại cảm giác này đã bao lâu chưa từng có rồi hả ? Tựa hồ đã rất lâu, kể từ khi anh vì chuyện Cố Mặc hoàn toàn trở mặt, hai người bọn họ giống như cũng lâu rồi chưa có nhẹ nhàng như vậy.

"Em tuyệt đối là người đầu đụng tường tâm không chết, không để cho em làm việc so với ép em đi chết còn khó chịu hơn. Trước mặt anh có thể ngoan ngoan ngoãn ngoãn , sau lưng không biết có thể làm ra những chuyện gì làm trời long đất lở , cho nên chẳng tùy em." Gi­ang Mạc Viễn cầm lấy khăn giấy ưu nhã lau khóe miệng một cái nhạt như Thanh Phong, nói đến chỗ này đột nhiên lời nói xoay chuyển, "Còn nữa, ai nói chiếc xe kia là cho em?"

"Hả?" Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

"Xe, sẽ phải trả tiền thuê ." Anh chậm rãi bổ sung câu, cầm chén nước lên uống một ngụm.

Trang Noãn Thần trợn to cặp mắt, bật thốt lên, "Gi­ang Mạc Viễn, anh có tính toán cũng đánh tới đầu vợ mình?" Những lời này thuần túy chính là phát ra từ nội tâm, như vậy tự nhiên mà nói ra, cô tựa hồ quên trước mắt cô cùng anh quan hệ có nhiều cứng ngắc. .

Gi­ang Mạc Viễn liễm mắt vào trong chén nước, khóe môi không nhịn được khẽ động một chút, lời của cô giống như là vằn nước trong chén vào trong đầu, nhất là cô"Vợ mình" mấy chữ này, nội tâm anh một góc lạnh lẽo bị chữ này đột nhiên hòa tan một góc, từ từ tạo thành dòng nước ấm. . . . . . "Em không phải là vẫn đánh giá anh là gi­an thương sao, vô gi­an bất thương." Anh cười như không cười bật ra câu giỡn.

Trang Noãn Thần cũng nhìn ra khóe môi anh dãn ra, cố ý nói một câu, "Vậy anh nói tiền mướn tính thế nào?"

"Trước mắt còn chưa nghĩ ra". Cô nhìn chằm chằm anh. "Chờ nghĩ xong sẽ nói cho em biết thôi." Gi­ang Mạc Viễn không nhịn được nhếch môi. Cô nhìn anh cười, trái tim lại bắt đầu không nhịn được nhảy lên nhảy xuống, thật ra thì anh cười một tiếng thật rất mê người. Bên trong phòng lại khôi phục trầm mặc, anh không nói chuyện nữa, cô cũng không có mở miệng.

Đợi mau ăn cho tới khi nào xong thôi, Gi­ang Mạc Viễn nhìn cô, một hồi lâu sau nhẹ giọng hỏi câu, "Tại sao muốn anh tin tưởng em?"

Đang uống nước Trang Noãn Thần thiếu chút nữa bị sặc, để ly xuống mở trừng hai mắt, "Hả?"
Anh nói cái gì đó.

"Anh là hỏi --" Giang Mạc Viễn để đũa xuống, nhìn chằm chằm mặt mịn màng của cô, "em tại sao lại sợ anh hiểu lầm?"

"Em, em mới không có sợ đấy. . . . . ." Cô cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng cúi đầu yên lặng dùng bữa. Bàn ăn đối diện thủy chung không có động tĩnh, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy quanh quẩn ở trên đỉnh đầu hinh mắt đạo sắc bén. Một hồi lâu sau rốt cuộc vẫn kiềm chế không được, khe khẽ thở dài, ngẩng đầu dũng cảm chống lại tròng mắt vẫn không có dời đi của anh. "Anh là. . . . . . Chồng em, em dĩ nhiên hi vọng anh không phải hiểu lầm em." Cô khó khăn nói xong câu đó gương mặt lại dính vào một tia đỏ ửng. Gi­ang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, sâu trong đáy lòng bỗng dưng vọt qua mềm mại, đối với cô đủ loại chất vấn cùng không tin tưởng trong nháy mắt bị một cỗ tình cảm mãnh liệt che lấp, như sóng to gió lớn chụp lại, làm anh tim đập nhanh không dứt, có một chút chớp mắt anh rất muốn ôm cô vào trong ngực.

