Chap 35: Là phu nhân của tôi

Khoảng thời gi­an này ăn bữa ăn tối có chút sớm nhưng ăn trưa lại muộn, không trên không dưới vừa đúng năm giờ. Mùa hạ trời tối muộn, hướng ngoài cửa sổ đều là tảng lớn Yu­uhi Kure­nai tươi đẹp. Trang Noãn Thần không dám thưởng thức sự vật, đúng như trước cô cũng không thích mùa thu Bắc Kinh, mê hoặc lòng người, cánh chim xinh đẹp giấu ở ánh sáng sắc bén, cuối cùng cô không chút kiêng kỵ đi thưởng thức đi cảm thụ lại bị đâm vào thương tích khắp người. Một bữa cơm ha ha hàn huyên một chút hơn hai giờ, mở mắt nhìn trời, trời chiều đã sớm thu lại, ngoài cửa sổ đều là mây tía. . Hai giờ, Trang Noãn Thần cùng anh đại khái chính là tán gẫu chút chút chuyện ở Đức Mã , sau Trình Thiếu Tiên lại nói đến Hạ Lữ , anh cho là Hạ Lữ từng làm qua chuyện thủy chung giống như là một cây gai cắm ở trong cổ họng không ra được không xuống được nhưng lại không thể không thừa nhận, Hạ Lữ thật sự là tấm vải. Anh lại nói tới tổng bộ có biến động, muốn triệu hồi tổng bộ, Trang Noãn Thần liền cười anh tiết lộ Thoòng tin cơ mật, thế nhưng anh lại mím môi cười xem thường. Bữa ăn xong là món điểm tâm ngọt là mùi thơm ngào ngạt hương hoa hồng của bánh ngọt, cánh hoa hồng được làm giống thật như đúc, nếu như dựa vào mắt đi phân biệt tuyệt đối cho là cánh hoa, nhẹ nhàng bơ hoà tan vào muỗng nhỏ , dính thấm vào người hoa hồng hương.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cười, "anh muốn mập chết tôi sao?" Giữa răng môi bị mùi hoa xâm nhiễm, cô cười cũng quấn hương thơm hoa ảnh. Không biết từ lúc nào bắt đầu, cô đã thành thói quen ăn bánh pho mát sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, nếu như là cùng Giang Mạc Viễn cùng nhau dùng cơm, vô luận đi đâu ăn, món cuối cùng anh đều có thể giống như là ảo thuật biến ra món cô thích ăn nhất là bánh pho mát. Hoa hồng hương như một lưỡi dao sắc bén, lòng của cô cũng theo vậy mà hạ xuống, đã sớm không có huyết dịch trái tim chỉ còn lại vết thương đau đớn, đau đớn này lại bị trái tim tán loạn giống như gợn sóng nhẹ nhàng tràn ra, mắc kẹt ở cổ họng tựa hồ hít thở không thông.

"Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm tình tốt, lại nói, tôi thấy cô gầy hơn nhiều, mập sẽ khỏe mạnh." Trình Thiếu Tiên đối với chút ngọt ngấy gì đó không có hứng thú, còn dư lại rượu đỏ ở trong chén từ từ thưởng thức, ly rượu đỏ phủ trên nóc đèn thủy tinh chiếu được quang ảnh đan vào, ánh sáng lưu chuyển khắp ngón tay thon dài của người đàn ông, nhìn anh đi lên cao quý ưu nhã vô cùng."Ngày mai sẽ có mưa, có thể tránh ra cửa liền tránh khỏi tránh." Anh lại bổ sung câu. Trang Noãn Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, đã sớm không còn bóng dáng trời chiều. Đúng vậy, hôm nay ráng đỏ thật đẹp, nhưng là dấu hiệu ngày mai mưa to. Đẹp đến mức tận cùng thường thường sẽ làm người ta bất ngờ Đại Nghịch Chuyển, như hôm nay trời chiều, như mùa thu Bắc Kinh, cũng như Giang Mạc Viễn .

Hít sâu một hơi mới đè xuống, giương mắt nhìn về phía Trình Thiếu Tiên khóe môi nâng lên nhạt như Lê Hoa loại cười lúm đồng tiền, "tôi nào có yếu ớt như vậy, sáng sớm ngày mai còn phải họp đấy."

"Coi như cô thật quyết định đi Vạn Tuyên cũng không cần gấp gáp như vậy, ngày mai thứ năm, cô không bằng chuẩn bị hai ngày Thứ hai báo cáo." Trình Thiếu Tiên để ly rượu trong tay xuống, canh chừng đáy mắt cười như ẩn như hiện ưu thương của cô.

