Tiền truyện 56-60

Chương 56

Phạm Nhàn thiêu niên lo lắng.

Sớm hay muộn anh cũng không thể giữ được bí mật này.

Chàng trai trẻ vốn có thân hình mảnh khảnh, hiện tại đang có dấu hiệu mang thai, bụng càng ngày càng đầy đặn. Với thế giới bên ngoài, bạn có thể nói mình béo nhưng theo thời gian, bí mật đó sẽ bị phơi bày.

"Cho nên bây giờ chúng ta phải tiến hành khám thai!" Phạm Nhàn kiên quyết nói: "Tôi gần như đã hoàn thành nghiên cứu y học của mình, hiện tại tôi đã chắc chắn được 80%."

Phàm Nhàn thiếu niên gần như sợ đến phát điên: "Chính ta cũng không xác định."

Nhiếp chính vương điện hạ ở bên cạnh lặng lẽ nói: "Còn có một biện pháp."

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, anh cũng không tỏ ra lo lắng gì.

"Giết cha, bỏ con."

Phàm Nhàn rơi vào trầm tư, cảm thấy không ổn.

"Hắn không thể bị đánh bại. Ngay cả việc đầu độc cũng không có tác dụng. Chất độc vô dụng với đại tông sự."

Phạm Khánh đang xoắn đuôi Hồ ly nói điều này, Hồ ly vô tâm, trời lạnh thì ngủ ở bất cứ đâu. Bây giờ đeo trên người hắn giống như một chiếc khăn quàng đỏ rực, khiến hắn toát mồ hôi.

"Vậy chúng ta làm chút việc có ích cho Đại tông sư nhé." Phạm Khánh vuốt ve đuôi cáo nói: "Hạc Đỉnh Hồng, nếu ngươi cải tiến nó, có thể giết chết Cẩu hoàng Đế."

Phạm Nhàn đồng ý: "Nếu không được thì đi tìm Barrett, Nhiếp chính vương điện hạ sẽ lo liệu mọi việc."

Nhiếp chính vương điện hạ giơ tay: "Ta không có ý kiến gì."

Những người khác thì bối rối.

"Kỳ thực, ta không muốn các ngươi giết chết hoàng đế ở thời không này." Nhiếp chính vương điện hạ nói: "Thời không liên kết là lẫn nhau và là điểm tựa của nhau. Nếu một trong các ngươi chết, ta không biết có thể quay ngược lại được không."

Phạm khánh oán giận: "Vậy tại sao trước đây ngươi lại lắp máy nhảy thời không như vậy?"

Nhiếp chính vương điện hạ nhất thời thần sắc mất tự nhiên: "Ta chỉ là đang nói chuyện mà thôi, ngươi xem, cho dù ta có sát ý, kỳ thật ta cũng chưa từng giết người." ở thế giới của hắn, người thực chất giết Khánh đế là Ngũ Trúc, hắn chỉ thúc đẩy thôi

"Vậy thì đừng cảm thấy có lỗi!"

Nhiếp chính vương điện hạ lắc đầu liên tục: "Ta không có, đừng nói bậy."

Chương 57

Nếu muốn tu luyện Chân khí và trở thành một đại tông sư, bạn phải bỏ tất cả các kinh mạch trong cơ thể mình và có khi là cả tình cảm. Tức là chết rồi sống.

Nhưng có những người phá mạch rồi không xây lại được, khi thời gian và không gian được điều chỉnh lại có thể sẽ không thể chữa khỏi hoàn toàn. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải đối mặt với cái chết.

Hiện tại người lo lắng chính là Phạm Khánh và Nhiếp chính vương .

Một nhóm người tụ tập trong góc phòng, lẩm bẩm.

Phàm Nhàn nghe một lúc rồi quay lại báo cáo: "Chú Ngũ Trúc không hiểu gì về thời không, chú bảo không chắc có đánh được Khánh Đế hay không."

Một số người đã chuyển sự chú ý của họ sang Nhiếp chính vương Điện hạ.

Nhiếp chính vương điện hạ quay đầu lại, không nói gì.

Nếu hắn không thể vượt qua chính mình, làm sao hắn có thể vượt qua người khác?

Một lúc sau, Phạm Khánh đổi ý.

