Phiên ngoại 2: 21-25
Chương 21
Sau khi từ núi Đại Đông xuống được mấy ngày, Phàm Nhàn cuối cùng cũng phát hiện ra Hoàng đế bệ hạ có chuyện không ổn.
Khi còn sống, Hoàng đế bệ hạ không thể biểu lộ cảm xúc hay tức giận, lời nói luôn sắc bén và chính xác, điều này thường khiến Phạm Nhàn gãi tai và gãi má vì lo lắng.
Bây giờ chết rồi, hắn vẫn giống như vậy. Nhưng nó dễ dàng nhì ra hơn trước.
Nếu thường xuyên giao tiếp với hắn hoặc hắn đang có tâm trạng vui vẻ thì hãy giữ khoảng cách khoảng một bước chân để đến gần hơn. Nếu y không muốn nhìn thấy hắn, hắn sẽ lơ lửng cách xa khoảng 5 feet. Nếu không có hạn chế về khoảng cách thì con ma này có thể bay xa hơn.
Phạm Nhàn sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi quyết định không để ý đến hắn.
Nếu bây giờ còn phải nhìn mặt Hoàng đế bệ hạ, vậy lần ám sát này uổng phí sao? Sau đó y khiêu khích hắn.
"Mẹ của ngươi." Phàm Nhàn đột nhiên nói.
"Bà ấy là Thái hậu, bà nội của ta." Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bối rối của Khánh Đế và mỉm cười nhẹ nhàng, "Ta đã đầu độc bà ấy. Thuốc độc mãn tính chỉ để đủ cho Bệ hạ nhìn thấy bà ấy lần cuối."
Sau trận chiến Đại Đông Sơn, điều đầu tiên mà Hoàng đế làm khi trở về là đến thăm Thái hậu, để giữ cho Thái hậu sống sót, ông đã thể hiện quyền lực hoàng gia của mình trước mặt Phạm Nhàn .
Đáng tiếc Phàm Nhàn muốn nàng chết, không ai có thể giữ được hắn.
"Bệ hạ nói ta mềm lòng, đó là sự thật. Dù sao ta cũng cho ngươi cơ hội thể hiện lòng tốt của mình với tư cách là con đối với mẹ."
Khi Phạm Nhàn lên tiếng, vẻ mặt của Khánh Đế trở nên bình tĩnh hơn, nhưng Phạm Nhàn biết rằng điều này có nghĩa là Hoàng đế bệ hạ thậm chí còn tức giận hơn.
Nhưng trong lòng y lại bình tĩnh, thậm chí còn nhếch lên khóe miệng: "Chính là số mệnh, chúng ta là kẻ thù của nhau, hai người chúng ta đều hại chết mẹ của nhau."
Nói xong, mặt y đón một cơn đau nhói cùng với âm thanh rõ ràng.
Phàm Nhàn bị Hoàng đế tát một cái, nghiêng đầu lau máu trên môi, ngước mắt đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế.
Hoàng đế mắng: "đó là bà nội của ngươi."
"Khi một người chết đi, giống như một ngọn đèn tắt, nếu ngươi chết, nên chết triệt để." Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Ngài không hề cho tôi một gia đình làm sao mong đợi tôi quan tâm đến ngai." quan hệ gia đình?"
Hai cha con Thiên gia thực sự không cần phải lo lắng về mặt mũi nữa khi đến mức này.
Chương 22
Sau khi Phạm Nhàn khiêu khích thêm, Hoàng đế càng tức giận hơn.
Phạm Nhàn : Đúng vậy!
Có lẽ sự hả hê của y quá rõ ràng, và màn đêm đã phải chịu đựng điều đó.
Khánh Đế quyết tâm trừng phạt y và hắn không lo lắng về việc hành động của mình có thể bị người ngoài phát hiện. Người bình thường nhìn không ra hắn, nếu có người xông vào, chỉ có thể nhìn thấy tư thế xấu hổ Tiểu Phàm .
