Chap 23: Một đao cắt đứt
Có lúc nhớ lại thật là nhiều chuyện. Vui vẻ , lúng túng, khổ sở, thái quá . . . . . . Chính là bởi vì có trí nhớ, con người mới có thể trở nên phiền phức, nếu không sẽ không có vui thú trên đời.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt như nước nhu hòa, "Anh đã nói với em là muốn dùng tiền mướn tình nhân, lấy điều kiện của anh không lo không có phụ nữ."
Giang Mạc Viễn ôm cô trong ngực cùng mùi hương thoang thoảng hơi thở dễ chịu, say mê, thì thầm câu, "Bớt đi phiền toái không cần thiết mà thôi."
Quả nhiên, cô đoán đúng. Lơ đãng vọt qua uất ức, cô mím môi lại không dám hỏi nhiều, nếu như hỏi nữa sợ sẽ hỏi đề tài nhạy cảm, như, phỏng vấn thông qua là do cô với Sa Lâm giống nhau? Vào giờ phút này không khí rất tốt, tĩnh mịch làm cho cô buông lỏng, bởi vì cô không muốn lặp lại nhai nát vấn đề đánh vỡ không khí. Phụ nữ, có lúc thật rất thích lừa mình dối người. Nhưng cô là bệnh nhân, lừa mình dối người lần đầu cũng chưa hẳn không thể chứ? Thấy cô chậm chạp không lên tiếng nữa, Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn gò má cô, phát giác tâm tư của cô mím môi cười khẽ, người với người rất kỳ quái, càng khống chế tâm tình càng sẽ làm cho người ta lộ vẻ xúc động, anh tin tưởng anh đoán trúng tâm tư của cô, có thể chắc chắn như thế.
"Thật sợ anh như vậy sao?" Anh cúi đầu xuống, môi mỏng rơi vào bên tai của cô thì thầm, "Lần đầu tiên thấy anh, em trông như một con thỏ." Anh cũng tránh đề tài không nên nói.
Bên tai ngứa một chút, anh thở ra hơi ấm áp mập mờ khiến cô co cổ lại, "Nói thật là rất sợ anh, em sợ em nói sai câu nào sẽ mất đi công việc lương cao, lại sợ anh lại ra yêu cầu gì không hợp lý."
Lúc ấy cô thấy anh lần đầu tiên cũng rất hoảng loạn, nếu như anh là ông già cô ngược lại không lo lắng, cùng lắm thì là làm quản gia đi chăm sóc hắn, già như vậy cũng sẽ không đối với cô động tay động chân, nhưng không mong sẽ là người trẻ tuổi, nhìn qua tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, cô dĩ nhiên sợ đến muốn chết.
"Em cũng coi như lớn mật, nếu không làm sao dám đối với anh nói ra điều kiện." Giang Mạc Viễn cười dịu dàng, cô yêu cầu cùng ăn cùng uống không cùng ngủ, còn không có phụ nữ nào trước anh nói lên cái điều kiện này.
"Ai biết anh bụng dạ khó lường hay không?" Cô lầm bầm câu, cắn cắn môi, duyên phận có lúc tuyệt không thể tả, nếu như lúc ấy cô không đồng ý chuyện này hôm nay hai người bọn họ cũng sẽ không trở thành vợ chồng, có phải hay không, rất nhiều người số mạng cũng sẽ thay đổi khôn cùng?
Giang Mạc Viễn nghe vậy đem thân thể cô qua, môi mỏng cười, "anh đối với em, vẫn luôn bụng dạ khó lường. Anh yêu em, nhất định phải lấy được em." Giống như là nói giỡn hoặc như là nghiêm túc. Trên đỉnh đầu giọng nói như bàn thạch áp qua, lời nói này cũng làm cô nhớ tới rất nhiều việc, hắn nói không sai anh là bụng dạ khó lường. . . . . . Tròng mắt chuyển thành ảm đạm, con mắt cảm thấy mất tự nhiên. Giang Mạc Viễn xem như là rõ tâm tư của cô, nhếch môi, cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt. .
