Chap 44: Chỉ là không tin tưởng bản thân

Không biết là tại vì máy điều hòa không khí hay là bởi vì giọng nói đàn ông quá hờ hững, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh đi rất nhiều. Trang Noãn Thần giống như là một con chim tứ cố vô thân đứng ở trong thư phòng, ở khoảng giữa Giang Mạc Viễn với cửa phòng, cả người cũng theo bản năng bắt đầu căng thẳng đau nhức. Chung quanh khí lạnh giống như là càng không ngừng hướng lỗ chân lông chui ra, và chui vào chỗ sâu nhất trong lòng. Cô cứng tại chỗ, thật lâu mới xoay người lại, nhìn chằm chằm mắt Giang Mạc Viễn , tay dùng sức rũ xuống quần rất nhanh. "Anh cũng rõ ràng mục đích Cố Mặc đến, là anh ấy chủ động tìm em, em không có tìm anh ấy."

"Tới đây." Giang Mạc Viễn không để ý lời của cô nhàn nhạt nói một câu.

"Anh ấy từ sau khi xuất viện em thật sự cũng chưa từng thấy qua anh ấy, tháng sau anh ấy sẽ phải kết hôn, em cùng anh ấy càng không thể, đời này cũng không thể rồi." Hai chân của cô giống như là bị đinh đính trên sàn thảm nhúc nhích, không dám tiến lên vẫn như cũ phí sức giải thích.

Giang Mạc Viễn nhíu mày, âm điệu không nhanh không chậm lại lập lại một lần, "Tới đây."

"Giang Mạc Viễn , anh đừng không nói lý lẽ như vậy có được hay không?" Trang Noãn Thần vào lúc này thật nóng nảy, hai quả đấm nắm thủ trên lưng mạch máu thình thịch nhảy lên nhảy xuống, nhìn chằm chằm anh hô hấp cũng đi theo dồn dập. Cô chậm chạp không chịu tiến lên cho Giang Mạc Viễn hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, bút máy trong tay để xuống, dứt khoát đứng dậy đi về phía cô. Trang Noãn Thần nhìn bóng dáng đàn ông cao lớn ép tới càng ngày càng gần, trong lúc nhất thời ngực nói ra giọng điệu lên không nổi xuống không xong, cắm ở trong cổ họng kêu cũng không kêu được, nghĩ xoay người chạy nhưng hai chân mềm giống như rút xương, trơ mắt nhìn Giang Mạc Viễn cách cô càng ngày càng gần, gần đến ——

"A!" Bàn tay to của anh mới vừa đụng phải vai của cô, một tiếng kêu sợ hãi liền thoát ra cổ họng, cô đột nhiên xoay người định chạy, nào có thể đoán được vừa mới nhúc nhích hai vai liền bị Giang Mạc Viễn cầm một cái giữ chặt, giống như là người đánh cá một nĩa chọt trúng chỗ yếu của cô. . Hơi thở của đàn ông chui vào phổi của cô, ý niệm đầu tiên chính là anh muốn thương tổn cô, phản xạ có điều kiện cúi đầu chợt cắn cánh tay của anh, hung hăng!

"Ưmh ——" Giang Mạc Viễn bị đau hô nhỏ một tiếng đưa tay buông ra, cô chưa kịp tới kịp chạy lại đưa tay nhốt chặt hông của cô, bàn tay vừa dùng lực đem lấy cô hung hăng ôm vào lồng ngực nở nang.

"Buông tôi ra!"

"Kêu nữa cẩn thận anh sẽ không khách khí với em!" Bên tai nam nhân gầm nhẹ một tiếng nói, cô bị sợ đến ngậm miệng ngay tức khắc. Thấy cô rốt cuộc ngoan ngoãn ở tại trong ngực anh, đuôi lông mày Giang Mạc Viễn lúc này mới khẽ hài lòng, nhìn chằm chằm cô tức giận nói một câu, "Là chó sao?"

Trang Noãn Thần lặng lẽ giương mắt nhìn cánh tay của anh một cái, mới vừa rồi miệng còn rất hung hăng, hiện tại hàm răng vẫn còn chút đau đớn, khó trách lưu lại dấu răng đỏ thẫm rõ ràng như vậy. Giang Mạc Viễn theo ánh mắt của cô nhìn cánh tay của chính mình một cái, ánh mắt bình tĩnh giọng lại mười phần uy hiếp, "Lần sau loạn cắn người sẽ đem răng em lột sạch."

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, "Em chỉ là tự vệ!"

"Tự vệ?" Giang Mạc Viễn mi tâm nhăn lại, đột nhiên đề cao giọng, "Tự cái gì vệ? Anh còn có thể đem giết em?" Trang Noãn Thần vội vàng giơ tay lên che lỗ tai, tiếng đàn ông nói lớn có chút váng đầu. Thấy bộ dáng này của cô, Giang Mạc Viễn ngược lại không nhịn được cười bất đắc dĩ.

"Ách. . . . . ." Cô nhận thấy được khóe miệng anh nhếch lên, chớp chớp cặp mắt, không nhìn lầm chứ? Anh cười? "Anh. . . . . ."

Giang Mạc Viễn lại thu nụ cười, ánh mắt chuyển thành nghiêm túc. Cô sửng sốt, toàn thân bắp thịt khẩn trương , theo dõi anh chẳng dám thở mạnh một tiếng, người này trở mặt như lật sách.

