Tiền truyện 41-45
Chương 41
Nhiếp chính vương điện hạ nhìn về phía Lý Thừa Bình thấp hơn trước rất nhiều , cảm thấy hắn hiện tại còn là người tử tế hỏi: "Ngươi biết ta là ai sao?"
"Còn... cũng là một lão sư." Lý Thừa Bình lắp bắp nói. Việc bổ sung thêm bốn giáo viên rõ ràng là một sự đả kích lớn đối với một đứa trẻ.
Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ hiển nhiên rất hài lòng: "Đúng vậy, so với con alpaca đó tốt hơn nhiều."
Lý Thừa Bình im lặng một lát, nhớ lại hoàn cảnh bi thảm của nhị ca, trong lòng âm thầm rùng mình.
"Yên tâm, ta chỉ đi ngang qua thôi." Nhiếp chính vương vỗ vỗ vai Lý Thừa Bình, đánh hắn vài cái: "Hôm nay ta đến lớp không thích hợp, lát nữa đi ngủ đi." ."
Lý Thừa Bình liếc nhìn chiếc áo bào trắng rộng thùng thình của Nhiếp chính vương điện hạ, cũng cảm thấy như vậy, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Thật kỳ lạ." Nhiếp chính vương điện hạ nhận xét.
Đáng tiếc Nhiếp chính vương điện hạ vốn muốn tránh mặt hai vị cẩu hoàng đế kia, lại không ngờ rằng trên đường lại trực tiếp gặp mặt các huynh đệ của mình.
Nhưng thà không có người anh em này còn hơn, nhất là khi Lý Thừa Trạch muốn Nhiếp chính vương điện hạ biểu diễn cho người khác xem.
Sau khi phế bỏ Lý Thừa Trạch, tâm trạng tốt của Nhiếp chính vương không kéo dài được lâu vì vẻ mặt nham hiểm của vị hoàng đế.
Thoạt nhìn, anh ta trông khác với Khánh Đế và Hoàng thượng.
Hoàng đế đối diện lạnh lùng nói: "An Chi còn muốn chạy đi đâu?"
Chao ôi⊙ω⊙ Nhiếp chính vương điện hạ nhất thời cảm thấy may mắn: "Chỉ cần người không ở bên cạnh ta là được."(Đây là Hoàng đế ở thế giới của thiếu niên Phạm Nhàn)
Lần này, Phạm Nhàn- Nhiếp chính Điện hạ đã thể hiện kỹ năng diễn xuất vô song của mình và nói lời thoại một cách bướng bỉnh với vẻ mặt buồn bã.
Hoàn hảo, Nhiếp chính vương điện hạ thầm nghĩ trong lòng, nếu mình không làm thì coi như xong.
Chương 42
Cũng may Nhiếp chính vương điện hạ không ở trong cơ thể cáo, nếu không thì cái đuôi sẽ không thể che giấu được, nhưng khóe miệng hắn gần như không thể khống chế được, chỉ có thể khó khăn lắm mới lộ ra vẻ mặt bi thương. .
Nếu Hoàng đế gặp những Phạm Nhàn khác, chưa chắc đã diên tốt như hắn..
Đáng tiếc lúc này vị hoàng đế đang vui vẻ chưa biết mình được làm cha lại như mất trí, lặng lẽ tóm lấy Nhiếp chính vương điện hạ.
Hắn trông không thông minh lắm. Nhiếp chính vương điện hạ suy nghĩ một chút, xoay người tránh né.
"Cái gì, ngươi muốn ta quay lại nhốt ta đến chết sao?"
"Không." Đối diện hoàng đế vui mừng được làm cha chậm rãi cười nói: "Lần này ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Nhiếp chính vương điện hạ: "???"
Nhiếp chính vương điện hạ trầm mặc một lát, hắn chưa bao giờ biết có luật lệ như vậy. Nhưng Phạm Nhàn thiếu niên sẽ không bận tâm nếu hắn biến y trở thành góa phụ chứ? Có tâm trí cũng vô ích thôi!
Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, Nhiếp chính vương điện hạ không còn ẩn nấp nữa, kết hợp hai đại Chu Thiên trong cơ thể, khí tức xung quanh lập tức dâng lên-hắn cũng là đại tông sư mà.
