Phiên ngoại đặc biệt 3 (18+): Chương 6

Chương 6.

Ngoài sân nhà còn có một chiếc cần câu thừa, nhưng người đàn ông này lại không có tâm trạng câu cá.

"Ồn ào quá." Người lớn nhất thích sự yên tĩnh, nhưng hai người trong phòng cứ ồn ào. "Quả nhiên là một chàng trai trẻ tuổi," người trẻ tuổi hơn một chút có vẻ khá hài lòng với tình hình trong phòng, "An Chi chắc phải chịu thiệt một chút."

Mấy giờ trước, thái tử kéo Phàm Nhàn vào trong, đá cửa đóng lại, sau đó, trong nhà không ngừng chuyển động. Âm thanh của đồ vật rơi xuống đất và vỡ vụn, âm thanh đánh nhau - chủ yếu là do Phạm Nhàn bị đánh và tiếng khóc - cũng là tiếng khóc của Phạm Nhàn , hai người cấp chín và mới lên Đại tông sư đang giao thủ.

Lúc đầu là mắng, tiểu Phàm tiên sinh dùng hết những lời chửi bới đã học được trong đời này cộng với cả đời mình, ngoại trừ mắng tổ tiên và mẫu thân của thái tử, có lẽ càng mắng thì càng bị đánh nặng. sau đó nó biến thành một cuộc đấu tranh, và rồi, thằng bé cầu xin sự thương xót. Y lần lượt khóc lóc cầu xin người đã bạo hành mình hãy thương xót mình, còn gọi phụ thân, ngẫu nhiên hét lên, như thể y hét to thì hai ông bố bên ngoài sẽ cứu y.

Đáng tiếc, trong ngoài căn phòng này tất cả mọi người, bao gồm cả Phạm Nhàn đang giả vờ yếu đuối, đều là động vật máu lạnh.

Phạm Nhàn lúc này không thể khóc được nữa. Hai đại cao thủ đứng ngoài phòng đồng thời di chuyển, nhìn về phía cửa. Một tiếng "...Phụ thân " rất yếu ớt vang lên.

"Quên đi, chúng ta vào trong nhìn xem." Lão giả mở cửa đi vào trước. Khánh Đế ở phía sau không nói gì mà nhìn vào trong nhà dọc theo cửa. Trong phòng bừa bộn, những gì có thể đập phá, trên cơ bản đều bị đập nát. Quần áo của hoàng tử ngẫu nhiên che đậy những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất.

Hai tay Phạm Nhàn bị trói chặt vào đầu giường, cả người bị ép vào trong chăn gấm. Chân của y đã bị buộc lại khiến y không thể quỳ xuống. Chỉ có thể giữ nguyên tư thế hơi co. Thân thể hỗn loạn đến mức không thể nhìn thấy, bị đánh đến đỏ bừng, mông bị quất đến mức xanh lét. Đánh nhau kiệt sức khiên y không khóc được, cũng không thể khóc được nữa. Miệng y hơi hé mở, lộ ra chiếc lưỡi nhỏ, mơ hồ ẩn giấu. Chỉ có vai và mông của y là run rẩy, chứng tỏ y vẫn chưa ngất đi.

Khánh Đế ở thế giới này đi đến bên giường, thái tử ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào phần thân dưới cuảy, khiến Phàm Nhàn phải kêu lên. Khánh Đế phớt lờ anh ta, cúi xuống và gắn lại chân bị trật khớp của Phạm Nhàn. Cơn đau khiến Phạm Nhàn tỉnh lại một chút, y phát ra một tiếng kêu đau đớn khàn khàn. Phần thịt phía sau co lại, nuốt chặt gã khổng lồ đang huấn luyện nó một cách thận trọng và nhiệt tình hơn. Thái tử rất hài lòng và túm lấy lại chân còn lại của Phạm Nhàn .

Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy Khánh Đế của mình qua đôi mắt đẫm lệ, y mở miệng kêu cứu với giọng khàn khàn: "Phụ thân... xin hãy cứu.. con."

Khánh Đế xua tay. Sợi dây da trói tay Phạm Nhàn đứt rời.

