Chap 22: Rất thích rất thích chị

Gi­na không phải một mình tới bệnh viện, sau lưng còn có bà nội. Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, trông vẻ mặt anh thật buồn cười, liếc mắt thấy bà nội tiến vào sau vội vàng nhịn cười. Gi­na không chút nào để ý tới khuôn mặt gần như giết người kia, nhanh như là thỏ chạy vào kéo tay của cô dò xét một phen, làm cho Trang Noãn Thần rất lúng túng, bà nội mặt khẩn trương, vào cửa đầu tiên là đánh vào người Giang Mạc Viễn một cái .

"Bà nội. . . . . ." Giang Mạc Viễn nhíu mày kháng nghị.

"Còn có mặt mũi gọi ta? Anh chăm sóc vợ của anh thế nào? Cả ngày lẫn đêm công việc đến vợ cũng không để ý, bây giờ là xã hội mới, anh cho rằng lấy vợ về nhà thì vạn sự đại cát rồi hả ? Anh không tốt vợ anh có thể ly hôn với anh ." Giang Mạc Viễn dở khóc dở cười.

"Đúng vậy anh, công việc tất nhiên quan trọng, nhưng chị dâu quan trọng hơn, anh không khẩn trương bên ngoài còn có rất nhiều đàn ông khẩn trương đấy." Gi­na cũng nói theo. Giang Mạc Viễn giương mắt liếc cô một cái, ánh mắt mười phần cảnh cáo, bị sợ Gi­na vội vàng câm miệng.

"Bà nội, Gi­na hai người ngồi đi, con không có sao ." Trang Noãn Thần lòng lộ vẻ xúc động vội vàng nói.

"Con đi trước rửa mặt, mọi người cứ nói chuyện." Giang Mạc Viễn nhường chỗ ngồi, đứng dậy rời đi.

Đợi anh đi rồi, Gi­na chạy đến bên phải cô ngồi xuống, hì hì nói, "em vừa rồi thấy anh cả đối với chị rất dịu dàng nhé, có phải hay không đang quấy rầy hai người?"

"Nào có, đừng nói mò." Mặt nàng đỏ lên.

"Không cần để ý đến nha đầu kia, cả ngày lẫn đêm không có nghiêm túc, con đấy cuối cùng cũng đã tỉnh lại, không tỉnh chắc chúng ta điên rồi, xem liền Mạc Viễn cũng có thể điên rồi. A, ta hầm canh cho cháu, uống trước đi." Bà nội nói đem nồi canh mở ra, bới một chén đưa cho nàng.

"Cảm ơn bà nội."

"Có muốn thông báo cha mẹ cháu hay không?."

"Ngàn vạn lần không được ạ." Trang Noãn Thần vừa nghe vội vàng.

"Mạc Viễn cũng nói không cần, nó chính là sợ cháu mất hứng cho nên không thông báo, muốn chờ một chút, tỉnh là tốt rồi." Bà nội giơ tay lên vỗ vỗ cánh tay của cô, mặt thương yêu, "cháu sao không biết quan tam đến bản thân? Gặp mưa to phải vội vàng xuống xe, nếu không phải Mạc Viễn chạy tới kịp lúc thì có thể cháu nguy hiểm đến tính mạng rồi."

Trang Noãn Thần để chén canh xuống  trong lòng không khỏi áy náy, "Bà nội thật xin lỗi, để cho bà phải lo lắng." .

