Phòng dụng cụ
*RENG*
*RENG*
*RENG*
*TỚI GIỜ ĐI HỌC RỒI, CÔNG CHÚA NANA*
-----------------------
Mở đôi mắt của mình ra, tôi thức dậy bắt đầu một ngày mới. Không tràn đầy năng lượng như mọi ngày, nằm trên giường ấm , tôi đối mặt với trần nhà màu hồng phấn, vươn cánh tay của mình ra hết mức với hy vọng tôi có thể chạm được chiếc gạch màu hồng trên trần nhà, rồi lại buông xuống
Như thường ngày, tôi bước xuống giường, mang đôi dép bông của mình. Đi xuống phòng tắm, tôi đánh răng, rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân
Quay trở lại phòng ngủ, như một thói quen tôi lại bước đi vô định về phía chiếc gương lớn, lấy tay của chính mình sờ vào tấm gương lạnh lẽo. Nhìn khuôn mặt của bản thân trong gương
Tôi có thể thấy sự thất vọng tràn trề trong ánh mắt
*Nhìn mày thật tàn tạ*
Nhấc tay phải của mình lên, tự tát mình vài cái
*Bộp*
*Bộp*
*Bộp*
Đến cú tát thứ ba, tôi dừng lại, nhìn phần da mềm dần đỏ rồi lại sưng lên, nếu là ngày thường tôi có thể sẽ la toáng lên chỉ vì một vết xước...
Nhưng hôm nay , cái cảm giác đau dường như không còn nữa, nó giống như bị chai lại, không phải phần da, mà có lẽ là tinh thần
Nhìn vào trong gương, tôi có thể thấy rõ quần thâm dưới mắt hơn bao giờ hết
Gác qua sự thất vọng của chính mình, tôi chỉnh chu trang phục, tất, nơ, đồng phục và đầu tóc. Buột một đuôi tóc, rồi đến đuôi thứ hai, lấy một ít tóc bên trái nhấc lên, tay phải đang cầm một dây buột tóc thứ hai
.
.
.
*DÂY BUỘT THỨ HAI*
*DÂY BUỘT THỨ HAI*
*DÂY BUỘT THỨ HAI*
*Hôm đó, tôi không hề lấy lại nó mà*
"AAAAAAAAAA!"
Tôi la toáng lên. Lồng ngực tôi dường như thắt lại, tiếng *BÍP* bên tai lại vang lên dữ dội, tuyến nước bọt hoạt động mạnh mẽ, lần lượt vương vãi ra thấm vào nền bông. Tôi khụy đôi chân xuống, chống một tay đỡ lấy thân người, đưa cặp mắt hoảng loạng nhìn lia lịa vào một điểm
.
*Lạch cạch*
Người hầu:"Cô chủ, cô có sao không"
Nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, cô người hầu lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau đi nước bọt ở miệng tôi, khuôn mặt cô hiện rõ sự sợ sệt, run run miệng của mình, hỏi:
"Hôm n..ay, c..ô ch..ủ có muốn đ..i h...ọc khô...ng ạ? Hôm nay xin nghỉ cũng được mà, không cần tự ép mình đâu, thành tích học tập cô cũng xuất sắc mà, cô chủ không cần lo lắng với vi...."
Chưa kịp dứt lời, tôi lấy tay che miệng cô ấy lại, nói với giọng dứt khoát:
"Không cần đâu, tôi ổn!"
Im lặng một lúc, tôi nói tiếp:
"Hôm nay nhất định tôi phải làm sáng tỏ mọi việc"
-------------‐-‐------
Bước xuống chiếc xe hơi màu đen của mình, tôi tiến thẳng vào lớp, không như sáng hôm qua, tôi không còn sợ sệt gì, dứt khoát với ý định của mình, tôi mở cửa lớp ra
Đảo mắt qua bàn cuối, đập vào mắt tôi đầu tiên là Aoi. Cậu ấy vẫn nụ cười dịu dàng như ngày nào...