Thái tử mỉm cười, hai tay nắm lấy nách Phàm Nhàn, bế người thanh niên làm tình đến mức kiệt sức. Tấm lưng trần áp vào bộ ngực cũng trần trụi, mồ hôi đóng vai trò như chất kết dính, gắn chặt hai người lại với nhau. Cơ thể của Phạm Nhàn bị buộc phải xoay lại, và long căn của hắn đập vào bên trong cơ y, buộc y phải phát ra vài tiếng meo meo giống như mèo. "Tiểu tử, tới chào cha ngươi đi."

Phàm Nhàn duỗi tay ra, vết máu trên cổ tay khiến người ta kinh hãi. Có vẻ như thái tử không hề tỏ ra thương xót khi trói anh ta lại.

Khánh Đế ngồi ở mép giường, đưa tay lau đi nước bọt và nước mắt trên mặt Phạm Nhàn - đứa trẻ đã hoàn toàn bị ngủ đến ngơ người, vẻ lãnh đạm và tàn nhẫn thường ngày trong mắt y đã biến mất không một dấu vết. chỉ còn lại những điều ẩn giấu Vô cùng quyến rũ.

"Phụ thân... ừm, hỏng rồi..." Phàm Nhàn buồn bã gọi, đưa tay cởi từng khuy quần áo chỉnh tề của Khánh Đế, y hòa mình vào vòng tay của người trước mặt.

y ấy nhận được một nụ hôn vì sự tử tế.

"Trở lại!" Thái tử độc đoán kéo Phàm Nhàn ra khỏi ngực " mình", càng điên cuồng đẩy y , sau đó thở dài, xuất tinh vào trong Phạm Nhàn.

Tuyến tiền liệt bị cọ xát mạnh, tinh dịch lần lượt tràn vào lỗ hẹp, khoái cảm mãnh liệt và xấu hổ khi bị theo dõi thẳng lên đỉnh đầu, Phạm Nhàn rùng mình và xuất tinh.

Khánh Đế hôn y đúng lúc, nuốt chửng tiếng rên rỉ vốn đã yếu ớt của Phạm Nhàn . Phàn Nhàn đưa đầu lưỡi vào trong môi Thanh Đế, hít lấy hương trà ngọt ngào.

Thái tử lui ra tựa vào cuối giường, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp do chính tay mình tạo ra. Dương vật bị nắm lấy, dịch cơ thể quá nhiều tràn ra từ mông, trên mông Phạm Nhàn đầy dấu vân tay, nước làm ướt một góc giường.

Hoàng đế tóc bạc cũng đi tới, đưa tay chạm vào lỗ sau vẫn đang rỉ ra tinh dịch của Phạm Nhàn . Cái lỗ sưng tấy và đẫm dịch bị đầu ngón tay lạnh ngắt kích thích, tràn ra tinh dịch trắng đục. Sau khi quan sát một hồi, người này không biết xấu hổ bình luận: "Không sao, vẫn có thể sử dụng được."

Kết quả là cuộc gặp gỡ tình dục mãnh liệt thứ hai bắt đầu mà không một bên nào gật đầu. Phạm Nhàn được Khánh Đế ôm trong vòng tay, hắn ôm mông và ra vào trong y. Lỗ nhỏ hoạt động đủ tốt, đủ mềm và đủ ẩm để Phạm Nhàn thậm chí không cảm thấy bị xuyên thấu. "Sau khi sử dụng quá nhiều, nó hơi lỏng lẻo."

Thái tử nâng đầu Phạm Nhàn lên và trao cho y một nụ hôn ướt át với Phạm Nhàn - khi còn trẻ, miệng hắn có mùi rượu nhiều hơn mùi trà êm dịu. Sau khi nụ hôn ướt át kết thúc, Thái tử trêu chọc Phàm Nhàn: "Kết thúc rồi, nếu sau này đứa trẻ của chúng ta không thể quay lại thì sao?" Hắn biết chơi kiểu này sẽ khiến Phạm Nhàn càn quyết tâm giết hắn.

