Chap 18: Trên đời không có may mắn
Hạ Lữ lộ nói mát, không chút khách khí chất vấn giống như là dao găm bắn về phía Trang Noãn Thần .
Đối diện, Trang Noãn Thần thì ngược lại tỉnh táo, đợi cô phát tiết xong mới mở miệng, giọng nói không thấy tức giận chút nào."Không sai, tôi là không có tư cách ở trước mặt cậu quơ tay múa chân, càng không tư cách để giáo huấn cậu, cõi đời này người có tư cách cũng chỉ có người sinh ra, nuôi lớn cậu. Tôi chỉ muốn biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!"
Lời của cô làm Hạ Lữ sửng sốt, nhìn Trang Noãn Thần há hốc mồm, lại một chữ cũng không nói ra được. "Hạ Lữ , chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ăn ở chung một chỗ cũng bốn năm, cậu tính tình thế nào tôi chẳng lẽ không rõ ràng? Cậu hào phóng cậu nghĩa khí cậu vì tôi trong quán rượu còn dám cùng tên côn đồ động thủ cậu làm sao có thể nói thay đổi liền thay đổi?" Trang Noãn Thần hơi híp mắt, nhìn cô tình ý sâu xa, "Nếu như không phải là xảy ra chuyện gì cậu tuyệt đối sẽ không như vậy, hoạt động Mỹ Á ngày đó cậu căn bản có thể không cần đến, nhưng sau khi tôi bị đèn va bị thương chính tai tôi nghe được cậu ở đó gọi tên tôi, Hạ Lữ, cậu căn bản chính là biết mình làm sai, nếu không cậu cũng sẽ không chạy tới! Như vậy cậu nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết!"
Trước mắt hai người cà phê đã lạnh, chỉ còn lại hương thơm. Hạ Lữ thủy chung không mở miệng, nhưng ngón tay lộ vẻ run rẩy, kể cả con mắt cô cũng gợn sóng, khẽ run hạ giống như là thủy tinh vỡ tan tành, ngay sau lại bị lông mi đai che lại. Trang Noãn Thần chờ đợi, lại thấy cô thủy chung không nói rốt cuộc nóng nảy, bắt lấy tay cô, giọng nói đột nhiên đề cao, "Hạ Lữ , cậu rốt cuộc có còn xem tôi là bạn tốt của cậu? Ba người chúng ta ban đầu nói gì tới? Chúng ta tốt nghiệp đã thề qua, về sau vô luận như thế nào có phúc cùng hưởng, cậu có phải hay không quên mất không còn một mống? Hôm nay tôi không muốn cậu thực hiện lời thề, chỉ muốn biết cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có cái gì khó nói nên lời, chẳng lẽ, tôi đây không có tư cách biết?"
Chậm chạp không đáp lời, Hạ Lữ tay siết chặt lấy chén cà phê lạnh lẽo, chân mày nhíu lại, nhìn ra được cô muốn nói lại thôi, cũng nhìn ra được cô có ý muốn phun ra nhưng vẫn là đè xuống, một hồi lâu sau sâu xa nói, "Là tôi bán đứng cậu, đây là sự thật, chuyện xảy ra chính là xảy ra, tôi không có gì để nói."