Đợi lần nữa bị anh kéo vào trong ngực cô thì thầm, "em muốn xuất viện." Đổi lại đề tài, cũng là ý muốn.
"Không được, thân thể em còn rất yếu." Anh một mực phủ quyết.
Cô ngẩng đầu, "Ở trong bệnh viện thật rất khổ sở."
"Ở quan sát hai ngày nữa, ngoan." Giọng điệu của anh chuyển nhẹ, cưng chiều vô cùng. Cô thuận theo, anh không phải đàn ông quật cường đến mức làm người ta cắn răng nghiến lợi, có lúc cũng sẽ không nhịn được cô mè nheo mà nhượng bộ, nhưng nghĩ đến xuất viện chuyện như vậy là nhất định anh không thể nhượng bộ, suy nghĩ một chút cũng liền thôi. Điện thoại di động kêu, khiến không gian tĩnh mịch trước mắt chấn dứt, Giang Mạc Viễn chau mày lại thấy cô từ túi đồng phục bệnh nhân lấy điện thoại di động ra, vừa định tiến hành một phen giảng dạy cô lại thấy ánh mắt cô vô hồn, thuận mắt nhìn, điện tới là Hạ Lữ . tia ánh sáng cuối cùng trong mắt Trang Noãn Thần cũng tắt , nhìn điện thoại di động nửa ngày, chậm chạp không nhấn nút trả lời.
"Chớ miễn cưỡng mình." Anh mở miệng, đưa tay muốn tới cầm điện thoại. Cô lại lắc đầu, rốt cuộc nhấn nút trả lời sau đó xoay mặt ngó cửa sổ, sau lưng, Giang Mạc Viễn đáy mắt đều là đau lòng.
"Trang Noãn Thần , cậu có ý gì?" Phòng bệnh rất yên tĩnh, cho nên thanh âm đối phương có thể nghe rõ. Trang Noãn Thần theo bản năng liếc mắt nhìn Giang Mạc Viễn , anh đã đi tới bên sofa ngồi xuống xem báo chí, vẻ mặt không để ý đến cuộc nói chuyện .
Liếm liếm môi, lại hướng nhìn vườn hoa ánh mắt đã chuyển thành bình thản, "Cậu gọi điện thoại tới là muốn hỏi tôi cái này?"
"Đúng!" Giọng Hạ Lữ rất lạnh, "Cậu không nói tiếng nào từ chức muốn cùng tôi chứng minh cái gì? Trang Noãn Thần , tôi không cần phải cậu thương hại tôi!"
"Cậu nói đúng rồi, tôi chính là thương hại cậu." Ngoài cửa sổ rõ ràng là đầu mùa hè, cô lại cảm thấy lạnh. Hạ Lữ rõ ràng sửng sốt, sau một lúc lâu ngữ điệu chợt bén nhọn, "Trang Noãn Thần , Cậu là đang vũ nhục tôi!"
"Tôi chính là thương hại cậu, chính là dùng loại phương thức này vũ nhục cậu như thế nào?" ngữ điệu của cô cũng đề cao, từng chữ từng câu, "Cậu trăm phương ngàn kế muốn bò lên, hiện tại tôi như cậu tính rồi, trừ Trình Thiếu Tiên cùng Angel, hiện tại không ai áp chế cậu rồi. Hạ Lữ, cậu có bản lãnh thì ngồi vào vị trí của tôi thậm chí là ngồi vào vị trí Trình Thiếu Tiên để tôi nhìn một chút, đừng nói tôi coi không dậy nổi cậu, cậu chính là không có bản lãnh này cho nên mới sử dụng ám chiêu, tôi Trang Noãn Thần không dựa vào ai cũng sẽ vì lên nhanh hơn so với cậu!" "
"Trang Noãn Thần , cậu ——"
"Cậu không phải là luôn miệng nói người khác chưa cho cậu cơ hội sao? Cậu bây giờ phải đi thuyết phục Trình Thiếu Tiên đi, cậu có bản lãnh ở lại thì phải có bản lãnh ở Đức Mã được thuận buồm xuôi gió, như vậy mới có thể làm cho tôi nhìn nhận cậu, nếu không tôi vĩnh viễn khi dễ cậu! Khi dễ cậu không phải qua việc tiểu nhân dùng ám chiêu ở sau lưng người khác bắn trộm!"