Phạm Khánh dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Kỳ thật ngươi không trở về cũng không sao, bên đó ta nghĩ ngươi cũng không có gì phải lo lắng." (Nhiếp chính vương là Phạm Nhàn bản gốc, có vợ đẹp con ngoan, Khánh đế đã chết nên mới chơi dại đi Thần miếu chế tạo máy nhảy không gian).

Nhiếp chính vương điện hạ gật đầu: "Ngươi tự mình quyết định."

Chương 58

Phàn Nhàn của thế giới này giơ tay nói: "Ta không có ý kiến!"

Y dùng sức ấn vài Phạm Khánh : "Ở lại, tôi có thể hỗ trợ bạn! Bạn cũng có thể hỗ trợ tôi!"

Phạm Khánh buồn cười vỗ vỗ y.

"Việc của tôi không khẩn cấp." Anh chuyển sự chú ý sang Phạm Nhàn thiếu niên, "Chỉ còn một tuần nữa thôi, chúng ta hãy cố gắng nhé?"

Phạm Nhàn thiếu niên hít sâu một hơi nói: "Cảm ơn, nhưng tôi cũng hy vọng anh ở lại." Thế giới này an toàn cho y.

"Tôi đánh giá cao lòng tốt của cậu, nhưng tôi vẫn chưa quyết định."

Phạm Khánh đẩy Phạm Nhàn đang muốn nói gì đó đi ra và ra hiệu cho mọi người nhìn sang một bên.

Thì ra hồ ly Tiểu Phàm đã ngủ đến chảy dãi, hai chân giơ lên, bộ lông trắng dưới bụng lộ ra, tư thế có chút buồn cười.

Mọi người bất giác mỉm cười.

Phạm Khánh chọc một lỗ nông trên bộ lông của Hồ ly đang ngủ, bất giác mỉm cười: "Hồ ly này vô tâm, hình như không hề đau khổ, để nó ngủ một giấc, sáng mai sẽ đánh thức nó dậy."

Chương 59

Trời trở nên mát hơn vào ban đêm.

Phạm Khánh dỗ mấy người đang kêu hắn ở lại đi ngủ, lúc hắn mặc áo khoác lên sân thượng, Nhiếp chính vương điện hạ đã bày sẵn một bàn rượu chờ hắn.

Phạm Khánh thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?"

"Ta thất bại trong lần phản loạn đầu tiên." Nhiếp chính vương bình tĩnh rót rượu, chạm cốc với Phạm Khánh , "Kinh mạch đã bị phá hủy, bị hắn nhốt trong một tòa nhà nhỏ, chẳng khác gì một kẻ vô dụng." sau đó Ngũ Trúc đến đưa hắn đi.

Anh ta bình tĩnh như đang kể lại câu chuyện của người khác: "Tôi không biết tại sao ông ta không giết tôi. Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này cả ngày lẫn đêm. Cho đến sau này, khi tôi giết ông ta rồi thì chẳng phải nghĩ nữa." thực ra không phải hắn giết mà là Ngũ Trúc.

Phạm Khánh im lặng.

Anh biết rằng Nhiếp chính vương điện hạ đã giấu rất nhiều chi tiết, chẳng hạn như dấu ấn trên ngực, cách một người khuyết tật có thể sống sót.

"Ta cho ngươi một đề nghị." Nhiếp chính vương ánh mắt sâu thẳm, "Đừng quá coi trọng nhân phẩm và thể diện, mạng sống mới là quan trọng nhất."

Phạm Khánh vẻ mặt cay đắng: "Dù sao thì anh vẫn thắng."

Nhiếp chính vương điện hạ gật đầu: "Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, sau này mới biết hắn thắng, quốc gia mà hắn quan tâm dù sao cũng họ Lý."

"Hắn chỉ muốn nhắc nhở rằng ta là người nhà họ Lý -"

Cũng là con trai hắn.

Cha con –thần tử- nhà đế vương. Cuối cùng, nếu vua không phải là vua thì thừa tướng không phải là thừa tướng; nếu cha không phải là cha thì con cũng không phải là con.

Tàn nhẫn làm sao.

Chương 60

Phạm Khánh thức suốt đêm, vừa mới chợp mắt được một lúc thì bị một tiếng động làm cho tỉnh.

Nguyên nhân là Phạm Nhàn không thấy hồ ly đâu, điều này rất bất thường. Sau đó nó không đến ăn sáng, điều này càng rắc rối hơn.

Họ đi tìm Ngũ Trúc, hắn nói không thấy Hồ ly nào chạy ra ngoài vào ban đêm.

