Chap 36: người trước

Sau lưng, có giọng nói đàn ông vang lên, nghe bình tĩnh đến dọa người. Thanh âm quen thuộc làm Trang Noãn Thần toàn thân run lên, theo bản năng quay đầu, cũng không chú ý cách đó không xa bóng đang cao lớn, cao ngạo khiến đau nhói cặp mắt. Cô không muốn ở chỗ này gặp Giang Mạc Viễn , không, phải nói là cô suy tính không chu toàn mới đúng, nơi này có thể thấy Ben, tất nhiên cũng sẽ có Giang Mạc Viễn mới đúng, nếu như có thể nghĩ đến sớm một chút có phải sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt không? Thử hỏi cõi đời này có vợ nào thấy trượng phu còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt? Mấy ngày gặp giờ Giang Mạc Viễn đang đứng ở đàng kia, khuôn mặt anh tuấn như cũ lộ ra bình tĩnh dịu dàng trước sau như một, cặp mắt kia nhìn qua cũng như bình thường am hiểu khó giải. Mấy ngày nay cô cả ngày cả đêm sợ anh sẽ xuất hiện, nhìn thấy anh trong nháy mắt vẫn như cũ động lòng, cô biết cô xong rồi, triệt để xong rồi. Vóc người to lớn cao ngạo, phác hoạ đường cong chắc chắn, anh không để ý nhân viên tạp vụ đổi ly rượu trong tay màu vàng kim, hướng phía cô đi tới, khóe môi mỏng chậm rãi ưu nhã thành đường cong. Có gi­ai nhân kéo khuỷu tay của anh lên trước. Gi­ai nhân đẹp làm người ta nhẹt thở, như không đinh bụi trần, mắt đẹp lưu chuyển khẽ lộ ra ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mạc Viễn từ ngạc nhiên chuyển thành nỗi đau. Theo bản năng, Trang Noãn Thần nắm chặt nắm tay, nếu như nói mấy ngày nay vết thương của cô đã từ từ kết lại, như vậy hôm nay lại vén lên vết sẹo. Giai nhân này là ái mộ anh, ánh mắt không lừa được người, chỉ là không ngờ tới anh có thê thất ở hiện trường? Chỉ là, cô ta là ai? Là Giang Mạc Viễn mới mướn tình nhân dự tiệc? Như cô ngày trước cùng một dạng? Còn là. . . . . . Cho tới bây giờ, anh còn dùng thuê tình nhân không? Có phải hay không chính là tình nhân của anh? Anh không có về nhà mấy ngày nay cũng có cô ta làm bạn sao? Nói thật, nữ nhân bên cạnh Giang Mạc Viễn thật rất đẹp, đánh phấn nhẹ cũng đủ để kinh ngạc bắn ra bốn phía, da thịt của cô ta như mật loại tơ lụa sáng bóng, vóc người cao gầy cùng Giang Mạc Viễn đứng chung một chỗ rất xứng đôi. Móng tay nhọn hãm sâu trong lòng bàn tay, đau, từ đầu ngón tay lại cuốn lấy toàn thân.

Ben đầu tiên là thất kinh rồi sau đó cười ha hả, "Tôi vừa bảo sao lại quen mắt như vậy?" Ánh mắt không để lại dấu vết mà từ trên mặt Giang Mạc Viễn lướt qua lần nữa rơi vào trên người Trình Thiếu Tiên , cố ý trêu ghẹo nói, "Trời đất, làm như vậy sẽ là không đúng, Cậu tới tôi giơ hai tay hoan nghênh, không có bạn gái tôi cũng có thể hiểu được, Nhưng cũng không thể mượn vợ người khác chứ?" Tiếu Lý Tàng Đao, Miên Lí Tàng Châm.