"Trang Noãn Thần , cậu có phải hay không từ vừa mới bắt đầu đã không coi trọng tôi?"
Trang Noãn Thần nắm nắm quả đấm, thầm nghĩ, "đúng! Cậu cậy vào mình rất xinh đẹp liền cho rằng ông trời đều muốn chăm sóc cậu, trên thực tế cậu là cái gì à? Hạ Lữ, cậu chẳng qua chỉ là cái bình hoa mà thôi, tốt nghiệp thành tích cậu không phải như tôi, thành tích công việc cậu càng không bằng tôi, chúng ta ở làm thêm giờ cậu luôn đi tiêu dao khoái hoạt! Hạ Lữ tôi cho cậu biết, tôi sớm đã chán ghét cậu rồi, rất ghét rất chán ghét, tôi tình nguyện chưa từng gặp qua loại người không làm đến nơi đến chốn, ghen ghét bạn thân!"
"Tốt, tốt. . . . . . Trang Noãn Thần , đây chính là cậu nói. . . . . ." Hạ Lữ bên kia giận đến phát run, giọng nói đều mang chiến âm , "Từ hôm nay trở đi tôi và cậu giao tình nhất đao lưỡng đoạn!"
"Từ ngày cậu hại tôi trở đi, tôi với cậu hữu tình đã đứt!"
"Trang Noãn Thần cậu tốt nhất trừng lớn cặp mắt mà xem, tôi cần phải để cho cậu có ngày hối hận cũng không thể!" Hạ Lữ sau tiếng nói trực tiếp dứt trò chuyện. Bên này, Trang Noãn Thần cũng để điện thoại di động xuống, nhẹ buông tay, điện thoại di động"Pằng" một tiếng rơi trên mặt đất. Bi thương, như sóng biển lan tràn cuốn lấy trong hốc mắt, đi theo lời nói vừa rồi mà thương tâm, cô dùng sức cắn môi, nhưng cố nén như thế nào đi nữa cũng không áp được bi thương trong lòng, ngón tay gắt gao đặt tại góc cửa sổ, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Giang Mạc Viễn mặc dù cầm tờ báo nhưng xem không vào một chữ, cô bị chứng cuồng loạn, vào giờ phút này anh nhìn thấy tia khổ sở, đi lên trước ôm cô vào trong ngực, ở đỉnh đầu cô buông tiếng thở dài, "Rõ ràng không phải trong lòng nghĩ vậy, tại sao còn phải hại người hại mình?"
Cô vùi ở trong ngực anh, toàn thân đều nhẹ nhàng run rẩy, thật lâu mới ách giọng nói nói một câu, "Có một số việc xảy ra chính là xảy ra, đứt cũng tốt, ít nhất cô ấy không cần áy náy với em."
Giang Mạc Viễn đưa tay khẽ vuốt phía sau lưng của cô, nhẹ nhàng an ủi. "Cuộc sống không có bữa tiệc không tàn, không phải sao. . . . . ." Cô chua chua lỗ mũi, hốc mắt hồng hồng lại sửng sốt không cho nước mắt chảy xuống . Anh đem đầu cô đặt trên ngực, dịu dàng nói, "Muốn khóc cứ khóc đi."
