Chap 47: Tiên sinh trở về!
"Đúng, anh yêu em." thái độ Mạnh Khiếu chưa bao giờ kiên trì như vậy, kéo chặt tay của cô, "Lần này, anh nói thế nào cái gì cũng không that tay em ra nữa."
Hạ Lữ ngơ ngác nhìn anh, nửa ngày mới mở miệng, "Tôi là loại phụ nữ tham lam hư vinh."
"Cho nên em chỉ có thể tìm anh, anh có thể nuôi nổi em." Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm cô, hai mắt sáng lên.
"Nhưng là, tôi không phải là thiếu nữ ngây thơ. . . . . ."
"Anh cũng vậy chạm qua rất nhiều phụ nữ."
Hạ Lữ nóng nảy, "Ý của tôi là, anh có thể tìm người tốt hơn."
"Không tìm được, chỉ có em." Mạnh Khiếu nhếch môi nhẹ nhàng cười.
"Tôi không đáng để anh yêu, làm sao lại tự uất ức mình? Làm sao phải khổ cực như vậy?"
"không khổ, nếu như không có anh em là mệnh khổ." Anh cười có một tia tà mị.
Hạ Lữ từ từ bình tĩnh lại, theo dõi anh gằn từng chữ, "anh có thể tưởng tượng tốt lắm, một khi làm cho tôi với anh ở chung một chỗ thật, về sau anh nghĩ bỏ rơi cũng bỏ rơi không được."
"Anh cũng vậy rõ ràng nói cho em biết, anh với em ở chung một chỗ chính là hướng cả đời." Mạnh Khiếu cũng từng chữ từng câu nói.
Hạ Lữ mắt có chút lộ vẻ xúc động. Cả đời. . . . . . Tốt đẹp dường nào. . . . . . ——— —————— ——— ——— ————
Trù bị sản phẩm nói rõ không là chuyện dễ dàng, thời gian trù bị cũng liên tiếp xảy ra vấn đề. Trừ Vương Tranh cùng Phương Tiểu Bình bên ngoài, các nhân viên khác của Vạn Tuyên đều là lần đầu tiên trù bị kiểu hoạt động này, cho nên khi Trang Noãn Thần bố trí nhiệm vụ dặn đi dặn lại bọn họ trong quá trình còn sẽ có chút cạm bẫy. . tin tức tuyển mộ phát ra ngoài liền có thí sinh tới cửa, nhưng mấy ngày trôi qua cũng không tìm được người thích hợp, không phải đối phương ngại công ty nhỏ chính là không phù hợp công ty yêu cầu. Trong khoảng thời gian này căn bản cũng là dựa vào nhân viên tạm thời. Nhân viên tạm thời mời tới tuy nói rất có kinh nghiệm nhưng thường lười biếng, Trang Noãn Thần không thân thiết nên nhìn xăm soi căn bản cũng không được. Bên này giam sát phương án hoạt động Vương Tranh bên kia lại muốn cùng Thi Lỗi cùng nhau xác định hội trường, toàn bộ người trong tổ chuyển động không ngừng tựa như con quay. Bởi vì thái độ làm việc của Trang Noãn Thần nghiêm cẩn, công ty đối phương rất hài lòng, phương án trôi qua cũng rất thuận lợi, như vậy thoáng một cái lại qua không ít ngày, đêm trước ngày diễn ra hoạt động. Trang Noãn Thần lại không dám phớt lờ, cùng lúc đó cũng tín nhiệm hai người thực thi hoạt động, cùng chia sẻ chút áp lực, nhưng này lúc Thi Lỗi ở hội trường lại không cẩn thận bị dập đầu nén bị thương, trong lúc nhất thời cô lại chỉ có thể tự mình ra trận, một ngày một đêm giám sát công nhân làm việc. Liên tiếp mấy ngày cô đều cơ hồ sống tại trong công ty, về nhà nhưng mà cùng lắm là tắm rửa tắm rửa thay quần áo ....