Trình Thiếu Tiên nghe ra ý trong lời của hắn, không biến sắc cười cười, đợi Giang Mạc Viễn tiến lên rồi nói, "Phải nói là Tương Vương cố ý thần nữ vô tâm, Mạc Viễn người này làm chuyện gì cũng so với người khác mau một bước, liền lấy Trang Noãn Thần làm ví dụ, không đợi tôi đi giành cậu ta đã cưới được về. Hôm nay Tiêu Duy các người hùng mạnh thắng Đức Mã một phen, tôi cảm giác ông trời toàn chăm sóc Mạc Viễn hay sao?"

Bên cạnh Trang Noãn Thần lúc này mới chợt hiểu biết được, thì ra là Giang Mạc Viễn giúp đỡ Tiêu Duy đánh thắng thắng một trận, thời gi­an này cô rất ít xem tin tức tài chính, đối với chuyện hai tập đoàn quốc tế cạnh tranh mục tiêu không biết gì cả, mà mới vừa, Trình Thiếu Tiên cũng không cố ý nói tới. Còn nữa, Trình Thiếu Tiên nói gần nói xa lộ ra ánh cười, vừa như mập mờ vừa như bình thường, cô không biết anh cố ý nói tới cô tột cùng có mục đích gì. Còn nữa, anh mang cô tới tham gia bữa tiệc làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ muốn mang theo cô tới uống rượu với Ben? Lấy thân phận của người thất bại?

"Luận đến chăm sóc, tôi muốn thế nào cũng không kịp Trình Thiếu Tiên cậu chứ?" Giang Mạc Viễn trước mặt cô dừng bước, ánh mắt cố ý từ bên má cô quét qua, nhìn về phía Trình Thiếu Tiên lúc phần môi nụ cười mở rộng, "ông Nam vì nuôi nấng cậu không tiếc cho cầm thị trường Trung Quốc luyện tập, tôi ước có một vị phụ thân như vậy tám phần cũng được thế giới thủ phủ."

Trình Thiếu Tiên nhếch môi cười. Trang Noãn Thần ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Thiếu Tiên bên cạnh! Anh ta. . . . . . Lại là con trai ông Nam? tựa như trong đầu tái hiện màn cưỡi ngựa xem hoa, có một màn đột nhiên hiện ra! Cô từng thấy qua ông Nam xuất hiện tại trong phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên , lúc ấy vẫn còn kỳ quái, ông Nam tới phân bộ tại sao chỉ gặp Trình Thiếu Tiên? Thì ra là, hai người bọn họ là quan hệ cha con. Chỉ là, tại sao một người họ Nam, một người họ Trình? Chẳng lẽ, Trình Thiếu Tiên cùng Sa Lâm giống nhau?

Ben thì tại bên cạnh cười nói chào đón, "Các người đều là Hậu Sinh Khả Úy, Thiếu Tiên, lần này cậu còn chưa có trấn giữ tổng bộ, thiếu chút nữa đem chúng tôi bức tử, may nhờ có Mạc Viễn cản trở, bằng không tôi đây cái mạng già liền khoác lên tay cậu rồi, vòng kế tiếp cậu cần phải cho Thế bá lưu đường sống."

"Đâu có đâu có, Thế bá quá khen." Trình Thiếu Tiên cùng ông ta đụng một cái cái ly. Trang Noãn Thần có chút ngơ ngác, cô rất muốn cho là đây là Trình Thiếu Tiên khiêm tốn, nhưng lại cảm thấy mấy người này quan hệ làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đang suy nghĩ, cánh tay căng thẳng, không đợi phản ứng kịp liền bị người kéo, giương mắt, đập vào mắt chính là người đàn ông đeo cà vạt tinh xảo. Eo nhỏ nhắn cũng bị tay của đàn ông vòng chặt, rất nhanh, hơi thở đàn ông quen thuộc trầm thấp rơi xuống, "Trên phương diện làm ăn thắng cậu một quân cờ cậu không phục thì cũng thôi đi, dắt vợ tôi đi theo chịu tội làm gì? Trình Thiếu Tiên , có thể hiểu được a."