Không chủ động nói tới chuyện từ chức không có nghĩa là cô đã qua nỗi buồn này , thời điểm đưa Trình Thiếu Tiên đi, hắn cùng anh hàn huyên rất nhiều, thật ra thì anh và Trình Thiếu Tiên cũng rõ ràng biết ý đồ của cổ đông , đối với chuyện Trang Noãn Thần từ chức, anh mới là đầu sỏ gây nên. Chỉ là nói đi thì nói lại, Trang Noãn Thần tính khí nha đầu này anh hiểu, coi như không có anh và Đức Mã cạnh tranh sự thực, cô biết được Hạ Lữ làm những chuyện này cũng sẽ chọn chủ động từ chức, đây chính là Trang Noãn Thần , bình thường nhìn qua tính tình dễ chịu dễ nói chuyện, Nhưng quật cường đứng lên thật đúng là tám con trâu cũng kéo không lại. Trong ngực, Trang Noãn Thần giọng nói nghẹn ngào, "em không muốn khóc, chẳng qua là cảm thấy rất lạnh, Mạc Viễn , anh ôm chặt em, ôm chặt một chút. . . . . ." Giang Mạc Viễn buộc chặt cánh tay, đem cô thật chặt nhét vào trong ngực, lồng ngực rộng rãi giúp cô hóa giải tâm tình bi thương, dùng dịu dàng an ủi nỗi khổ sở của cô. . . . . . ——— ——————— ——— ——————
Cửa bệnh viện, Hạ Lữ gắt gao siết điện thoại di động, ánh mặt trời đem mặt của cô chiếu xuống trắng bệch. Xoay người muốn rời đi, sau lưng đột nhiên lên tiếng, "Đã tới, tại sao không vào nói rõ ràng?" Cô sửng sốt, xoay người. Cách đó không xa, Mạnh Khiếu đứng ở bên trong, bóng dáng cao to hơi chếch, trước sau như một. Chính anh vào giờ phút này nhìn qua nghiêm túc nặng nề.
"Anh nghe lén tôi nói điện thoại?" chân mày cô nhíu lại.
"Anh không cần nghe lén cũng biết em làm qua những thứ gì." Mạnh Khiếu tiến lên, bóng dáng cao lớn gắn vào đỉnh đầu của cô, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô.
Hạ lữ ánh mắt lo sợ không yên nhưng rất nhanh chuyển thành cười lạnh, "tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, anh đến gặp Trang Noãn Thần , cô ấy đương nhiên có thể nói cho anh biết thật tình, không sai, là tôi làm hại cô ấy nghỉ việc, là tôi ở sau lưng cô ấy bắn trộm, giờ sao? Anh định chủ trì công đạo?" Cô cười lạnh không có làm Mạnh Khiếu tức giận, anh ngược lại ánh mắt thương xót, nhìn cô xem như là người không quen biết, "Hạ Lữ, anh vẫn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, đã hỏi Trang Noãn Thần , cô ấy lại một chữ cũng không nói, anh hoài nghi, là bởi vì Trang Noãn Thần bị đưa đến bệnh viện ngày đó một mực nói mê sảng, cô ấy nhắc tới tên em, lại mơ mơ hồ hồ hỏi tại sao, trong lúc sốt cao trước khi hôn mê cô ấy còn khóc giống như đứa bé. Anh một mực hoài nghi có phải hay không với em thật có quan hệ, mới vừa chỉ là thử dò xét một chút, không thể nghĩ đến thật chính là em. . . . . ."
Hạ Lữ ngón tay phát run, nhưng vẫn là lạnh giọng nói, "anh đã biết rồi, muốn như thế nào? Có phải hay không cùng Trang Noãn Thần một dạng lại mắng tôi?"
"Em đã đến như vậy rồi đã nói lên em căn bản chính là rất muốn thấy cô ấy, cùng anh đi vào, nói với cô ấy rõ ràng!" Mạnh Khiếu nói xong nhấc lên tay của cô, kéo cô vào cửa chính bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top