Nhưng trước khi Phạm Nhàn kịp trả lời, người đàn ông lớn tuổi nhất đã thay thế hoàng tử và đi đến phía sau y . Một ngón tay ấn vào trục rồng của Khánh Đế và xuyên vào lỗ sau của Phạm Nhàn . Móng tay của hắn cọ vào thành nhạy cảm bên trong của cái hố

, "Ừm... không... không!"

"Không, em có thể làm được, An Chi." Dù hắn đã biết hết sự thật về việc đứa con phản nghịch trả thù – Hắn thậm chí còn không nói ra toàn bộ sự thật. Bây giờ hắn vẫn đối xử đặc biệt ưu ái với An Chi.

Những ngón tay lần lượt được đẩy vào, chậm rãi và không chút cự tuyệt. Không phải Phàm Nhàn chưa từng giãy dụa, mà y sợ thái tử cũng muốn nên không dám lớn tiếng từ chối, chỉ dám rụt rè cầu xin thương xót, thứ hai, giãy giụa thực ra cũng vô dụng và một trong ba người trong căn phòng này đều là người biết việc y muốn giết hắn, hoặc đã biết hết mà vẫn muốn tìm cách giữ y? Khi ngón tay thứ ba tiến vào Phạm Nhàn, sự thiếu hợp tác của y trực tiếp thay thế bằng một cú véo nặng nề - trên đầu núm vú.

"Này, các ngươi đã ngồi hết rồi, ta nên đi đâu đây?" Thái tử đang dựa vào cuối giường đột nhiên phát hiện mình đã bị ép ra khỏi vị trí chơi game tốt nhất, rất bất mãn. Khánh Đế liếc nhìn hoàng tử, vỗ nhẹ vào má Phạm Nhàn và ra hiệu cho hoàng tử: "Mời."

Được rồi, hiện tại Phạm Nhàn đã dùng mọi thứ có thể để phục vụ mọi người. Ngay khi một dương vật cứng và nóng hổi lọt vào miệng y, một dương vật to lớn tương tự chen vào từ phía sau, và cả hai đã lấp đầy y rất nhiều.

"Thật tuyệt vời, em đã ăn hết rồi. Em thật tài giỏi về mặt này." Người đàn ông lớn tuổi vỗ nhẹ vào lưng Phạm Nhàn như muốn khen ngợi y .

Phàn Nhàn lúc này liền kêu không nổi, khoái cảm cùng thống khổ đều bị chặn lại trong miệng, hóa thành cổ họng nghẹn lại, thuận lợi cho thái tử đang hưởng thụ trong miệng. Hai tay y bất lực vung lên, nắm chặt Khánh Đế ở phía sau.

"An Chi giỏi quá." Không biết ai đã khen y.

Phạm Nhàn không còn nhớ được nhiều chuyện xảy ra tiếp theo nữa, nhưng y chắc chắn có thể tóm gọn lại bằng từ "lăng nhăng". Y không biết mình đã bị ba người họ giữ lại và ân ái trong bao lâu, dương vật của ai ở trong y vày bị đẩy vào cánh tay của ai.

y thậm chí không được phép bất tỉnh. Mỗi khi ý thức của y sắp rơi vào tình trạng hỗn loạn, y sẽ bị vỗ mạnh hai lần hoặc điểm nhạy cảm của y sẽ bị cọ xát nhiều lần. Ngoài ra còn có véo và cắn. Xương đòn và vai đầy những vết răng đỏ tươi - dù sao thì y cũng không có quyền ngủ. Sau này, có mấy tên vô liêm sỉ sợ y xuất tinh quá nhiều sẽ bị thương cơ thể, thậm chí còn quấn một sợi dây màn quanh dương vật hơi mềm của y để ngăn cản hắn xuất tinh.

Cho đến cuối cùng, chiếc dây được cởi ra, vài người lần lượt xuất tinh vào trong y, bụng dưới y chứa đầy tinh dịch, hơi nhô lên như mới mang thai. Dương vật của y run lên, y phóng ra hết dòng này đến dòng tinh dịch khác, loãnh như cháo, và y rơi vào bóng tối hoàn toàn.

...