Trang Noãn Thần đầu choáng váng, lần nữa ngẩng đầu lại đúng lúc Giang Mạc Viễn xuống thấp ánh mắt vừa vặn đối mặt cô, mắt của anh cực kỳ dịu dàng, dịu dàng Như Ngọc, để cho cô trong lúc nhất thời có ảo giác. "Noãn Noãn , cậu ta không phải là đang trước mặt em quở trách anh chứ?" Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói êm ái lộ ra cưng chiều, "Anh quên nói cho em biết, cậu ta lòng dạ hẹp hòi rất."

"Giang Mạc Viễn , có có nhất thiết phải ngay trước vợ của cậu chê tôi như vậy?" Trình Thiếu Tiên mím môi cười, không nhìn ra ý đồ của anh. Giang Mạc Viễn lại sảng lãng cười một tiếng, "Vậy cậu đừng quấy rầy vợ tôi , Noãn Noãn khó lắm mới được ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cậu cũng đừng đi theo quấy rối."

"Tôi là thấy cậu quá bận rộn, cô ấy cũng cần ra khỏi nhà hóng mát một chút chứ." Trình Thiếu Tiên mắt hơi trầm, như cũ cười nói.

Nghe lời này xong Giang Mạc Viễn đưa tay ôm sát cô, tựa như nghiêm túc tựa như đùa giỡn, "Tôi bận tới bận lui cũng là vì gia đình." Nói qua cúi đầu nhìn cô, "Phải hay không?" Cô tức cười. Đàn ông ở giữa trong lời nói lộ ra ý khác, coi như không cách nào tính toán Giang Mạc Viễn cùng Trình Thiếu Tiên đang nói lời nói này lòng của tư cô thế nào, nhưng cô xác minh một chút đúng là, hai người này ở trong tối tự đấu. Còn nữa, Giang Mạc Viễn có cần hay không phải ở trước mặt người khác giả bộ như vậy ân ái?

"Mạc Viễn , cô ấy chính là phu nhân của anh?" Không đợi Trang Noãn Thần phản ứng, giai nhân vẫn trầm mặc mở miệng. Cô thế này mới ý thức được, theo bản năng nhìn về phía cô gái, mặt của cô ấy xinh đẹp khiến mê hoặc lòng người. Cùng lúc đó, cô gái cũng quan sát vị Giang phu nhân trước mắt này, tóc dài như biển dầy đặc, cô không có trang phục dạ hội, mặt mộc không trang điểm nhưng da thịt trắng hơn tuyết, không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng tròng mắt độ cong cực đẹp, sống mũi giống như là mỹ sứ tạo thành, tinh xảo kiên đĩnh, phối hợp môi anh đào thiên nhiên đỏ thắm, có một loại không nói rõ được. Loại nữ nhân này đầu tiên nhìn sẽ làm cho người ta không kinh ngạc, nhưng thời gi­an càng dài lại càng phải suy nghĩ.

"Là phu nhân tôi, Trang Noãn Thần ." Gi­ang mạc xa không e dè mà cười nói, lại thuận thế kéo tay cô gái qua. Trang Noãn Thần trong ngực anh đột nhiên cứng lưng, anh cứ như vậy Chính Đại Quang Minh cùng phụ nữ khác mập mờ? Không đợi đau đớn đột kích lại thấy Giang Mạc Viễn đem cô gái kéo hướng Ben, nụ cười dịu dàng, "Lệnh thiên kim trả lại ông, nhìn cho kỹ, lông tóc không tổn hao gì." Cô sửng sốt, thì ra là con gái Ben.

"Mạc Viễn ——" cô gái có chút oán hận, rồi lại cười nhìn về phía Trang Noãn Thần đưa tay, "Xin chào, tôi là Camille, cô cũng có thể gọi tôi là Zoe, cái tên này còn là Mạc Viễn giúp tôi đặt đấy."