Trung tuần tháng tám nóng đến càng thêm muốn chết, người không thể rời đi máy điều hòa không khí, dù là máy điều hòa không khí chạy chậm một chút cũng toát ra mồ hôi. Thời gian này Trình Thiếu Tiên ngược lại thường hướng hội trường của Vạn Tuyên mà tới, cũng không có việc quan trọng gì, thấy Trang Noãn Thần có lúc tự mình ra trận nên anh có vẻ không đành lòng, không nói hai lời cũng vội vàng giúp trước trước giúp sau, cô ngược lại có chút thấy buồn cười, người không biết còn tưởng rằng Tổng quản lý của truyền thông Đức Mã chạy tới Vạn Tuyên làm việc vặt tìm cảm giác. Sau ngồi ăn cơm chung Trình Thiếu Tiên tiết lộ, trước mắt bởi vì tình hình quốc tế không phải rất tốt, hoàn cảnh đều là khủng hoảng tài chính, anh nhanh thì có thể tháng Mười chậm thì cuối năm phải trở về tổng bộ giúp một tay. Trang Noãn Thần cũng không còn trách anh giấu giếm mình là Nam gia Đại Thiếu Gia, chỉ là cười an ủi anh tất cả đều sẽ khá hơn.
Trưa hôm nay, Trình Thiếu Tiên lại tự mình tới cửa đưa cơm trưa. Trang Noãn Thần đang kéo dài hơi tàn chỉa vào mắt gấu mèo 0.0 từng lần một qua bản thảo quan hệ xã hội, Hoàng Đan Đan đã chạy tới nhỏ giọng nói một câu, "Tổng giám, chồng cô lại tới."
Mới bắt đầu cô còn tưởng rằng là Giang Mạc Viễn, giương mắt nhìn thấy trong lối đi nhỏ chính là Trình Thiếu Tiên liền bất đắc dĩ lắc đầu, "Từng nói với mọi người bao nhiêu lần, anh ta không phải là chồng của tôi."
"Không phải chồng mà có thể tích cực như vậy ư, yên tâm, mấy người chúng tôi chỉ có hâm mộ, tuyệt đối sẽ không miệng rộng nói loạn." Hoàng Đan Đan thấy Trình Thiếu Tiên đi lên trước cười hì hì, cười ha hả rời đi.
Trình Thiếu Tiên chỉ nghe nửa đoạn lời nói, thấy Trang Noãn Thần gương mặt vô tội có chút hăng hái hỏi câu, "Thế nào? Nói loạn cái gì?"
"Không có gì, chúng tiểu cô nương thất yêu bát quái mà thôi." Cô giơ tay lên dùng sức chà xát mặt.
"Bát quái hai chúng tôi?" Trình Thiếu Tiên đem bữa trưa thả vào trên bàn làm việc cười thấp hỏi.
Trang Noãn Thần cười, "Đúng vậy a, anh tới đây nhiều hơn nữa toi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch."
"Rửa không sạch thì đừng rửa, chồng cô giết tôi ngay cả cơ hội thở cũng không có, vậy tôi chỉ có thể hành hạ vợ của hắn thôi." Anh cười cười.
"Làm sao nghe lại thấy có chút ý quan báo tư thù?" Trang Noãn Thần không nhịn được cười khẽ, cầm lấy khăn lông đứng dậy, "tôi đi trước rửa mặt."