Phạm Nhàn phát điên.

"Tiểu trư của tôi đâu! Tôi đã nuôi được một bé heo nhỏ vừa đỏ mập mạp!" chỉ có lông bụng hơi trắng, Phạm Nhàn lục lọi trong hộp, thậm chí còn mang theo Phạm Nhàn thiếu niên đi tìm.

Nhiếp chính vương điện hạ ngăn cản, y bảo Ngũ Trúc vào cung. Quả nhiên không có dấu hiệu của báo tuyết.

Phạm Nhàn đột nhiên ý thức được điều gì, có chút ngơ ngác. Rõ ràng đêm qua có rất đông người vui đùa, hôm nay lại thiếu một con Hồ ly..

Cuộc chia ly đến đột ngột và nó thậm chí không thể nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng.

Nhiếp chính vương điện hạ cau mày nói: "Thời gian và không gian được điều chỉnh nhanh như vậy, chỉ sợ một tuần nữa chúng ta sẽ phải quay về."

Phạm Khánh buồn bã nói: "Đời này, có nhiều việc không như ý."

Cáo con đi đâu.

Khi mặt trời chiếu vào, quả bóng nhung trên đùi hoàng đế cuối cùng cũng phập phồng vài lần.

Hồ Tiểu Phàm mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy phòng thư phòng quen thuộc của hoàng gia, liền lăn qua trong lòng hoàng đế, chuẩn bị ngủ thiếp đi.

Đáng lẽ đó phải là ngày bình thường nhất.

Ơ , Hoàng đế, Ngự Thư Phòng

Tai Lý Tử Thu đột nhiên ù đi, không ngủ được nữa, nhảy khỏi lòng hoàng đế, chạy quanh thư phòng.

Gối và đồ chơi của nó nằm rải rác xung quanh. Đúng vậy, đây là thế giới ban đầu của nó.

Hồ Tiểu Phàm lo lắng: "Sao chúng ta đột nhiên trở về? Đột nhiên như vậy sao?"

Làm sao y biết mình đã bỏ lỡ một cuộc họp quan trọng vì ngủ quên.

Chỉ là y quá nóng lòng mà quên đổi lại, dưới góc độ của hoàng đế, đó chỉ là một con Hồ ly tru lên kỳ quái mà thôi.

May mắn thay, Khánh Đế đã hiểu anh ta.

"Con hỏi ta chuyện này cũng vô ích thôi. Con chỉ có thể để thuận theo tự nhiên thôi."

Hồ ly sợ hãi đến mức lăn lộn khắp phòng và cuối cùng thể hiện tính nhân văn của mình bằng cách ngồi trên đùi hoàng đế. Hồ ly này kiêu ngạo đến mức nó không nghĩ ngồi trên đùi hoàng đế có gì sai.

Khánh Đế cũng không mắng nó, để nó tò mò nhìn xung quanh, sau đó cáo nhỏ bối rối.

"Bệ hạ, ngài vẫn còn thịt nướng của con chứ?"

Nó thực sự vô tâm và bây giờ vẫn đang nghĩ đến việc ăn thịt.

"Ta sẽ gọi ngự trù nấu cho con." Khánh Đế thản nhiên nói, nắm lấy đuôi của nó vuốt ve từ đầu đến cuối, làm cho con hồ ly cụp tai.

Nói nó vô tình là sai, nó biết xấu hổ, vô thức nhe răng ra, nhưng vẫn không cắn.

Hoàng đế khá hài lòng, vỗ nhẹ đầu nó: "Trở về đi, đừng cản trở ta xử lý chính sự."

Tiểu Phạm biến lại thành một con Hồ ly., khá ngoan ngoãn và không gây rắc rối cho hoàng đế, nhưng nó không thể không dùng đuôi trêu chọc bàn tay của cha mình, thu hút người kia chạm vào nó.

Về phần thân phận thật sự của hoàng đế, hoàng đế hình như không muốn nói cho nó biết, Phàm Nhàn cũng không hỏi thêm nữa.

Sẽ tốt hơn nếu nó không bị con báo tuyết đề xuống liếm đầu.

Hồ ly được vuốt ve cho đến khi cảm thấy thoải mái và biến thành một cục lông.

Về phần tương lai khi Báo Tuyết nhớ ra mình đã làm, nó, một con hồ ly, làm sao có thể nghĩ tới? Nó sẽ không bao giờ mắc sai lầm.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top