*Nhưng! Hôm nay tôi không thể xiêu lòng trước nhan sắc ấy được, tôi có vài chuyện cần hỏi*
----------------------------
*Giờ thể dục*
------- GÓC NHÌN CỦA AOI-------
Tôi ngồi xuống hàng ghế đá nóng ấm ở sân trường, hít thật sâu vào cuống họng, cố gắng uống hết chai nước dang dở của mình
*chạy bộ mệt quá*
Chuyển ánh mắt đi khắp sân trường, bộ não tôi dường như đang tìm kiếm một thứ quan trọng, dòng suy nghĩ hiện lên:
*Nana đâu nhỉ?*
Đảo mắt qua chỗ tụ tập tám chuyện, tôi chăm chú thật lâu xem cô bạn mình có ở đó không, thất vọng một chút tôi lại dời sự chú ý của mình tới gốc cây xanh, dường như đã tìm thấy được thứ mình mong muốn mái tóc màu hồng lấp ló đằng sau tán cây đung đưa
*A~ cậu đây rồi*
Đi tới chậm rãi, không kèm theo tiếng động, tôi nở một nụ cười đến híp cả mắt rồi đặt hai tay lên vai người đang thiếu cảnh giác sau tán cây, thét lớn:
"HÙ!"
Có vẻ hét hồn, cậu ấy quay lại
.
.
.
.
Mồ hôi tôi chảy như suối, miệng không thể cười nổi mà buông xuống thành hình chữ V ngược, mở to mắt nhìn thứ đáng sợ trước mặt, dòng suy nghĩ cứ tuôn trào liên tục:
*Chết mịa ông nội rồi, ! Giáo viên thể dục chứ dell phải Nana, Toang! Toang! Toang rồi ông Giáo ạ!!!!*
Cô giáo bị hù đến hoảng sợ, té bẹt từ bồn cây xuống nền đất thô, miệng kêu inh ỏi vì đau đớn:
Cô giáo:"Mông của tôi"
Giận tới tím cả người, cổ hét lớn:
Cô giáo:"AOI, SỐ THỨ TỰ 1, ĐI RA NGOÀI PHÒNG DỤNG CỤ DỌN DẸP, VÀ ĐỨNG NGOÀI ĐÓ HẾT TIẾT CHO TÔIIII"
Nở một nụ cười gượng, tôi lặng lẽ bước ra ngoài phòng, lê đôi chân mệt mỏi của mình qua
---------------------
Quay quay chiếc chìa khóa trên tay, tôi phàn nàn vài thứ trong suy nghĩ:
*A! Tại sao lại cầm chìa khóa để mở chứ! Trong đó bộ có gì giá trị à*
Đi đến trước cửa phòng, tôi có chút bất ngờ vì cửa đã mở sẵn, he hé cách cửa, tôi mở tung nó ra bằng hết sức bình sinh của mình
*RẦM*
Xung quanh điều bình thường, không có dấu hiệu gì là bị lấy cắp
...... :"AAA!"
Tiếng la thất thanh vang lên, làm tôi có chút hoảng sợ, ánh mắt kiếm tìm thứ đang la hét, tôi cảnh giác nhìn xung quanh
...... :"MÁ NÓ ƠI CÓ CHUỘT KÌA!!!"
Cô gái tóc hồng chạy thục mạng đằng sau chỗ chất nệm, nhào thẳng vào lòng tôi khiến cơ thể mất cân bằng, ngã lăn ra đất, đầu cũng theo đó mà đập một cái *BINH*
"A!"
Choáng váng dùng tay xoa đầu mình, tôi nhìn con người đang đè lên tôi, có chút bất ngờ xen lẫn cảm xúc thú dị, tôi bất giác cười:
"Nè Nana cậu đang làm gì ở đây vậy? Haha tớ không ngờ một thân thể mũn mỉm như cậu cũng sợ con chuột bé tí kia sao"
Tôi cười khúc khích thành tiếng, Nana dường như đỏ mặt tía tai, đáp lại tôi kèm theo động tác tay:
Nana:"cậu điên à, nó to vãi cả nhái ra ấy, nhìn là muốn tè ra quần mịa rồi"
Tôi nhìn bản mặt hoảng loạng mà trong lòng thấy vui vui
"A~ tớ cứ tưởng rằng trong mắt cậu cái gì cũng màu hồng hết mà"
Tôi nói với giọng điệu châm chọc, dùng tay phải vuốt cầm như thể mình có râu, ho: "Khụ, khụ"
"Thôi được rồi, đứng dậy đi để tớ xem con chuột to đến cỡ n...."
Tôi nhìn vào mái tóc màu hồng đang rối tung, cậu ấy ngả người ra đằng sau, mặt đối mặt với tôi,chỉ tay ra đằng sau, khuôn mặt tái nhợt nói với giọng điệu run run:
Nana:"N...ó n...ó n...ó KÌA MÁAAAAA!!!!"