Trình Thiếu Tiên gật đầu, canh chừng bóng lưng cô có điểm tâm thương. Anh biết Trang Noãn Thần đối với anh một chút ý tứ cũng không có, cùng anh chung đụng giống như là bằng hữu, anh cũng biết càng gần cô thì càng nhớ nhung cô, nhưng không có biện pháp, anh chính là rất muốn nhìn thấy cô. Trong khoảng thời gian này cô mệt mỏi thành cái dạng gì anh không phải là không rõ ràng, cho nên càng khó hiểu nổi Giang Mạc Viễn , cậu ta sao vậy hả ? Để cô mệt như vậy cũng không thèm để ý? Nghĩ như vậy, tim ngược lại nín một hơi. Thì ra tâm tư Giang Mạc Viễn tất cả đều lấy ra đối phó anh, đáng chết! ——— —————— ———
Tám giờ tối Trang Noãn Thần về đến nhà, mới vừa vào cửa, bảo mẫu lên trước chận lại nói, "Phu nhân, tiên sinh trở lại." Cô sửng sốt, lúc này mới thấy một góc cửa trước để một đôi giày da nam chỉnh tề.
"Về lúc mấy giờ?" Trang Noãn Thần vừa đổi giày vừa hỏi.
"Trở về được hơn hai giờ, hình như là mới vừa xuống máy bay không bao lâu, mang túi hành lý trở về." Bảo mẫu đầu đuôi gốc ngọn hồi báo. Thì ra là anh mới về Bắc Kinh.
Trang Noãn Thần nhìn chung quanh một vòng không nhìn thấy bóng dáng anh, lại hỏi, "anh ấy ở đâu?"
"Ở thư phòng đấy." Bảo mẫu chỉ chỉ trên lầu, mặt thần bí.
Trang Noãn Thần mới bắt đầu phản đối ánh mắt sinh nghi của bà, gật đầu một cái chuẩn bị lên lầu thay quần áo, sau lưng bảo mẫu lại mở miệng, "Phu nhân ——"
Nghe vậy cô dừng bước, quay đầu, "Sao vậy?"
"Cái đó. . . . . . Sắc mặt của Tiên sinh trông thật khó coi, giống như là đang tức giận." Bảo mẫu làm việc ở đây cũng được một thời gian, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hai người rất ân ái, nhưng sau lại cảm giác có cái gì không đúng, một người thì không thấy bóng, một người về nhà tắm rửa thay quần áo liền đi, đôi vợ chồng này thấy thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Cô giờ mới hiểu được hàm nghĩa của bảo mẫu, không biến sắc nói một câu, "Vườn hoa xanh lá thật nên chăm sóc rồi."
"Vâng phu nhân." Bảo mẫu tránh ra.
Nhìn đoạn dài cầu thang trước mắt, xung quanh chiếu đèn thủy tinh hoa hoè, Trang Noãn Thần trong lúc nhất thời có chút hôn mê, âm thầm thở dài, đừng nói bảo mẫu nghi ngờ, cô cũng cảm thấy cuộc sống này chỉ mong qua ngày. Vọt vào tắm rửa thay quần áo ở nhà, sau khi xong cô cũng không thấy gi bóng dáng của Giang Mạc Viễn , cảm thấy kỳ quái nên đi tới trước thư phòng, ai ngờ không đợi gõ cửa liền nghe thấy bên trong có âm thanh, loáng thoáng mặc dù nghe không rõ nội dung, nhưng có thể nghe ra là Giang Mạc Viễn đang phát giận. Anh đây là hướng về phía người nào trút giận? Trang Noãn Thần trong nháy mắt ngẩn ngơ, trong đầu lại vọt qua bộ dạng anh nổi giận. Cửa thư phòng hiệu quả cách âm luôn rất tốt, như vậy nghe được có thể thấy được lửa giận của anh lớn đến bao nhiêu. Tình trạng như vậy kéo dài một hai phút, thanh âm bên trong liền ngừng. Lúc cô đang chần chừ có hay không giơ tay lên gõ cửa, cửa thư phòng lại bỗng dưng bị người đàn ông mở ra. Tảng lớn sau lưng người đàn ông thâm thúy dọa người, giống như mắt của anh. Cô sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau một bước.
Giang Mạc Viễn thấy cô nhíu mày nói, "Tới vừa đúng, anh đang có lời muốn nói với em, đi vào." Nói xong anh liền xoay người vào thư phòng, bóng dáng cao lớn tan ra tiến vào trong tảng lớn ánh sáng lờ mờ.