"Ai. . . . . ." Bà nội kéo dài, "Noãn Thần, ta hiểu biết rõ trong khoảng thời gi­an này cháu đang giận Mạc Viễn , nhưng các cháu là vợ chồng, vợ chồng nào ngày hận đêm thù đây? Không phải bà nội thay nó nói tốt, lần này à thật là hù được nó, Mạc Viễn là cháu ta, ta hiểu rất rõ tính cách của nó, nó nổi danh là trầm ổn, nhưng lúc muộn ôm cháu tới bệnh viện làm sao cháu cũng không thấy được lúc ấy nó thiếu chút nữa đem cả gi­an bệnh viện cho sập, cuối cùng vẫn là Mạnh Khiếu ra mặt mới đè sự khẩn trương của nó, nhiều năm như vậy nó đã bao giờ vì người khác phát hỏa lớn như vậy đây?" Ánh mắt Trang Noãn Thần nhìn xuống, nhẹ nhàng hạ lông mi dài, đáy lòng xẹt qua đau lòng. Đêm đó bởi vì chuyện của cô tựa hồ kinh động quá nhiều người, Gi­na, bà nội còn có Mạnh Khiếu , bà nội đã nhiều tuổi đi theo gấp gáp, Mạnh Khiếu nghe vậy cũng là phi như gió chạy tới ? Nơi này cũng không phải bệnh viện Mạnh Khiếu làm .

"Chị dâu ——" Gi­na cũng thu hồi nụ cười, gương mặt nghiêm túc, "em cũng là lần đầu tiên thấy anh em khẩn trương như vậy, chị biết đấy, anh ấy đối với Sa Lâm cũng không tốt như vậy ——"

"Gi­na!" Bà nội hét nhìn cô, lườm cô một cái,

"Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì." Gi­na chu mỏ một cái.

"Không sao." Nghe tên của Sa Lâm quả thật làm cô bận lòng, nhưng cô biết
Gi­na là một người thẳng tính, cười yếu ớt, "chị bây giờ đã không để ý tới chuyện Giang Mạc Viễn với Sa Lâm nữa rồi." Cô hiện tại đầy trong đầu đều là Hạ Lữ , ngay cả tỉnh lại trong mơ cũng thấy hạ lữ.

Gi­na vừa nghe nóng nảy, "chị không thể không quan tâm, hơn nữa đều là Sa Lâm tự mình đa tình quấn lấy anh ấy. Anh ấy về Bắc Kinh liền lập tức tìm chị, điện thoại di động của chị gọi không được anh ấy cũng sắp điên rồi, đêm đó mưa bão thật là dọa người, thế nhưng anh ấy lại liều mạng đội mưa đi ra ngoài tìm chị, thậm chí gọi cả cảnh sát cùng cảnh sát gi­ao thông. Em hiểu anh em , anh ấy bình thường không lạnh lùng lãnh khốc không vận đung quan hệ, chỉ có chị tốn lớn tâm tư, sức lực như vậy, chỉ là điểm này chị còn không cảm động sao?"

Nghe lời nói này xong Trang Noãn Thần ngạc nhiên kinh hãi, lúc này mới nhớ tới đêm đó tựa hồ thật nghe được có người bên cảnh sát , thì ra Giang Mạc Viễn vận dụng quan hệ. . . . . .

"Noãn Thần , nghe bà nội khuyên một câu." Thấy cô vẻ mặt hơi có vẻ dãn ra, bà nội ý vị sâu xa nói, "Tên đàn ông này phải vừa đấm vừa xoa, gây gổ kiêng kỵ nhất lừa dối nó, nếu nói câu không xuôi tai, nó có tính nhẫn nại dụ dỗ cháu một ngày hay hai ngày, mười ngày nửa tháng , nhưng là luôn có tính nhẫn nại dùng hết một ngày, quan trọng hơn nữa là đàn ông đều không nhịn được tịch mịch, lúc này nữ nhân khác nhân lúc yếu đuối mà lao vào làm sao cháu kịp? Không phải là bởi vì Mạc Viễn là của cháu nội của ta nên ta hướng về phía nó nói chuyện, bà nội giảng đạo lý với cháu, không cần bởi vì Sa Lâm liền tống táng hôn nhân của mình, không đáng giá. Trong khoảng thời gi­an này Mạc Viễn vội chúng ta đều nhìn thấy, cháu nói cháu giận dỗi cũng được nhưng không thể lấy sinh mạng của mình nói đùa chứ?"

