Chương 7: Tiểu quỷ thực ra rất khó hầu hạ

Hôm sau khi tỉnh lại, Jeon Wonwoo phát hiện mình bị Kim Mingyu ôm ngang, sau gáy còn có thể cảm giác được khí tức của đối phương, hô hấp ấm áp phả vào trên cổ có chút ngứa, cũng làm cho thân thể của cậu có chút cứng ngắc, bên tai đỏ lên.

Quá gần rồi...

Loại này khoảng cách thật đáng sợ, cũng quá nguy hiểm.

Jeon Wonwoo cứng đờ đợi khoảng một phút, xác định Kim Mingyu không tỉnh lại mới cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) lấy ra cánh tay đang vòng qua eo chính mình, sau đó rón rén xuống giường.

Sau khi xuống giường cậu tỉ mỉ quan sát Kim Mingyu một hồi, phát hiện hắn không bị mình đánh thức mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi phòng ngủ rửa mặt.

Cậu không chú ý tới sau khi mình đóng cửa lại, Kim Mingyu ở trên giường mở mắt ra.

Kim Mingyu đỡ người dựa vào giường ngồi, hắn đợi Jeon Wonwoo rửa mặt xong trở về, muốn nhìn một chút qua một đêm phản ứng của em ấy là gì, nếu như vẫn là cái bản mặt cá chết hôm qua kia, vậy mình thẳng thắn...

Hống em ấy một chút được rồi.

Tiểu quỷ quả thật khó hầu hạ mà.

Kim Mingyu xì một tiếng, vò vò tóc của chính mình, cầm điện thoại di động bên cạnh lên mạng coi tin tức.

Đợi khoảng năm phút đồng hồ, Jeon Wonwoo vẫn chưa trở về, Kim Mingyu cũng mất hứng xem tin tức, xuống giường đi ra ngoài tìm cậu.

Nhưng mà trong nhà trừ hắn ra cũng không có người nào khác, trên bồn rửa mặt có từng vệt nước nhỏ, chứng minh Jeon Wonwoo vừa nãy đã dùng qua, nhưng cậu đã ra ngoài.

Lẽ nào em ấy mặc áo ngủ đi học? Vẫn là... Hắn dừng một chút, như nhớ ra cậu thường đến khách phòng, đúng như dự liện của hắn, ở nơi đó thấy được rương hành lí nhỏ của Jeon Wonwoo.

Lúc Jeon Wonwoo vừa chuyển tới thì lại cùng ngày Kim Mingyu đi công tác, hôm trước vừa trở về. Căn bản không có chú ý đồ vật của Jeon Wonwoo đặt ở chỗ nào, hoá ra hai tuần này cậu đều ngủ ở khách phòng.

Nghĩ tới đây mặt Kim Mingyu có chút đen. Hắn cho là mình sống cùng với Jeon Wonwoo, như vậy phòng ngủ chính là gian phòng của hai người bọn họ. Cho nên hắn vừa nãy theo bản năng cho là Jeon Wonwoo sẽ trở về phòng thay quần áo, lại không nghĩ tới thật ra là chỉ hắn đơn phương mong muốn, Jeon Wonwoo cho dù ở nơi này đợi hai tuần, đồ vật của cậu vẫn chỉnh tề mà đặt ở trong rương hành lý, phảng phất lúc nào cũng có thể rời khỏi.

Kim Mingyu yên lặng nhìn rương hành lí màu xám bên chân, môi hơi nhếch lên, sắc mặt không tốt.

"Hắt xì —— "

Trong lúc đó, Jeon Wonwoo trên xe buýt hắt hơi một cái. Cậu sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, luôn cảm giác sống lưng có chút lạnh.

Lẽ nào Kim Mingyu tỉnh rồi?

... Luôn có loại dự cảm xấu. Jeon Wonwoo lặng lẽ nghĩ.

Nhưng mà sự tình chẳng hề như cậu nghĩ, hôm đó Kim Mingyu sau khi trở về không hề nói gì, thậm chí còn ngủ sớm hơn cậu.

Sau đó cậu và Kim Mingyu ở chung vẫn luôn trong trạng thái lúng ta lúng túng. Ban ngày thì tốt rồi, một người đi làm một người lên lớp, cơ hội gặp mặt rất ít, chủ yếu là buổi tối.