Trong phút chốc, hoa mai đỏ rơi xuống, gió tuyết dựng đứng. Nhiếp chính vương điện hạ lạnh lùng đứng ở giữa vết nứt trên mặt đất, có chút giễu cợt nhìn hoàng đế đối diện.
"Muốn đánh thì đánh đi!"
Chương 43
Phàm Nhàn không biết đã có hai người đàn ông tranh giành mình, bọn họ chỉ đang nói nhảm trong Mai Viện mà thôi.
"Tôi cá là Phạm Nhàn phải mất một ngày mới có thể rời khỏi giường." Phạm Khánh cười nham hiểm.
"Ta cá với ngươi hai ngày." Phàm Nhàn thiếu niên dùng giọng điệu ấm áp nói: "Đừng coi thường loại sinh vật như bệ hạ."
"Sao cậu hiểu rõ thế? Quên đi!" Phạm Khánh gãi gãi ngực, giơ khăn tay lên, "Anh thích không? Nếu thích thì tôi đưa cho anh."
Phạm Nhàn thiếu niên ngẩng đầu, vùi đầu vào sách y học: "Anh thêu cho tôi một con mèo à"
"Mèo?" Phạm Khánh nghi hoặc nhìn chằm chằm Hồ ly được thêu trên chiếc khăn tay.
"Được rồi, là mèo." Phạm Khánh nói xong nhanh chóng cắt đứt câu chuyện: "Điều quan trọng nhất bây giờ là cậu thấy vui vẻ."
Phạm Nhàn thiếu niên lần này không để ý tới Phạm Khánh, ngược lại rơi vào trầm tư gì đó.
"Có chuyện gì đã xảy ra với bạn vậy?"
"Ta đã đoán ra vì sao hoàng đế không giết ta." Phàm Nhàn thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nghiêm nghị: "Mặc kệ hắn thay đổi thể chất ta như thế nào, cứ làm phẫu thuật là được!"
Phạm Khánh im lặng một lúc, sau đó nhìn vào cái bụng rõ ràng của Phạm Nhàn và nhướn mày: "Ý cậu là ... chỉ cần cắt nó ra?"
Phàm Nhàn thiếu niên bình tĩnh gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh sẽ giúp tôi phải không?"
Giọng điệu gần như cầu xin này khiến Phạm Khánh gần như không thể từ chối, vì vậy Phạm Khánh tàn nhẫn gật đầu: "Tôi đi lấy dụng cụ, cậu đợi tôi."
Nói xong, anh ta bước từng bước vững chắc bước ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt của Phạm Nhàn , anh ta bắt đầu chạy như điên.
"Có chuyện rồi(⍥(⍥(⍥(⍥(⍥;;))"
Chương 44
Khi Phạm Khánh chuẩn bị báo cáo sự việc lớn này với Hoàng thượng, anh ta đã bị Khánh Đế kéo vào trong trong phòng và nhìn thấy Phạm Nhàn đang cầm một khẩu Barrett.
"Ba người các ngươi?" Phạm Khánh do dự không chịu tiến vào, "Các ngươi chơi giỏi như vậy sao?"
Phàm Nhàn che mặt nói: "Có kẻ địch, Nhiếp chính vương điện hạ đã cùng hắn giao chiến."
Phạm Khánh suy nghĩ một chút, liền làm theo, được hoàng đế bệ hạ đang đánh nhau bay vào phòng: "Ai muốn làm cha?"
Khánh Đế gật đầu: "Vườn Mai gần như đã bị phá bỏ."
Phạm Khánh chết lặng: "Ha ha ha ha, ngươi cho rằng đây là chuyện xui xẻo, Kiều Kiều còn muốn trực tiếp mổ bụng Phạm Nhàn bé."
Phạm Nhàn trợn tròn mắt: "Anh ấy đồng ý à?"
"Tôi có thể làm gì đây?" Phạm Khánh gần như khóc, "Khâu khăn tay cho anh ấy mà anh ấy cũng không vui!"