Trang Noãn Thần lúc này mới hiểu, hóa ra là bà nội cũng không biết tình hình, chận lại nói, "Bà nội, cháu đêm đó thật sự không phải là bởi vì chuyện của Mạc Viễn ——"

"Ai nha chị dâu chị cũng đừng mạnh miệng, chị không phải vì chuyện anh em còn có thể bởi vì chuyện gì?" Gi­na hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, "em hiểu biết rõ chị chính là muốn thử dò xét xem với anh em địa vị mình cao bao nhiêu, muốn nhìn một chút anh em có phải rất khẩn trương hay không. Trải qua chuyện này chị rõ ràng biết anh em đối với chị lòng như thế nào rồi chứ? Em hiểu rõ không nên nhắc đến Sa Lâm, nhưng chuyện anh em cùng Sa Lâm thật ra thì em là có quyền lên tiếng nhất . Không sai, anh em cùng Sa Lâm đã từng nói yêu, Sa Lâm thật ra thì tính tình rất tốt , chính là tính tiểu thư nên tùy hứng làm bậy, thời điểm anh em đi với chung với cô ấy có thể dung túng liền dung túng, đối với cô ấy cũng rất tốt, nhưng so đối với chị cảm giác hoàn toàn bất đồng."

"Có cái gì bất đồng?" Trang Noãn Thần theo bản năng hỏi một câu, có liên quan chuyện Giang Mạc Viễn cùng Sa Lâm cô biết rất rõ ràng, nhưng đều là nghe từ trong miệng Giang Mạc Viễn, chuyện này nếu như từ trong miệng người thứ ba có lẽ sẽ hơi có bất đồng.

Gi­na thở dài, "em nhớ chị cũng biết chuyện Sa Lâm, khi cô ấy chưa tự sát không hề như bây giờ , cô ấy hoạt bát sáng sủa mỗi ngày đều cười ha hả, không sai, tính khí đại tiểu thư đây là khuyết điểm của cô ấy, nhưng cô ấy đặc biệt thích du lịch, rồi hướng các nơi thức ăn ngon rượu ngon mà đến, cá tính của cô ấy lúc ban đầu hấp dẫn anh em thậm chí cả Mạc Thâm, anh em đã từng nói thích Sa Lâm, nhưng em cuối cùng cảm thấy anh ấy đối với Sa Lâm giống như là em gái, tâm tình của anh ấy sẽ không bởi vì Sa Lâm mà biến động, thậm chí còn hy vọng có thể thành toàn Sa Lâm cùng Mạc Thâm. Chị với cô ấy không giống nhau, em chưa từng thấy anh em khẩn trương như vậy với Sa Lâm, có lẽ chị không phát hiện, khi anh ấy với chị đi chung với nhau ánh mắt anh ấy đều dõi theo chị, chị cười anh ấy cũng không nhịn được cười, chị khổ sở anh ấy cũng cau mày, bà nội nói rất đúng, chị hôn mê đêm đó anh em cũng sắp điên rồi, gặp chị bất tỉnh anh ấy cũng hận không được đem thầy thuốc cho làm thịt. Chị ngã bệnh hai ngày nay anh ấy cũng ở đây liền hai ngày liền, Chu Niên hồi báo công việc đều là tới phòng bệnh, nói thật, ngay cả em đều có thể nhìn ra anh em thật sự là rất thích rất thích chị." Một câu nói cuối cùng cô cơ hồ rõ từng chữ từng câu. Trang Noãn Thần nhớ tới khi tỉnh lại nhìn thấy một màn, anh ngủ ở trên ghế sa lon, khóe mắt đuôi mày đều là mệt mỏi. . . . . . Tim bị đụng vào bị thương, cô cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, anh thâm tình cùng săn sóc như thế nào chẳng nhẽ không cảm thấy? Nghĩ đi nghĩ lại, lơ đãng hồng vành mắt. . . . . . ——— ——————— ——— ——————