Lời của anh thật làm cô muốn nuốt nước miếng, ông trời, cô lại làm cái gì khiến anh tức giận chuyện? Coi như người mù cũng có thể phát giác mới vừa rồi đuôi lông mày của anh tỏa ra lãnh khí, là còn chưa tán dư âm nỗi giận. Cô đi vào. Giang Mạc Viễn ngồi ở trên ghế sa lon, thẳng lưng hai chân gấp phóng ở chung một chỗ chân nọ khoác lên chân kia, ngước mắt nhìn cô, "anh nghe bảo mẫu nói em thời gian này về nhà chính chỉ tắm rửa thay quần áo, ra ngoài cả đêm cũng không trông thấy bóng người."
Trang Noãn Thần trong lòng kêu rên một tiếng, lúc tiến vào cô cảm thấy tám phần cũng chính là vì chuyện này. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, kéo qua cái gối, "Mới vừa nhận sản phẩm nên tương đối bận."
"Công việc không cần làm." Giang Mạc Viễn trầm thấp mở miệng, lời nói giống như là đề nghị, giọng nói cũng rất là cường ngạnh. Trang Noãn Thần sửng sốt, "Cái gì?"
"Em không phải cần khổ cực như vậy, anh cũng không phải là không nuôi nổi em." Anh khẽ đề cao giọng nói, mày rậm cau chặt. Cô nhìn anh, khóe miệng khẽ co quắp xuống. "Ở tại trong nhà, mỗi ngày đủ loại chăm hoa nuôi cá, nếu không liền đi dạo phố mua đồ, không được nữa liền nuôi con chó con Tiểu Miêu ..., cũng tốt hơn ngươi mỗi ngày mệt mỏi chỉ còn lại nửa cái mạng." Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò của cô, níu lấy đau lòng.
Trang Noãn Thần thở dài một cái, "anh vẫn không can thiệp chuyện công việc của em, hôm nay thế nào?"
"Bởi vì anh không muốn thông qua miệng người khác để biết mình tình trạng vợ mình gần đây." Ánh mắt của anh thoáng tối lại, giọng nói chìm chìm.
"Anh là chỉ Trình Thiếu Tiên ?" Chỉ có có thể là Trình Thiếu Tiên gọi điện thoại cho anh nói tới chuyện của cô.
"Còn chưa đủ sao?" ánh mắt Giang Mạc Viễn mãnh liệt phát lạnh, lại thấy đuôi lông mày cô phiếm mệt mỏi sau lại có chút không đành lòng, giọng nói chuyển nhẹ, "Em qua đây."
Thấy anh không còn nổi giận, Trang Noãn Thần đưa thân thể tới. Anh tự tay ôm cô qua, vặn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dò xét cẩn thận một phen, đuôi lông mày dính vào không đành lòng, cũng rất mau lại không vui, "Sếp của em tên gọi là gì? Lại dám chỉ điểm em như vậy?"
"Hả? . . . . . ."
"Sếp mình tên gọi là gì không rõ ràng lắm sao?" giọng nói anh khẽ đề cao.
"Phương Trình." Trang Noãn Thần vội vàng báo ra tên, chỉ sợ anh không vui bóp chết cô, người này kể từ khi xé rách ưu nhã sắc mặt liền không bao giờ ngụy trang dịu dàng nữa."Là em muốn làm, cùng anh ta có quan hệ gì?"
"Phương Trình?" Giang Mạc Viễn khẽ hí mắt làm suy tư, tựa hồ trong đầu tìm kiếm cái tên này, không để ý cô kháng nghị.
"Anh ta là Tổng giám đốc tập đoàn United Artists, mới vừa đưa ra thị trường." Cô cho ra đáp án chính xác nhắc nhở anh.
Giang Mạc Viễn trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra, nhẹ nhàng khịt mũi, "đây là công ty nhỏ, em làm cho loại công ty không có tiền đồ này sao phải liều mạng thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top