Anh nghĩ như vậy cũng làm như vậy, hướng về phía cô đưa tay, "Tới đây." Trang Noãn Thần ngước mắt nhìn mắt của anh, con ngươi chỗ sâu của anh giống như là có tình cảm mơ hồ lăn lộn, vẻ này khiến thanh âm lòng của cô liều mạng loạn xạ om sòm màng nhĩ của cô. Nhìn bàn tay to của anh, khớp xương rõ ràng lòng bàn tay chắc chắn, cô không kìm hãm được đưa tay nắm lấy, đứng dậy đến bên cạnh anh ngồi xuống. "Em thật lòng trả lời anh một câu." Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp. Cô nhìn anh, ánh mắt của anh rất nghiêm túc. "Nói cho anh biết, em bây giờ vẫn thích Cố Mặc?" Gi­ang Mạc Viễn hỏi những lời này, con ngươi là tan không được lo lắng. những lời này của anh nghe vào rất dứt khoát trực tiếp, nhưng ánh mắt hơi có vẻ do dự, giống như là một loại mong đợi hoặc như là một loại sợ hãi. Là cô nhìn lầm rồi sao? Anh biết sợ?

"Trả lời anh." Anh thật thấp thì thầm.

"Em. . . . . ." Hắn hỏi lên chính là một mặt, ép cô lại không thể không đi đối mặt nội tâm của mình, thở khẽ một chữ sau cô dừng lại, cúi đầu một hồi lâu sau mới nhẹ nói câu, "Đã sớm không thương."

Con người cảm tình rất vi diệu, thời gi­an tổng hội lặng lẽ thay đổi chút chuyện tình không để cho ngươi biết, chờ bỗng nhiên quay đầu lại mới phát hiện vạn sự vạn vật đều đã trở nên hoàn toàn thay đổi. Cô đối với Cố Mặc tình cảm cũng là như thế, đã từng lấy vì là tình cảm Phân Thiên băng địa liệt quay đầu lại cũng được thế sự xoay vần. Chỉ là, nói bây giờ đối với anh một chút tình cảm cũng không có cũng là giả, khi Cố Mặc đau cô cũng sẽ cùng đau, Cố Mặc xuân phong hả hê cô cũng sẽ cùng theo cao hứng, nhưng cô rất rõ ràng, đấy đã thành một loại thân tình thượng nhớ. Mà Giang Mạc Viễn, đã là người đàn ông không biết từ lúc nào đi vào trong lòng cô, cho cô nhiều nhất triền miên dịu dàng yêu thương, anh yêu như rượu, nhìn qua sẽ không oanh oanh liệt liệt, nhưng cẩn thận nhấm nháp sẽ lên hương đậm đà. Cô thương anh, rồi lại gần thì e sợ, bởi vì lại không biết từ lúc nào lên, ly rượu này nghiễm nhiên thành rượu mạnh, đem cô thiêu cháy hài cốt không còn. Cô sợ loại tình yêu này, cũng không dám lần nữa nhìn thẳng phần này yêu, cô sợ bị loại cảm giác đáng sợ này nghiền xương thành tro, cuối cùng anh sẽ tiêu sái nghênh ngang rời đi, mà cô chỉ sẽ vạn kiếp bất phục.

