Tiền truyện 6-10
Chương 6
Hồ ly nhỏ lắc cái đuôi mềm mại của nó và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của họ bằng bằng bàn chân xem như an ủi.
Phạm Khánh nhướng mi: "Con hồ ly này cậu nhặt ở đâu thế?"
Phàm Nhàn vẫn còn yếu ớt: "Nó đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, tôi đã bế nó lên."
" Nó có tên không ?"
"Tiểu Hoa." Phàm Nhàn cười lạnh, tựa hồ có ý xấu, "Ta họ Phạm"
Hồ ly nhỏ nghe vậy vô cùng tức giận, gầm gừ trong cổ họng và nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn một cách không mấy tử tế.
Phạm Khánh nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của con cáo, nhàn nhã thở dài: "Bộ lông này khá tốt, tôi cũng đang nghĩ đến việc làm một bộ lông cáo."
Hồ ly nhỏ trợn trắng mắt rồi chui vào trong chăn trước sự theo dõi của hai người đàn ông. Khi y bước ra lần nữa, y trông giống như một con người.
"Các ngươi là trẻ con à!" Hồ ly Phạm Nhàn phiền muộn ôm lấy cái đuôi lớn của mình, "Làm như thế chỉ để dụ ta ra ngoài thôi."
Đôi mắt của Phạm Nhàn dần dần di chuyển từ cái đuôi đỏ rực của Hồ ly Phạm Nhàn đến đôi tai cụp xuống trên đầu.
"Đó là cái gì vậy, tôi có thể chạm vào nó được không?"
"Không (▼伀▼#)" Hồ Tiểu Phàm Siêu hung hăng nói, nhe răng tránh né tay Phạm Khánh , "Tìm cho tôi một ít quần áo."
Phàm Nhàn và Phạm Khánh nhìn nhau, ngầm đồng ý bước ra ngoài: "Bảo cậu đi tìm đấy!"
Hồ Phàm Tiên: "Hai người này là loại động vật gì vậy?
Chương 7
Cuối cùng Hồ Tiểu Phàm mặc áo choàng vào, vung vẩy đuôi trên ghế sofa.
"Vậy tại sao ngươi lại là cáo?" Phàm Nhàn hỏi.
"Lúc xuyên qua, ta chỉ là một con hồ ly." Hồ Phàm nhàn nhã dang tay ra: "Trong thế giới của chúng ta, động vật biến thành linh hồn, có thể hóa người."
"Cho nên ngươi không thể rút đuôi sao?" Phạm Khánh chỉ vào cái đuôi lông bông to lớn, "Ngươi không sợ bị coi là quái vật sao?"
Hồ Tiểu Phàm giật giật đôi tai cáo của hắn, có chút ủy khuất: "Thu đuôi lại, không thoải mái, ta chỉ là một con Hồ ly., lại bị các ngươi nhéo đến hóa hình người."
Phạm Khánh nghẹn ngào không nói nên lời.
Phàm Nhàn trợn mắt, tò mò hỏi: "Vậy bệ hạ bên kia là loài gì?"
"Chưa ai nhìn thấy hắn biến thành động vật, ta làm sao biết được." Hồ ly Phạm Nhàn nói: "Bệ hạ không phải là người sẽ bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt người khác."
"Ồ." Phạm Nhàn thất vọng cúi đầu.
Nhưng hắn lại nghe được Hồ Ly Phàm Nhàn lại nói: "Có lẽ là cáo? Nhưng có lẽ không phải. Dù sao, di truyền cũng khó nói."
Phạm Nhàn thầm tưởng tượng đôi tai cáo trên đầu Khánh Đế, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống và che mặt lại.
"Sao vậy?" Hồ Phàm Nhàn lo lắng nhìn thân thể Phàm Nhàn đang run rẩy.
"Không sao đâu." Phạm Khánh vỗ nhẹ lưng Phạm Nhàn ngăn cản người khác đánh cậu ấy, "Tôi chỉ đang đắm chìm trong ảo tưởng mà thôi."
Chương 8
Khi Phạm Nhàn tỉnh lại, anh nhận ra rằng Khánh Đế đã rời đi.
Phạm Nhàn mím môi, bỏ rơi Phạm Khánh và Hồ Hồ, bắt đầu tìm kiếm người trong cung điện.
Thực ra, việc này không cần thiết. Khánh Đế đang ngắm hoa trong vườn thượng uyển.
"Bệ hạ!" Phạm Nhàn hét lên và lao vào lòng Khánh Đế .
Khánh Đế chỉ ôm Phạm Nhàn thật chặt , vẻ mặt vẫn không biểu cảm: "Em có chịu để ý tới ta không?"