Hoàng đế bệ hạ rất khó hiểu nhìn con trai mình: "Đừng gây sự." Sau đó lắc người, chiếc khăn tay rơi xuống đất: "Con có lúc nào rảnh rỗi như vậy?"
Nhưng lần này lại là hai Tiểu Phàm lăn lộn trên mặt đất: "Ối!"
Vẻ đẹp trai của họ bây giờ đã bị dùng hết để giở trò, lăn lộn. Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng Khánh Đế vẫn muốn bế hắn lên, dỗ dành.
Tuy nhiên, đã muộn một bước, hai Tiểu Phàm trực tiếp bị chôn dưới bụng con báo tuyết đột nhiên xuất hiện.
Những sinh vật như mèo lớn không thể hiểu được các đối đãi với con người, ít nhất là khi chúng tiếp quản đàn con của người khác.
Hoàng đế bệ hạ sắc mặt tối sầm khi nhìn thấy Phạm Khánh đang mê lông đến sắp ngủ, hắn kéo người đang vùi mặt trong bộ lông báo tuyết: "Ra đây."
Hai Tiểu Phàm đồng thanh nói: "Không được~"
Khánh Đế rất bình tĩnh rút tay lại: "Đi xử lý hai kẻ đang đánh nhau đi."
Chương 45
"Hôm nay là ngày mười tám tháng Giêng âm lịch." Khi mấy người đang ngồi ở mái hiên Thái Cực Điện, Khánh Đế đột nhiên nói như vậy.
Phạm Khánh nhìn Nhiếp chính vương điện hạ đang cùng người khác kịch chiến trong gió tuyết, chậm rãi thở ra: "Thì sao?"
Đôi mắt Phạm Nhàn đột nhiên sáng lên, móc lông báo tuyết ra: "Có quà gì không? Có không, có không !"
"Sau khi trở về sẽ đưa cho ngươi." Khánh Đế xoa đầu Phàm Nhàn và Phạm Khánh từng người một, "Ta có cho cả hai."
Phạm Khánh hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, khiến hoàng đế bệ hạ đang chú ý tới tình hình chiến đấu hơi nghiêng đầu.
"Hai mươi lăm." Hoàng đế bệ hạ nhìn hai người kiêu ngạo đứng trong gió tuyết, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng.
Phàm Nhàn nhướng mày, lặng lẽ mở nắm đấm đang siết chặt của Phạm Khánh, bình tĩnh chuyển chủ đề: "Khi nào thì đánh nhau xong?"
"Chúng ta không thể kết thúc trận đấu." Phạm Khánh xắn tay áo lên, có thể nói rằng anh ấy không thích ai cả.
Phàn Nhàn nheo mắt nhìn, Nhiếp chính vương điện hạ có vẻ rất vui vẻ bị đánh, nhưng y lại thấy quần áo của mình rách nát, từng mảnh vải trắng bay loạn xạ trong không khí.
Cùng lúc đó, trong lòng Phàm Nhàn cũng tan nát: "Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, upupupupupuuuuuuuuuu, bọn họ có mang theo tiền khôn, lôi nhau ra đánh, còn rượu mừng sinh nhật của ta nữa!"
Phạm Khánh tặc lưỡi hai lần, đẩy cái đầu to của con báo tuyết ra: "Việc này đừng hỏi ta, họ phá nhưng người khác phải đền tiền đấy."
Phạm Nhàn đã im lặng mở súng bắn tỉa.
Một giọng nói yếu ớt đột nhiên xuất hiện: "Có thể để tôi ngăn họ được không?"
Phạm Khánh lập tức hoảng sợ: "Sao cậu lại ở đây?!"
Phàn Nhàn thiếu niên thò đầu ra, lập tức bị Khánh Đế kéo ngồi vững vàng trên mái hiên, lấy áo choàng làm đệm.
"Không tìm được ngươi, liền tới." Phàm Nhàn thiếu niên nhìn chằm chằm nơi xa bóng người, "Không ngờ tới..."
Phạm Khánh nhìn chung quanh, mỉm cười: "Tốt lắm, tất bọn họ đều đang xem kịch."
Ngày hôm nay, cung điện Nam Khánh nhất định sẽ không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top