"Không cần, nhàn rỗi không làm chuyện gì cũng dễ trễ nãi thời gi­an, lại nói tôi cũng không có gì cần chuẩn bị." hành động của Giang Mạc Viễn làm cô giống như một mình vùi lấp trong nhà tù như cánh con chim bị bẻ gãy, vậy mà hôm nay điện thoại của Phương Trình hoàn toàn cứu cô ra khỏi hố lửa, thật ra thì mới bắt đầu Vạn Tuyên cũng không phải là đối tượng suy tính của cô, nhưng Phương Trình không sớm không muộn gọi điện thoại khiến cô quên cả băn khoăn, cô nhất định phải nhanh chóng đi làm, nhất định phải đem tinh lực dời đi. Cho nên hôm nay nhìn thấy Phương Trình câu thứ nhất của cô chính là: tôi tiếp nhận công việc của Vạn Tuyên, ngày mai là có thể đi làm. Nhìn ra được Phương Trình rất kinh ngạc, lại hỏi cô có muốn hay không nghỉ ngơi 2 ngày đợi đến Thứ hai trở lại, cô lắc đầu mà cự tuyệt , nghỉ ngơi sao? Trong khoảng thời gi­an này cô đã nghỉ ngơi khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi rồi. Trình Thiếu Tiên nghe lời của cô xong khẽ cau mày, hai 2 giờ này cô cười luôn là miễn cưỡng như vậy, mới bắt đầu anh cho là cô vẫn là vì chuyện Hạ Lữ , sau lại cứ có cảm giác có điểm không thích hợp.

"Cô thật suy nghĩ kỹ? Vạn Tuyên cũng chỉ là công ty nhỏ vừa thành lập, cô tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, có thể những nghành khác đều muốn cô làm, chọn việc này cho khổ sao?"

Nghe anh liến thoắng không ngừng, cô không nhịn được cười khẽ, "Trình tổng, tôi thế nào cảm giác anh giống mẹ của tôi vậy? Yên tâm, tôi cũng không phải là đứa trẻ, hơn nữa trên công tác cũng chưa nói tới có khổ hay không , bận rộn cũng có điểm tốt, phong phú."

Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không phải là bởi vì quyết định của cô, "Đã nói với cô bao nhiêu lần, hiện tại tôi không phải cấp trên của cô, còn mở miệng một tiếng Trình tổng quá khách khí."

"Được, Thiếu Tiên , xưng hô như vậy ngươi được không?" Cô rốt cuộc sửa lại miệng.

"Này cũng tạm được, Noãn Thần cô nhớ, về sau có cái gì khó khăn tùy thời tìm tôi." Trình Thiếu Tiên hài lòng cười cười, đưa tay kéo cổ tay của cô, ai ngờ ——

"Ưmh. . . . . ." Cô mi tâm nhăn lại, phản xạ có điều kiện rút tay về.

Trình Thiếu Tiên ánh mắt ngẩn ra, rất nhanh mi tâm rét, "Tay làm sao thế?" Hơn hai giờ anh cảm thấy cô có điểm không đúng, giữa ngày hè mặc áo coa ống tay, tuy nói trên người cô chính là món màu đen Lace (viền tơ) áo đầm, Lace (viền tơ) nhìn qua như vậy cũng không có không thích hợp, nhưng phản ứng của cô đủ để đưa anh tới cảnh giác.

Trang Noãn Thần lúc này mới phát hiện phản ứng của mình khác thường, rút tay về đặt ở dưới bàn cơm, âm thầm nắm kéo ống tay áo, lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười, "Không có việc gì. . . . . ."

Cô càng như thế lại càng khiến anh chần chờ, hướng về phía cô đưa tay, "Cho tôi xem."

"Tôi thật sự không có việc gì." Cô có chút luống cuống, liếm liếm môi, "Chúng ta cũng ăn được khá nhiều, tính tiền đi thôi, a ——" Kêu lên khi Trình Thiếu Tiên nâng tay cô lên, muốn rút tay về đã thì đã trễ. Trình Thiếu Tiên đứng dậy kéo qua cánh tay của cô, không hề báo động trước vén lên ống tay áo màu đen Lace (viền tơ). Dưới đèn, người con gái trên cổ tay trắng như tuyết tím bầm nhìn không chịu nổi, giống như là bị bạo lực. Trình Thiếu Tiên không ngờ tới sẽ là dạng này, trong lúc nhất thời thất kinh. Cô càng cảm thấy lúng túng, suy nghĩ không dám nhìn anh, thừa dịp anh lặng thinh muốn thu cánh tay về, thế nhưng anh lại lập tức phản ứng kịp kéo tay cô, "Chuyện gì xảy ra?"

"Tôi. . . . . ."

"Trên cổ tay cô bị thương là thế nào?" Anh đè thấp nói gấp giọng hỏi thăm, trong mắt đáy lòng đều là đau lòng. Trang Noãn Thần không biết trả lời như thế nào, đôi môi giật giật, thanh âm giống như bị mặt biển hấp thu một chút cũng không phát ra được. Trình Thiếu Tiên sau thử dò xét lại hỏi một câu, "Giang Mạc Viễn biết cô bị thương sao?"

"Anh ấy. . . . . ." Cô giương mắt, cánh môi run rẩy.

"Còn là ——" anh ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, tròng mắt khẽ nheo lại, "Những thứ này là cậu ta tạo thành."