Gi­ang Mạc Viễn yêu, thủy chung là đáng sợ. Nghe lời của cô xong, đáy mắt Gi­ang Mạc Viễn một cái chớp mắt lộ vẻ xúc động, môi mỏng giật giật muốn nói cái gì lại đè lại, mở miệng nữa đã là không biến sắc, "Không thương là tốt nhất, bởi vì em có yêu hay không cậu ta đều sẽ không buông tay, em cũng đừng mơ tưởng vì cậu ta mà ly hôn với anh." Nói xong lời này anh cầm lấy chén nước nắm, mặt ngoài gió êm sóng lặng nhưng trong lòng nhấc lên sóng biển, vẻ kích động giống như là át chế không nổi nước lũ cuốn tới. Cô không thương Cố Mặc! Cô đã không thương Cố Mặc nữa rồi !

Trang Noãn Thần nổi đóa, người đàn ông này thế nào lại không được tự nhiên như vậy? Trước một khắc còn làm cô có một tia lộ vẻ xúc động, sau một khắc liền ác ngữ, thấy anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm chén nước mắm, cô chân mày gần như vặn thành bánh quai chèo, một cái chén mắm có cái gì mà nhìn?

"Cái người này người thật là kỳ quái." Cô không nhịn được lầm bầm câu.

"Em nói cái gì?" Gi­ang Mạc Viễn xoay mặt nhìn chằm chằm cô.

Không biết là bởi vì anh quá mức kích động nên ánh mắt sắc bén, hay là bởi vì phản ứng quá nhanh hù được cô, thấy anh nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt sau cô ấm ức đổi lời nói, "Em khi nào với anh nói ly hôn?"

Gi­ang Mạc Viễn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, ngón tay cũng đang khẽ run. Cô không có chú ý, nếu như cẩn thận chú ý lời nói liền có thể phát giác cốc nước bên trong nước nhẹ nhàng dạng nổi lên vằn nước. "Anh yên tâm, coi như anh cầm đao gác ở trên cổ em em đều sẽ không cùng anh ly hôn!" Trang Noãn Thần khởi thân chính mình trở lại vị trí, uống một hớp canh sau cố ý chọc giận anh, "Với anh ở chung một chỗ tối thiểu còn có thể mướn xe, nếu là ly hôn em không tự mình mua xe được? Món nợ này không có lời, em sẽ không lợi dụng anh."

Gi­ang Mạc Viễn nhìn cô cảm thấy ngạc nhiên, anh vạn vạn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, một hồi lâu sau không nhịn được lắc đầu cười khổ, trong lòng, cũng là từ không có trôi qua ngọt. "Tóm lại, em gả cho anh ngày đó cũng đã nói, bên nhau đến lúc nào thì em đều sẽ không ý kiến." Cô nói xong đứng dậy, đem thức ăn còn dư ở chén dĩa đơn giản thu thập một tý cầm vào phòng bếp, đi tới cửa phòng bếp dừng bước, không có quay đầu lại, nhẹ nói câu, "Có lẽ. . . . . . Anh cho tới bây giờ cũng không biết, thật ra thì gả cho anh, em cho tới bây giờ cũng không hối hận." Lời của cô làm Giang Mạc Viễn đầu vai bỗng dưng nhảy vọt, cả người trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, chờ phản ứng kịp, bóng dáng của cô sớm đã bị cửa phòng bếp che chắn. Anh không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, lời của cô thủy chung vây lượn chung quanh anh, nhẹ nhàng nhàn nhạt , cũng không lỗ không vào thẳng hướng trên tâm khảm anh mà chui vào. Một hồi lâu sau Giang Mạc Viễn đứng dậy, gần như cứng còng mà đi vào phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấp máy môi mỏng,

"Em, lời mới vừa nói là sự thật?" Đang cầm bánh ngọt Trang Noãn Thần dừng lại động tác, đôi tay khoác lên trên đài một câu nói không nói. Gi­ang Mạc Viễn từ từ đi lên trước. Cùng với cô ở cự ly gần. Anh tự tay, ngón tay rốt cuộc xuyên qua ánh sáng ở giữa, nhẹ nhàng khoác lên đầu vai của cô, "Thật không có hối hận gả cho anh?"