Làm cho Jeon Wonwoo bất ngờ chính là, mỗi buổi tối Kim Mingyu đều sẽ trở về ăn cơm, tuy rằng lúc ăn cơm hai người cũng ăn ý giữ yên lặng, trò chuyện ít ỏi.

Jeon Wonwoo thậm chí đang nghĩ, Kim Mingyu có phải bị mình chọc giận hay không, nhưng nhìn bộ dáng hắn mỗi ngày trở về ăn cơm hình như không giống lắm, làm cho cậu có chút mơ hồ.

Tình huống như thế kéo dài đến thứ sáu, Jeon Wonwoo cùng đồng học chung kí túc xá đi liên hoan.

Tuy rằng tính cách Jeon Wonwoo tương đối lạnh nhạt, nhưng lúc ở cùng xá hữu thì rất không tồi. Cậu học giỏi, ở phương diện này giúp mọi người rất nhiều, mỗi lần vừa đến kì kiểm tra, tất cả mọi người hận không thể đem cậu cột bên người; mặt khác từ nhỏ cậu lớn lên ở nông thôn, quen làm việc nhà, rất nhiều lúc vệ sinh phòng cũng là cậu quản lý, học tập tốt lại thích sạch sẽ, tự nhiên được người yêu thích. Đương nhiên nhìn cậu làm nhiều như vậy, mọi người cũng thấy không tiện lắm, cũng chung tay về sinh. Hai năm Đại học trôi qua, vệ sinh phòng ở của bọn họ là ký túc xá nam kiểu mẫu.

Lúc trước Jeon Wonwoo vội vã chuyển ra khỏi ký túc xá làm cho mọi người không ứng phó kịp, cũng chưa kịp hảo hảo tụ họp một chút, thứ sáu vừa vặn tất cả mọi người đều rảnh rỗi, liền hẹn buổi tối đi liên hoan.

Buổi chiều khi đi học Jeon Wonwoo lấy điện thoại di động ngẩn người, cân nhắc phải làm sao nói với Kim Mingyu chuyện ngày hôm nay không thể về ăn cơm được. Với cục diện lúng túng lúc này của hai người, gọi điện thoại cậu cũng không biết mở đầu thế nào, liền lựa chọn nhắn tin.

Địa điểm liên hoan ở một nhà hàng lẩu bên cạnh trường học. Không gian cùng món ăn trong nhà hàng cũng không tệ, lúc trước Jeon Wonwoo cũng cùng mọi người tới đây mấy lần.

Mấy nam nhân đi cùng nhau nhất định là ăn rất nhiều thịt, lúc mọi người vội vàng gọi món ăn đến bất diệc nhạc hồ (kinh khủng), Jeon Wonwoo có chút không yên lòng nhìn điện thoại di động một chút, xá hữu bên cạnh lấy cùi chỏ huých cậu một cái hỏi, "Làm sao vậy? Có việc?"

"Hả?" Jeon Wonwoo hoàn hồn, "Không có chuyện gì, các cậu chọn là được."

"Ha, cậu nên ăn nhiều thịt một chút, bắp chân cậu nhỏ nhắn giống như cánh tay của anh đây nha." Hong Jisoo đem thực đơn đưa cho Jeon Wonwoo nói đùa.

"Đúng vậy, đừng nói bọn anh không chăm sóc cậu đó."

"Nhanh chọn món đi."

Mỗi người một lời mà kêu Jeon Wonwoo gọi món ăn, Jeon Wonwoo cười tùy tiện chọn hai món.

Chọn xong cậu liếc nhìn điện thoại di động, phát hiện lúc mình gởi tin nhắn cho Kim Mingyu đến giờ đã qua hơn bốn tiếng, đối phương vẫn không có hồi đáp.

Có lẽ vẫn còn đang tức giận đi. Jeon Wonwoo nghĩ thầm. E rằng trong mắt Kim Mingyu mình bị coi là không biết điều đi, Kim Mingyu gia điều kiện tốt như thế, bao nhiêu người trèo không lên, chính mình lại không biết tốt xấu, nếu là người khác đều sẽ tức giận đi.

Lúc ăn cơm, Jeon Wonwoo không khỏi lại nghĩ tới Kim Mingyu .

Người này tính tình dở hơi, ăn cơm cũng kiêng ăn, ngày hôm nay không làm cơm, không biết hắn ăn cái gì.