Chắc chắn là ngài đang tức giận. Phạm Nhàn nhăn mặt và tự nhủ rằng điều đó không ổn.
"Bệ hạ đừng tức giận có được không?" Phạm Nhàn siết chặt tay áo của Khánh Đế và xoa dịu anh ấy trong vòng tay của mình, "Ta chỉ cảm thấy hơi... sợ hãi sau khi nghe chuyện xảy ra với Phạm Khánh ."
Hai chữ cuối cùng nghe như ruồi, nhưng lại không thể thoát khỏi tai đại tông sư.
Vẻ mặt của Khánh Đế ngay lập tức thay đổi, hắn không còn quan tâm đến việc tức giận nữa mà chỉ ôm An Chi để an ủi.
"Có ta ở đây, An Chi đừng sợ."
Cái ôm của Đại tông sư vừa ấm áp vừa thoải mái, khiến Phạm Nhàn dần dần yên tâm, nhưng lại không nhịn được trêu chọc hắn: "Bệ hạ, ngài lấy đâu ra tự tin mà nói vậy."
"Điều quan trọng là con luôn trở về nhà với tâm trạng không thoải mái."
Nghe vậy, Phạm Nhàn rên rỉ và bắt đầu che mặt, tiết lộ trải nghiệm bi thảm của Phạm Khánh .
Khánh Đế im lặng lắng nghe, khi Hồ ly nói xong, hắn dứt khoát búng lên trán Hồ ly nhỏ.
"An Chi có thể tin tưởng ta." Khánh Đế nắm lấy tay Phạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Có An Chi ở đây, ta sẽ không làm những chuyện khốn nạn đó."
"Ta biết." Phàm Nhàn nói: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh bệ hạ."
Chương 9
Khánh Đế quấn chặt Phạm Nhàn và bế y vào phòng ngủ, khi Phạm Khánh đang xoa bóp con Hồ ly thật.
Phạm Khánh cảm thấy khó chịu: "Ngươi đã làm gì vậy (゚o゚;)"
Khánh Đế ôm chặt Phạm Nhàn hơn: "Em đang làm gì ở đây?"
"Cậu ấy," Phạm Khánh chỉ vào Phạm Nhàn , "gợi ý chúng ta ngủ cùng nhau, nên ta chuyển đến đây."
Hồ ly lẩm bẩm một cách uể oải, như thể đáp lại.
"Hôm nay thì không thể, để sau đi." Khánh Đế nhẹ nhàng nói: "Trẫm sẽ sai người dọn dẹp Mai Viện."
Phạm Khánh cười nói: "Thật ra ta rất muốn đi cùng y."
Khánh Đế im lặng một lúc: "Ta sẽ không làm tổn thương y."
"Hừ." Phàm Nhàn giật mình, ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"
"Không có chuyện gì xảy ra cả." Khánh Đế tới hôn y rồi nói: "An Chi, ngươi đi ngủ trước đi."
Phạm Khánh ... Tâm lý của Phạm Khánh bùng nổ, anh ta lẩm bẩm và bỏ đi với thanh kiếm của mình.
Hồ ly bị Phạm Khánh ném lăn xuống đất, tâm trạng vui vẻ lắc lư theo sau.
Chương 10
Phạm Nhàn vẫn có chút bối rối khi bị Phạm Khánh chặn lại: "Anh đang làm gì vậy?"
Phạm Khánh tức giận đến kéo mặt: "Chúng ta đồng ý ngủ chung, nhưng ngươi đi theo lão già kia?"
Hồ Tiểu Phàm không vui, tùy ý dùng quấn áo choàng quanh người hai người: "Đừng làm ầm ĩ như vậy, nằm xuống tôi không thấy thoải mái."
Phàm Nhàn ngừng động tác, rưng rưng nước mắt hỏi: "Anh sao vậy?"
Phạm Khánh không muốn nói ra, nếu nói ra, tâm lý của anh lại bùng nổ.
"Hãy nghe tôi và bỏ Khánh Đế đi."
Phàm Nhàn lắc đầu điên cuồng: "Không được, bệ hạ sẽ đau lòng."
"Anh như thế này, tôi thấy thật đáng tiếc." Phạm Khánh ôm ngực sắp khóc: "Anh thật tàn nhẫn."
Phàm Nhàn bối rối: "Không, không, không, đừng khóc."
Phạm Khánh : " Đêm mưa ở Vườn Mai năm đó, ta vẫn còn nhớ." (Đêm say rượu sau buổi đọc thơ- Phạm Nhàn chủ động dâng mình)
"Được, ngươi thắng." Phàm Nhàn che mặt.
Khánh Đế bắt đầu ngồi một mình trong căn phòng trống: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top