Ngoài cửa sổ, con chim hót thật vui. Ánh mặt trời vẩy vào góc cửa, Trang Noãn Thần không nhịn được đưa tay đón lấy ánh sáng, bóng dáng xuyên thấu qua khe hở lá cây ở trên đầu ngón tay cô rơi xuống tảng lớn loang lổ vàng óng ánh. Ngoài cửa sổ đối diện vườn hoa bệnh viện, lá u xanh đang lúc nở rộ Vạn Tử Thiên Hồng. Cô thích mùa hè, nhưng mùa hè lần nào đến cũng lặng yên không một tiếng động, đợi đến màu xanh của mùa xuân nhan nhạt mới chợt phát hiện, hoa mùa hạ đã đua tranh nở ra. Qua mùa hè sẽ tiến vào mùa thu, một năm tựa hồ suy nghĩ một chút đã tới, thời gi­an thấm thoát thoi đưa.

Hai ngày nay Trình Thiếu Tiên cũng đã tới, không có nói quá nhiều về chuyện công việc của Hạ Lữ , ngược lại Giang Mạc Viễn đưa anh lúc ra cửa hàn huyên thật lâu mới trở về. Suy nghĩ một chút qua hệ của Trình Thiếu Tiên cùng Giang Mạc Viễn, suy nghĩ sâu xa đi qua mới phát hiện, hai người bọn họ loại quan hệ này mới có thể là mãi mãi, bị làm khó là tri kỷ bị làm khó làm địch, giữa hai người cạnh tranh là đặt trên mặt nổi chiến tranh, không che giấu, vì công sự có thể vạch mặt, vì chuyện riêng cũng có thể ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Giữa người và người thủy chung phải giữ vững khoảng cách nhất định mới hợp tình hợp lý. Lại nghĩ tới mình và Hạ Lữ , làm sao lại đi tới bước này?

Đang suy nghĩ cửa phòng bệnh mở ra, Giang Mạc Viễn cầm đồng phục bệnh nhân sạch sẽ đi tới, thấy cô đứng ở bệ cửa sổ nhìn ra xa thì cười cười, để đồng phục bệnh nhân xuống rồi đi lên trước, từ phía sau ôm cô thấp giọng hỏi, "Nghĩ cái gì nhập thần như thế đây?" lồng ngực đàn ông ấm áp kiên cố, giống như là một pho tượng bền chắc.

Cô không có quay đầu lại, mặc cho anh ôm mình, buông lỏng người dựa vào anh lười biếng nói, "Không có gì, chính là cảm thấy mùa hè đến phải thực vui vẻ." Đỉnh đầu là giọng cười trầm thấp của Giang Mạc Viễn , bên hông lực cũng theo đó buộc chặt, "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt cũng là mùa này, em tìm gặp anh phỏng vấn."

Ngoài cửa sổ ánh sáng xanh lá mắt Trang Noãn Thần di chuyển cô chợt hiểu, "Đúng vậy, thì ra là anh còn nhớ rõ."

"Nhớ, vĩnh viễn không quên được." Giang Mạc Viễn ôm cô, kéo tay của cô nhẹ nhàng đùa bỡn, "em lần đầu tiên thấy anh rất run, liên tiếp nói lung tung, lúc ấy anh suy nghĩ có phải hay không mình nhìn quá nghiêm túc hù được em." Nhớ lại ban đầu một màn, anh không nhịn được nhếch môi hiện cười.

"Ngươi chính là quá nghiêm túc." Cô vội vàng tố cáo, cúi đầu nhìn bàn tay to của anh, "Bên ngoài nhiệt độ như vậy, bên trong hội quán lạnh muốn chết, anh lại không nói không rằng em có thể không sợ sao? Mới bắt đầu em thật sự cho rằng anh là một lão già, bởi như vậy em tối thiểu có thể giả bộ lờ mờ làm vẻ ngốc giống như là thắng được trưởng bối để phỏng vấn thông qua, ai biết cái người này trẻ tuổi, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của em."

"Lão già?" Giang Mạc Viễn là lần đầu tiên biết cô có cái ý nghĩ này không nhịn được bật cười, "em thật là có trí tưởng tượng." Khó trách cô lúc ấy vừa vào cửa nhìn thấy anh liền ngây ngẩn cả người, tay chân luống cuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vyu#đy