Làn da trắng như ngọc bị nhuộm một lớp đỏ thẫm. Người thanh niên đang quỳ, vai và lưng run rẩy, bên dưới là bùn đất. Khóe mắt và lông mày lộ ra vẻ quyến rũ, cộng thêm vẻ mặt không cam lòng, càng khiến người ta càng tàn bạo.
Phạm Nhàn bị tra tấn đến mức đau đớn không tả được nhưng không chịu cầu xin sự thương xót hay lên tiếng, ban ngày anh chỉ có thể che đậy dấu vết trên cơ thể bằng quần áo rộng thùng thình.
Đối với hắn mà nói, Hoàng thượng chỉ là lợi dụng hình thể của một con ma mà thôi. Nếu có thể tự mình chạm vào, hắn sẽ không xấu hổ như vậy.
Bây giờ y không thể cưỡng lại được, cũng không thể nói cho ai biết cảm giác đó, nó thực sự là cực hình.
Phàn Nhà nghiến răng nghiến lợi.
Sự tra tấn này cuối cùng đã chấm dứt vào ngày 18 tháng giêng âm lịch.
Vẻ mặt Hoàng đế bệ hạ có chút nghi hoặc, nhưng Phàm Nhàn lại không thèm tranh cãi với hắn.
Đêm đó y lên núi Đại Đông một mình.
Chương 23
Ngày mười tám tháng giêng âm lịch thực sự là một ngày tốt lành.
Tất cả thành viên trong nhà họ Phạm đều đến chúc mừng sinh nhật anh, bao gồm cả các em trai và em gái đang hành nghề y và những người ở Bắc Kỳ xa xôi.
Một gia đình hòa thuận.
Nhưng có một người đang mất tích.
Khi loạng choạng đẩy cánh cửa chùa đổ nát trên núi Đại Đông, cuối cùng y cũng cảm thấy bình yên.
Người đàn ông mặc đồ đen vẫn ngồi trên tấm nệm như mọi khi, vẻ mặt thờ ơ. Kỳ thật vốn là như vậy, không có gì có thể kích động người này cảm xúc.
Phạm Nhàn không đề cập tới những vất vả mà y đã phải chịu đựng trong những ngày qua mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Ngũ Trúc.
Anh không ngờ Ngũ Trúc còn nhớ hôm nay là ngày gì. Ngàn năm trong mắt Ngũ Trúc chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng con người chỉ là phàm nhân, phải chịu sinh, lão, bệnh, tử. Y muốn Ngũ Trúc đi cùng y.
Hai người im lặng hồi lâu, Ngũ Trúc đột nhiên lên tiếng.
"Nhớ ước một điều."
Phàm Nhàn không có phản ứng: "Cái gì?"
Phàm Nhàn đột nhiên mở mắt: "Chú còn nhớ?"
"Ta sẽ không bao giờ quên những gì bạn đã nói." Ngũ Trúc nói, "Hãy ước một điều ước và tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực cho bạn."
Vì thế Phạm Nhàn mỉm cười, chỉ là một nụ cười đơn giản.
"Ta không có bất kỳ tâm nguyện gì." Thanh niên nhẹ nhàng nói: "Hiện tại đây là ta có thể đạt được kết cục tốt nhất, ta hài lòng."
Khi ánh bình minh mờ đi, Phạm Nhàn lại một mình xuống núi.
Khánh Đế đang canh gác bên ngoài chùa cũng đi theo y.
"Ngươi có thể mời Lão Ngũ đi theo ngươi, hắn sẽ đồng ý."
Phạm Nhàn cụp mắt xuống: "Chú tôi vẫn đang hồi phục vết thương, tôi chỉ cần đến thăm chú ấy thôi."
Hoàng đế đột nhiên cười lớn, trong nụ cười có ý tứ khó diễn tả.
Cho dù có chết, hắn vẫn có thể ở bên cạnh Phàm Nhàn, xem con trai có thể mang đến cho hắn điều bất ngờ gì.
Chương 24
Phạm Nhàn quả thực khác xa với những cao thủ trên thế giới.
Người cấp chín đỉnh cao này bị dì Vương đuổi tới phố Tây vì trộm củ cải của dì ở bên phố Đông, y kêu thảm thiết suốt đường đi.