Phạm Nhàn còn đang ngủ. Trong lúc ngủ, dòng nước ấm áp chảy quanh người, trong lúc choáng váng, y cảm thấy có ai đó múc một ít nước đổ vào tóc mình. Nước chảy từ ngọn tóc xuống ngực, rất thư giãn và dễ chịu. Một đôi tay đặt lên cơ bắp đau nhức của y, nhẹ nhàng xoa bóp, làm y bớt khó chịu. Sau đó, bàn tay di chuyển đến lông mày của y, nhẹ nhàng và cẩn thận vẽ chúng. Đám bóp tiếp đi! Phạm Nhàn phàn nàn nghĩ. Nhưng đôi bàn tay đó dường như lại thích chạm vào lông mày của y hơn, bóp nhẹ chỉ là một cách làm.

Phàm Nhàn tỉnh lại. Một "Khánh Đế " trông trẻ hơn ôm y, cả hai ngồi cùng nhau trong hồ suối nước nóng rải đầy cánh hoa quế. Chàng trai nhìn thấy anh tỉnh dậy liền nở một nụ cười dịu dàng và êm dịu - Phạm Nhàn chưa bao giờ nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt của Khánh Đế . Phạm Nhàn biết rằng người trước mặt mình chắc chắn là Khánh Đế khi còn là Thành vương thế tử.

"Cha..."

"Đừng gọi ta là cha," chàng trai đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào môi Phạm Nhàn, ngăn không cho Phạm Nhàn gọi anh: "Tôi còn trẻ, tình huống cụ thể là những người già đó." Vừa rồi Họ nói với tôi một chút."

"Ừm," Thế tử vui vẻ thở dài, "Hồ bơi này thoải mái quá. Ta đã thấy Diệp Tử ngâm mình trong đó. Cây ngoài kia là của ta, ta đã trồng, nhưng cuối cùng ta cũng không có quyền ngâm mình trong ao này, khổ quá ~"

Phạm Nhàn dựa vào ngực thế tử, dùng tay nghịch nước. Hoa quế trong ao bị sóng nước đẩy đi, bồng bềnh quanh hai người mùi quế thơm. Cả hai người đều có mái tóc dài buông xõa, một người rất thẳng, một người xoăn, nhưng cùng một màu đen, tóc vướng vào nước, giống như hai con cá đang hôn nhau. Bóng người phản chiếu trên mặt nước là một cặp đôi rất giống nhau, một chàng trai trẻ đẹp trai.

Không có danh hiệu. Đây là người duy nhất còn xưng "ta"- Thành vương thế tử..

"Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Thái tử điện hạ?" Phàm Nhàn vuốt tóc Thế tử, có chút bơ phờ.

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Thế tử có chút tò mò.

"Hai mươi hai."

"Đã nhiều năm như vậy rồi sao?" Chẳng trách cây quế thơm này trông già hơn nhiều. Thế tử giơ tay mò mẫm tìm vỏ cây quế khô héo bên hồ suối nước nóng. Năm tháng của con người chưa trôi qua nhưng sự vật bên ngoài đã in dấu thời gian.

"Ta năm nay hai mươi, đã là năm thứ hai ta gặp được Diệp Tử." Mười tám tuổi, gặp được người tuyệt vời nhất, hai mươi tuổi, ta gặp được người ít gặp nhất ở đây. thời gian - một điều ngạc nhiên hiếm có.

Thế tử nhặt một cành hoa quế dài, vớt mái tóc đen ướt đẫm của Phạm Nhàn ra khỏi nước rồi buộc thành một búi xinh đẹp. "Ta mới học được, ta muốn chải thử, ngươi nghĩ thế nào..."

Không ổn lắm... Mũi của Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy đau nhức. Chẳng phải những ông già ở thời đại khác đã nói với anh rồi sao? Dù búi tóc của anh có đẹp đến đâu, dù có trồng bao nhiêu cây quế ở sân khác, anh cũng sẽ không bao giờ già đi. Ta vẫn muốn giết anh vã đa giết ở nơi nào đó

Phạm Nhàn vùi đầu vào ngực thế tử, không để hắn nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống. Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn gọi hoàng tử:

"Vân Tiềm."



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top