"Anh thật sự khiến cho em sợ như vậy?" chân mày anh chau chặt, như có điều suy nghĩ nhìn thẳng vào mắt cô. Trang Noãn Thần không ngờ tới anh sẽ hỏi như thế, trề miệng một cái không biết nên nói gì, anh giống như một mực chờ đợi câu trả lời của cô, nửa ngày đợi không được thở dài một tiếng, rơi vào đỉnh đầu của cô, chậm rãi ôm chặt cánh tay vây cô vào trong ngực. Lỗ tai của cô dính vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, có thể thấy rõ lòng nhảy lên một tiếng, từng tiếng om sòm màng nhĩ của cô, giống như Bàn Thạch đè ở trong tim nặng nề. Anh mới vừa thở dài một tiếng giống như là bất đắc dĩ, cô không hiểu, anh đối với cô là bất đắc dĩ sao?

"Thật ra thì anh vừa mới chỉ muốn dặn dò em một câu mà thôi." Một hồi lâu sau trên đỉnh đầu lần nữa truyền đến giọng nói anh, nghe vào có chút mệt mỏi. Trang Noãn Thần tim khẽ run lên, từ trong ngực anh ngẩng đầu. "Em gọi điện thoại hỏi Cố Mặc một chút hỏi cậu ta cần gì, đưa quà tặng cậu ta cần tốt hơn đưa tiền vì như vậy không có thành ý." Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, thanh âm nhè nhẹ. Anh còn là không đành lòng hung ác với cô, lần đầu tiên trong đời anh không có tiền đồ ở trước mặt phụ nữ như vậy.

Nghe lời của anh xong Trang Noãn Thần hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cặp mắt trợn tròn nhìn anh. Không nghe lầm chứ? Anh để cho cô gọi điện thoại cho Cố Mặc ?

"Em không có nghe lầm, anh cho phép em gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng là ——" Giang Mạc Viễn như là thấu tâm tư của cô, giơ tay lên khẽ vuốt trán cô, nhẹ nhàng nói một câu, "em không thể gặp riêng cậu ta."

Trang Noãn Thần liễm tiệp, thì thầm câu, "Nếu như không tin em như vậy, vậy chính ngươi gọi điện thoại sẽ tốt hơn." Này là cực hạn của anh? tin tưởng cô.

Giang Mạc Viễn không có lập tức lên tiếng, chỉ là nhìn cô một hồi lâu sau mới đưa tay ôm cô vào trong ngực lần nữa, khẽ vuốt mái tóc của cô nhỏ giọng nói một câu, "Không phải là không tin tưởng em, mà là không tự tin anh." Cô run lên. Anh đem lấy cô nhẹ nhàng kéo ra, cúi đầu nhìn vào đáy mắt cô, trầm giọng nói, "anh chỉ thì không cách nào tin chắc có lấy được lòng của em hay không, còn bao lâu mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được em." Đối mặt phần tình cảm này, anh thủy chung là tên tặc, vì phụ nữ không từ thủ đoạn nào, anh từ trước đến giờ coi thường, nhưng đối mặt Trang Noãn Thần , anh thế nhưng lại hung hăng tát vào mặt mình. Nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh, nhảy lên nhảy xuống,  thịt trên gương mặt của cô khẽ động, một cảm giác ở trong lòng đã lau nẩy mầm, giống như là có một loại lực lượng đang liều mạng khích lệ nó lớn lên, dùng sức phá rách phòng bị của cô, phá tan băng đóng vỏ ngoài, đầu cô đau quá. Cô nhìn mắt của anh, anh nghêm túc như vậy, nghiêm túc làm cho người khác sợ. Cô còn phải tin tưởng lời anh nói sao? Còn cần không? Đang chần chờ, trên trán ấm áp hôn xuống, Trang Noãn Thần phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, môi đàn ông lại thuận thế xuống phía dưới, dọc theo sống mũi xinh đẹp của cô trực tiếp dừng trên môi của cô. Cô toàn thân run lên, cứng ở trong ngực của anh. Hôn, do lúc đầu êm ái chuyển thành triền miên, lại từ triền miên nồng nàn trở thành cuồng dã bá đạo. Cô ngước đầu chịu đựng nụ hôn nóng bỏng, sau lưng là bàn tay đàn ông nóng bỏng chống đỡ, cũng may mắn là cánh tay anh rất bền chắc, nếu không cô nhất định sẽ xụi lơ ngã xuống đất. Một hồi lâu sau Giang Mạc Viễn mới thả môi cô ra, trán chụm vào trán cô, nhẹ nhàng thở dài, "Noãn Noãn à, anh rất mệt mỏi. . . . . ."

Trang Noãn Thần không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, chần chờ một lát sau nhẹ nói câu, "Sớm nghỉ ngơi một chút đi."

"Em có biện pháp để cho anh buông lỏng." Giang Mạc Viễn cười nhẹ, hô hấp nóng bỏng nhẹ nhàng nhàn nhạt thổi vao mang tai của cô.

Cô giờ mới hiểu được ý tứ của anh, mặt đỏ lên, ánh mắt vọt qua hốt hoảng, "Đừng làm rộn."

Giang Mạc Viễn lại cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn, "anh nghĩ muốn em."

"Đừng. . . . . ." Bên tai bị anh làm cho ngứa khó nhịn, cô co cổ lại, gương mặt nghi tự Hồng Vân lại xinh đẹp khiến người khác không dời mắt được. Giang Mạc Viễn kéo chặt cô, theo sát không hề báo trước mà đem cô chặn ngang ôm lấy, bước nhanh đi ra khỏi thư phòng. Bóng đêm, càng thêm đặc dính. Không bao lâu, từ phòng ngủ trong cửa phòng truyền ra tiếng thân thể cọ sát lẫn nhau, đàn ông thấp thở gấp cùng phụ nữ rên rỉ đan vào ở chung một chỗ, hơi thở, hương thơm cùng mồ hôi nhét đầy phòng ngủ, giống như là màn đêm mị hoặc ngoài cửa sổ,. . . . . . ——— ————————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vyu#đy