Trang Noãn Thần nhàn nhạt cười cười, hai người bọn họ quan hệ thật là không ít đấy. "Hôm nào nói Thiếu Tiên giúp em đặt một cái tên Trung văn dễ nghe, cậu ta Trung văn siêu hơn anh." Giang Mạc Viễn không biến sắc cười cười, cúi đầu nhìn xuống môi nàng dịu dàng, "Zoe là con gái Ben thương yêu nhất, bọn anh quen biết nhiều năm rồi, giống như em gái làm người khác muông cưng chiều." Cô nhìn mắt của anh, đáy lòng khẽ chần chờ, anh, là cùng cô giải thích? Cố gắng đè xuống ảo cảnh trước mắt, Giang Mạc Viễn quá bình thường, bình thường như thường lệ, nếu như đổi lại bình thường cô không cảm thấy cái gì, nhưng xảy ra sự kiện kia giờ cô đối với anh cảm xúc đã hoàn toàn không còn. Zoe hiển nhiên không thích Giang Mạc Viễn nói như vậy, ánh mắt chuyển thành mất mát nhưng không có bày tỏ cái gì.

Ben cười kéo tay của con gái, nói ngụ ý, "con gái a, con nhất định còn phải bên cạnh ba. Giới thiệu cho con một chút, vị này chính là Trình Thiếu Tiên ."

Zoe cùng Trình Thiếu Tiên nhìn nhau cười cười, "Xin chào, thường nghe cha tôi nhắc tới anh. Đại thiếu gia Nam gia, quả nhiên là nhân trung Long."

"Quá khen." Anh đối với cô thủy chung xa cách. "Các người tán gẫu, tôi đi sang chiêu đãi khách một chút." Ben khai báo câu rồi hướng về phía sau Zoe rời đi. Trang Noãn Thần thấy Zoe lưu luyến không rời đối với Giang Mạc Viễn . Chỉ còn lại ba người bọn họ, cô có chút lo lắng, chỉ sợ Giang Mạc Viễn lại đột nhiên thay đổi thái độ hoặc là xảy ra chuyện gì khác. Giang Mạc Viễn lại ngoài ý muốn thấp hỏi nàng, "Bữa ăn tối ăn chưa?" Dịu dàng như xưa. Cô kinh ngạc, giương mắt chống lại con mắt anh hơi có vẻ hoảng loạn.

"Chúng tôi ăn rồi." Trình Thiếu Tiên trả lời thay.

"Vậy thì tốt." Anh giận quá hóa cười, đưa tay khẽ vuốt tóc của cô, "Dạ dày em không tốt, một lát uống chút thức uống nóng, không cần uống rượu cũng không được uống lạnh ."

"Em, em muốn về nhà." Tối nay tất cả đều thật là quỷ dị, đầu của cô muốn ngất. . Giang Mạc Viễn sau khi nghe nhìn về phía Trình Thiếu Tiên , cười như không cười, "tôi nhớ cậu không có thời gi­an đưa cô về nhà chứ?"

"Thật sự tôi không có thời gi­an." Trình Thiếu Tiên ngoài ý muốn nói một câu.

"Noãn Noãn . . . . . ." Giang Mạc Viễn cúi đầu thì thầm với cô, "anh bên này sẽ sớm kết thúc, chờ anh được không?"

"Tự em trở về được, hiện tại gọi xe rất dễ dàng." Trang Noãn Thần bật thốt lên, đầu vai hơi khẽ run, tối nay là tiệc anh chúc mừng, trong mắt anh cô căn bản sẽ không tư cách xuất tịch, nếu không cô cũng không cần thông qua Trình Thiếu Tiên mới biết chuyện này.

"Nha đầu ngốc, một mình em trở về anh sao có thể yên tâm? Như vậy, để Chu Niên trước đưa em trở về." Giang Mạc Viễn cúi đầu hôn cô một cái vào trán sau lấy điện thoại di động ra, vén đẩy chuỗi số điện thoại, "Tới phòng tiệc tìm tôi."

Happy new year!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vyu#đy