Cuối cùng sau khi trốn thoát, y lại bị mổ vì trêu chọc lũ gà trong nhà.
Tiểu Phàm vẻ mặt buồn bã che ngón tay, đi phàn nàn với bà nội.
Hôm đó y uống canh gà già, loại mới bị giết.
Tiểu Phàm gắp hai chiếc đùi gà vào bát, ngồi xổm sang một bên húp canh gà. Y dám giơ đũa chỉ vào Hoàng thượng: "Bà nội mềm lòng, cho dù có phạm sai lầm cũng sẽ như vậy, y chỉ cần làm nũng thôi."
Y cũng sử dụng phương pháp này khi còn là quan chức trong triều đình. Mỗi lần y cự nự, hoàng đế gần như bất lực và phải lần lượt dỗ dành y.
Điều quan trọng hơn là gương mặt của y đủ đẹp, nếu y lộ ra một chút bất bình nào cũng khiến người ta không nỡ mắng y.
Nói y là kẻ gây họa cho đất nước là hoàn toàn đúng.
Hiện tại——
y được nuôi dạy với tính cách được nuông chiều, nhưng may mắn thay, y lại là người ăn nói ngọt ngào và có thể làm hài lòng người khác. Chủ yếu là vì gia đình yêu thương y.
Khánh Đế bác bỏ sự dịu dàng này.
"Phục người bằng nhan sắc không được lâu đâu." Hoàng đế bệ hạ nhận xét, bất kể trước đây hắn là người được phục vụ.
Phàm Nhàn đang nhai thịt gà, nghe được lời này không khỏi trợn tròn mắt.
Y là người đẹp trai nhất.
Chương 25
Tháng một trôi qua, Phạm Nhàn từ biệt gia đình ở Đan Châu và trở về Tây Hồ Giang Nam. Anh muốn ở lại nhưng chính y lại là trung tâm của vòng xoáy. Nếu y ở lại lâu hơn, rắc rối sẽ đến.
Ngôi nhà bên hồ Tây đã được Hồng Chúc chăm sóc chu đáo nên Phạm Nhàn không cần phải lo lắng chút nào.
Vì vậy, việc đầu tiên Phạm Nhàn làm khi trở lại Hồ Tây là dùng cần câu bên hồ câu cá.
Khánh Đế mệt mỏi bắt được sợi dây câu đang đung đưa: "Nó không phải là một đường thẳng."
Phạm Nhàn đột nhiên dừng lại, run rẩy chỉ vào dây câu trong tay bệ hạ, môi run đến mức không nói nên lời.
Bây giờ không chỉ có ma.
Khánh Đế thấy hắn sắp ngất đi, trên môi chậm rãi nở nụ cười, "nhẹ nhàng" giơ tay ra hiệu cho y, sờ lên mặt hắn.
Khi chạm vào thì lạnh nhưng bạn thực sự có thể cảm nhận được nó trên da. Phạm Nhàn do dự xoa xoa mấy cái, sau đó đột nhiên mở mắt ra khi ý thức được mình đang làm gì.
"Ta quên chưa nhắc." Khánh Đế xắn tay áo lên, cố ý trêu chọc hắn, đợi có người túm lấy tay áo nhảy lung tung mới nói: "Đêm mười tám tháng Giêng âm lịch, ngươi có thể chạm vào đồ vật từ trở về từ núi Đại Đông."
Y mới ở Đại Đông Aơn hai đêm, hiện tại đã có thể chạm vào đồ vật, thậm chí còn có thể chạm vào Hoàng đế bệ hạ. Bức xạ ở Đại Đông Sơn có hữu ích không?
Liệu hăn có còn phải tu luyện hình dáng con người nếu hắn ở lại đây không?
Phàm Nhàn che mặt: "Cái này nguyên tắc là cái gì? Có ai có thể dạy ta sao?"
"Thật là một mớ hỗn độn." Khánh Đế chọc ngón tay vào y.
"Đây không phải thật sự là lão quái vật sao?" Phàm Nhàn tàn nhẫn phàn nàn.
"Ối——"
Lại bị đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top