"Hạ Lữ!" Lần này Trang Noãn Thần thật nóng nảy, tay siết thành quyền, đốt ngón tay cũng trắng bệch, "cậu mới vừa nói như vậy nhưng mà chỉ là nói nhảm! Mai tỷ cũng tốt, Lục San cũng được, họ là đúng là sai nhưng mà chỉ đúng là cậu lấy ra để lấy cớ, tôi không hiểu cậu sao? Cậu cũng tốt, tôi cũng vậy thôi, ngay cả Ngải Niệm cũng tính vậy, ba người chúng ta đều là lười tới cực điểm, chẳng muốn đi đánh giá người khác đúng sai, cậu thật coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"Trang Noãn Thần , có phải cậu hay xem phim truyền hình hay không? Tôi làm những chuyện này cậu coi là tôi bị ép bất đắc dĩ? Tôi liền nói thật với cậu, tôi đã nếm đủ mỗi ngày phấn đấu đến chết còn không thấy một chút hiệu quả rối, cùng là cùng nhau tốt nghiệp bọn họ có xe có nhà mà tôi vẫn còn ở một nơi nhỏ hẹp! Lời thề? Trang Noãn Thần cậu nghĩ nhiều quá rồi, thật ra thì chúng ta cũng thay đổi, tôi cũng thay đổi! Cậu cảm thấy tôi có nỗi khổ tâm, không sai, tôi là có nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm riêng của tôi chính là cái xã hội này quá thực tế, tôi đã bị ép tới không thở nổi, là xã hội này ép tôi không thể không đi làm như vậy! Tôi cũng cần tiền, tôi cũng cần bò lên trên!" Hạ lữ cũng nắm chặt nắm tay, hốc mắt hồng hồng.
"Mọi người là có lựa chọn, xác định sự lựa chọn này có xúc phạm ranh giới cuối cùng với nguyên tắc hay không. Không sai, chúng ta bước vào xã hội này sẽ thay đổi rất nhiều, chúng ta học xong ẩn nhẫn, học xong ngậm miệng, học xong mâu thuẫn cùng trốn tránh, thậm chí học xong khôn khéo cùng khéo léo, nhưng là Hạ Lữ , xã hội này không có ép cậu, chỉ là cậu không muốn thỏa hiệp mà thôi. Người khác làm chuyện gì tôi cũng không có quyền đi trông nom đi đánh giá, cậu là bạn tốt nhất của tôi, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cậu sau này phải hối hận."
Hạ Lữ chậm rãi giương mắt nhìn chằm chằm cô, "Trang Noãn Thần , thật ra thì tôi thật sự vô cùng ghen tỵ với cậu, nếu như mà tôi như lời nói của cậu, tôi cũng sẽ không đi tới tình cảnh hôm nay."
Lần này đến phiên Trang Noãn Thần sững sờ "Chúng ta cùng là loại giỏi được trúng tuyển, Ngải Niệm thứ nhất, tôi thứ hai cậu thứ ba, tôi không hiểu rõ tôi rõ ràng so với cậu thông minh hơn, nhưng là hàng năm đều là cậu cầm học bổng; sau khi tốt nghiệp tôi theo truyền thông cậu lại không đạt, tôi cho đây là trời cao rốt cuộc lại để cho ta thắng ngươi lần thứ nhất, thật không nghĩ đến cuối cùng tôi còn là đi theo cậu đến truyền Thoòng Đức Mã làm ở bộ phận quan hệ xã hội, cậu biết đã làm truyền thông mà lại làm quan hệ xã hội có nhiều khó chịu không? Quá khứ đồng nghiệp cũng nhìn tôi như thế nào? Trước kia là các ngươi làm quan hệ xã hội tới chiêu đãi truyền thông, hiện tại thế nào? Tôi năng lực làm việc không hề kém cậu, nhưng Mai tỷ coi trọng trình độ của cậu hơn nhiều nếu so với Angel coi trọng trình độ của tôi; cậu trình bày phương án năng lực không hơn tôi, nhưng chỉ có cậu nắm được hạng mục của Tiêu Duy ! Cậu không đẹp bằng tôi, lại có thể lấy người có tiền! Đây là đạo lý gì? Tôi tại sao còn phải đi cố gắng? Cho dù tôi lại cố gắng cũng sẽ thua rối tinh rối mù, vậy rồi sao còn phải theo khuôn phép cũ?" Hạ Lữ rơi lệ, nói xong đã nắm khăn giấy hung hăng lau mặt.
Trang Noãn Thần cụp lông mi , uống một hớp cà phê, chất lỏng lạnh buốt theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, mang đến đau đớn, không phải tại cà phê, là vì lời nói của Hạ Lữ . "Thế nào? Không phản đối? Có phải là cậu cũng cảm thấy mình rất may mắn? Trang Noãn Thần , cậu là quá may mắn, thần may mắn sao lại luôn chăm sóc cậu?" Hạ Lữ có chút khàn cả giọng.