"Anh đừng hỏi." Cô giống như là một cây dây cung giương căng, dùng sức tránh thoát bàn tay to của anh, nhịn đau buông ống tay áo xuống, "Là tôi không cẩn thận làm bị thương , thật không có việc gì."

Trình Thiếu Tiên ngồi xuống, thương thế kia thấy thế nào cũng không giống là cô tự làm mình bị thương , ý định chìm nghỉm, mở miệng lần nữa giọng nói lãnh thích thú, "cậu ta sao lại nhẫn tâm đối với cô như vậy?"

"Tôi nói không phải anh ấy, anh đừng đoán mò rồi." Cô lắc đầu phủ nhận, tâm lực tiều tụy. Anh không hỏi thêm nữa, đáy mắt lo lắng nhưng mà lại đành che kín đáy mắt sáng. ——— —————— —————

Từ phòng ăn ra ngoài, Trình Thiếu Tiên một đường lái xe không nói lời nào, Trang Noãn Thần không biết anh đang nghĩ cái gì cũng không có mở miệng, thấy anh lái xe lên tiêu Vân Kiều hơi sững sờ, "Thiếu Tiên, đây không phải là đường về nhà tôi."

"Tôi biết rõ." Sắc mặt của anh trầm trầm rất khó coi.

"Vậy anh. . . . . ."

Trình Thiếu Tiên giảm nhanh chóng, thời gi­an này trên đường xe không ít, có đoạn tắc. Theo tốc độ xe chậm lại, anh quay đầu nhìn cô một cái, nhưng chưa từng nghĩ gió nhẹ nước chảy, "Thời gi­an vẫn còn sớm, theo tôi đi đấy một chút."

"Hả?" Cô sửng sốt.

"Đi tham gia bữa tiệc." Trình Thiếu Tiên bổ sung một câu.

Trang Noãn Thần sớm trợn to cặp mắt, "anh là đang nói đùa sao? Tham gia bữa tiệc? Tôi?" Cô trên dưới ước lượng một chút, mặc quần áo như vậy đi không thích hợp chứ? Lại nói, ăn cơm hơn hai giờ không có nghe anh ta nói tới chuyện dự tiệc.

Nghi ngờ của cô rơi vào trong đôi mắt anh vừa xem hiểu ngay, nhẹ giọng nói, "Yên tâm, tôi cũng chỉ là đi kính ly rượu mà thôi, sẽ không ở lại lâu, xong chuyện tôi đưa cô về nhà." Thấy anh có một bộ đánh trước tấu sau, Trang Noãn Thần cũng đành phải thôi. ——— —————— ——— ——— ————

Đêm, giống như là thâm thúy hải, người rơi vào trong đó sẽ biến mất mất tích. Thương yến, cũng chỉ là trò chơi của người có tiền, cũng là nền tảng Tiền Sinh Tiền. Tất cả bữa tiệc lớn nhỏ Trang Noãn Thần đã tham gia không ít, chỉ là hôm nay, bên người cô đứng không phải là Giang Mạc Viễn . So sánh với Trình Thiếu Tiên đồ Tây, cô mặc đồ quả thật là quá tùy ý, thậm chí ngay cả món đồ trang sức cũng không mang, cho nên, khi cô bất đắc dĩ phối hợp Trình Thiếu Tiên vào lúc nói "Không phụ sự mong đợi của mọi người" đưa tới đông đảo ánh mắt khinh ngạc của mọi người.

Trình Thiếu Tiên lại đưa tay vỗ nhẹ cánh tay cô một chút làm an ủi, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Chớ khẩn trương, cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi." Cô miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, khiến người ngoài nhìn thong dong tự tại, lại đè thấp giọng nói cùng hắn đối thoại, "Thiếu Tiên, đây rốt cuộc là tiệc gì?" Hiện trường người có danh không ít, còn có vài người cô nhìn quen mắt, dứt lời ít nhiều có chút ngạc nhiên. Thương vòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trường hợp này gặp gỡ một hai người quen là bình thường , cô nếu nói người quen là chỉ quá khứ cùng Giang Mạc Viễn tham gia tiệc. Trình Thiếu Tiên không có trả lời lời của cô..., lại lôi kéo cô chủ động tiến lên, mở miệng nữa đã là sảng lãng cười nói, "Ben, chúc mừng chúc mừng".

Trang Noãn Thần sửng sốt, giương mắt lúc này mới chú ý tới nam nhân ở trước mắt, Ben? Tối nay Ben nhìn qua tinh thần sáng láng, chung quanh không thiếu có mỹ nữ làm bạn, lại có Thương gia tiến lên mời rượu, nghe được giọng nói Trình Thiếu Tiên sau lưng lập tức quay đầu lại, con mắt thông minh đầu tiên là giật mình rất nhanh liền sảng lãng cười một tiếng, "Không nghĩ tới là Thiếu Tiên, đa tạ nể mặt." Nói xong lại đem ánh mắt chuyển sang nữ nhân bên cạnh anh, ánh mắt như lửa quang loại vọt sáng , "Vị mỹ nữ này là ——"

"Là phu nhân của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vyu#đy