"Wonwoo, nghĩ gì thế? Dùng bữa đi." Hong Jisoo thấy cậu ngẩn người, lên tiếng hỏi.

Ý thức được chính mình thất thần, Jeon Wonwoo liền vội vàng nói, "Không có chuyện gì, nghĩ tới một ít chuyện mà thôi."

"Ơ!" Người anh em ở bên tay trái Jeon Wonwoo hứng thú, "Lúc thường không thấy cậu như vậy a, hôm nay là lần thứ hai đi? Tớ đoán khẳng định không phải chuyện học tập, cậu học tốt như vậy, căn bản không cần bận tâm."

"Chẳng lẽ... Có người yêu." Hong Jisoo hỏi.

"Không phải..."

"Đây là chuyện tốt a!" Một người vỗ bàn, "Tìm thời gian đem em dâu đến ăn một bữa cơm a!"

"Em dâu nhất định xinh đẹp như hoa ôn nhu như nước!"

"Đến đến đến, vì đào hoa của Wonwoo nhà chúng ta nở rộ cạn một chén."

"Mau rót rượu!"

"Giơ chén lên!"

Jeon Wonwoo muốn giải thích, nhưng mọi người lại không cho cậu cơ hội, anh một lời em một lời mà rót rượu nâng chén.

Lúc chạm cốc trong đầu Jeon Wonwoo hiện lên khuôn mặt Kim Mingyu , không đến nỗi xinh đẹp như hoa, thế nhưng anh tuấn tiêu sái nhất định có, còn ôn nhu như nước thì không thể nào, miệng có thể độc chết người.

Về phần nói chuyện tình yêu...

Cùng Kim Mingyu ? Làm sao có khả năng?!

Jeon Wonwoo run một cái, chỉ là não bổ Kim Mingyu độc miệng sẽ nói ra cái gì, đại khái là 'Nói chuyện yêu đương? Em? Đầu óc bị cửa kẹp sao?' Các loại đi.

Nghĩ tới đây, Jeon Wonwoo cảm thấy có chút buồn cười, tâm tình buồn phiền lúc trước đột nhiên tản đi.

Không quản như thế nào, trước ăn cơm cái đã.

Kim Mingyu cũng không biết suy nghĩ của Jeon Wonwoo, hắn bây giờ còn bận họp hội nghị, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc đã sắp tan sở.

Sắp tan sở, cũng là chứng minh có thể trở về nhà ăn cơm vợ nấu. Nghĩ tới đây, tâm tình Kim Mingyu vui vẻ mà cầm lấy chìa khóa đi xuống lầu.

Trên đường trở về hắn suy đoán đêm nay Jeon Wonwoo sẽ làm món nào, tuy rằng tuần này hai người đều không nói chuyện, thế nhưng lúc hai người ăn cơm chung cảm giác vô cùng tốt. Tay nghề nấu ăn của Jeon Wonwoo tuy rằng không sánh được với đầu bếp trong nhà, thế nhưng hắn rất hài lòng.

Kim Mingyu rất mau về nhà, nhưng không thấy Jeon Wonwoo ở trong bếp như thường lệ.

Jeon Wonwoo tính thời gian rất chuẩn, lúc thường giờ này cậu đã chuẩn bị xào rau, lúc Kim Mingyu sắp về ăn cơm sẽ vừa đúng giờ. Mà lúc này trong phòng khách trống rỗng, nhà bếp cũng sạch sẽ, trên bàn không có đồ ăn cũng không có hoa quả, ngay cả vệt nước cũng không có.

Kim Mingyu nhớ tới, khi hắn đi vào cũng không có thấy giày của Jeon Wonwoo. Hắn về tới phòng ngủ, ở trong đó cũng không có ai.

Jeon Wonwoo chưa trở về, trên điện thoại di động không có hiển thị bất kỳ thông tin nào.

Trong nháy mắt trên mặt Kim Mingyu không nhìn ra biểu tình gì, tâm tình vui vẻ tan tầm vội vã trở về nhà ăn cơm đột nhiên như khí cầu bị xẹp, sau đó trong ngực dâng lên một cơn tức giận, bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ.

Ngón tay của hắn ở trên cái tên Jeon Wonwoo dừng lại một chút, lập tức kéo xuống, mở ra một cái tên, hẹn địa điểm rồi đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top