Tôi ngước mắt lên, nhìn con chuột to đùng, dường như hơn 3 mét đang ở trước mặt tôi. Mồ hôi chảy thành từng giọt xuống nền đất. Ánh mắt tôi bắt đầu trở nên nghiêm chỉnh lại, tôi hít sâu vào, nuốt nước bọt
*ực*
Con chuột khổng lồ dường như thấy được con mồi, nó nhanh nhảu nói:
Chuột:"AHAHA!!!!CUỐI CÙNG CŨNG CÓ NGÀY NÀY, CUỐI CÙNG CŨNG CÓ ĐỨA NGU NGỐC NÀO ĐÓ GỠ PHONG ẤN CHO TAO, MUHAHAHA"
Con chuột to lớn với bản mặt tự mãn, vừa nói vừa ngước lên trần nhà, tỏ ra vẻ mình mạnh hơn, nó lại châm chọc tiếp:
Chuột:"Ê! TỤI BÂY CÂM À!! CẦU XIN THA MẠNG VỚI TAO ĐI CHỨ"
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó tỏ vẻ tức giận, đứng dậy khỏi Nanan
Nana nói:
Nana:" MÁ NÓ ƠI CON CHUỘT BIẾT NÓI"
Cậu ấy cố bò người ra cửa phòng, dường như tuyệt vọng, Nana tự đập mặt chính mình vào một tấm kim loại trong suốt
*BỤP*
Nana:"A! Cái đầu tôi
-------- GÓC NHÌN CỦA NANA-----
*ĐẬU XANH, CON CHUỘT TO NHƯ CÁI TƯỢNG NỮ THẦN TỰ DO ẤY, NHÌN LÀ MUỐN TÈ RA QUẦN RỒI*
Sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, tôi cố bò ra tới cửa với hi vọng ra ngoài được, nhưng...
*BỤP*
Đầu tôi dường như bị bật ra bởi cú va chạm vô hình
Lấy tay tự xoa trán chính mình, tôi vô tình lẩm bẩm:
"A! Cái đầu tôi"
Dường như không còn tha thiết gì nữa, tai trái tôi lại vang lên tiếng *BÍP* kéo dài, các giác quan như đông cứng lại, tay tê dại ra, chân tôi mềm nhũn, ngồi dưới nền đất và chấp nhận sự thật
.
.
.
*XOẸT*
máu đột nhiên bắn ra sau lưng tôi, tôi có thể ngửi được mùi tanh phát ra từ nó, mồ hôi chảy lê liệt, hoảng sợ ngoái đầu lại
Ngón tay của con chuột lăn xuống nền đất rồi từ từ lăn tới chạm chân tôi, hoảng sợ thét lớn:
"ÉEEEEEEEE!"
Máu ứa ra từ ngón tay của con quái thai, nó thét lên:
Chuột:"CON CHÓ! MÀY ĐÃ LÀM GÌ TAO!!!"
Nó chuyển con mắt căm thù về phía Aoi
Tiếng thét thất thanh vang vọng cả căn nhà kho, tôi có thể cảm nhận sự đau đớn của nó qua lời nói, Nó lao thật nhanh đến Aoi, cô bạn đang đứng trước mặt tôi
Dường như nó càng tiến lại gần, mặt tôi bắt đầu tái nhợt, miệng lẩm bẩm chữ "Ể" thể hiện sự tuyệt vọng, mở to đôi đồng tử đối mặt với sự việc
.
.
*XOẸT*
*RẦM*
Con chuột ngã xuống, dòng máu nóng chảy từ từ khắp căn phòng rồi lại lan ra, dường như có vẻ nó đã chết, dường như tâm lí chưa ổn định, tay chống phải mất đà làm cơ thể tôi ngã khụy xuống đất
Tôi hoảng loạng, ngồi dậy, dựa tấm lưng vào vật trong suốt
Máu của con chuột từ từ lan rộng rồi cứ thế nó bao phủ khắp căn phòng, nhìn như một ngày tận thế
Aoi quay đầu lại nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng từ từ ngồi xuống, lấy đôi bàn tay dính đầy máu của mình xoa đầu tôi dịu dàng, cậu ấy thì thầm:
Aoi:"Đừng sợ! Tớ sẽ bảo vệ cậu!"
Aoi quay đầu lại, tiến về phía con chuột khổng, tôi cứ ngỡ tinh thần đã được ổn định nhưng không.......
.
.
.
.
.
Tôi yên tâm khi thấy tấm lưng của cô bạn, nhưng lại hoảng sợ trước gương mặt của kẻ săn mồi
*AOI LẠI ĐANG CƯỜI*
------ to be ko tình iu--------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top