Bờ vai trần trong không khí nháy mắt bị nhiệt độ lòng bàn tay anh bưng bít. Cô nhẹ nhàng rũ mắt, phát hiện mình hô hấp cũng có chút dồn dập. Gi­ang Mạc Viễn gần sát cô, cánh tay rắn chắc từ từ vòng chặt vào hông của cô, cúi đầu ở bên tai cô thì thầm, "là vậy sao?"

Trang Noãn Thần đưa tay chắn cánh tay của anh, chỉ sợ đi lên nữa một chút là có thể nhận thấy được lòng của cô cuồng loạn không ngừng, trong ngực người đàn ông ôn tồn làm cô hoài niệm, thậm chí có một khắc chóp mũi chua chua.

Hít sâu một hơi, lại cố ý thật thấp nói một câu, "Thay dì Hứa cầm chén đũa rửa sạch sẽ, chuyện này chính là thật." Có một loại nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt lại giỏi về nói chút lời ngon tiếng ngọt, còn có một loại nữ nhân là thích nghe lời ngon tiếng ngọt cũng không giỏi về nói chút lời ngon tiếng ngọt, cô chính là điển hình người sau.

Gi­ang Mạc Viễn sửng sốt, thật lâu mới thấy buồn cười. Không lâu, anh vẫn thật là đứng ở phòng bếp rửa bát đũa. Dì Hứa thấy vậy kêu to, muốn tiến lên, Trang Noãn Thần kéo dì Hứa lại, nhẹ nói câu, "Để cho anh ấy rửa đi." Dì Hứa kinh ngạc đứng tại chỗ. Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn ánh sáng ở nơi Giang Mạc Viễn, nhàn nhạt cười lơ đãng từ đáy mắt chảy xuống trái tim. Có lẽ, quan hệ của cô và anh cũng không phải là xấu như vậy. . . . . . --- -------- ---

Trang Noãn Thần mang theo nhân viên Vạn Tuyên hướng tập đoàn Cao Thịnh tranh thủ quảng cáo hoạt động hạng mục Phỉ Tư Mạch, bởi vì sản phẩm nói rõ phải nhận được đông đảo truyền thông tham dự, trong lúc nhất thời ngược lại có các nhãn hiệu chủ động tới cửa yêu cầu hợp tác, thật ra thì không thể không quy công ở lực độ của Hoa Báo, đầu rồng mua sổ sách, những thứ khác tiểu quỷ nhi đương nhiên dễ nói chuyện.

Cùng lúc đó, Vạn Tuyên cũng gia tốc tuyển mộ nhân viên, ở thời điểm đạt lấy hợp đồng ký kết, nhân viên tương quan cũng lục tục chuẩn bị đầy đủ, trong lúc nhất thời Vạn Tuyên cũng náo nhiệt. Lưu giám đốc đối với năng lực làm việc của Trang Noãn Thần đã khẳng định, cũng hi vọng cô có thể tranh thủ đến tổng bộ Cao Thịnh đồng ý ý kiến, hơn nữa cùng cô tiết lộ rất nhanh tổng giám đốc Cao Thịnh tới Bắc Kinh họp, hi vọng đến lúc đó cô có thể tranh thủ cơ hội hợp tác. Trang Noãn Thần dĩ nhiên hưng phấn không thôi, đội lại bắt đầu tăng giờ làm việc. Tất cả đều ở lặng yên không một tiếng động, mà thời gi­an này cô và Giang Mạc Viễn quan hệ cũng rất dung hiệp, anh mặc dù vẫn như cũ bận rộn, nhưng ở bận rộn ngoài cũng không quên gọi điện thoại cho cô, về đến nhà cũng không nói lời nói lạnh nhạt, khôi phục tình trạng trước kia, ai ngờ, lại bị một chuyện ngoài ý muốn phá vỡ cục diện gió êm sóng lặng. . . . . .

Mn vote để ad có động lực edit nhé! Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vyu#đy