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, lúc này mới hóa giải được đau đớn ở dạ dày, lại nhìn Hạ Lữ ánh mắt chuyển thành thương xót, "tôi không thể nói lên lời, chỉ là hôm nay mới biết, thì ra là, cậu đối với tôi đã sớm có ngăn cách."
"Đúng, cũng là bởi vì vận may của cậu! Cậu có tài đức gì mà may mắn như vậy? Cho nên tôi ghen tỵ với cậu! Tôi cảm thấy được trời xanh căn bản cũng không công bằng!"
"Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, cậu cho tới bây giờ cũng không đi qua Cổ Trấn, không tới nhà tôi xem một chút." Không ngờ, Trang Noãn Thần nói một câu như vậy . Hạ Lữ lặng thinh nhìn cô. "Cha tôi thân thể không tốt, cậu đã biết." Trang Noãn Thần ánh mắt trở nên xa xôi, giọng nói có một tia mệt mỏi, "Từ tiểu học đến trung học sáu năm là sáu năm nhà tôi khó khăn nhất. Khi đó cha không có tiền đi bệnh viện xem bệnh, tự chữa bệnh ở nhà, khi đó tôi còn muốn đi học, mẹ tôi đi dạy ngoại khoá cũng làm gia công, tôi liền thường đi hỗ trợ, dĩ nhiên điều này cũng không coi vào đâu, gian nan nhất chính là 3 năm trường cấp 3 . Hạ Lữ , cậu chưa từng thấy qua thư phòng của tôi chứ? Ngay cả Cố Mặc cùng Giang Mạc Viễn tôi đều không cho bọn họ nhìn thấy. Không phải không cho bọn họ xem được bởi vì cảm thấy mất thể diện, mà là không muốn làm cho bọn họ thương hại. Thư phòng là tôi vào lớp mười tự mình xây dựng , lầu các rất rách, lại không nhiều tiền dư để sửa chữa trong nhà, tôi lấy thủy tinh thật dầy gián cửa sổ. Mùa đông rất lạnh mùa hè rất nóng, trời mưa còn rỉ nước, tôi ở đó vượt qua ròng rã ba năm trời, mỗi ngày tan giờ học về nhà liền chui vào đó ôn tập bài tập, vừa học tập bài tập còn thỉnh thoảng giúp đỡ mẹ tôi làm gia công, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng mưa dầm liên tục, tôi chưa từng nói qua cho cậu tôi bị phong thấp chứ? Lúc ấy cha thân thể rất kém, mẹ tôi gần như không có thì giờ nói chuyện với tôi, tôi đúng là đang ở thư phòng nhận được thư thông báo trúng tuyển từ Bắc Kinh." Hạ Lữ ánh mắt run lên, cô không biết, những thứ này cô chưa từng nghe Trang Noãn Thần nói qua. "Mỗi nhà mỗi cảnh, nhìn vinh quang chói lọi của người khác, sau lưng là cái dạng gì ai cũng không biết. Hạ Lữ , có lẽ cuộc sống của cậu so với tôi còn là khổ hơn, nhưng tôi chỉ muốn nói, ông trời thật ra là công bằng, cậu cho là ta may mắn, nhưng cậu chỉ thấy được kết quả, quá trình tôi có nhiều khổ cực cậu biết không?" Cô yên thanh tĩnh như mặt hồ liền nhẹ nhàng."Không sai, lúc ấy trúng tuyển thứ hạng của cậu có cao hơn tôi, tôi học đại học tại sao muốn liều mạng đi lấy học bổng? Bởi vì tôi không muốn cầm sinh hoạt phí của bố mẹ tôi, không muốn làm cho bọn họ cực khổ nữa, tôi lấy học bổng để cho trong nhà giảm bớt gánh nặng, học bổng là tôi dựa vào đôi tay và quang minh chính đại cách lấy về , tôi không cảm thấy đây là tình cờ hay may mắn; cậu so với tôi thông minh hơn, phải nói cậu rất thông minh, nhưng lúc đại học cậu chỉ lo yêu đương bài tập cũng xao nhãng, dĩ nhiên, nếu như lúc ấy Cố Mặc cũng ở bên cạnh tôi có thể tôi cũng vậy giống như cậu, cậu thường trốn học đi hẹn hò, có lúc về rất trễ? Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để nói chuyện yêu đương, tôi chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, ở tại thời điểm cậu đi Bar tôi ở trong thư viện gặm sách, lúc cậu ngủ say sưa tôi sáng sớm đi làm thêm, lúc ấy cậu còn cười nhạo tôi nói tôi không biết hưởng thụ cuộc sống, tôi là không có cách nào hiểu, bởi vì tôi không đi làm thêm thì không thể bảo đảm một ngày ba bữa cơm, Hạ Lữ , cậu biết khi đó tôi rất hâm mộ cậu không? Không nói tới những người đàn ông kia là qua đường, ít nhất còn có người ở bên cạnh cậu chia sẻ chứ? Đại học làm thêm rất bình thường, nhưng tôi là đem tất cả thời gian có thể để làm, điểm này toàn trường không có một người có thể làm được, thời điểm đó tôi làm sao không hâm mộ các cậu có thể ngày nghỉ đi ra ngoài vui vẻ? Cho dù là ngủ thỏa thích cảm giác tốt; cậu đến truyền Thoòng Đức Mã có tâm lý mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tôi có thể hiểu, nhưng tôi cũng là học tin tức, chẳng lẽ trong lòng tôi không có mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển? Nhưng con người trước tiên nên đem chuyện trước mắt làm xong chứ? Năng lực công tác của cậu là rất giỏi, nếu không Đức Mã cũng sẽ không tuyển cậu vào, nhưng cậu đã tận tâm tận lực chưa? Cơ hội đều là mình tạo ra, mặc dù người khác cho cậu, cậu cũng phải có chuẩn bị thì mới lấy được chứ? Tranh đoạt dự án Tiêu Duy , các cậu tự vấn lòng xem đã toàn lực ứng phó chưa? Cậu cho là Đức Mã không phải công ty của cậu, cậu chỉ là người làm công cho nên chưa tận lực, ngày đó tôi làm thêm giờ đến đau dạy dày, mấy buổi tối đều là trong công ty chợp mắt một lát lại bắt đầu làm việc, dự án Tiêu Duy tôi thật sự là lấy tính mạng đem về , Mai tỷ đem bao dự án lớn giao cho tôi, tôi không liều không được, cậu thì sao? Đúng, cậu cũng ở đây làm thêm giờ, nhưng rõ ràng tài hoa hơn người nen cậy căn bản không để tâm tới làm, cậu chẳng qua là cảm thấy phía trên còn có Angel, căn bản cũng không cần cậu quan tâm. Thời điểm cạnh tranh, nội bộ Tiêu Duy cố ý đem tôi ở lại cuối cùng tại sao? Bọn họ cố ý làm khó, đổi lại là cậu sớm đã từ bỏ chứ? Tôi thừa nhận tôi là gả cho người có tiền, nhưng trong đó cậu lại hiểu bao nhiêu? Hạ Lữ , trời cao thật là công bằng, cậu bỏ ra bao nhiêu sẽ được đền đáp bấy nhiêu. Chúng ta sống ở cõi đời này, không có người nào dám nói mình may mắn dường nào, nếu nói may mắn cũng chỉ là mình bỏ ra rồi sau được hồi báo, như vậy nhìn qua rất may mắn nhưng sau lưng bỏ ra bao nhiêu mcố gắng chúng ta ai cũng không rõ ràng lắm, trong đó chủ có mình mới biết."
M đang cày phim vị hôn thê. Coá ai xem cùng hơm?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top